Cơn đau thấu xương tủy dần trở nên tê dại, mùi lẫn lộn giữa dầu kim loại và máu từ từ mờ đi, ánh sáng chói mắt tan biến như dòng nước. Mọi thứ kỳ dị vỡ vụn từng lớp, rồi tái hợp thành một căn phòng trắng toát.

“Nộp bảng bệnh án đi.”  

“Trầm Lâm? Cậu ngẩn ngơ gì thế?”

Ai đang gọi tôi…?

Tiếng chiến thắng của đội KID dường như vẫn vang vọng bên tai. Cậu như nghe thấy người trong phòng duy tu gọi bác sĩ, lại như nghe ai đó rất gần gọi tên mình. Khi Ứng Trầm Lâm mở mắt, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, ánh sáng trắng đan xen, ý thức mông lung.

Cơn đau nhói tràn ngập trong đầu, một lượng thông tin khổng lồ từ từ ùa vào. Cậu chịu đựng cơn đau đầu, ánh mắt quét qua đánh giá xung quanh. Đây không phải phòng duy tu của căn cứ KID, không có đồng nghiệp, cũng không có cơ giáp chờ sửa chữa…

Hình như cậu đã được bác sĩ ở căn cứ đưa đến trung tâm y tế.  

Nhưng đây là đâu? Phòng kiểm tra cơ giáp sư sao?

Phòng khám rộng lớn trắng tinh, hai robot thông minh đứng cạnh bên, cách đó không xa hiện lên dòng chữ “Phòng kiểm tra cơ giáp sư”. Ánh mắt Ứng Trầm Lâm tập trung vào xa xa, dần dần, cậu thấy bên cạnh mình có một người đứng, còn phía bên kia bàn dường như là một người mặc áo blouse trắng đang quay lưng lại.

Chẳng bao lâu, người đàn ông hơi mũm mĩm đứng cạnh cậu đột nhiên quay đầu, để lộ một gương mặt vừa quen vừa lạ.

Ứng Trầm Lâm không lên tiếng.  

Từ khi tàn phế và giải nghệ, cậu chưa từng quay lại phòng kiểm tra cơ giáp sư.

Trong phòng khám có hai người. Người đàn ông mũm mĩm gọi Ứng Trầm Lâm mấy tiếng mà không thấy cậu trả lời, mới nhận ra sắc mặt cậu trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.

“Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, không sao chứ?”  

“Trầm Lâm!? Trầm Lâm, cậu nghe tôi nói không?”

Đầu Ứng Trầm Lâm hơi đau. Cậu vô thức muốn điều chỉnh xe lăn, nhưng không cẩn thận quệt phải đồ vật bên cạnh. Sự cân bằng bị phá vỡ trong chớp mắt, cậu ngã nhào ra sau với một tiếng “ầm”.

Cơn đau từ thắt lưng và chân truyền đến. Ứng Trầm Lâm ngẩn ngơ nhìn xuống chân mình. Cơn đau do ngã khiến màn sương trong đầu cậu tan đi một chút, ký ức hỗn loạn dần rõ ràng.

“Trầm Lâm!”

Chân cậu…? Ứng Trầm Lâm nghiêng đầu, nhìn thấy một gương mặt mũm mĩm đầy lo lắng.

Người đàn ông mũm mĩm căng thẳng nhìn cậu: “Cậu không sao chứ!? Sao đang kiểm tra mà lại ngẩn người ra thế?”

Ứng Trầm Lâm nhìn người bên cạnh, từ ký ức xa xôi tìm ra hình ảnh trẻ trung của đối phương: “…Tuân Bảo?”  

Lần cuối cậu gặp Tuân Bảo là năm năm trước. Không đời nào người ta vượt qua tinh hệ để xuất hiện trước mặt cậu, càng không thể… trẻ lại như thế này.

Tuân Bảo thở phào: “Cuối cùng cũng trả lời tôi. Tôi nói chuyện với cậu từ nãy mà cậu chẳng thèm để ý.”  

Cậu ta kéo Ứng Trầm Lâm định đỡ cậu dậy, nhưng thấy cậu không nhúc nhích: “Trầm Lâm?”

Ứng Trầm Lâm nhìn xuống chân mình: “…Tôi không đi được.”

Tuân Bảo quay đầu hét lớn: “Bác sĩ—!”

Ứng Trầm Lâm cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt lướt qua đường vân trên lòng bàn tay, dừng lại ở bàn tay phải lành lặn. Gân xanh mờ nhạt trên mu bàn tay, các khớp xương rõ ràng… và đôi chân nguyên vẹn. Dưới lớp quần là cảm giác mềm mại của da thịt, không phải thứ kim loại cứng nhắc.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ứng Trầm Lâm mơ màng được Tuân Bảo kéo dậy. Robot AI và bác sĩ chạy tới, âm thanh xung quanh bỗng trở nên dày đặc.

“Trầm Lâm?” Tuân Bảo lo lắng nhìn cậu. “Không sao chứ? Cậu nghe tôi nói không?”  

Giọng Ứng Trầm Lâm khàn khàn: “Tôi không sao.”

Bác sĩ lướt qua màn hình ảo, kiểm tra kỹ thông tin bệnh án. Ứng Trầm Lâm quan sát mọi thứ xung quanh, trên bảng công khai nhìn thấy thông tin bệnh án của mình.

[Ứng Trầm Lâm, nam, 18 tuổi.]

18 tuổi, năm 1245 theo lịch Tinh Tế… là 12 năm trước.

Tuân Bảo nhìn Ứng Trầm Lâm, rồi lại nhìn bác sĩ. Cậu ta và Ứng Trầm Lâm đến đây để làm kiểm tra định kỳ trưởng thành cho cơ giáp sư. Giờ kiểm tra xong xuôi, chỉ còn đợi bác sĩ ký xác nhận bệnh án. Ai ngờ Ứng Trầm Lâm bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, đổ mồ hôi không nói, gọi tên mãi không trả lời… giờ còn không đi nổi.

Một lúc lâu, bác sĩ rời mắt khỏi bảng bệnh án, lông mày nhíu chặt: “…Tình trạng này hơi đặc biệt, mấy hạng mục kiểm tra cần làm lại.”

Tuân Bảo đột nhiên căng thẳng: “Là tình huống gì vậy?”

“Cơ giáp sư thường xuyên kết nối thần kinh với cơ giáp, đột nhiên xảy ra chuyện này, có thể là vấn đề về thần kinh.” Bác sĩ chú ý trạng thái của Ứng Trầm Lâm, vội gọi robot trợ thủ, liên lạc với các phòng khám khác, nhanh chóng đánh dấu vài hạng mục trên bảng kiểm tra: “Kiểm tra trước đã, đợi chút, để chắc chắn, làm thêm sàng lọc gen nữa.”

Ứng Trầm Lâm ngồi lên xe lăn, theo robot đi làm toàn bộ kiểm tra. Cậu nhìn cảnh vật vừa lạ vừa quen quanh mình. Khi đi ngang qua một phòng khám, cậu thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương – trẻ trung, non nớt, tứ chi lành lặn… đúng là thân thể của cậu lúc 18 tuổi.

Năm 1245 theo lịch Tinh Tế, năm cậu vừa giành chức vô địch giải Tinh Minh cơ giáp đơn binh. Cơ thể khỏe mạnh, không khuyết tật, 18 tuổi rực rỡ chói chang.  

Mọi thứ như trong mơ, hư ảo mà không chân thực.

Thời gian kiểm tra không dài. Tuân Bảo tưởng làm xong là đi được, ai ngờ bác sĩ gọi họ lại, bảo phải đợi kết quả kiểm tra.

Tuân Bảo từ phòng khám bước ra, vào phòng bệnh tạm thời thì thấy Ứng Trầm Lâm đang cầm máy quang não tìm kiếm gì đó trên mạng Tinh Tế. Robot bên cạnh vẫn chăm chỉ quét tình trạng chân cho cậu.  

Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, Tuân Bảo tưởng cậu lo lắng vì tình trạng đột xuất: “Cậu đừng lo, đợi bác sĩ kiểm tra ra kết quả, có thể là vấn đề kết nối thần kinh ở khoang cơ giáp thôi. Trước đây cũng có cơ giáp sư gặp chuyện này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play