Hộp thư đầy ắp truyền đơn thông minh, đều là thông tin bán sân cơ giáp, trước cửa căn cứ trống vắng treo biển cho thuê tòa nhà. Cửa chính KID tiêu điều tĩnh lặng, như thể chiến đội đã đóng cửa. Nếu không nhờ thông báo tuyển dụng trên mạng tinh đính kèm địa chỉ căn cứ, Ứng Trầm Lâm còn nghi mình đi nhầm chỗ.

Có người đến ứng tuyển, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Quý Thanh Phong là tiền quảng cáo kỹ thuật không uổng phí.

Cậu ta thu lại vẻ mặt, nghiêm túc đẩy cửa ra: “Đây là căn cứ KID. Đến ứng tuyển à? Vào đi.”

Ứng Trầm Lâm: “…”

Cậu ăn mặc giản dị, mũ che nửa mặt, không nhìn rõ diện mạo.

Quý Thanh Phong nhanh nhẹn tránh sang bên, tiện tay đẩy Lâm Nghiêu thấp bé qua một phía, ánh mắt không ngừng quan sát Ứng Trầm Lâm.

Người này trông trẻ quá nhỉ?

Duy tu sư thường xuyên ra vào cơ giáp, phải mang vác dụng cụ bảo trì nặng nhọc, nên thường có thể trạng khá tốt. Nhưng cậu lại có vẻ gầy gò. Có thể do mặc áo dài tay rộng, hoặc làn da trắng nhợt mang chút bệnh tật, khiến người ta khó tin đây là một người làm công việc duy tu.

“Ứng Trầm Lâm?” Quý Thanh Phong nhìn thông tin lý lịch cậu gửi tới, thoáng ngẩn ra. 18 tuổi, thể chất cấp B, tinh thần lực cấp A, “Duy tu sư sơ cấp?”

Ứng Trầm Lâm: “Ừ.”

Lý lịch chỉ ghi thông tin cá nhân cơ bản của Ứng Trầm Lâm cùng chứng chỉ tư cách duy tu sư đính kèm, không có kinh nghiệm gì khác. Một bản lý lịch sạch sẽ đến lạ.

Quý Thanh Phong xem tiếp, thấy ngày cấp chứng chỉ là nửa tháng trước.

Tốt lắm, vừa lấy chứng đã đi làm, tân binh trong đám tân binh.

Dọc đường vào căn cứ không gặp ai khác, chỉ thấy vài robot thông minh lượn lờ. Nơi này nằm ở tầng -1 của tòa nhà KID cũ.

Trước khi đến, cậu đã tìm hiểu sơ qua về tình hình KID, biết đội này không khá khẩm gì, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này. Bán sân huấn luyện cơ giáp, cho thuê căn cứ rộng lớn, co cụm trong không gian ngầm chật hẹp. Ánh mắt Ứng Trầm Lâm dừng lại phía xa, nhìn hành lang ngầm hẹp dài sâu hun hút, cầu thang từng tầng dẫn xuống. Nhưng đến cuối cầu thang, không gian bỗng rộng mở lạ thường.

Tầng phụ hai sao? Cuối cầu thang dường như có ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra, càng xuống càng sáng, dần trở nên rõ rệt.

Quý Thanh Phong xem xong lý lịch, thuận miệng: “Chúng ta qua phòng họp làm bài thi viết trước.”

Tít— Đột nhiên, một tiếng cảnh báo chói tai vang lên từ cuối cầu thang.

Âm thanh xé không gian, vang vọng liên tục trong hành lang trống trải!

Quý Thanh Phong lập tức dừng bước.

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu, quét mắt lên camera trên cao và đèn cảnh báo trên trần hành lang. Đèn báo ở đây không sáng, nghĩa là không phải trục trặc trong căn cứ.

“Xảy ra chuyện gì vậy!?” Lâm Nghiêu vội bước từ phía sau đuổi theo. Cả hai lập tức hướng mắt về cuối hành lang, cố xác định nguồn tiếng cảnh báo.

Quý Thanh Phong lao nhanh, nhảy vài bước từ chỗ cao xuống cầu thang, giọng gấp gáp: “Cảnh báo từ tầng dưới!”

Ứng Trầm Lâm dừng bước, nhìn hai người biến mất trong chớp mắt, ánh mắt khẽ chuyển lên.

Trên cầu thang tối tăm dẫn xuống dưới treo một màn hình ảo, ánh sáng xanh nhạt lấp lóe theo tiếng cảnh báo. Cậu bước tới gần, nhìn chữ hiển thị trên màn hình, nhận ra đích đến cuối cầu thang—

Phòng duy tu tạm thời.

Tầng phụ hai của căn cứ KID, phòng duy tu tạm thời dưới lòng đất.

Không gian rộng lớn ở tầng phụ hai bày từng cỗ cơ giáp.

Quý Thanh Phong lao đến cuối cầu thang, qua cửa sổ kính trong suốt nhìn thấy những cỗ cơ giáp đứng thẳng. Một trong số đó phát ra nguồn sáng, khoang điều khiển trước ngực nhấp nháy đèn đỏ chói mắt.

Thấy vậy, Quý Thanh Phong chửi thề một câu, vội mở quyền hạn phòng duy tu, hùng hổ chạy vào.

Lâm Nghiêu vừa chạy vừa gửi tin nhắn cầu cứu Thẩm Tinh Đường, nhưng không nhận được hồi đáp. Cậu ta dừng lại trong phòng duy tu, hoảng hốt: “Sao lại thế này?!”

Trên bảng điều khiển lạnh lẽo chỉ sáng một màn hình giả lập xanh lam, hiển thị cảnh báo lỗi nổi bật.

Quý Thanh Phong tiến đến trước bảng điều khiển, các phím chức năng phức tạp đến đau đầu. Cậu ta chửi một tiếng nữa, rồi hỏi: “Trước khi ra ngoài, chị Đường có nói gì không? Sao ở đây còn cơ giáp đang chạy?”

“Không gửi tin được. Sáng nay họ nói đi khu ô nhiễm, chắc bên đó không nhận được tín hiệu.” Lâm Nghiêu gửi vài tin cầu cứu nhưng không có phản hồi.

Cậu ta chăm chú nhìn: “Quý Thanh Phong, cái đang báo động hình như là cơ giáp của cậu.”

Quý Thanh Phong ngẩng phắt đầu: “!!!”

Lâm Nghiêu chưa từng gặp tình huống này, luống cuống: “Cậu xem đi, tôi đi ngắt nguồn điện.”

Quý Thanh Phong mặt trắng bệch, vội kéo người lại: “Đùa à, đó là vợ tôi! Nguồn điện mà ngắt bừa được sao? Nhỡ bên trong hỏng thì sao?”

Lâm Nghiêu khựng lại: “Thế làm sao? Để vợ cậu kêu mãi à?”

Quý Thanh Phong: “… Kêu thì hỏng được chắc?”

Lâm Nghiêu nhìn thêm vài khung lỗi hiện lên, không chắc chắn: “Hỏng… có khi hỏng thật đấy?”

Quý Thanh Phong cam chịu quay lại, nhìn bảng điều khiển hỗn loạn với đống nút bừa bộn. Dưới hàng loạt báo lỗi nhảy lên, có một lựa chọn [Tạm dừng].

Cỗ cơ giáp này bị hỏng nặng trong trận cuối mùa giải trước. Từ khi duy tu sư của đội gặp chuyện, nó được Thẩm Tinh Đường quản lý. Theo lý, trước khi ra ngoài chị ta phải xử lý xong vấn đề cơ giáp, vậy sao giờ lại báo động?

“Không còn cách nào, giờ chỉ đành đợi chị Đường về…”

Cậu ta định nhấn nút, thì phía sau vang lên một giọng nam bình tĩnh: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhấn.”

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu quay phắt lại, thấy Ứng Trầm Lâm kéo vali đứng sau cửa.

Nhận ra ánh mắt họ, Ứng Trầm Lâm chỉ tay vào cửa: “Dọc đường cửa không khóa, tôi tự vào, xin lỗi vì làm phiền.”

Thấy Ứng Trầm Lâm, cả hai mới giật mình nhận ra trong lúc hoảng loạn đã quên đóng cửa, để một người ứng tuyển đứng sau lưng. Lâm Nghiêu nhớ ra cậu là duy tu sư, vừa định lên tiếng thì nghe cậu nói tiếp:

“Đây là chương trình tự kiểm của cơ giáp. Thông thường, sau khi sửa chữa, duy tu sư sẽ kích hoạt một quy trình tự kiểm. Cỗ cơ giáp này có lẽ đã được duy tu sư trước đó cài đặt tự kiểm theo giờ, chương trình tự động chạy bằng nguồn năng lượng trong cơ giáp, ngắt nguồn cũng vô ích.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play