Ánh Dương Rực Cháy Chói Lọi

Chương 2: Một mặt trời nhỏ (2)


3 tháng

trướctiếp

Bà Lục nghe xong trầm mặt, cương quyết nói: “Tình hình kinh tế nhà mình không tốt như con nghĩ đâu. Em trai con sắp lên cấp ba, thành tích thằng bé rất xuất sắc. Con hiểu chứ?”

Phương Chước nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói ra thực tế: “Từ góc độ luật pháp, con vẫn chưa thành niên, hai người có nghĩa vụ nuôi nấng con.”

Bà Lục bật cười: “Giáo dục bắt buộc là chín năm thôi! Con hiểu pháp luật không thế?”

“Đúng là con không hiểu lắm, nhưng con nghĩ người trưởng thành nên hiểu.” Phương Chước nói: “Hai người chưa từng thực hiện nghĩa vụ này, dù tính theo phí nuôi nấng ở tiêu chuẩn thấp nhất, thì qua nhiều năm như vậy góp lại cũng đủ cho con trả tiền học phí rồi.”

Người đàn ông trung niên vẫn vùi đầu không lên tiếng cuối cùng cũng không nhịn được, bất mãn nói: “Con có ý gì đây?”

Phương Chước khép hờ mắt, nhìn chằm chằm đường vân gỗ trên mặt bàn ăn: “Con biết địa chỉ công tác của hai người, con cũng gặp đồng nghiệp của hai người rồi.”

Mặt Phương Dật Minh trắng bệch, lúc này mới ý thức được gì đó, mặt căng chặt lại, dần bốc lên lửa giận.

Đôi đũa gỗ bị dằn mạnh xuống mặt bàn, một chiếc bay xuống đất, Bà Lục nổi giận đứng phắt dậy, hung hăng trừng Phương Chước một cái, sau đó giật phăng đũa trong tay Phương Dật Minh trách cứ: “Còn cơm nước gì nữa! Ông nhìn con gái ông đi, ông nghe xem nó nói tiếng người đấy à! Vẫn còn là học sinh mà đã dám uy hiếp chúng ta rồi. Phương Dật Minh, ngày xưa ông cưới tôi chính mồm ông nói không cần tôi phải lo liệu cho đứa con gái này cơ mà!”

Bà ta kích động nói xong nhưng lại không ai tiếp lời. Phương Chước nghiêng đầu, đuôi mắt hơi rướn lên liếc bà ta, hỏi ngược lại: “Bà ɕảɷ ŧɦấყ tôi uy hiếp bà là vì bà cũng biết chuyện mình làm không để người ngoài biết được hả?”

Bà Lục nghẹn họng, đang định mắng chửi lại thì bị Phương Dật Minh giơ tay lên ngăn cản.

Không biết là lòng hổ thẹn hiếm thấy dâng lên hay là cố kỵ tâm tư Phương Chước sâu nặng khó đoán, ngực Phương Dật Minh phập phồng kịch liệt mất một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cau mày nói: “Đưa học phí cho nó đi.”

Ở bên kia bàn ăn, em trai Phương dằn bát cơm xuống bàn, khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào ghế không ăn nữa.

Phương Chước bổ sung: “Còn cả phí sinh hoạt nữa.”

“Mày muốn thanh toán sòng phẳng với bọn tao chứ gì?” Bà Lục không thể tin nổi, chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Cho mày cũng được thôi, mày cút ra ngoài cho tao, đừng bao giờ về nữa!”

Phương Chước đứng dậy đi tới sô pha, nhấc balo lên rồi đi thẳng ra cửa không chút lưu luyến.

Bà Lục cũng giật lấy túi xách treo cạnh đó lên, giẫm dép đi thẳng tới chỗ cửa phòng hộ, rút một xấp tiền mới tinh ra, còn chẳng thèm đếm đã ném phăng tới.

“Tháng sau mày tròn mười tám tuổi rồi đúng không? Tao coi như mày còn nửa tháng là thành niên. Chỗ này cho mày hết, không cần trả lại!”

Tiền giấy đỏ trắng bay lả tả đầy đất, còn có vài tờ bị làn gió lọt vào từ khe thông gió cầu thang thổi bay xuống bậc thang bên dưới.

Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, chiếu cho gương mặt Phương Chước càng thêm tái nhợt.

Gió đêm thổi qua, khí lạnh táp vào phần da thịt lộ bên ngoài của mọi người, khiến bọn họ ý thức được trời bên ngoài đã đen như mực.

Phương Chước mím chặt môi, tay nắm quai đeo balo xốc lên, giọng nói ác liệt, gằn từng chữ một: “Nhặt lên.”

Bốn bề im phăng phắc.

“Nếu tôi không được lên lớp nữa cũng chẳng sao. Tôi sẽ ngày ngày ôm một tấm bảng đến trường của con trai bà, ngồi trước cửa lớp cậu ta, kể cho bạn học và thầy cô của cậu ta câu chuyện tôi bị gia đình ghẻ lạnh, không lấy được trợ cấp học sinh có hoàn cảnh khó khăn nên không lên lớp học tiếp được. Cậu ta học tới cấp ba tôi theo đến cấp ba, học tới đại học thì tôi theo đến đại học. Nếu trời lạnh hoặc nóng quá thì tôi tới công ty hai người ngồi cũng được.”

Giọng nói trong trẻo rành rọt, chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại khiến mấy người nghe được khiếp sợ trong lòng.

Ánh đèn lờ mờ như bị hút vào đồng tử đen kịt của Phương Chước, hàng mi dài che rợp đôi mắt sâu thẳm âm u của cô.

Cô lặp lại một lần nữa: “Nhặt lên.”

Da mặt bà Lục run rẩy, bị lời của Phương Chước uy hiếp cho đứng đờ ra tại chỗ, lòng thầm thấy hối hận. Nhưng tôn nghiêm không cho phép bà ta cúi đầu với Phương Chước. Đang lúc tiến không được mà lùi không xong thì Phương Dật Minh bước lên phía trước, nhặt từng tờ tiền dưới đất lên.

Em trai Phương thì bám vào khung cửa, do dự gọi: “Ba.” Phương Dật Minh nghiêm mặt phất tay, ý bảo cậu ta về phòng đợi.

Phương Dật Minh nhặt hết số tiền rồi xếp ngay ngắn, ngẩng đầu từ dưới lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Chước.

Ánh mắt cô như kẻ bề trên nhìn xuống người thấp kém hơn, không có bất cứ tình cảm gì, thậm chí còn chứa đựng vài phần lạnh lẽo khủng bố.

Phương Dật Minh giật mình, lúng túng lảng mắt sang chỗ khác, lần đầu tiên ý thức được Phương Chước không phải một người nhát gan dễ bắt nạt như mình tưởng tượng. Ông ta lẳng lặng nuốt mấy câu hoà giải định nói xuống bụng.

Phương Chước không giống mẹ mình chút nào. Phương Dật Minh hoảng hốt nghĩ thầm. Diệp Diệu Linh là một người vô cùng ngây thơ.

Ông ta đưa tiền tới, Phương Chước dừng hai giây mới nhận lấy.

Phương Chước đếm từng tờ cẩn thận, cứ như đang cố ý dằn vặt bọn họ. Cô đứng trước mặt hai người đếm đi đếm lại ba lần, đến khi kiên nhẫn của bà Lục cạn kiệt thì mới ngừng tay.

Tổng cộng năm nghìn tệ*.

(*: Khoảng 17 – 18 triệu tiền Việt)

Phương Dật Minh phản ứng chậm chạp, lại lấy trong túi ra hai trăm tệ rồi nhét cả vào tay Phương Chước.

“Học phí và tiền trọ ký túc xá, thêm vài khoản phí khác cộng lại là phải nộp bốn nghìn hai trăm tệ.” Phương Chước kéo balo xuống, cẩn thận đặt tiền vào ngăn kéo ở chính giữa. Cô không nhìn ai trong nhà, chỉ hờ hững nói: “Thêm cả phí mua đứt quan hệ nữa, còn thừa lại vừa vặn một nghìn.”

Phương Dật Minh mấp máy môi định nói không phải, nào ngờ Phương Chước còn bổ sung thêm một câu: “Đáng giá hơn tôi tưởng đấy.”

Cô liếc bà Lục, nhìn ra sự dè dặt và bất an của đối phương thì nhếch môi cười khẩy, tàn nhẫn nói: “Tôi sẽ còn về nữa.”

Bà Lục kéo phăng Phương Dật Minh về, vung tay đóng cửa thật mạnh.

Tiếng cửa nặng nề vang lên, tầng trên truyền tới động tĩnh rất nhỏ, ngay cả khi đối phương thả nhẹ bước chân thì âm thanh nhỏ vụn kia vẫn khá vang giữa cầu thang vắng vẻ.

Trong cánh cửa, chỉ cách một bức tường, bà Lục hoàn toàn không cần mặt mũi, làm ầm lên như mụ điên: “Phương Dật Minh, một mình ông một tháng kiếm được bao nhiêu tiền đâu hả? Ông có ý thức ཞõ ཞàŋɠ được không? Con trai ông năm nay lên cấp ba đấy. Nó học thêm một tháng hết bao nhiêu tiền! Chi phí ăn mặc hết bao nhiêu tiền! Ông định lột lớp da trên người con trai xuống để đắp cho con vô ơn ất ơ bên ngoài phải không! Thế thì ly hôn đi!”

Phương Chước đã chẳng lưu luyến gì gia đình này nữa, cô cất bước xuống dưới lầu.

Toàn bộ tranh cãi, hỗn loạn kịch liệt cuối cùng lại kết thúc bình tĩnh như vậy. Cứ như sóng triều dù cuộn trào mãnh liệt đến đâu chăng nữa, vỗ tới bờ cát cũng chỉ còn dư lại lăn tăn sóng gợn.

Khi cô đẩy cửa phòng hộ ra, mưa phùn mang theo chút hơi lạnh cuối hè rơi xuống. Phương Chước cất tiền trong túi, ngón tay siết thật chặt, nhưng lại ɕảɷ ɠıáɕ toàn bộ nhiệt độ cơ thể đều bị một xấp giấy đỏ dày cộp hút sạch sẽ.

Hoặc có lẽ tình thân giữa bọn họ vốn dĩ cũng chẳng ấm áp gì cho cam.

Tóc mái Phương Chước bị nước mưa thấm ướt, dán sát trên mặt. Cô cúi đầu đi dưới hàng hiên chắn mưa, mới đi hai bước đã nghe trên đỉnh đầu có giọng nói vang lên.

“Ê!”

Cửa sổ tầng trên mở ra, em trai Phương cầm một cây dù trong tay, ý bảo ném xuống cho cô.

Phương Chước khom lưng nhặt lên, nhưng lại nghe người bên trên nói: “Cầm hết đồ của chị đi, đừng quay về nữa!”

Vừa nói xong, cậu ta cũng bị Phương Dật Minh lôi về luôn.

Phương Chước bung ô, đứng yên tại chỗ ngẩn ngơ hồi lâu.

Cô không có điện thoại di động, không có bản đồ. Ký túc xá trường đã đóng cửa rồi, không biết chuyến xe buýt cuối cùng đã qua chưa.

Thành phố này bày ra một mặt xa lạ nhất với những người lạc lối.

Cô lững thững đi không mục đích dọc con đường lớn một đoạn, cuối cùng chọn một cửa hàng tiện lợi 24H, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài, mở balo ra, mượn nhờ ánh đèn trong tiệm để đọc sách.

Tia sáng cách một lớp kính thủy tinh bị tán bớt đến mờ nhòe. Phương Chước mới đọc một lát đã ɕảɷ ŧɦấყ viền mắt cay chát. Cô dọn đồ đạc, nhẹ nhàng dựa ra phía sau, tựa người lên cửa thủy tinh nghỉ ngơi.

Nghiêm Liệt thấy bóng dáng màu lam quen thuộc đi ngang qua trước mắt, cậu bỏ chiếc hamburger ăn một nửa xuống, tập trung nhìn kỹ, xác nhận người kia là Phương Chước. Trong lòng thầm nhủ sao lại trùng hợp đến vậy.

Nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi, ngồi trước cửa tiệm ôm chặt balo trước ngực, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi rồi thì phải.

Nghiêm Liệt ngập ngừng một lát, sau đó tiếp tục quan sát. Cậu định xem thử khi nào Phương Chước rời đi, nhưng chờ cậu giải quyết xong bữa tối của mình trên bàn, đánh thêm một ván game rồi ngẩng lên, cô gái vẫn đang ở chỗ cũ.

Cậu đi tới muốn gọi cô dậy, nhưng lại không xác định được nguyên nhân cô ở đây. Cuối cùng bàn tay đang nâng lên cứ sững lại giữa chừng không rơi xuống, chỉ có bóng dáng cậu giúp cô che khuất nửa ánh đèn đường.

Không biết là vì ánh sáng quá mờ hay dạo này Phương Chước sinh hoạt không đúng quy luật, từ góc nhìn của Nghiêm Liệt chỉ thấy mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, môi cũng bong tróc nứt nẻ vì thiếu nước, nhìn đoạn cổ tay nho nhỏ lộ ra ngoài là đoán được vóc người cô gầy ốm nhường nào.

Nghiêm Liệt không nhớ nổi Phương Chước ở trong trường trông thế nào, bởi vì hai người thật sự rất ít giao tiếp. Cậu chỉ nhớ hình như cô rất bận rộn, lúc nào cũng tất bật. Tính tình cô không quá hòa đồng, vẻ mặt cứ như chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mỗi người đều có sự quái dị riêng, trực giác của Nghiêm Liệt mách bảo cậu đừng nên quấy rầy sự yên tĩnh của cô thì hơn.

Cậu vào cửa hàng tiện lợi, chọn hai cái bánh bao, một cốc cháo ngọt và hai cái bánh bông lan nhỏ trên quầy, đi ra thanh toán. Sau đó cậu trầm giọng thương lượng với nhân viên thu ngân đang trực: “Anh đưa đồ cho người bên ngoài kia giúp em, cứ nói là nếu không bán hết thì quá hạn mất nên tặng cho cậu ấy ăn.”

Nhân viên thu ngân nhìn theo ánh mắt của cậu mới phát hiện ngoài tiệm có người ngồi, nhìn bóng lưng gầy còm kia ཞõ ཞàŋɠ mặc cùng kiểu đồng phục học sinh với thanh niên tuấn tú trước mặt, thế là lập tức đồng ý ngay.

Nghiêm Liệt cũng cầm một chai nước uống đi ra cửa, đứng trước mặt Phương Chước hai giây rồi mới xoay người rời đi.

Chờ bóng cậu đi không xa, Phương Chước mở mắt ra.

Cô vẫn chưa có can đảm đến mức ngủ đầu đường xó chợ, riêng khoản tiền trong balo cũng đủ cho cô thấp thỏm rồi.

Nhân viên thu ngân cầm túi đi ra ngay sau đó, thấy Phương Chước đã tỉnh, đang định nói rập khuôn theo lời Nghiêm Liệt dặn dò, nhưng vừa đối mặt với đôi mắt nhìn lên của Phương Chước, không hiểu sao lời đến bên miệng lại như phải bỏng, cuối cùng đổi thành: “Bạn học của em lo lắng cho em thật đấy. Em có đói bụng không? Ăn tạm cái gì đi nè.”

Phương Chước chậm chạp cúi đầu, nhìn túi nilon màu trắng trong tay anh ta.

Nhân viên thu ngân chợt ɕảɷ ŧɦấყ trông cô bé học sinh này quá trưởng thành. Mà thay vì nói là trưởng thành, chi bằng nói là bị xã hội này giày vò đến mức mệt mỏi thì đúng hơn.

Khi anh ta ɕảɷ ŧɦấყ cô sẽ từ chối thì cô lại vươn tay ra, lễ phép nói: “Cảm ơn anh ạ.”

“Không có gì.”

Nhân viên thu ngân nhét túi vào tay cô, định quay lại bên trong. Nhưng vừa đi nửa bước thì anh ta lại lui ngược về, nói với cô: “Mưa rả rích suốt hai ngày nay rồi, bên ngoài nhiều côn trùng lắm. Hay em tìm nhà hàng nào mà ngồi nhé?”

Phương Chước chẳng khác nào viết ba chữ “không có tiền” trên mặt, anh ta cười bất đắc dĩ rồi chỉ đại một hướng: “Ở con đường đằng kia có một quán KFC, mở cả đêm đấy. Thái độ phục vụ của nhân viên chỗ đó cũng tốt lắm. Em là học sinh, bọn họ sẽ không làm khó em đâu. Trong góc có một hàng ghế sô pha, ngủ cũng thoải mái, nếu em may mắn thì sẽ chiếm được một chỗ. Còn nếu không được thì gần đây còn có bệnh viện nữa. Chú ý giữ cho chắc tiền trong người vào.”

Phương Chước nghe xong thì gật đầu, cân nhắc một lát rồi cầm balo đứng dậy.

Bánh bao vẫn còn hơi nóng, từ đầu ngón tay truyền đến lòng bàn tay của cô.

Cô quan sát tình hình giao thông, trong lúc đi tới trước cột đèn đỏ thì không nhịn được mà cúi đầu cắn một miếng.

Hơi nóng từ nhân mặn tươi ngon tràn đầy khoang miệng của cô, khiến tim gan lạnh lẽo thoáng cái ấm hẳn lên, cũng khiến cô muộn màng nhận ra mình quá đói bụng.

Cô ăn rất nghiêm túc, mãi đến khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, đèn xanh lại thành đèn đỏ.

Mưa phùn lất phất, gió đêm lành lạnh.

Đây là bữa đầu tiên cô ăn hôm nay.

Ánh đèn đường neon cam vàng sáng cả con đường, dẫn đến lối sâu thẳm không thấy cuối, giấu sâu trong bóng đêm.

Phương Chước ngẩn người nhìn chân trời, ɕảɷ ŧɦấყ tương lai của mình như dải sông sáng kia, tuy không ཞõ ཞàŋɠ thẳng hàng, nhưng đã bày ra trước mắt cô, không thể tránh né.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp