Chiếc cúp được giơ cao cùng những cánh hoa giấy bay đầy trời, những người trẻ mặc chiến phục đứng trên bục nhận giải rộng lớn. Tiếng reo hò vang dội cả bầu trời tràn ngập khắp sân ga cơ giáp.
“Chúc mừng đội KID giành chức vô địch giải đấu cơ giáp Tinh Vực Một!”
Đội KID đã suy tàn quá lâu, trải qua mười năm mới trở lại vị thế như hôm nay, khiến vô số khán giả phấn khích không thôi.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của kênh phát sóng ảo, giọng của bình luận viên xen lẫn sự kích động. Trên màn hình đang chiếu lại cảnh cơ giáp màu xanh bắn một phát pháo năng lượng giành chiến thắng. Đặc biệt, khẩu pháo năng lượng với thiết kế độc đáo ấy – sự kết hợp hoàn hảo giữa tích tụ và phóng năng lượng – đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong phòng duy tu tạm thời của đội KID, hai học viên duy tu trẻ tuổi đứng cạnh nhau, ánh mắt ngập tràn niềm vui và vinh dự chung.
“Chúng ta cuối cùng cũng thắng rồi, tiếp theo có thể tham gia giải Tinh Minh rồi!”
“Anh Ứng – anh xem cơ giáp chúng ta lắp ráp đi! Phát pháo đó mạnh quá!”
“Chị Đường đang trả lời phỏng vấn, nhiều người hỏi về vũ khí của đội mình lắm!”
Học viên duy tu ngoảnh đầu nhìn lại phía sau. Ở góc phòng duy tu ngổn ngang linh kiện, một chiếc xe lăn đã ở đó rất lâu.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn thân hình gầy gò, cánh tay máy đặt trên tay vịn xe lăn dính đầy dầu kim loại màu đen. Bộ đồ công nhân trên người loang lổ vài mảng vết bẩn, làn da trắng nhợt nhạt bất thường. Cậu không thể đi lại, tay phải là tay giả cơ khí, mọi di chuyển đều phải nhờ đến robot thông minh.
Ứng Trầm Lâm, hiện tại là một trong những duy tu sư của đội, đồng thời là nhà thiết kế chính của vũ khí cho giải Tinh Vực lần này. Nhưng vì khuyết tật cơ thể, nhiều năm qua cậu chưa từng xuất trận cùng đội, cũng không bao giờ lộ diện trước công chúng.
Trên màn hình ảo vẫn đang phát sóng trực tiếp giải đấu cơ giáp, ánh mắt Ứng Trầm Lâm dán chặt vào màn hình lớn trong phòng duy tu, dừng lại trên chiếc cúp lấp lánh ánh sáng.
Một lúc lâu sau, cậu trượt mở một trang khác, xem lại đoạn phát lại thao tác của cơ giáp. Cậu chú ý đến từng chi tiết trong trận đấu, đồng thời ghi nhớ những bộ phận cơ giáp cần sửa chữa.
Cậu nói: “Cơ giáp hư hại nặng lắm, khi về sẽ có một công trình lớn đấy.”
“Đợi bọn họ về chắc sẽ tổ chức tiệc mừng công trước chứ? Anh Ứng, anh đừng lúc nào cũng nghĩ đến công việc. Chị Đường bảo anh cần nghỉ ngơi đấy.”
Học viên dời mắt khỏi màn hình ảo, hào hứng nói với người đàn ông: “Đúng rồi anh Ứng, chị Đường bảo khi đi giải Tinh Minh sẽ lôi anh ra khỏi phòng duy tu này. Người ngoài kia cứ bàn tán mãi không biết ai là người làm vũ khí cho đội mình…”
Đột nhiên, học viên thoáng thấy thứ gì đó loang ra, đồng tử co lại!
“Anh Ứng! Tay anh chảy máu rồi!”
“Lên máy y tế trước – bác sĩ đâu rồi!”
Ống tay áo công nhân lẫn dầu kim loại loang ra một vệt nâu sẫm, lan dần từng chút một. Ứng Trầm Lâm giật mình, vén tay áo lên thì thấy chỗ nối giữa tay máy và cơ thể đang rỉ máu nhanh chóng. Dòng máu đỏ tươi trên làn da trắng nhợt nổi bật đến chói mắt.
Bác sĩ ở căn cứ vội vã chạy vào, dùng gạc y tế cấp tốc xử lý vết thương cho cậu, nhưng máu không thể cầm nổi, cho đến khi còi báo động vang lên. Cơn đau cơ thể ập đến ngay lúc này, cảm giác nhói buốt lan khắp toàn thân, gân xanh nổi lên, da rách toạc, khiến cả người run rẩy.
Khi cơn đau dữ dội ập tới, đầu óc Ứng Trầm Lâm trở nên mơ hồ. Ánh sáng chói mắt hóa thành những vệt sáng rực rỡ từ ký ức xa xôi, bóng dáng khổng lồ của cơ giáp hiện lên trước mặt cậu.
“Bệnh nhân có tiền sử bệnh gen, tình trạng xấu đi nghiêm trọng, đưa thẳng đến trung tâm y tế.”
“Kỳ lạ, bệnh của cậu ấy rõ ràng đã ổn định mấy năm rồi mà!”
Màn hình ảo vẫn phát sóng hiện trường giải đấu cơ giáp. Giọng của bà chủ đội KID, Thẩm Tinh Đường, dường như vọng đến từ nơi rất xa: “Đúng vậy! Khẩu pháo năng lượng cải tiến là do duy tu sư của chúng tôi thực hiện. Cậu ấy đã đặc biệt thiết kế một bộ vũ khí cơ giáp cho giải đấu lần này. Tên cậu là Ứng Trầm Lâm, một duy tu sư xuất sắc, từng là một cơ giáp sư đơn binh cực kỳ tài năng—”
Ứng Trầm Lâm nghe thấy ai đó gọi tên mình, rồi tiếng reo hò gần trong gang tấc vang lên, như thể đưa cậu trở lại nhiều năm trước, khi cậu còn là cơ giáp sư, vô tư lự, khao khát chiến trường rộng lớn vô tận.
Cậu theo thói quen đưa tay nắm lấy dây chuyền ở cổ. Chiếc dây chuyền mờ nhạt dính máu của cậu, thoáng lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Âm thanh dần xa, khoảnh khắc trước khi mất ý thức, ánh mắt Ứng Trầm Lâm liếc thấy chiếc cơ giáp lắp ráp dở dang trong phòng duy tu. Chiếc cơ giáp đen đỏ mới hoàn thành một nửa, lõi năng lượng dường như đang phát sáng. Nó chưa kịp bước lên hành trình của mình, giống như cậu chưa kịp chạm đến những khả năng trong tương lai.
Năm 1257 theo lịch Tinh Tế, người đầu tiên giành Grand Slam cơ giáp đơn binh trong lịch sử Liên minh Cơ giáp, duy tu sư đội KID Ứng Trầm Lâm qua đời vì bệnh tình thoái hóa, hưởng dương 30 tuổi.