Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

CHƯƠNG 14: CẬU NĂM DẠY MÀY LÀM NGƯỜI (2)


2 tháng

trướctiếp

 

Có thể trẻ con không hiểu nhiều bằng người lớn, nhưng bọn chúng không ngốc chút nào. Túc Bảo nhìn nụ cười giả dối của Lâm Phong rồi im lặng cúi đầu ôm chặt lấy thỏ con và chú vẹt. Bé không cần thật nhiều thật nhiều chú vẹt, sau khi mẹ chết bé chỉ muốn ba ôm một cái thôi.Nhưng ba vẫn không hề để ý tới bé, còn mắng bé và đánh bé nữa. Thậm chí là ngày đó, bé cảm thấy ba thật sự muốn đánh chết bé…

Vốn dĩ Túc Bảo cảm thấy mình giống như ngôi sao chổi mà bà nội nói, sẽ không ai thích bé cả. Nhưng trong khoảng thời gian nằm viện, ông ngoại và các cậu đều đối xử với bé rất tốt, còn nói với bé đủ thứ, nói không phải do bé sai. Bây giờ Túc Bảo… không cần ba nữa. #tytnovel.com#

Túc Bảo không biết mình suy nghĩ như vậy thì có phải là bé hư không nữa, sắc mặt bé hơi bất an. Song bé vẫn gom hết can đảm, cắn răng nói: 

- Con không cần, không cần vẹt ba mua. Cũng không cần ba!

Lâm Phong sửng sốt.

Ông Lâm và bà Lâm cũng nhíu mày. Con nhỏ này vừa thấy nhà họ Tô có tiền là vội vàng vứt bỏ bọn họ đúng không!?

Lâm Phong không khỏi xụ mặt, nặng giọng nói: 

- Túc Bảo!

Gã thấy gã đã rất nhẫn nhịn rồi, gã còn không hiểu con nhỏ Túc Bảo này sao? Cứng đầu từ trong xương tủy, không thể dỗ được!

Bà Lâm ở bên cạnh thở dài: 

- Hầy, Túc Bảo à, bình thường đúng là ba con đối xử với con hơi nghiêm khắc, nhưng con cũng không thể nói như vậy được! Làm gì có đứa trẻ nào mà không cần ba!

Ông Lâm mỉm cười nói với nhà họ Tô: 

- Ha hả, đúng là trẻ con mà! Nào anh sui, chúng ta đi ăn bữa cơm đi? Để chúng tôi đón gió tẩy trần cho anh!

Lâm Phong lập tức phớt lờ cảm xúc của Túc Bảo và nói theo: 

- Đúng vậy! Hiếm khi cha vợ và các anh vợ tới đây… Hầy, bé ngốc Cẩm Ngọc này không chịu nhắc gì về mọi người với con hết.

Người nhà họ Lâm cực kỳ nhiệt tình, hết ông nói một câu rồi tới bà nói một câu. Blah blah không ngừng, cứ ra sức nhấn mạnh mọi người là người một nhà - là sui gia!

Lâm Phong còn giả vờ tình sâu nghĩa nặng, thường thường thầm nói chêm cái tên “Cẩm Ngọc”…

Tô Doanh Nhĩ tính tình nóng nảy sắp không nhịn nổi nữa. Crốp… Cậu năm bẻ ngón tay, bỗng nhiên xách cổ áo Lâm Phong đập mạnh gã vào cửa biệt thự!

- Nể mặt mấy người đúng không!? Bám dai như đĩa đúng không!?

- Còn sui gia à?! Mấy người là cái “đặc cầu” gì! Mẹ nó đồ rác rưởi! ( truyện trên app T𝕪T )

Bang ~ Bang ~!

Đầu Lâm Phong bị dọng lên cửa sắt biệt thự, âm thanh ấy còn vang hơn cả khua chiêng gõ trống. Lâm Phong lập tức chảy máu khắp mặt!

Tô Ý Thâm vội ôm Túc Bảo đi: 

- Tụi em lên xe chờ anh trước.

Người nhà họ Tô không ai đứng ra can ngăn trận đòn này, nếu không phải vì Túc Bảo và dụ chú vẹt cho bé thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!

Lâm Phong không ngờ rằng Tô Doanh Nhĩ lại đột ngột ra tay, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện đàng hoàng mà!

- Dừng…

- Bang!

- Dừng tay… 

- Bang bang bang!

Ông Lâm và bà Lâm đã bị dọa cho ngơ người từ lâu. Tô Doanh Nhĩ là một “nhà thầu” công trình kiến trúc nên hiển nhiên sẽ không quan tâm tới phong độ gì đó, cậu Năm nắm tóc Lâm Phong rồi liên tục đập đầu gã vào tường!

Bà Lâm vội la lên: 

- Trời ạ! Có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói đi! Mọi người đều là người một nhà… 

Ông Lâm cũng khuyên nhủ: 

- Cậu Năm bên nhà sui gia à, cậu bình tĩnh chút đi…

Tô Doanh Nhĩ hung dữ trừng hai người họ rồi nói: 

- Tôi không đánh phụ nữ và người già, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì vẫn sẽ đánh đó. Còn bép xép thêm câu nữa có tin ông đây đánh cả hai luôn không?! 

Người một nhà hả!?

Đây khinh nhá!

Cuối cùng Tô Doanh Nhĩ đập mạnh Lâm Phong vào cục đá trên vách tường rồi tặng thêm một đạp khiến gã mất đi tư cách làm cha.

Răng rắc —— không biết là tiếng của thứ gì bị nát. - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove

Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Lâm Phong quanh quẩn cả khu biệt thự. Người qua đường đứng hóng hớt ở đằng xa bỗng thấy lạnh sống lưng…

Tô Doanh Nhĩ hừ một tiếng rồi phủi tay đi mất. Người phản bội em gái mình, dù xa cũng phải chết!!

Giết người phạm pháp, không đáng phải làm vậy vì thằng “đặc cầu” này nên chỉ đành để gã đoạn tử tuyệt tôn thôi.

Ông Lâm và bà Lâm đã sợ tới nỗi co rúm người, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thấy người nhà họ Tô đã lên xe hết rồi, lúc này mới không kìm được khóc ra tiếng.

Bà Lâm: - Chuyện gì thế này, có còn là người nữa không. Sao lại xuống tay nặng như vậy!

Vẻ mặt ông Lâm cũng rất khó coi! Ai có ngờ được nhà họ Tô lại có người hung bạo như Tô Doanh Nhĩ, đúng là chẳng biết lý lẽ gì cả!

- Đừng khóc nữa! Mau đưa đến bệnh viện đi! - Ông Lâm nói.

Bà Lâm hoang mang định gọi điện thoại, nhưng nhận ra điện thoại đã không còn tiền nữa rồi. Mà bây giờ nhà họ Lâm cũng chẳng còn đồng nào để đi bệnh viện…

Lâm Phong co lại như con tôm to, ói ra máu…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp