Hôm Nay Cũng Liều Mạng Mà Chiến Với Phản Diện

Chương 6: Phải nhanh chóng công lược


1 tháng

trướctiếp

Trong nguyên tác, lúc giáo chủ Ma giáo đem hai con ngựa này về, nói là hai con ngựa này không thể phục quản, dã tính khó thuần.

Bách Lý Kiêu không màng mọi người khuyên can, khăng khăng muốn hai con ngựa này, thiếu chút nữa bị quăng ngã trọng thương.

Cung thúc kinh hoảng, muốn tìm đại phu.

Bách Lý Kiêu vẫn không lên tiếng, tự mình đứng lên, khập khiễng mà đi về phía hai con ngựa. Cùng chúng nó nháo loạn hai ngày hai đêm.

Từ nay về sau, hai con ngựa này vô cùng phục tùng hắn.

Nếu hai con ngựa xuất hiện ở chỗ này, chứng minh Bách Lý Kiêu đã đi tới khách điếm ở Phái Thành.

Tô Mã vừa định trở về, nhưng nhìn cỏ khô trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới.

Nàng đang là tiểu nhị. Đối phương cũng chạy không được, nàng có rất nhiều thời gian công lược đối phương, cần gì phải cấp gáp trở về?

Huống chi ngựa còn không chưa cho ăn, nếu đối phương hỏi nàng biết nói thế nào.

Nàng nhặt cỏ khô trên mặt đất, tay run rẩy.

Hai con ngựa đang nhắm mắt, động tĩnh nhỏ bé này lại khiến chúng nó ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng cầm cỏ khô quơ quơ trước mặt hai con ngựa:

- Truy Thiên, Trục Địa, ăn cơm!

Trừ Bách Lý Kiêu ra, đây là lần đầu tiên có người xa lạ kêu tên bọn chúng. Hai con ngựa nhìn nàng một lúc lâu, giống như nhìn nàng không có gì uy hiếp, mới ngoan ngoãn cúi đầu.

Nàng le lưỡi làm mặt quỷ với hai con ngựa. Nàng đúng là thiện tâm, bị hai tên gia hỏa này dẫm chết còn phải lòng dạ rộng lớn đút đồ ăn cho chúng nó.

Nàng bỏ cỏ khô vào chuồng ngựa, vừa định trở về, nhưng nhìn thấy xe ngựa, trong lòng vừa động.

Chiếc xe ngựa này bị mưa gió rửa sạch, hoàn toàn không còn huyết tinh, nhưng nhìn rất bắt mắt.

Không ai có thể biết, chiếc xe ngựa này đã nghiền qua nhiều ít sinh mệnh.

Nó lẳng lặng ngừng ở nơi này, không hề hợp với hậu viện rách nát.

Xe ngựa xa hoa như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ tò mò bên trong như thế nào.

Trong nguyên tác, nữ chủ Từ Tư Tư mơ ước chiếc xe ngựa này từ lâu.

Lúc ba người gặp nhau ở Phái Thành, nàng ghét bỏ cưỡi ngựa quá mệt mỏi, vì thế muốn năn nỉ Bách Lý Kiêu cho nàng cùng ngồi xe ngựa.

Tuy tính tình Từ Tư Tư điêu ngoa, nhưng từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, rất biết làm nũng, cho dù là nam chủ tình trường lãng tử cũng không thể cự tuyệt, hắn yêu cầu Bách Lý Kiêu mở rộng cửa xe.

Lúc ấy hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái.

Chỉ là một cái liếc mắt, Từ Tư Tư đã sợ tới mức nhắm chặt miệng, không bao giờ nói đến chuyện này nữa.

Khi đó Bách Lý Kiêu trong tâm đã duyệt nữ chủ, nhưng vẫn không chịu giúp đỡ nàng, tính cách lạnh nhạt vô thường.

Thừa dịp hai con ngựa ăn say sưa, Tô Mã vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh, không thấy ai, nên lén bò vào thùng xe.

Trong xe không khác gì lần trước, nhưng nàng nghĩ xe ngựa bảo bối như vậy lại bị nàng tùy ý ra vào, nàng đắc ý lăn lộn một vòng.

- Ai bảo ngươi không cho ta vào xe ngựa, ai bảo ngươi áp chết ta!

Thiên Đạo định tiếp tục giả chết, nhìn nàng kiêu ngạo như thế, nói:

- Ngươi cẩn thận một chút, hắn mà thấy chắc chắn sẽ giết ngươi.

Tô Mã lăn lộn đỏ bừng mặt, nghe Thiên Đạo nói như vậy, liền nói:

- Yên tâm, hắn sẽ không giết ta.

Nàng ngồi dậy, bắt đầu nói rõ ràng, phân tích đạo lý:

- Tuy Bách Lý Kiêu là đại vai ác, nhưng đầu truyện hắn không lạm sát kẻ vô tội, hắn có thù tất báo, nhưng không có thù sẽ không báo. Huống chi, ta chỉ là một tiểu nhị, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không so đo với ta.

Trong nguyên tác, truy Bách Lý Kiêu là vai ác, nhưng ở giai đoạn đầu cũng coi là “Chính nhân quân tử”, người khác thương tổn hắn một phần, hắn sẽ trả lại mười phần.

Người khác không thương tổn hắn, hắn sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Nếu không phải cốt truyện...sao tâm tính có thể đại biến?

Cũng vì lợi dụng đặc điểm này, nàng mới hóa thành tiểu nhị, chuẩn bị thay đổi một cách vô tri vô giác, như tằm ăn lên tâm hắn.

Nói xong, nàng nhảy xuống xe, lắc lắc cổ, co giãn gân cốt.

Tiếp theo, nàng phải nhanh chóng công lược.

Tuy mới sáng sớm, nhưng trong khách điếm đã có nhiều người ngồi vào bàn ăn uống.

Ngoài cửa có lữ khách mới tới, nghe nói khách điếm đầy khách, oán giận rời đi.

Tô Mã vừa rảo bước tới đại đường, liền nhìn thấy ngoài cửa có một nữ tử búi tóc sơ song ốc( búi 2 bên như na tra ý), một bộ hồng trang nhiệt liệt như lửa, giữa mày có chút anh khí, tay cầm roi dài tùy tay rung động.

Dưới chân nàng là một nam nhân đầu trâu mặt ngựa bị đánh đến kêu phụ gọi mẫu:

- Ai u! Đại tiểu thư! Ta sai rồi! Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân không dám mạo phạm người nữa.

Nàng kia nhấc chân đá hắn ra xa:

- Nếu tay chân vẫn không sạch sẽ, cẩn thận tay của ngươi! Mặt của ta mà ngươi có thể sờ sao?

Nam tử khóc lóc xin tha, chật vật chạy trốn.

Nam tử bên cạnh nàng xoa xoa trán:

- Thôi, không cần vì hắn mà sinh khí( tức giận).

Hắn một thân lam y, khóe miệng mỉm cười, lúc nói chuyện mặt mày khiêu thoát, giống như lãng tử thường xuyên lưu luyến phố hoa, lại che dấu không được ánh mắt hiên ngang chính khí, trong đôi mắt tinh quang lập loè.

- Sao ta có thể không sinh khí.

Nữ tử áo đỏ mày liễu nhếch lên:

- Còn nghĩ ở đây sẽ có thần kiếm, thần kiếm không thấy lại gặp được đăng đồ tử!

Hai chữ “thần kiếm” vừa bay ra, đại đường im lặng như tờ.

Tô Mã liền biết, hai người này chính là nam nữ chủ Diệp Minh cùng Từ Tư Tư.

Từ Tư Tư là nữ nhi quan gia, nhưng từ nhỏ luôn có hứng thú với giang hồ, học được không ít công phu mèo quào.

Trước khi gả phu, nàng không chịu nổi phu gia hoàn khố phong lưu, suốt đêm đào hôn.

Vốn định trời cao mặc chim bay, về sau hành hiệp trượng nghĩa, khoái ý giang hồ.

Nhưng không ngờ trên đường đi gặp phải hái hoa tặc, thiếu chút nữa đã bị tao ương.

Diệp Minh ngẫu nhiên đi ngang qua mới kịp thời cứu nàng. Này vốn là chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, nếu mọi chuyện thuận lợi hai người sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ.

Đáng tiếc tích cách Diệp Minh quá khiêu thoát, hoa ngôn xảo ngữ khiến Từ Tư Tư khó có thể thổ lộ tình cảm, đành phải đem hảo cảm đè ở trong lòng.

Hai người lại thành hoan hỉ oan gia.

Hai người nghe nói nơi này có tin tức về thần kiếm, vì náo nhiệt mà đến đây. Nhìn y phục phong trần mệt mỏi, chắc là vừa đến.

Tô Mã nhìn một vòng đại đường, hiện giờ trong đại đường, trừ người qua đường ra chỉ còn nam nữ chủ, lúc này Bách Lý Kiêu đã quen biết bọn họ, lại không ở nơi này, chẳng lẽ ở trên lầu?

Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nghe trong đại đường truyền đến một tiếng gọi:

- Tiểu nhị mặt tròn kia, lại đây!

Tiểu nhị mặt tròn? Nơi này trừ tiểu nhị là nàng ra,còn có ai khác sao?

Tô Mã vô ngữ, đành nuốt bực bội vào trong bụng, vắt khăn lông lên vai:

- Tới ngay.

Nàng cười tủm tỉm đi tới bàn của nam nữ chủ:

- Khách quan cần gì?

Từ Tư Tư vẫn chưa nguôi cơn tức:

- Có cái gì lấy cái đó.

- Không cần nghe nàng.

Diệp Minh nói:

- Mang hai cái bánh bao một bầu rượu.

- Có ngay.

Tô Mã còn cần mẫn, đổ hai ly trà cho bọn họ, vừa định xoay người, cảm giác quanh thân yên tĩnh.

Giống như có người bị điểm huyệt đạo, mọi người đều nhìn lên lầu.

Tô Mã lấy lại tinh thần, lúc này mới nghe thấy, thì ra có người nói:

- Đi ra ngoài.

Thanh âm rét lạnh, nói năng có khí phách, khiến tinh thần chấn động.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp