Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 19.2: Gia nhập.


2 tháng

trướctiếp

Diệp Chiêu nghe cảm thấy có gì đó không đúng, vội hỏi: "Có ý gì?"

"Ý gì là ý gì chứ?"

"Hai cô gái cứ dính lấy nhau?"

"Có gì mà kì lạ, tiểu Quách xuất thân tốt, tầm mắt cao, mắt để trên đỉnh đầu, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Chỉ có tính tình mẹ cô tốt nên tiểu Quách và mẹ cô chơi chung hợp ý nhau, là chị em tốt."

Xem ra chỉ là cô suy nghĩ nhiều thôi.

Bà Lương đột nhiên hỏi: "Diệp Định Quốc biết cô sao?"

"Hả?" Diệp Chiêu nghe được tên cha mình, có hơi ngoài ý muốn.

"Tuổi cô có thể không biết, Diệp Định Quốc là ông chủ của xưởng văn phòng phẩm lớn nhất thôn này, hắn ta cũng là thanh niên tri thức như các cô kia, ông ta thích tiểu Quách nhưng tiểu Quách lại thấy ông ta chướng mắt, không thích ông ta. Diệp Định Quốc là một thanh niên tri thức nghèo, ai lại nghĩ  bây giờ làm ăn phát đạt như vậy, trở thành một ông chủ lớn chứ? Không biết tiểu Quách có hối hận không."

Xem ra năm đó Kim Tĩnh Chi không phải là người Diệp Định Quốc lựa chọn.

Từ cách Diệp Định Quốc đối xử với con gái có thể thấy ông ta không yêu mẹ cô, bằng không sao lại có thể bất công như thế? Có con gái ruột không thương, không yêu lại đi yêu thương con gái riêng của vợ kế là Bạch Lộ.

Diệp Chiêu tò mò hỏi: "Bà ơi, tiểu Quách tên thật là gì?"

"Quách cai gì Ngôn ấy, nhất thời không nghĩ ra."

Diệp Chiêu cười nhạo: "Không phải trí nhớ bà rất tốt hả? Ông của bà nói bà có thể trở thành thủ khoa."

"Đừng ngắt lời tôi, để ngẫm lại xem nào, Quách cái gì ngôn, tôi còn nhớ có một cái họ ở giữa……" Bà lão nghĩ nghĩ: "Quách Hứa Ngôn, cô gái này rất kiêu ngạo, vì cha cô ấy là nhà ngoại giao, vô cùng cao ngạo."

Bức ảnh thức hai tương đối mờ, là hình chụp ngoại cảnh  ảnh chụp có 4,5 người  Diệp Chiêu cẩn thận xác định số lượng, ngồi ghế bên trái là mẹ cô Tĩnh Diệp Chi cùng một nam thanh  niên, người đó có diện mạo rất tuấn tú, ghế bên phải là Quách Hứa Ngôn với hai đứa trẻ khoảng 7,8 tuổi.

Nhìn ảnh chụp nam thanh niên, Diệp Chiêu nhớ lại chú Tô nói mẹ của cô ở cùng một  người con trai trốn cảng.

"Người con trai này là ai?"

"Không ai biết tên cậu ta, ai cũng kêu cậu ta là thằng nhóc Cảng Thành, nghe nói là từ Cảng Thành lưu lạc đến đây, ở đã nhiều năm, sau đó lại biến mất, không biết là đã đi đâu rồi. Người ta nói có khả năng là về lại Cảng Thành."

Càng nhìn chàng trai trong tấm hình Diệp Chiêu càng cảm thấy quen mắt nhưng nhất thời không biết tại sao quen mắt.

Diệp Chiêu hỏi: "Người Cảng Thành đó sao lại lưu lạc ở đây?"

"Bị rớt xuống biển được ngư dân cứu lên, nghe giọng là người Cảng Thành."

"Mẹ tôi biết ông ta hả?"

Bà Lương xách cái túi da rắn đựng chai nhựa dưới đất lên đi tới, "Cậu trai Cảng Thành hỗ trợ các thanh niên trí thức vận chuyển đồ đạc, các thanh niên đó đều biết rõ cậu ta hơn."

Diệp Chiêu theo sau, hỏi: "Sao ông ta lại vận chuyển đồ đạc?"

"Lúc cậu ta được cứu về đầu óc bị kích thích, không quá sáng sủa, cũng không thích nói chuyện, nhưng là một thằng nhóc yên tĩnh làm cho người ta thích. Cậu ta ở lại nhà của ông bí thư chi bộ, thường ngày giúp người dân trong thôn chăn trâu, chuyển đồ đạc, cái gì làm được đều làm." #𝖙y𝖙novel.com

Bà Lương ném hai túi da rắn phân loại đồ nhựa, "Nhưng lại không nghĩ được rằng khi kết hôn cùng cháu gái bí thư chi bộ, bày rượu mừng thì chờ rất lâu cũng không thấy tới."

"Cậu trai Cảng Thành kết hôn cùng cháu gái bí thư chi bộ hả?"

Bà Lương thấp giọng nói: "Trong bụng có đứa con rồi, không mở tiệc thì phải làm sao? Cậu trai Cảng Thành không có hộ khẩu, không làm giấy kết hôn được.”

Diệp Chiêu nhìn thoáng qua ảnh chụp, cô bỗng nhớ tới người này giống ai, giống Tằng Tường.

"Cháu gái của ông bí thư chi bộ là Tằng Nhị Xảo đúng không?

"Sao cô biết?”

Cho nên Tằng Tường là con trai của cậu trai Cảng Thành và Tằng Nhị Xảo. ( truyện trên app T𝕪T )

Diệp Chiêu ngửi được một ít máu chó trong cốt truyện này.

Kim Tĩnh Chi và Diệp Định Quốc kết hôn đã sinh ra nguyên chủ, vốn dĩ tình cảm bọn họ không tốt nên sau khi sinh con, không biết bị cách thích hay vì nguyên nhân gì khác mà lựa chọn bỏ trốn cùng thằng nhóc Cảng Thành. Đến nỗi khi nào hai người nảy sinh tình cảm, trước mắt không thể biết được.

Nếu như vậy thì khả năng tìm được mẹ cô là rất lớn.

Nhưng lại có chỗ không đúng lắm, cô thấy Kim Tĩnh Chi trong miệng chú Tô, dì Hà và bà Lương không giống nhau, rất mâu thuẫn.

Diệp Chiêu giúp bà Lương đem đồng nát ở bên ngoài vào, hỏi: "Nhiều năm như vậy ông ta có tới tìm con không?"

Bà Lương xua tay, "Không biết rõ, có người nói có tới tìm mang con cậu ta đi tới Càng Thành mấy năm. Nhưng lại có người nói, Tằng Nhị Xảo dẫn con đi Cảng Thành là do có họ hàng thân thích không phải do người đàn ông đó. Tôi cũng nghĩ là nếu con cô ấy bị cậu ta dẫn về Cảng Thành thì sao có thể trở về được? Ở Cảng Thành là nơi giàu có không tốt hơn sao? Tằng Nhị Xảo đã không muốn nói thì không ai hỏi được cô ta."

"Vì sao người trong thôn đều xợ Tằng Nhị Xảo vậy?”

Bà Lương thấy Diệp Chiêu làm phụ mình không khỏi nói thêm vài câu, "Trước kia Cha Tằng Nhị Xảo học võ, đập nát viên gạch chỉ bằng đầu ngón tay, rất lợi hại, trong vùng này không ai dám chọc vào Đại Tằng gia. Bây giờ đỡ hơn, nhiều người ở ngoài kia không quan tâm trước kia có lợi hai hơn đúng không?"

Diệp Chiêu đại khái đã hiểu được.

"Bà à, sao bà lại trở thành một người thu mua phế liệu?"

Bà Lương lắc đầu: "Tôi mệnh khổ, ông chồng tôi đi rồi giờ chỉ còn một mình, tôi không còn ai để dựa vào."

"Con cái bà đâu?"

"Trốn cảng."

"Không về thăm bà sao?"

Bà Lương lạnh lùng hừ một tiếng: "Cưới một người đàn bà ở Cảng Thành, ai mà nhớ còn một người mẹ già ở quê này chứ!"

Diệp Chiêu bất đắt dĩ cười cười, nêys con trai của bà Lương biết tương lai đất đai ở đây lên giá trên trăm triệu chắc chắn vừa lăn vừa bò về hầu hạ mẹ già. Nhưng mà sự thật là loài người máu lạnh, dù đối với người thân ruột thịt thì cùng là cũng như vậy.

Giúp bà sửa sang lại một lượt, Diệp Chiêu đưa bà 40 đồng, mua lại ảnh chụp.

Trên đường về nhà đi ngang chợ, vừa hay gặp dì Xảo đang mua thức ăn, Diệp Chiêu dừng xe lại kêu dì một tiếng.

Dì Xảo đang chọn hải sản, quay đầu thấy Diệp Chiêu thì cười với cô: "Sao con lại đi xe đạp tên câm!"

"Con mượn chú Phú Quý."

"Con thích ăn cua không?"

"Thích."

Chú bán hải sản vừa nhìn là biết ngư dân, phơi nắng đen nhẻm. Thời đại này không có máy xục oxy, từ biền về nhà là chết nhưng vẫn còn tươi.

"Dì Xảo, cua hoa vừa bắt lên đó, dì mua không tôi giảm giá cho."

Dì Xảo muốn cũng đang muốn ăn cua tươi, chỉ giỏ tre đựng cua: "Mấy con này là cua thịt hả?"

"Cua thịt."

"Vậy lấy hết đi."

"Dì Xảo biết ăn nha! Ăn cua phải cua thịt!"

"Thịt cua có là gì, gạch cua ăn ngon hơn, lần sau có cua gạch thì bán cho tôi,  nhà tôi ở giao lộ số 2, chú cứ trực tiếp đưa sang đó.

"Được được." Chú bán hải lấy cân chuẩn bị cân cua, hỏi dì Xảo: "Đây là con gái dì hải? Rất xinh đẹp."

Dì Xảo hơi đắc ý cười không trả lời.

Mua cua xong, lại đi mua gừng và rau xanh, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Về đến nhà, Diệp Chiêu ở trong bếp phụ nhặt rau, dì Xảo giết cua, một nửa hấp một nửa xào với gừng.

"Không có Tiểu Cầm, con cũng không cần trả tiền ăn cho dì, dì lấy tiền dạy học trừ ra là được."

Diệp Chiêu gật đầu: "Dì Xảo sắp xếp đi ạ, dì đối xử tốt với con quá."

"Tốt gì đâu chứ? Dì còn muốn thu tiền cơm của con." Nói xong dì Xảo haha cười.

Diệp Chiêu cũng cười theo, rồi nghĩ tới Kim Tĩnh Chi với dì Xảo có một mối quan hệ cẩu huyết như vậy, mặc kệ  mẹ nguyên chủ thật sự có lỗi với dì Xảo không thì cũng không có liên can gì đến cô, chờ cô tìm được Kim Tĩnh Chi thì sẽ được tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu Kim Tĩnh Chi và dì Xảo có quan hệ đối lập thì cô sẽ đứng về phía dì Xảo, cô và Kim Tĩnh Chi thoát li quan hệ, dù sao Kim Tĩnh Chi cũng không nuôi nấng nguyên chủ, cũng không yêu thương cô ấy.

Không giống với dì xảo là một tiểu thiên sứ trên trời, hai người bèo nước gặp nhau, bởi vì biết cô chỉ một mình, cho cô thuê nhà, chúc mừng sinh nhật cô, mua bánh kem, so với một chủ nhà thì tốt hơn rất nhiều.

Khi cô trưởng thành cô nguyện sẽ báo đáp dì Xảo, nguyện đối xử tốt với dì.

Dì Xảo ở bên cạnh lột tỏi, thấy Diệp Chiêu ngẩn người cho rằng cô nghĩ về chuyện hai hôm nay, không khỏi chuyên nhủ: "Con đó, đừng suy nghĩ nhiều, Tiểu Cầm trở về nhà cũng tốt, con bớt đi một gánh nặng, bằng không thì lúc con thi đại học lại phải nhọc lòng chuyện của nó, càng mệt hơn."

"Con không suy nghĩ nhiều, cô bé tự lựa chọn, con không thể nói gì cả."

"Dì thích con như vậy, không dây dưa dài dòng, rất giống dì. Rau đã nhặt xong thì để đây, con đi đọc sách của mình đi, dì chuẩn bị xào rau."

Diệp Chiêu biết cô ở đây vướng víu nên rửa rau xong rồi đi ra.

Vừa ra thì gặp Tằng Tường từ bên ngoài về, trên người đeo một hộp đàn ghi-ta lớn.

"Cậu mua đàn ghi-ta mới hả?"

"Không phải ghi-ta, là Bass."

"Cậu muốn học Bass sao?"

"Không phải tôi học." Tằng Tường gỡ hộp Bass xuống đưa cho cô, "Cậu học."

"Hả?"

"Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta kéo đàn nhị trong dàn nhạc hả?"

Chúng ta kéo đàn nhị trong dàn nhạc?

Sửng sốt hai giây, không nhiều hơn, chỉ đúng hai giây, cô lập tức phản ứng lại, kinh hỉ kêu lên: "Cậu đồng ý tham gia thi đấu?"

Tằng Tường đi vào phòng, Diệp Chiêu ôm hộp đàn theo sau trêu chọc: "Có phải cậu phát hiện rất thích làm cộng sự với tôi không, rất có thành tựu không?"

Tằng Tường không nói lời nào, Diệp Chiêu trải qua hai ngày làm cậu sinh ra "lòng thương hại" nên quyết định giúp cô một phen, giúp cô kiếm tiền thưởng.

Diệp Chiêu đi theo  vào phòng cậu, "Ai! Tường nhãi con à! Cậu rất có nghĩa khí, tôi sẽ báo đáp cậu."

Tường nhãi con sửa kịp thời, "Kêu anh Tường!"

Diệp Chiêp lập tức nửa quỳ xuống, "Anh Tường, em sẽ báo đáp anh."

"Báo đáp như thế nào?"

Diệp Chiêu nghĩ nghĩ, tiền sao, đối phương còn có nhiều hơn cô, cũng không để bụng. Cô có thể cho hắn cái gì?

À, cô nghĩ ra rồi, "Mỗi đêm dạy kèm cho cậu thêm nửa tiếng, từ 3 tiếng thành 3 tiếng rưỡi, thế nào?"

Tằng Tường liếc cô một cái, vậy mà cũng nghĩ ra được, "Cậu xem, đó là cậu tra tấn tôi.”

"Không có, tràn đầy thành ý, cậu không nhận phần báo đáp này coi như xong. Sau này tôi sẽ tặng cậu nhiều bông hoa hồng nhỏ." Diệp Chiêu kéo mở khóa hộp Bass, lấy Bass bên trong ra, rất mới, "Đây là mượn hay là mua?"

"Nhất thời không mua mới được, đây là tôi mượn cho cậu, nếu cậu thích thì sau này sẽ mua."

"Thôi, tôi nghèo, tôi không mua."

Bass có 4 dây đàn, ít hơn ghi-ta 2 dây, Tằng Tường đứng một bên chậm rãi nói: "Học Bass tương đối khó nhưng dễ hơn ghi-ta, cậu chỉ cần học mấy cái hợp âm, chúng ta phối hợp như thế là đủ rồi."

"Ý của cậu là, tôi chơi Bass chủ yếu là để lừa người nghe hả?"

"Có ý kiến không?"

"Không ý kiến! Có thể lừa gạt được thì vô cùng lợi hại."

Cậu hỏi cô: "Ca hát thế nào?"

"Tôi hả? Còn đang tập, trước kia có ông viện trưởng đáng yêu nghe tôi hát."

"Ông viện trưởng?"

Là ông viện trưởng cô nhi viện,nhưng Diệp Chiêu không thể nói thật được, đành thuận miệng: "Tôi có một thầy dạy nhạc."

"Tùy tiện hát một bài nghe đi."

"Hát cái gì?" Đây là một tên lưu manh chứ anh gì? Diệp Chiêu không nghĩ ra được bài nào,à , Đặng Lệ Quân, "Tôi hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”, tôi nhớ lời bài này."

Diệp Chiêu hát một đoạn ngắn bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”, Tằng Tường ngồi một bên càng nghe nhíu mày càng chặt.

"Âm sắc của cậu khá tốt, chỉ có…ngũ âm không đầy đủ."

Ngũ âm không đầy đủ? Sao có thể như vậy?

Diệp Chiêu nghiêm túc kháng nghị: "Ngũ âm không đầy đủ là sao? Một người kéo đàn nhị như tôi thì sao ngũ âm không đầy đủ được?"

Rõ ràng cô hát dễ nghe như vậy mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp