Thế Thân Nuôi Heo Đi

CHƯƠNG 3: CÔNG TỬ ĂN CHƠI BỊ ÔM NHẦM CHỈ MUỐN NUÔI HEO (3)


2 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau, Lục Úy Lam tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn. sau khi nhớ lại trải nghiệm kể chuyện thú vị tối qua, y vui vẻ rời giường đánh răng, tiếng nghiến răng ken két của hệ thống vang lên, y thở dài cảm thán: “Tiếc là loài người quá bận rộn, mọi người cuối cùng dù luyến tiếc đến nỗi mặt mũi tái nhợt vẫn phải đi làm việc khác. Đúng rồi, hệ thống, mày nghiến răng cả đêm đấy à?”

Hệ thống tức giận nghiến răng ken két, [Còn không phải vì mọi người đều đi hết rồi, anh còn muốn kể chuyện ma cho tôi nghe nữa à!]

“Không cần cảm ơn đâu, lúc tao kể chuyện, mày luôn cẩn thận dùng hàm răng duy nhất của mình để đánh nhịp cho tao, đương nhiên tao không thể phụ lòng mày được.”

Hệ thống lập tức câm nín, chết tiệt, tại sao ký chủ mùa này luôn nói những lời hay, nhưng mỗi lần nghe xong đều cảm thấy huyết áp tăng cao vậy nè?

Nghĩ đến những câu chuyện sống động như thật tối qua, hệ thống lại bắt đầu nghiến răng, "Ngoài kể chuyện ra, anh còn sở thích nào khác không?"

Lục Úy Lam kéo màn cửa ra, đắm mình trong ánh nắng ấm áp, nghe vậy y trả lời, “Còn có trồng rau, quét nhà, hóng drama.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, may mà những sở thích còn lại không đáng sợ như vậy. Nhưng mà, quét nhà là gì? Quét cái chi?

“Quét nhà à, quét nhà là dọn dẹp phòng ốc.” Nói là làm, Lục Úy Lam đã bắt tay vào dọn dẹp.

Hệ thống vô cùng hài lòng, sở thích này không tệ. Nhưng đến khi y dọn dẹp xong căn phòng này, 6362 mới bàng hoàng kêu lên, [Không đúng! Lúc trước tôi rõ ràng không hỏi quét nhà là gì? Sao anh lại biết được?]

Nghĩ lại cảnh lúc mình gặp ký chủ, lúc đó trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian, vất vả lắm nó mới bắt được một linh hồn hình người, cũng không hỏi han kỹ càng, lừa gạt được liền trói định. Kết quả không lâu sau, nó không thể kiểm tra được suy nghĩ của ký chủ, giờ đây còn bị ký chủ biết ngược lại suy nghĩ của mình, có phải nó đã ràng buộc thứ gì kỳ lạ hay không? Nghĩ đến đây, 6362 không nhịn được lại bắt đầu nghiến răng.

Lục Úy Lam hát ngân nga đi xuống cầu thang: "Mày có hỏi mà, tao nghe thấy, chắc là mày quên rồi đó.”

6362 ngừng nghiến răng: [Tôi hỏi?]

“Đúng vậy, không thì làm sao tao biết được.”

Sau một hồi tự hoài nghi, 6362 chấp nhận lời giải thích này: [Tôi đã nói mà, nhưng trong đầu anh có một lỗi chính tả.]

“À, trình độ học vấn của tao không cao, tao cũng không đi học, mày đừng bận tâm." Lục Úy Lam nhếch môi nở một nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng như ánh mặt trời, đầy thuyết phục.

6362 lập tức không quan tâm đến chức năng tự động sửa lỗi của mình nữa, cũng tỏ vẻ mình là một hệ thống vô cùng khoan dung, cũng không yêu cầu trình độ học vấn. Nhiệm vụ sắp không có ai làm nữa rồi, còn muốn bằng cấp gì chứ. [Từ từ, anh đi đâu vậy?”

“Đi tới trường đó, tao là một học sinh ngoan yêu học tập mà, cũng là để cố gắng sau này không viết sai chính tả.” Giọng điệu chân thành khiến hệ thống tự sửa lỗi vô cùng cảm động.

Kỳ nghỉ cuối tuần đã kết thúc, thiếu gia ăn chơi trác táng lái xe thể thao đến trường, chỉ là vừa đến cổng trường đã cảm nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, không ít người trong mắt còn lộ rõ vẻ hả hê. Thậm chí ngay cổng trường còn có vài con người quen thuộc, đúng là những người từng có xích mích với Lục Úy Lam.

Lục Úy Lam vốn kiêu ngạo và ngang tàng, không hề biết xấu hổ là gì. Thái độ của y khiến phần lớn mọi người do dự, nghi ngờ những tin đồn họ nghe được liệu có chính xác hay không. Tuy nhiên, cũng có một số ít người đã không chờ được nữa, họ tiến đến chỗ chiếc xe của Lục Lam, chặn y lại ngay cổng trường, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Kẻ cầm đầu là một tên có mắt tam bạch, hắn tiến đến bên xe, dùng giọng điệu khiến người khác khó chịu cất lời: "Chẳng phải cậu hai Lục đây sao? Nghe nói mày sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, à không đúng, nghe nói mày không phải con nhà họ Lục mà là con nhà họ Túc đúng không? Thật khéo, tao cũng biết đôi chút về nhà họ Túc đấy, cậu hai Lục có biết nhà họ Túc đang làm gì không?"

Hắn ta nói xong, như sợ Lục Úy Lam không trả lời, liền cố ý nói lớn hơn, "Nhà họ Túc ấy à, chính là nhà nông trồng trọt nuôi heo, thật tuyệt vời, sau này cậu hai Lục trở về nhà họ Túc, cũng không cần lo chết đói, chỉ cần trồng trọt  nuôi heo cũng có thể miễn cưỡng sống tạm ấy chứ!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Lục Úy Lam vốn không có biểu tình gì, nhưng khi nghe đến hai chữ "trồng trọt", mắt y bỗng sáng lên, nhà họ Túc thế mà là nhà trồng trọt nuôi heo? Còn có chuyện tốt như vậy ư? Mình tuy chưa nuôi heo bao giờ, nhưng đã từng nuôi củ cải, nuôi không đến mức trắng trẻo mập mạp, nhưng cũng rất nhăn nheo, suy luận như vậy, nuôi heo chắc là cũng không khó, tiện thể trồng thêm vài tấc lúa, cuộc sống thật là sung sướng!

Những người xung quanh dường như chỉ chờ khoảnh khắc này, lời của tên đấy vừa dứt, họ lập tức cười lớn, nhìn Lục Úy Lam tức giận đến đỏ bừng mặt, mọi người càng cảm thấy hả hê.

Nhưng 6362 lại vô cùng nhạy bén, nó vội vàng đặt ra ba câu hỏi liên tiếp, [Anh đang nghĩ gì đấy? Có phải anh muốn trồng trọt không? Anh không muốn đi theo cốt truyện à?]

[Mày nghĩ lung tung gì vậy, tao là loại người như vậy sao] Vừa an ủi hệ thống một cách chân thành, Lục Úy Lam vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể trở về nhà họ Túc.

6362 nghe vậy thì hơi bình tĩnh lại, [Cũng đúng, bây giờ nuôi heo cũng phải là sinh viên đã, ít nhất anh phải tốt nghiệp đại học đã rồi tính tiếp.]

Tiểu Thất “…”

Lặng thinh hồi lâu, Lục Úy Lam lấy điện thoại ra âm thầm tìm kiếm nuôi heo cần bằng cấp gì, sau đó hàng loạt tin tức về sinh viên tốt nghiệp đại học về quê nuôi heo hiện ra, y lại âm thầm cất điện thoại đi, giọng điệu càng thêm chân thành, “Đúng vậy, đúng vậy, tao chính là một học sinh ngoan yêu học tập.”

Nhìn đám người đang đứng ở cổng trường, tên mắt tam bạch cuối cùng cũng hài lòng: "Cố gắng lên nhé, cậu hai Lục, biết đâu một ngày nào đó tao còn có thể được ăn thịt heo do mày nuôi đấy! Mày thấy đúng không, cậu hai Túc?"

Tiểu Thất nhìn tên mắt tam bạch, “Tao sợ mày ăn không nổi ấy chứ.”

Kết quả câu nói này lại chọc đúng điểm cười của tên mắt tam bạch, hắn ta cười đến mức suýt ngất xỉu, ngắt quãng nói: "Ha ha ha! Tụi mày...đã nghe thấy chưa...ha ha ha, sợ tao...ăn không nổi...ha ha ha… Ông đây chờ mày...chờ ngày nào đó mày cho tao ăn thịt heo… Ha ha ha…”

“Thịt heo thì không có, nhưng khói xe thì không thiếu đâu, mày ăn đi!” Nói xong, Tiểu Thất kiêu ngao giơ ngón giữa với mắt tam bạch, rồi đạp ga phóng đi, bỏ lại mắt tam bạch bị khói xe vây quanh, tức giận dậm chân.

“Để tao xem mày có thể kiêu ngạo được bao lâu!” Mắt tam bạch cuối cùng ý thức được mình có chút mất mặt, hắn không cam lòng hét lên, sau đó tức giận rời đi.

Mọi người ở cổng trường thấy không còn trò vui để xem nữa, dần dần cũng giải tán, trong đám người có một người hài lòng cất điện thoại đi, bắt đầu gọi điện giành công, sau khi lấy được tiền, vui vẻ gửi video vừa quay.

Lục Minh Tư nhận được video, nhìn thiếu niên trong video vẫn kiêu ngạo như trước kia, trong mắt cậu ta đầy hận ý, đời trước, chính là tên phế vật vô dụng này ức hiếp mình ở mọi nơi, khiến mình – cậu hai nhà họ Lục thật sự biến thành thế thân, đời này làm lại từ đầu, cậu ta muốn đảo ngược vận mệnh, biến Lục Úy Lam thành cái bóng của mình, làm thế thân của mình.

Thiếu niên tóc xanh trong video kiểu ngạo rời đi, Lục Minh Tư cau mày tắt video, đời trước, cậu ta luôn không hiểu nổi tại sao mình lại thua một kẻ phế vật.

Cho đến khi chết, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của bố mẹ ruột, cậu ta mới tỉnh ra. Nhà họ Lục không cần hai người thừa kế xuất sắc, vì Lục Hành Chỉ đã đủ ưu tú rồi, Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên cần một đứa con dựa dẫm vào họ, Lục Hành Chỉ cần một đứa em trai nghịch ngợm nhưng đầy kính trọng anh ta.

Còn cậu ta, đời trước đột nhiên trở về nhà họ Lục, liền vội vàng thể hiện sự xuất sắc của mình, một lòng muốn vượt qua Lục Úy Lam, giống như một tên hề tung tăng nhảy nhót, cuối cùng lại trở thành cái bóng sau lưng Lục Úy Lam.

Nghĩ đến đây, Lục Minh Tư vô thức nắm chặt tay, cố gắng hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại. Ở nhà họ Lục, Lục Úy Lam và Lục Minh Tư, đã định chỉ có thể có một người đứng dưới ánh mặt trời, mà lần này, kẻ thua cuộc sẽ không phải là cậu ta. Lần này cậu ta sẽ không vội vàng, sẽ từng bước từng bước bắt lấy suy nghĩ của người khác, từng bước dẫm đạp Lục Úy Lam dưới chân, từng bước khiến Lục Úy Lam hòa vào cái bóng của cậu ta, cả đời chỉ có thể sống như một tên thế thân.

Nghĩ đến thiên la địa võng mình đã giăng ra, Lục Minh Tư mới nở nụ cười thư thái, đời này, cậu ta muốn cho Lục Úy Lam thối nát dưới bùn đất. Cậu ta muốn xem, có Lục Úy Lam như một đống bùn nhão làm đối lập, nhà họ Lục liệu có còn đưa ra lựa chọn như đời trước hay không.

Tại trường học, Tiểu Thất sau khi biết được nuôi heo cũng cần bằng đại học thì đã vào phòng học. Y chăm chú nghe giảng và ghi chép, khiến cả giáo viên và bạn học đều liên tục nhìn sang y, suy nghĩ xem cậu hai Lục bị cái gì kích thích, đột nhiên lại ham học như vậy.

Bản thân Tiểu Thất cũng rất buồn rầu, y phát hiện bản thân mình tuy không phải thất học, nhưng lại không hiểu gì về những bài giảng trong sách giáo khoa. Y chỉ có thể sử dụng thiên phú đã nhìn qua là không thể quên được của mình, ghi nhớ lại tất cả tri thức đã học, thỉnh thoảng còn ân cần kể cho hệ thống 6362 nghe vài câu chuyện ma ngắn gọn, súc tích.

Tiểu Thất, “Bên cửa sổ có một người đang đếm số người nãy giờ, mày có thấy không?"

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

6362, [Tôi có thấy, lớp này chỉ có mấy người, tên kia đếm tới đếm lui nãy giờ rồi, cũng không biết hắn đang đếm cái gì.]

Tiểu Thất, “Hắn đang đếm nguyên liệu nấu ăn và thực đơn đó.”

6363, [Cái gì?]

Ba phút sau, 6362 bắt đầu run cầm cập. Bởi vì nó nhìn thấy “người” kia bò cửa sổ còn chưa đã ghiền, cổ còn dài ra như con rắn thò vào lớp học, ngửi từng người một, vừa ngửi vừa đánh giá xem làm thế nào cho ngon. ( truyện đăng trên app TᎽT )

6362 gần như dựng tóc gáy, vận dụng cái đầu óc nhỏ bé không mấy thông minh của mình để suy nghĩ, một hệ thống sơ cấp như nó sao lại có thể nhìn thấy ma? Chẳng lẽ mình là một hệ thống có mắt âm dương? Liệu mình có nên tìm đồng nghiệp ở tổ Linh Dị hỏi thăm tình hình không?

Chờ 6362 vất vả bình tĩnh lại, Tiểu Thất lại bắt đầu đếm số, “Một, hai, ba, bốn…”

6362 không hiểu gì, nhưng trực giác của nó lại mách bảo không nên hỏi, nhưng nó vẫn không nhịn được lòng tò mò, [Anh đang đếm gì vậy?]

“Tao cũng đang đếm nguyên liệu và thực đơn.”

6362 nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện có không ít "người" đang nằm bò trên cửa sổ, nó lập tức bắt đầu run lập cập.

Run răng một hồi, hệ thống cẩn thận hỏi, [Cổ của anh có đột nhiên dài ra không vậy?]

Tiểu Thất sửng sốt, y im lặng một lát, 6362 lập tức luống cuống, có phải nó đã trói định thứ gì kỳ quặc rồi không? [Sao anh không trả lời?]

Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời, “Sao lại dài ra được, bây giờ tao đã là con người, mày nhìn xem có người nào có khả năng này không?”

6362 nhẹ nhàng thở ra, kết quả ký chủ lại tiếp tục đếm số trong đầu, 6362 không thể khống chế được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nó lập tức lại bắt đầu run răng cầm cập.

Cùng với tiếng răng va lập cập vào nhau có nhịp điệu của hệ thống, Tiểu Thất cảm thấy hài lòng vô cùng, y thấy nội dung bài giảng của giáo viên cũng trở nên sinh động hơn nhiều, vô cùng dễ nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp