"Chúng tôi biết chuyện đó không thể trách ông nội cháu, lúc đó ông ấy là trạm trưởng căn cứ, trách nhiệm ưu tiên là bảo vệ tất cả các nhà nghiên cứu, ông ấy không để các nhà nghiên cứu mạo hiểm xử lý thành quả nghiên cứu, mà ngay lập tức yêu cầu các nhà nghiên cứu đến phòng bảo vệ đặc biệt bên trong căn cứ để chờ đợi cứu viện sau đó." Ông Khâu nhớ lại dáng vẻ Ứng Tùng Sơn đứng chắn trước mặt mọi người lúc đó, "Vì căn cứ xảy ra chuyện, năm đó khi quân đội biên giới liên lạc được với ông ấy, ông ấy đã tự trách mình và từ chức."
Ứng Trầm Lâm hỏi: "Căn cứ là..."
"Căn cứ C-147 là tâm huyết của ông nội cháu, thiết kế ban đầu là do ông ấy, và cuối cùng người biết không thể sơ tán hệ thống chắn thiết kế vũ khí dung hợp cũng là ông ấy." Ông Khâu nhìn bảng dữ liệu, "Bộ thuật toán quyền hạn này là thuật toán của ông ấy, ông ấy rất thích dùng và đã dùng nó nhiều năm rồi."
Ứng Trầm Lâm cúi đầu, ba chữ Ứng Lăng Phong trước mắt cậu rõ ràng, cậu hỏi: "Cha cháu năm đó không rời khỏi Koriya sao?"
Ông Khâu lắc đầu, sau khi cân nhắc ông trịnh trọng nói: "Cha cháu là một quân nhân đáng kính, đến cuối cùng ông ấy vẫn trấn giữ ở tuyến đầu của cuộc bạo loạn."
Sau khi ông Khâu nói những lời này, Ứng Trầm Lâm hiếm khi không lên tiếng nữa.
Dường như đã qua một khoảng thời gian rất dài, lại như chỉ mới vài phút ngắn ngủi, Ứng Trầm Lâm mới hỏi về Sư Tuyết Quân, "Mẹ cháu cũng chết ở khu vực cấm Koriya sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play