Đèn trong phòng duy tu bật sáng rực, ánh sáng xanh lục đan xen chiếu khắp nơi, cả không gian bỗng trở nên thoáng đãng.

Mấy cỗ cơ giáp gần cửa phòng duy tu đều có ít nhiều hư hại, nghiêm trọng thì vỏ ngoài lõm xuống. Cỗ cơ giáp mà Ứng Trầm Lâm đang xử lý có cánh tay phải hỏng nặng, hiện tại đã hoàn thành việc nối lại phần đứt gãy cơ bản, nhưng dây thần kinh kim loại dày đặc bên trong vẫn lộ ra ngoài.

“Đặt bảng điều khiển xuống.” Ứng Trầm Lâm nói.

Lâm Nghiêu tìm nút trên bảng điều khiển, nhấn xuống, trang báo lỗi lập tức phóng to hiện lên giữa không trung.

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu nhìn thông tin lỗi lơ lửng, nhanh chóng lướt qua vài lần để đánh giá, rồi cầm kìm cơ khí dứt khoát tháo bỏ phần dây thần kinh kim loại hỏng bên trong.

Quý Thanh Phong thót tim một nhịp, không phải nói không tháo sao!

Cậu ta ngẩng đầu, thấy chàng trai trẻ ngồi phía trên lấy ra một linh kiện to bằng nắm tay, thao tác lật ngược trên khe lắp của cánh tay cơ giáp, “cạch” một tiếng, linh kiện đã được gắn vào.

Ứng Trầm Lâm không dùng dụng cụ gì khác, tất cả công cụ cậu đang sử dụng đều lấy từ bàn duy tu, kể cả linh kiện.

Nhìn thấy thao tác này, trong đầu Quý Thanh Phong hiện lên sự nghi ngờ. Thông thường, sửa cơ giáp khó hơn lắp ráp cơ giáp, sửa chữa đòi hỏi loại bỏ lỗi, cần duy tu sư dùng tinh thần lực kiểm tra tình trạng hư hại.

Cơ giáp sư chuyên lái cơ giáp, duy tu sư chuyên sửa cơ giáp, bảng điều khiển chỉ hỗ trợ phán đoán. Phần lớn thời gian, họ dùng tinh thần lực trực tiếp kiểm tra tình trạng cơ giáp để nhanh chóng tìm ra vấn đề chính xác.

Nhưng Ứng Trầm Lâm ngồi trên cơ giáp lại không làm vậy. Cậu chỉ vào khoang điều khiển một lần, xuống lấy linh kiện, rồi bắt đầu động thủ. Nói cách khác, từ khi cậu bắt đầu sửa đến giờ, Quý Thanh Phong không cảm nhận được lượng tinh thần lực lớn mà một duy tu sư đáng lẽ phải sử dụng, chỉ có một chút tinh thần lực ngoại phóng rất nhỏ.

Lúc này, Lâm Nghiêu từ bên bảng điều khiển bước xuống: “Đại Phong, cậu có thấy không, tinh thần lực của cậu ấy yếu lắm.”

“Ừ.” Quý Thanh Phong khẽ nhíu mày. “Sao lại yếu đến mức này, không phải tinh thần lực cấp A sao?”

Vừa rồi họ chỉ chú ý đến chứng chỉ duy tu sư sơ cấp của Ứng Trầm Lâm, nghĩ rằng tinh thần lực của cậu chỉ bị kiềm chế.

Tinh thần lực ngoại phóng hay thu lại là chuyện bình thường, người có tinh thần lực cao cấp có thể kiểm soát nó. Ứng Trầm Lâm là người có tinh thần lực cấp A, đó là điểm duy nhất khiến họ yên tâm… Nhưng đến giờ, cảm giác áp lực từ cậu quá yếu, yếu đến mức không bằng cả người có tinh thần lực cấp C. Ngay cả khi sửa cơ giáp, họ cũng không cảm nhận được tinh thần lực nào khác.

“Tôi đi xem sao.” Quý Thanh Phong bước vài bước ra ngoài, chợt thấy hai khung lỗi trên màn hình giữa không trung biến mất. Ban đầu có hàng chục khung lỗi, nhưng sau cú kìm của Ứng Trầm Lâm, hai khung lỗi phía trên đã không còn.

Lâm Nghiêu ngẩn ra.

Quý Thanh Phong chớp mắt: “Không dùng tinh thần lực để sửa… Cậu ấy dựa hoàn toàn vào bảng lỗi để xử lý sao?”

Ứng Trầm Lâm không ngừng tay, khóe mắt liếc qua các khung lỗi còn lại, kìm cơ khí trong tay nhanh chóng cắt bỏ dây thần kinh kim loại hỏng. Bảng lỗi trên bảng điều khiển ngừng tăng thêm, các khung lỗi cố định lại, theo từng thao tác kiểm tra của cậu, những khung lỗi hiện lên dần biến mất.

Nửa tiếng trôi qua, từ hàng loạt khung lỗi dày đặc ban đầu, giờ chỉ còn lại hai cái cuối cùng.

Quý Thanh Phong từ trạng thái kích động ban đầu đã bình tĩnh lại, thấy Ứng Trầm Lâm động đậy, vội hỏi: “Cậu, còn thiếu dụng cụ gì không?”

“Không thiếu nữa.” Ứng Trầm Lâm từ vị trí cánh tay phải cơ giáp trượt xuống, đáp xuống chỗ khoang điều khiển.

Khoang điều khiển chật hẹp, các xúc tu cảm ứng thần kinh mờ nhạt không ánh sáng. Ứng Trầm Lâm dừng lại ở chỗ nối dây thần kinh kim loại của cánh tay phải một lúc, cắt bỏ đoạn dây hỏng cuối cùng, bảng điều khiển bên ngoài lập tức hiện lên thông báo mới.

[Số hiệu cơ giáp: Lỗi tự kiểm đã được loại bỏ. Có/Không tiếp tục tự kiểm?]

“Xong rồi.”

Ứng Trầm Lâm bước ra từ khoang điều khiển, vài bước rời khỏi cơ giáp: “Tạm dừng chương trình tự kiểm, sau này nhớ hủy cài đặt tự kiểm của cơ giáp.”

Lâm Nghiêu vội vàng nhấn “Không”, tiếng cảnh báo vang vọng bấy lâu cuối cùng cũng dừng lại.

Hai người đi kiểm tra cơ giáp, Ứng Trầm Lâm nhường đường cho họ, tùy ý quan sát phòng duy tu tạm thời này.

Phòng duy tu sáng sủa trông rõ hơn, đồ đạc bày biện lộn xộn, đầu hàng đặt hai cỗ cơ giáp, phía sau là các cơ giáp dự bị.

Phòng duy tu rộng rãi hơn nhiều so với các khu vực khác, nhưng chút rộng rãi này so với căn cứ chiến đội mà Ứng Trầm Lâm từng thấy vẫn kém xa. Ánh mắt cậu lướt về phía xa, ở cuối phòng duy tu lờ mờ thấy hai thiết bị truyền tống, rõ ràng nơi đây trước kia là khu vực đậu và truyền tống cơ giáp, nay được cải tạo tạm thành phòng duy tu.

Ứng Trầm Lâm nhanh chóng thu lại ánh nhìn, thả lỏng tay phải, cảm giác ê ẩm truyền đến khi ngón tay co duỗi.

Cậu đứng yên lặng, cảm xúc giữa đôi lông mày khó đoán.

Khi Quý Thanh Phong kiểm tra xong cơ giáp và bước ra, ngẩng đầu liền thấy Ứng Trầm Lâm đứng trên bục cao gần bảng điều khiển.

Chàng trai dáng người mảnh khảnh đứng thẳng, bên chân là vali hành lý.

Lúc này cậu đang cúi mắt, có vẻ không thoải mái khi thả lỏng tay.

Tay không ổn sao?

“Cậu.” Quý Thanh Phong lên tiếng.

Ứng Trầm Lâm quay đầu, thấy Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã đứng sau lưng mình.

Ánh mắt Quý Thanh Phong vô tình dừng lại trên tay cậu: “Lần này thật sự cảm ơn cậu. Không có cậu, chúng tôi không biết phải giải quyết vấn đề cảnh báo này thế nào.”

“Cậu khách sáo rồi, xử lý bảng lỗi chỉ là chuyện nhỏ.” Ứng Trầm Lâm ôn hòa nói: “Duy tu sư khác cũng làm được.”

“Vẫn phải cảm ơn cậu chứ!” Quý Thanh Phong nhận ra ánh mắt của Ứng Trầm Lâm, không nhìn tay cậu nữa: “Bận bịu lâu như vậy chắc cậu mệt rồi, chúng ta qua phòng họp nói chuyện đi. Lâm Nghiêu, đi pha trà.”

“Ồ!” Lâm Nghiêu nhanh chóng rời khỏi phòng duy tu.

Ứng Trầm Lâm gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play