Thế Thân Nuôi Heo Đi

CHƯƠNG 2: CÔNG TỬ ĂN CHƠI BỊ ÔM NHẦM CHỈ MUỐN NUÔI HEO (2)


2 tháng

trướctiếp

Sau khi rời đi, Tiểu Thất nghiêm túc đi theo quỹ đạo giống nguyên chủ, đó là mời cả đám hồ bằng cẩu hữu đến dự tiệc không say không về để bày tỏ sự bất bình của mình, bởi vì ngoài cách này ra, y không còn nghĩ ra được phương thức chống đối nào khác.

Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự riêng của Lục Úy Lam, gọi mấy cuộc, đương nhiên không cần lo lắng về những người sẽ đến, lúc này Lục Úy Lam đã sớm quen với sự tiện lợi và uy vọng do nhà họ Lục mang đến, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc bại lộ thân phận.

Mà lúc này, nhóm hồ bằng cẩu hữu còn chưa biết cái ghế cậu hai nhà họ Lục đã đổi chủ, tất cả đều sôi nổi đáp ứng, kéo bè kéo cánh tới biệt thự, sau đó liền thấy Lục Úy Lam tâm trạng vô cùng tệ đang uống hết chai rượu này đến chai rượu khác.

"Cậu hai Lục, gặp phải chuyện gì phiền lòng à?" Một cô gái chân dài tóc xoăn, vẻ mặt đau lòng bước tới, đặt ngón tay mảnh khảnh lên vai Lục Úy Lam, ngày thường tâm trạng Lục Uý Lam không tốt thì sẽ uống rượu, nhưng không uống nhiều như bây giờ, "Nhược Nhược có thể làm gì để cậu bớt lo lắng không?"

“Nói nhảm ít thôi, mấy anh em uống nào!” Tiểu Thất trực tiếp nhét chai rượu vào tay người kia, cụng chai, dẫn đầu nốc rượu.

Cô gái sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhưng khi nghĩ đến thân phận đối phương, cô ta khẽ cắn môi, trực tiếp uống hết rượu trong chai.

Những người khác thấy vậy liền ồn ào vỗ tay, trong đó có Quách Chiếu bình thường thân thiết với Lục Úy Lam tiến lên hai bước rồi nói: "Người anh em, có chuyện gì vậy? Lại thích soái ca mỹ nhân nào mà không cưa được à?"

Không thể trách Quách Chiếu lại có suy nghĩ như vậy, thật sự là ngày thường Lục Úy Lam rất ít khi gặp phải điều phiền não, nếu có thì phần lớn cũng là vấn đề trong chuyện tình cảm, dần dà, mọi người đều đã thành thói quen rồi.

"Người anh em! Nâng ly!" Lục Úy Lam không quan tâm người trước mặt là ai, nhét một chai rượu tới, cụng chai, ngửa đầu uống cạn.

Mí mắt Quách Chiếu lập tức run rẩy: "Được! Nâng ly!" Không còn cách nào, Lục Úy Lam đã uống rồi, sao cậu ta có thể không uống chứ?

Rất nhanh, tất cả những người đến nói chuyện với y đều uống đầy một bụng rượu, chẳng bao lâu sau mọi người đều đã say khướt, tản ra trong biệt thự đi tìm niềm vui, Tiểu Thất được đỡ lên lầu, trong đại sảnh chỉ còn lại mấy người say đến nỗi không gượng dậy nổi.

Trên sô pha, một người đàn ông gầy gò lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở ghi hình rồi đi lên cầu thang, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương cho thấy hắn ta không hề say, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới. Đến phòng của Lục Úy Lam, quả nhiên hắn ta nghe thấy tiếng kinh hô của mấy cô gái, trong mắt hắn ta tràn ngập niềm vui, hắn ta cắn chặt răng, đột nhiên đẩy cửa phòng ra, hét lớn: "Lục Úy Lam, cậu chơi vui quá nhỉ!"

Nhưng lúc này khung cảnh trong phòng lại khác hẳn với dự đoán của người đàn ông gầy gò, trong phòng quả thực có cả nam lẫn nữ, mọi người đang ngồi dưới đất thành một vòng tròn trên thảm, đèn phòng đã tắt, nguồn sáng duy nhất là một ngọn nến đang được thắp lên trong vòng tròn.

Bởi vì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mọi người liên tục quay đầu lại nhìn, dưới ánh nến không quá sáng, từng gương mặt trắng bệch trông có vẻ quỷ dị không nói nên lời, hơn nữa, người đàn ông gầy gò vốn chột dạ, lúc này chân hắn ta mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đất.

"Cậu La! Đến vừa kịp luôn đó, nhanh nhanh nhanh, cậu ngồi thay tôi một chút, tôi phải đi tiểu!"

Vào khoảnh khắc người đàn ông gầy gò cảm thấy chột dạ, Quách Chiếu hét lên như nhìn thấy vị cứu tinh, thậm chí còn lao tới, mạnh mẽ kéo hắn ta vào phòng, ấn hắn ta ngồi xuống chỗ mình rồi chạy ra khỏi phòng ngủ, còn chu đáo đóng cửa lại.

Người đàn ông gầy gò, cũng chính là La Nhân vẻ mặt bối rối, thậm chí còn quên cả tắt quay video. Nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt mọi người đều có chút vặn vẹo, thậm chí có người còn lưu luyến nhìn cửa phòng.

"Vậy chúng ta tiếp tục nhé..." Một giọng nói lạnh căm căm chợt truyền đến, dọa La Nhân giật mình. Nhìn theo âm thanh, hắn ta phát hiện đối diện là Lục Úy Lam, ánh lửa nhảy lách tách, sắc mặt Lục Úy Lam lúc sáng lúc tối, giọng nói chứa chan âm khí dày đặc làm người ta dựng hết cả tóc gáy.

"Sau đây là câu chuyện về một người đàn ông và một chiếc điện thoại. Trong một bữa tiệc nào đó, anh ta đã bật camera điện thoại lên, định quay một chút video làm kỷ niệm."

Theo giọng nói lạnh như băng của Lục Úy Lam, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn về cái tay đang cầm điện thoại của La Nhân.

La Nhân nhất thời run lên, cứng đờ tại chỗ, chẳng lẽ kế hoạch đã bị bại lộ? Thế nhưng không đợi hắn ta kịp giải thích, giọng nói của Lục Úy Lam lại tiếp tục truyền đến.

"Anh ta đẩy cửa một căn phòng u ám ra, ở đó đang kể chuyện ma. Trong phòng không ai nói gì, tất cả đều lẳng lặng nhìn anh ta."

La Nhân càng run rẩy hơn, cảm thấy mình nhất định đã bị bại lộ.

“Trong phòng này có một người đang kể chuyện, có bảy người đang nghe chuyện, nhưng lại có tận chín cái bóng.”

Nghe đến đó, La Nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là kể chuyện thôi à, xem ra hắn ta chưa bị bại lộ. La Nhân vô thức chuyển mắt, nhìn xung quanh một vòng, sau đó liền như hóa đá, hắn ta không dám tin mà dụi dụi mắt, đếm lại mấy cái bóng xung quanh một lần, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... chín!

Đúng là chín cái bóng! Tức khắc, sự sợ hãi lại lần nữa xâm chiếm não bộ hắn ta, so với vừa nãy thậm chí còn càng làm da đầu người ta tê dại hơn. Lục Úy Lam phía đối diện nheo mắt, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, giọng nói quái dị âm trầm như văng vẳng bên tai.

Thực hiện: Clitus x T Y T

"Anh ta không hiểu tại sao trong phòng lại có chín cái bóng? Vậy nên anh ta theo bản năng cầm điện thoại lên, sau đó qua màn hình điện thoại, anh ta nhìn thấy..."

"A a a! Có ma!" Người đàn ông nhỏ gầy nhìn Lục Úy Lam đang cười lộ ra hàm răng trắng tinh, cuối cùng hắn ta không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng chói tai, cắt ngang câu chuyện ma của Lục Úy Lam, sau đó loạng choạng vọt tới cửa, xông ra ngoài.

Tiếng nhạc hard rock trong biệt thự át đi tiếng hét của hắn ta, khiến hắn ta càng cảm thấy ngột ngạt hơn, chạy ra khỏi biệt thự sáng sủa xa hoa mà quỷ dị vô cùng này, không hề quay đầu lại. Hắn ta chạy đi thật xa đến khi thở hổn hển, lúc này mới dừng lại, ngồi bệt xuống ven đường.

Đột nhiên, chuông điện thoại chói tai vang lên, La Nhân sợ tới mức suýt thì nhảy dựng, hắn ta lấy điện thoại ra xem, lập tức nhíu mày.

Sau khi kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói: "Quay được video chưa?"

Nghĩ đến khoảnh khắc kinh hồn vừa rồi, La Nhân bị giọng điệu đương nhiên của đối phương chọc giận, hắn ta liền nổi cơn tam bành: "Chưa!"

"Sao có thể? Bây giờ tên Lục Úy Lam vô dụng đó chắc chắn đang ăn chơi đàng điếm, chẳng lẽ anh không muốn giúp tôi nữa sao? Anh La, tôi mới đến mà, anh không giúp tôi thì còn ai giúp tôi nữa? Lại nói ngày thường không thiếu những khi Lục Úy Lam gây khó dễ với anh, anh không muốn đạp cậu ta dưới chân à?”

La Nhân bực bội gãi đầu, da đầu vẫn còn lưu lại chút tê dại khi nãy, nhưng giọng nói đáng thương bất lực trong điện thoại lại khiến người ta mềm lòng, cuối cùng, La Nhân khẽ cắn môi: “Để lần sau tôi tìm cơ hội. Chuyện này không vội được, cứ tin tôi, thằng vô dụng Lục Úy Lam kia nhất định sẽ tiếp tục làm ầm làm ĩ, cơ hội còn rất nhiều. ”

Người trong điện thoại cuối cùng cũng nhận được câu trả lời như mong muốn, sau khi nói thêm vài lời liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, xung quanh dường như trở nên yên tĩnh trong giây lát. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, La Nhân lập tức căng thẳng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không còn người nào khác, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại bắt đầu thấy khẩn trương, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà mình.

Mãi đến khi tài xế tới, La Nhân vẫn không hiểu tại sao trong phòng lại có chín cái bóng. Mà điều này cũng làm hắn ta càng thêm sợ hãi Lục Úy Lam.

Trong biệt thự, hành động đột ngột của La Nhân làm không ít cô gái trong phòng sợ đến mức hét toáng lên, sôi nổi đếm số cái bóng trong phòng, cô gái tên Nhược Nhược kia lại càng muốn khóc: "Tại sao... tại sao tôi cũng đếm được chín cái bóng?” ( truyện trên app T Y T )

Có người muốn lao ra khỏi phòng như La Nhân, nhưng lại cảm thấy quá mất mặt, ngay lúc anh ta đang do dự, giọng nói lạnh như băng của Lục Úy Lam lại vang lên lần nữa: "Đó là bởi vì... tôi đếm sai."

Phụt! Vừa nói xong, đèn trong phòng bật lên, ánh sáng xua tan đi nỗi sợ hãi, lý trí của mọi người dần dần trở lại.

Sau một hồi mờ mịt, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh phát hiện trong phòng hiện còn lại tám người, tính cả La Nhân vừa trốn thoát, chính xác là có chín người, thì ra có một người kể chuyện, tám người đang nghe, cho nên có chín cái bóng.

Mọi người: "..."

Lục Úy Lam ợ một tiếng, sau đó cười to: "Sao nào, chuyện tôi kể có phải rất xuất sắc không!"

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Vẻ mặt mọi người càng thêm méo mó, nhưng vẫn cứng đờ khen ngợi.

"Rất tốt, không ngờ cậu hai Lục còn có tài kể chuyện ma!"

“Chỉ là, không hiểu sao lại có cảm giác như thật vậy.”

"Đúng thế, ai cũng bị dọa sợ đến phát khóc."

"..."

Mọi người mồm năm miệng mười khen ngợi, dù sao thì công bằng mà nói, nếu không phải một trong mấy người nghe chuyện, không bị nghi là thiểu năng trí tuệ không biết đếm thì quả thật câu chuyện này kể rất hay.

Nghe lời khen của mọi người, Lục Úy Lam tự nhiên rất vui vẻ: "Thật sao? Làm lại lần nữa nhé, lần này kể về tám người ngồi xung quanh nghe chuyện. Nào nào nào, không cần khách khí, ngồi đi!"

Mọi người: "..."

Lục Úy Lam nhanh tay đóng cửa tắt đèn: "Ngồi ngồi ngồi, không cần khách khí! Nhìn mặt mọi người khách khí đến biến dạng rồi kìa."

Dưới ánh nến mờ ảo, mọi người lại tụ tập thành một vòng tròn, gương mặt méo mó trông càng đáng sợ hơn, ngay khi Tiểu Thất chuẩn bị kể, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cạch cạch cạch, Tiểu Thất lập tức nghi hoặc không thôi.

[Hệ thống, mày bị rò điện à?]

6362: [Tui tui tui… cạch cạch cạch… không có bị rò điện… cạch cạch cạch...]

[Thế cái âm thanh này là gì? Tại sao lại nghe như tiếng răng lập cập thế?]

6362 thẹn quá hóa giận: [Tiếng răng lập cập thì làm sao!] Hệ thống không thể sợ ma à? Hệ thống không thể đếm nhầm số à? Hệ thống không thể nghiến răng à?

[Ồ!] Tiểu Thất kinh ngạc cảm thán một tiếng: [Mày lại có răng cơ đấy! Hiện đại ghê!]

6362 đã tích đủ giá trị tức giận, chuẩn bị đánh kí chủ: “…” Đây là lời khen?

Rất nhanh, nương theo tiếng răng lập cập của hệ thống, câu chuyện ma của Lục Úy Lam tiếp tục, trong đêm nay, đối với mấy người đến dự tiệc mà nói, trải nghiệm trong phòng đã trở thành nỗi đau dài hạn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp