Ánh Dương Rực Cháy Chói Lọi

Chương 1: Một mặt trời nhỏ (1)


3 tháng

trướctiếp

Phương Chước cầm hai cái ô đứng ở lối vào sảnh tiếp đãi. Luồng không khí lạnh lẽo ẩm ướt cùng những bọt nước li ti bị gió cuốn tràn vào từ cánh cửa kính rộng mở.

Cô đi một đôi bata cũ mèm sờn rách, vải giày giặt đến bạc màu bị nước bùn bắn lên trông càng lầy lội xấu xí, ống quần cũng bị nước bẩn bắn lấm tấm. Chắc vì sợ mình làm bẩn gạch lát sàn sáng màu nên cô cứ cầm ô đứng ở cạnh cửa.

Khi Phương Dật Minh cầm cặp công văn bước từ cầu thang xuống thì nhìn thấy Phương Chước đang cười khẽ nói gì đó với đồng nghiệp của ông ta.

Làn da trên mặt Phương Chước không tính là quá trắng, nhưng đường nét ngũ quan xinh xắn, phong thái trong trẻo, lại thêm vóc người cao gầy, chỉ đứng yên một chỗ cũng rất đáng chú ý.

Chiếc áo rộng thùng thình khiến đoạn cổ thon dài trắng nõn trở nên nổi bật, khi nói chuyện thì hiện vẻ bình thản nhẹ nhàng, trông cực kỳ trang nhã. Cảnh này khiến ông ta lập tức nhớ đến một gương mặt mà mình sắp quên lãng.

Phương Dật Minh còn đang ngập ngừng thì Phương Chước đã chú ý tới ông ta, vội vàng lên tiếng gọi: “Ba ơi.”

Nghe vậy, đồng nghiệp kia xoay người lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Phương Dật Minh chỉ chần chừ một thoáng đã đi vội tới hỏi: “Sao con lại đến đây?” Từ giọng nói không nghe ra ông ta có vui hay không, chỉ là có vẻ gấp gáp.

“Hiếu thảo thật đấy!” Người phụ nữ trung niên kia cảm thán: “Tôi cũng không biết anh còn có một cô con gái ngoan thế này. Tôi tưởng anh chỉ có con trai chứ. Cô bé xinh thật đấy, mắt to mũi cao. Tôi ăn ngay nói thật nhé, chọn hết cái đẹp của vợ chồng anh cũng không xinh thế đến thế này được đâu.”

Mũi Phương Dật Minh vừa cao vừa thẳng, nhưng đường viền gương mặt và ngũ quan lại thiên hướng cứng rắn. Còn bà Lục vợ của ông ta thì trông rất bình thường, thậm chí có lẽ bị tính tình ảnh hưởng nên trông nét mặt còn có vẻ khắc nghiệt. Thật ra thì trông Phương Chước không quá giống vợ chồng bọn họ.

Ánh mắt Phương Dật Minh tối sầm lại, cố nhếch môi gượng cười, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu.

Phương Chước nói: “Cháu giống mẹ ạ.”

Người phụ nữ quan sát cô thật kỹ một lát, sau đó cười vẫy tay: “Cô cũng gặp mẹ cháu lúc còn trẻ rồi mà. Nếu phải nói giống thì cũng chỉ có hai phần thôi, giống ba cháu nhiều hơn.”

Phương Chước uyển chuyển nói: “Mẹ cháu họ Diệp.”

Người phụ nữ sửng sốt nhìn sang phía Phương Dật Minh, ཞõ ཞàŋɠ không biết vị đồng nghiệp cộng tác với mình vài chục năm lại từng có một vợ trước.

Phương Dật Minh cười gượng giải thích: “Trước kia con bé toàn ở quê với bà nội, mẹ tôi mất mới đón về đây. Giờ lên cấp ba rồi, đa số thời gian là trọ ở trường, đến tôi còn chẳng gặp con bé mấy.”

“À.” Người phụ nữ này là điển hình của kiểu người nhiệt tình thích tán gẫu, nghe vậy còn hỏi thêm: “Cháu đã quen ở đây chưa?”

Phương Chước trả lời: “Cháu chuyển trường năm lớp 11, cũng khá quen rồi cô ạ.”

Người phụ nữ đã thấy phù hiệu trên đồng phục của cô từ trước, gật đầu nói: “Trường Trung học phổ thông A, là trường tốt đấy. Cháu giỏi lắm.”

Trung học phổ thông A không tính là một trong những trường top của thành phố A, nhưng quy định nền nếp trong trường rất tốt, tỷ lệ đỗ đại học rất cao.

Có điều, ཞõ ཞàŋɠ bộ đồng phục học sinh này không quá vừa với Phương Chước, màu cũng cũ, khả năng cao là mua đồ second hand. Tuy người phụ nữ ɕảɷ ŧɦấყ khá kỳ quái nhưng cũng không nghĩ gì sâu hơn.

Phương Dật Minh thấy hai người còn định nói tiếp thì bất chợt hỏi một câu: “Con đến đây làm gì?”

Phương Chước còn chưa đáp lời thì đồng nghiệp đã lớn giọng nói: “Chuyện này mà còn phải hỏi à? Đưa ô cho anh đây này! Anh Phương, con người anh cũng nghiêm khắc quá đấy.”

Phương Chước đưa ô trong tay cho ông ta, hơi cúi đầu, thái độ có vẻ ngoan ngoãn cung kính: “Con thấy ô vẫn để ở cửa nhà nên cầm đến cho ba.”

Phương Dật Minh nhận ô, không nói một lời với cô, chỉ quay sang chào hỏi đồng nghiệp rồi xoay người ra ngoài.

Cơn mưa bên ngoài đã ngớt rất nhiều, chỉ còn hơi lất phất.

Phương Dật Minh cầm cán ô rồi mở tán ra, quay đầu nhìn thoáng qua Phương Chước. Chắc do không tìm được cái cớ nào để sừng sộ với cô, thế là ông ta mấp máy môi, lạnh tanh nói: “Ba đi đón em trai con trước đã, con tự về đi.”

Phương Chước thản nhiên đáp: “Vâng.”

Nghiêm Liệt bước ra khỏi lớp học thêm, vừa cúi đầu nhấn di động vừa bước nhanh dọc hàng hiên chắn mưa của các cửa hàng. Đang lúc ngước lên thì cậu thấy Phương Chước đang đứng lẳng lặng ở gần đấy.

Cậu bước chậm lại, cách Phương Chước chỉ chưa đầy hai mét. Cô không nhận ra cậu, còn đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tòa nhà tầm thường bên kia đường.

Cô khép hờ mi, nếu là người khác làm như vậy sẽ có vẻ thân thiện từ bi, nhưng phối với đường nét ngũ quan của Phương Chước thì chỉ dư lại vẻ lạnh lùng xa cách.

Bởi vì trời lạnh, chóp mũi và vành tai cô đỏ ửng, tăng thêm vài phần quật cường khó diễn tả cho vẻ ngoài lạnh nhạt tránh người ngàn dặm của cô, cũng càng tôn lên ý mỉa mai trong nụ cười của cô.

Nghiêm Liệt không quen thân gì với cô, tuy hai người học chung cả năm trời, nhưng tổng cộng nói chuyện với nhau không hơn mười câu.

Trước kia cậu luôn ɕảɷ ŧɦấყ cái kiểu cô độc lầm lì, sinh vật sống chớ gần của Phương Chước chắc chắn là người vui giận thất thường. Nhưng giờ thấy cô lẳng lặng đứng nơi đó, cậu lại có ɕảɷ ɠıáɕ cô giống một gốc cây lặng lẽ vô thanh. Đứng ở góc nhìn khách quan, cậu mới phát hiện có lẽ mình sai rồi.

Mà cậu còn chưa kịp giải nghĩa loại ɕảɷ ɠıáɕ kia thì Phương Chước đã phát hiện ra cậu. Cô gái thu hồi ánh mắt, nhìn cậu một vòng, sau đó khóe môi hạ xuống, giấu đi nụ cười khiến người ta không đoán được vừa rồi, khôi phục vẻ bình thản ung dung ngày thường. Cô không dừng lại thêm nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Nghiêm Liệt vẫn đang giơ di động giữa không trung, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Chước, ɕảɷ ŧɦấყ cái tính gàn dở của cô gái này lại ཞõ ཞàŋɠ hơn rồi.

Bởi vì chính cậu cũng bày ra vẻ mặt kia với người nào đó.

… 

Phương Chước ngồi trên sô pha, cậu em trai trên danh nghĩa của cô ngồi trước bàn trà gần đấy xem tivi. Cậu ta cầm điều khiển từ xa, cúi đầu chơi di động, chỉ thỉnh thoảng mới nâng mắt liếc xem gameshow trên màn ảnh.

Mưa ngoài cửa sổ tưởng ngừng mà chưa ngừng, hạt mưa li ti nghiêng nghiêng đổ xuống, không biết mệt mỏi.

Không lâu sau, bà Lục tan tầm về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phương Chước, đôi chân đang định đổi giày cũng khựng lại, sau đó ngẩng đầu gọi tên con trai mình, cao giọng thúc giục cậu ta đi làm bài tập. Bà ta không nhìn Phương Chước thêm cái nào, chỉ xoay người vào bếp phụ Phương Dật Minh nấu cơm.

Tiếng máy hút mùi hòa lẫn tiếng hai người thầm thì truyền tới, nghe không rõ lắm, thỉnh thoảng còn xen kẽ tiếng bát đĩa va chạm. Bà Lục cáu kỉnh bày biện bàn ăn.

Nửa tiếng sau, trong bếp vang lên tiếng dài giọng gọi em trai Phương đi ăn cơm.

Trên bàn bày ba bộ bát đũa, một nhà ba người ngồi vây quanh bên kia chiếc bàn hình chữ nhật, bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

Khách mời trong gameshow đang chơi trò chơi, tiếng cười khoa trương xen kẽ vài tiếng trò chuyện loáng thoáng ngoài thực tế, khiến cảnh tượng vớ vẩn này càng thêm nực cười. 

Phương Chước rất muốn cười.

Lúc cô mới tới, tuy bà Lục cũng không chào đón, nhưng cái nhà này vẫn chưa phân biệt ཞõ ཞàŋɠ đến mức này. Xem ra sự kiên nhẫn của bà Lục chỉ kéo dài một năm đã hoàn toàn tới giới hạn rồi.

Phương Chước ngồi yên trên sô pha thêm một lúc, chờ đến chương trình quảng cáo giữa giờ mới đứng dậy đi tới bàn ăn, ngồi xuống ghế trống, lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ.

Có lẽ bị nhìn tới mức gượng gạo, Phương Dật Minh há miệng định nói gì đó, nhưng lại bị động tác gắp đồ ăn của bà Lục cắt ngang.

Cậu thiếu niên đang vùi đầu ăn cơm quay đầu trừng Phương Chước một cái, đáy mắt lộ vẻ hung tàn như con sói con. Mà chắc cũng khinh không thèm chấp với cô, thế là cậu ta tặc lưỡi đảo mắt, dịch người ra xa Phương Chước hơn một chút.

Mí mắt Phương Chước rung rung, đặt hai bàn tay trên đầu gối, mặt mày lạnh tanh chớp mắt.

Cô nói: “Học phí kỳ này chưa nộp.”

Phương Dật Minh hất cằm về phía bà Lục: “Bảo em buổi chiều đi lấy tiền, em lấy về chưa?”

“Vội thế làm gì.” Lúc bà Lục nói chuyện sẽ nhẹ giọng chậm rãi, ཞõ ཞàŋɠ nên mang lại ɕảɷ ɠıáɕ dịu dàng, nhưng dẫn theo cách nói khiến người ta không thoải mái nên nghe rất quái dị. Bà ta nói: “Chuyện dì thương lượng với con lúc trước, con suy nghĩ đến đâu rồi?”

Phương Chước vừa bình tĩnh vừa kiên quyết: “Không được.”

“Dì cũng chỉ vì tốt cho con thôi.” Bà Lục cầm đũa bới bới đồ ăn, giọng nói bắt chẹt: “Dì tìm rất nhiều quan hệ mới có thể sắp xếp cho con đấy. Con tới trung học phổ thông số ba đi, trường học sẽ bồi dưỡng trọng điểm cho con. Nếu sang năm thi đậu tuyến đầu thì sẽ được trả lại học phí cả ba năm. Nếu thành tích bình thường mà tốt, học bổng mỗi học kỳ còn được tới mấy nghìn tệ liền đấy. Chứ con học ở Trung học phổ thông A cũng không theo kịp tiến độ của người ta. Lần trước thầy giáo còn gọi cho dì, nói là con bị mất gốc.”

Từ đầu đến cuối Phương Dật Minh vẫn luôn im lặng.

Bà Lục đặt đũa xuống nói: “Đừng nhìn ông ấy, nhìn dì đây này.”

Phương Chước nhìn sang bà ta, lặp lại một lần nữa: “Không được.”

Phương Chước chưa từng gặp mẹ của mình. Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn sống với bà nội ở nông thôn.

Bà nội không thích cô, nhưng cũng không thích cả Phương Dật Minh. Bình thường bà cụ rất ít khi thân thiết với cô, không hay nói chuyện với cô, càng chẳng bao giờ kể chuyện về mẹ cho cô nghe. Lần đầu Phương Chước biết được tên họ đầy đủ của mẹ là xem từ giấy khai sinh.

Nhưng bà nội chưa bao giờ cản cô đi học. Học phí của Phương Chước đều do bà cụ gom góp từ tiền bồi thường thu hồi đất.

Khi bà nội biết mình gần đất xa trời, bà cụ nhặt toàn bộ trứng gà quê trong nhà, cất vào một chiếc túi vải đỏ, cứ lầm lì dẫn Phương Chước, tập tễnh đi tới trường cháu gái đang theo học.

Không biết bà cụ nói gì với lãnh đạo trường mà cuối cùng chủ nhiệm lớp lại đích thân dẫn Phương Chước đến Trung học phổ thông A, cho cô đi cửa sau, ngoại lệ tham gia thi một lần, chỉ cần đủ tư cách là sẽ được chuyển trường đến đây học.

Nhìn từ phương diện nào thì Trung học phổ thông A cũng đều là một trường học rất tốt, còn trung học phổ thông số ba chỉ là một trường phổ thông hạng xoàng, số học sinh hai năm qua thi đậu tuyến đầu chỉ lẹt đẹt chưa nổi mười người.

Phương Chước nhấn mạnh thêm: “Cho con học phí.”

Thật ra Phương Chước hiểu chứ. Cô như một cụm ‘cỏ lăn’ trên sa mạc, bị gió thổi tới thổi lui, phiêu bạt khắp nơi, không nơi nào thật sự hoan nghênh cô.

Nhưng sa mạc mênh mông cuồn cuộn, mà thế giới của cô lại chật chội nhỏ hẹp, đã vậy còn có hai bức tường thành cao chót vót mọc hai bên.

Cô ghét cuộc sống đơn độc cô quạnh, ngày ngày không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy.

Cô muốn vượt qua tường thành chót vót kia, ngẩng đầu nhìn ngân hà bao la như biển khơi. Cô muốn vượt qua bóng đêm nặng trịch, đón lấy ánh sáng bình minh.

Suốt quá trình cô lớn lên, có vô số người dành cho cô ánh mắt thương hại hoặc đồng tình, vỗ vai cô rồi nói với cô: “Cháu phải chịu khó học cho giỏi vào.”

Bởi vậy, trong thế giới của cô, con đường duy nhất mà cô có thể đi chính là đường học.

Cô chấp nhận số phận, cô học.

Cô dựa vào sự bướng bỉnh mà vật lộn đến tận bây giờ, không ai được phép phá hỏng cuộc đời cô thêm nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp