Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

CHƯƠNG 15: GẶP ĐƯỢC MẸ


2 tháng

trướctiếp

 

Khi ông Lâm và bà Lâm đang không biết phải làm sao thì bất ngờ có một đám người xông từ ngoài vào!

- Ôi! Tổng giám đốc Lâm, đúng là điềm tốt mà! 80 triệu mà anh nợ chúng tôi khi nào có thể trả đây?

Thì ra những người này là người của công ty đòi nợ thuê, bọn chúng nhao nhao vây quanh người nhà họ Lâm.

- Làm gì đấy, các người muốn làm gì? - Bà Lâm thở gấp.

Ông Lâm quát lớn:

- Dừng tay! Chúng mày biết bọn tao là ai không? Bọn ta là sui gia của nhà họ Tô ở thủ đô đó!

Đáp lại ông ta là khói xe khi xe nhà họ Tô lái đi.

Hàng hàng xe Maybach màu đen cực kỳ khí thế, người qua đường cũng không nhịn được mà né ra xa. Tạo thành sự đối lập rõ ràng với đám người nhà họ Lâm thảm thương...

Mấy tên đòi nợ thuê cao to vạm vỡ cười ha hả một tiếng:

- Ui, đúng là danh tiếng lớn quá, còn là sui gia của nhà họ Tô, ông xem người ta có quan tâm đến nhà ông không?

Mặt ông Lâm đỏ lên.

Người của công ty đòi nợ thuê đều là đám lưu manh, sao mà có thể nói đạo lý gì với bọn chúng chứ. Bọn chúng sẽ càng không phải bởi vì bạn là người già mà không đánh bạn.

“Bốp”, ông Lâm và bà Lâm bị cho một bạt tai rồi bị ấn quỳ xuống. Đủ các loại chửi rủa, quyền cước đấm đá khác nhau, chẳng mấy chốc mặt mũi của ông Lâm và bà Lâm đã bị bầm dập, kêu la oai oái. Lần này thì xong rồi, cả gia đình...

Người nhà họ Lâm huy hoàng ngày xưa nay lại bị nhục nhã đến nỗi thương tích đầy mình trước mắt bao người, tinh thần sụp đổ, cuối cùng căn biệt thự cũng trống không, tất cả hành lý bị vứt hết ra ngoài. Cùng bị vứt ra còn có cả Mục Thấm Tâm mặt mũi đầy vết máu, cả gia đình chật vật không thôi.

Hàng xóm hóng chuyện không nhịn được mà xì xào bàn tán.

- Chắc mấy người không biết nhỉ? Con nhóc kia của nhà họ Lâm là cháu ngoại của nhà họ Tô ở thủ đô đó!

- Cái gì cơ? Cái đứa nhỏ nhỏ gầy gò, mẹ nó mất lúc nó hơn hai tuổi đó hả?

- Ôi mẹ ơi, thế không phải là nhà họ Lâm sẽ hối hận đến chết sao. Nếu là tôi thì tôi cũng muốn nôn ra máu!

- Bọn họ cũng đáng đời lắm! Có một hôm trời nắng nóng, tôi thấy đứa bé kia bị phạt đứng giữa trời nắng chang chang. Tôi mới nói mấy câu còn bị bà vợ nhà họ Lâm mắng cơ.

- Ha ha ha, không phải bà vợ kia còn suốt ngày nói cháu gái bà ta là sao chổi sao, lần này thì hay rồi, biết trước có ngày này thì lúc đầu đừng có làm.

Mọi người hóng chuyện cười trên nỗi đau của người khác, người nhà họ Lâm có hối hận hay không đều viết trên mặt cả rồi.

Đúng là đáng đời!

Lâm Phong không ngừng ho khan, phun hết bọt tuyết trong miệng ra, lỗ tai ù ù. Mục Thấm Tâm khóc lóc nói:

- Anh Phong, anh bị sao vậy?

Bà Lâm trút giận lên người ả:

- Giả vờ giả vịt cái gì! Nãy giờ cô ở đâu, vừa nãy sao không thấy cô?

Mục Thấm Tâm nuốt nghẹn ngào nói:

- Vừa nãy con nhìn thấy Túc Bảo nên đi cầu xin nó, xin nó nể tình ông bà nội tuổi tác cao mà tha thứ cho ông bà nội... nhưng nó không đồng ý...

Bà Lâm hận chết đi được, đổ hết tất cả nhục nhã hôm nay lên đầu Túc Bảo.

Con ranh chết tiệt này, tốt xấu gì bọn họ cũng nuôi nó hơn ba năm mà? Nhưng nó lại chẳng hiểu một chút ơn nghĩa gì cả.

Nó giống hệt con gái mẹ đã chết của nó, thứ vô ơn!

Cái thứ khắc chết mẹ ruột của mình, rồi lại khắc con trai của bà ta đến mức phá sản, bây giờ ngay cả bọn họ cũng bị liên lụy gặp tai ương, đều là lũ sao chổi khắc người!

Bà Lâm càng nghĩ càng căm tức, mắng chửi:

- Không chịu thì không chịu! Một con sao chổi...

Bà muốn nói bọn họ không thèm nhưng rốt cuộc không nói ra được. Bây giờ bọn họ cần, chỉ muốn tóm chặt lấy Túc Bảo không để nó rời đi mới tốt!

Bà Lâm căm giận không có chỗ trút ra, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa - nguyền rủa từng người trong nhà họ Tô đều xui xẻo.

Bản chuyển ngữ “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" mà bạn đang đọc thuộc quyền sở hữu của nhóm dịch autumnnolove được đăng tải duy nhất và miễn phí trên ứng dụng t-y-t, user nền tảng thu phí vui lòng không thu phí trên bản dịch của nhóm mình.

Trên xe.

Ngón tay Tô Nhất Trần gõ trên màn hình, gửi đi một tin nhắn: [ Xử lý nhà họ Lâm. ]

Đầu dây bên kia trả lời lại: [ Giết? ]

Tô Nhất Trần cười lạnh, giết?

Vì đám rác rưởi mà gánh trên lưng tội danh giết người, điều đó là không thể nào. Nhà họ Tô của anh, cho dù muốn báo thù cũng phải trong sạch.

[ Để bọn chúng sống không bằng chết ]

Túc Bảo yên lặng ngồi trong xe, một tay ôm con thỏ bông của cô bé, tay còn lại ôm con vẹt. Ông Tô cố ý hạ giọng xuống, cố gắng để bản thân trông hòa ái và thân thiện hơn:

- Túc Bảo à, chúng ta về nhà nha!

Tô Ý Thâm cũng nói:

- Nhà chúng ta ở thủ đô, lát nữa sẽ phải đi máy bay.

Túc Bảo ngoan ngoãn gật đầu, cực kỳ yên tĩnh, dáng vẻ hoạt bát ban nãy khi dỗ dành con vẹt đã không còn nữa. Nhưng mà tốt hơn ban đầu nhiều rồi.

Trái tim ông Tô đau đớn từng cơn, Túc Bảo càng ngoan ngoãn ông lại càng đau lòng. Chỉ có những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh lo lắng sợ hãi mới có kiểu yên tĩnh đến lạ thường như vậy, rốt cuộc Túc Bảo đã gây ra tội lớn cỡ nào mới có thể ra nông nỗi này?

- Về nhà... chúng ta về nhà. - Ông Tô lẩm bẩm nói.

Bỗng nhiên Túc bảo hỏi:

- Ông ngoại... chúng ta cũng sẽ mang theo tro cốt của mẹ về nhà sao?

Trong lòng ông Tô chua xót mà gật đầu:

- Ừm, cùng nhau về nhà.

Túc Bảo yên tâm.

Nhà họ Tô đã bao cả máy bay, Túc Bảo nhìn bầu trời bên ngoài, đám mây giống như đang ở bên cạnh cô bé, bay cùng với cô bé. Cô bé thò đầu nhìn kỹ rồi buông con thỏ ra, khoanh đôi tay nhỏ lại ghé vào bên cửa sổ máy bay nhìn ra bên ngoài.

Tô Việt Phi cười dịu dàng:

- Túc Bảo đang nhìn gì vậy?

Túc Bảo quay đầu lại hỏi:

- Cậu ba, bây giờ chúng ta đang ở trên trời sao ?

Tô Việt Phi gật đầu trả lời:

- Đúng vậy.

Ngay cả máy bay mà cục sữa nhỏ cũng chưa từng đi...

Bỗng nhiên lại nghe thấy Túc Bảo hỏi:

- Vậy mẹ có ở đây không?

Tô Việt Phi và Tô Ý Thâm ngồi gần nhất sửng sốt:

- Hả?

Túc Bảo cụp mắt, im lặng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói:

- Bọn họ nói mẹ chết rồi, mẹ lên trời rồi... Vậy đợi lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy mẹ không?

Túc Bảo quay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lẳng lặng đảo quanh hốc mắt.

Thật ra cô bé biết, sau khi chết đi sẽ bay lên trời gì chứ… đều là lừa trẻ con hết.

Mẹ sẽ không có ở trên trời...

Nhưng cô bé vẫn không nhịn được mà chờ mong, thật sự cô bé rất muốn có thể gặp được mẹ ở đây...

Ngay lập tức vành mắt ông Tô cũng đỏ ửng. Ngoài ra mấy người anh em cũng đều im lặng không nói gì. Họ quay đầu nhìn ra bên ngoài, bàn tay siết chặt lại.

Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo vào lòng, thấp giọng nói:

- Túc Bảo ngủ nhé, ngủ rồi sẽ có thể gặp được mẹ trong mơ...

Túc Bảo dạ một tiếng, vùi vào trong ngực Tô Ý Thâm. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Cậu út cũng gạt bé nốt. 

Cô bé đã ngủ rất nhiều lần rồi, nhưng không có lần nào gặp được mẹ cả.

Túc Bảo bất giác ngủ thiếp đi, sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng yếu ớt. Nếu không nhìn kĩ thì gần như không ai có thể nhận ra. Trong giấc mơ cô bé lại cảm nhận được toàn thân ấm áp, giống như ông mặt trời chiếu lên người cô bé vậy, cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác y hệt bản thân đang bay lên...

Xung quanh có những đám mây trắng giống như kẹo bông vây lượn phía sau người Túc Bảo, cô bé cẩn thận đưa tay ra ngắt một ít bỏ vào trong miệng. Hai mắt cô bé sáng lên.

Là vị ngọt!

Lúc này phía sau cô bé truyền đến một giọng nói vừa dịu dàng lại quen thuộc:

- Túc Bảo...

Túc Bảo trừng to hai mắt, ngay lập tức xoay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy mẹ đang đứng sau lưng cô bé ở chỗ không xa, rưng rưng nhìn cô bé. - chuyển ngữ bởi Thạc An của Autumnnolove 

- Mẹ!

Bỗng nhiên Túc Bảo nhào qua, được mẹ ôm chặt vào lòng.

Tô Cẩm Ngọc dịu dàng xoa xoa đầu cô bé, thấp giọng nói:

- Túc Bảo ngoan, sau này ông ngoại và các cậu là người nhà của con, con phải vui vẻ, có được không?

Nước mắt Túc Bảo giống như hạt đậu từng giọt lăn xuống, ngoan ngoãn nói:

- Con biết rồi mẹ.

Tô Cẩm Ngọc lại nói: 

- Còn nữa, cơ thể của bà ngoại không tốt, Túc Bảo có thể thay mẹ hiếu thảo với bà ngoại không?

Túc Bảo nghẹn ngào nhìn, gật mạnh đầu. Chắc chắn, Túc Bảo chắc chắn sẽ chăm sóc bà ngoại đàng hoàng.

Tô Cẩm Ngọc cười, muốn nói gì đó nhưng cơ thể tỏa ra ánh sáng yếu ớt rồi dần dần trở nên trong suốt.

- Túc Bảo, mẹ yêu con, mẹ mãi mãi yêu con!

Trong miệng Túc Bảo đang ngủ không ngừng gọi mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp