Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 19.1: Gia nhập.


2 tháng

trướctiếp

Từ văn phòng của xưởng đồ chơi Ngải Lâm đi xuống, Diệp Chiêu đi song song với Tằng Tường, cả đêm qua không được ngủ, vừa rồi lại tiêu hao nhiều tế bào não như thế, giờ phút này cơn buồn ngủ cuồn cuộn đánh úp.

Diệp Chiêu ngáp một cái, cô nhìn Tằng Tường, trạng thái tinh thần vô cùng tỉnh táo, con người này rất kì lạ, lúc học ở trường thì cậu ta rất giống loài rắn, vẻ mặt thất thần, còn lúc đánh nhau ở ngoài thì cứ như mãnh hổ, rất có tinh thần.

Diệp Chiêu khách khí nói: "Hôm nay thật may mắn có cậu."

"Tôi cũng đâu giúp được gì." Cậu cho rằng sẽ xảy ra ẩu đả, kết quả lại không cần.

"Không có cậu, tôi không thể nhẹ nhàng lấy cuộn băng được. Tôi mời cầu đi ăn đồ nướng BBQ dưới nhà nha." Mỗi ngày lúc dạy phụ đạo đều ngửi được mùi BBQ, chính Diệp Chiêu cũng thèm lâu rồi.

Tằng Tường không có ý kiến, vẻ mặt tùy cậu sắp xếp.

Đến cổng lớn, Diệp Chiêu phát hiện Lý Thụy Hương đang ở đó chờ cô.

"Tiêu Chiêu!" Lý Thụy Hương thấy cô từ đằng xa, mạnh mẽ vẫy tay.

Diệp Chiêu bước tới, cười hỏi: "Hôm nay không cần đi làm sao?"

"Tôi bị chọn tham gia hợp xướng trong xưởng, vừa mới đi tập hát về. Tôi nghe lão Lý nói cô đã đến rồi, tôi liền chờ cô ở chỗ này xem có  gặp không, kết quả là gặp được rồi." Lý Thụy Hương lén nhìn Tằng Tường, nhỏ giọng hỏi: "Ai thế?"

Diệp Chiêu cũng thấp giọng đáp: "Con trai của dì chủ nhà."

"Là người ở đây hả?"

Diệp Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."

Tằng Tường đã đi trước, tìm chỗ dựng xe máy.

Lý Thụy Hương nhìn bóng dáng cậu, nhẹ giọng tán thưởng: "Đẹp tra quá! Đẹp trai quá!"

Diệp Chiêu bật cười, cô nhỏ giọng, "Đẹp thì đẹp thật, nhưng tốt mã giẻ cùi*, học hành không được.

*Tốt mã giẻ cùi: chỉ những người bên ngoài trau chuốt, đẹp đẽ nhưng bên trong rỗng tuếch, giống loài chim giẻ cùi chỉ đẹp chứ hót không hay.

"Tôi nghe người khác nói người ở đây không quá chú tâm học hành, phỏng chừng kỹ thuật đều dùng để đầu thai." #𝖙y𝖙novel.com

Nói xong hai người nhịn không được cười rộ lên, Lý Thụy Hương trước sau như một, rất nhiệt tình, "Hôm nay trông cô có vẻ tiều tụy, quầng mắt cũng bị thâm rồi kìa."

"Tối hôm qua không ngủ được."

"Vậy sao? Dạo này cô thế nào?" Lý Thụy Hương không biết thân phận của Diệp Chiêu, lão Lý cũng không dám công khai bừa bãi.

Diệp Chiêu cũng không giấu giếm, "Tôi đi học lại."

"Thật sao?! Học lại cấp ba hả? Tôi thật sự bội phục cô. Tôi nhìn thấy sách là đầu óc điên dại cả lên, mà sao cô quyết định học lại một năm vậy? Tôi phục cô quá."

"Năm nay tôi bị bệnh không tham gia thi đại học được, nên định học lại một năm."

"Cô có thể đó. Nếu thi đại học không đậu, vào xưởng làm chức quản lí nho nhỏ, so với chúng tôi cũng hơn nhiều rồi. Hai ngày trước anh Phùng nói tôi trèo cao, tôi còn tôi trèo cây cao gì chứ. Hóa ra là thái độ của anh ta với tôi và Cao Nguyệt Nguyệt rất tốt, sắp xếp lại cho chúng tôi, cũng không biết sao anh ta lại như thế này."

Anh Phùng chắc đã biết thân phận của Diệp Chiêu nên mới đối xử tốt với bạn học của cô, cô tò mò: "Anh ta sắp xếp cho hai người hát cái gì?

Lý Thụy Hương giải thích: "Một cuộc thi ca hát rất lớn, rất nhiều người thi đấu, tôi hát tốp ca, Cao Nguyệt Nguyệt hát đơn ca."

"Cuộc thi ca hát lớn?"

"Tôi cũng không biết cụ thể lắm, nói là cuộc thi âm nhạc có quy mô rất lớn, trong xưởng muốn sàng lọc một lượt, sau đó đó cạnh tranh cùng những xưởng khác, rất khó nhưng chỉ cần vào thi đấu thì sẽ được thưởng 100 đồng tiền."

Một cuộc so tài âm nhạc hả?

Diệp Chiêu hỏi: "Giải nhất của cuộc thi kia sẽ được thưởng một vạn đúng không?"

"Đúng là như thế nhưng làm sao cô biết?"

"Trường học của chúng tôi cũng có tham gia."

Lý Thụy Hương vỗ vỗ tay cô, nhìn ra xa xa Tằng Tường đang đứng tựa vào xe máy chờ đợi, lại  nói: "Cô nhìn đi thật sự quá đẹp trai, chiếc xe của cậu ta là hàng nhập khẩu đó! Nghe nói một chiếc hơn cả vạn đồng! Trời ơi, không dám tưởng tượng. Tiểu Chiêu cô biết không, ở đây như là thiên đường vậy không giống Uyển Thành đâu." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không giống như thế nào?"

"Ở Uyển thành mua nhiều đồ cần phải có phiếu, ở đây chỉ cần tiền mặt! Ở đây giống như trên TV, tôi và Cao Nguyệt Nguyệt đều quyết định sau này phải sống ở đây."

Diệp Chiêu biết rõ, chỉ cần nỗ lực kiên trì, không bỏ dở giữa chừng, can đảm cẩn thận, cuối cùng sẽ có kết quả tốt, cô coi trọng Lý Thụy Hương: "Cô làm được mà, tôi tin cô. Lớn gan hơn một tí!"

"Tiểu Chiêu thật là tốt. À bây giờ tôi còn phải đi làm nữa, giữa trưa cô rảnh không, tôi mời cô ăn cơm nha."

Diệp Chiêu chỉ quầng thâm mắt của mình:  "Tôi về ngủ đây, trưa mai được không?"

"Trưa mai cũng được. Cô muốn ăn ở đâu?"

Diệp Chiêu đưa địa chỉ cho Lý Thụy Hương, sau khi hai người tạm biệt, Tằng Tường mới lái xe máy lại.

Về đến nhà, Diệp Chiêu thay quần sao xong liền đi ngủ, mơ mơ màng màng sau đó cô nằm mộng.

Trong giấc mộng, trời đang mưa rất to, cô và Tiểu Cầm dầm mưa nhặt ve chai trong công trường, hai chị em khiên hai bó sắt lớn, nhín thấy trời sắp tối, tìm hoài vẫn không thấy lối ra, thật vất vả mới tìm thấy nơi có ánh sáng nhưng quay đầu lại không thấy Tiểu Cầm đâu.

Phía sau tối đen như mực, cứ như cả thế giới rộng lớn này chỉ còn mỗi mình cô trơ trọi cùng tiếng mưa rơi tí tách……

Lúc cô tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều.

Cô nằm một lát mới ngồi dậy thấy trong phòng không một bóng người.

Tiểu Cầm đi rồi, Tằng Tường thì mỗi ngày một việc khác nhau, giờ đây không có ở nhà, dì Xảo đi chơi mạt chược chưa về, tận đáy lòng cô cảm thấy vô cùng trống rỗng cứ như thiếu mất thứ gì.

Cô xếp quần áo của Tiểu Cầm, thu dọn một số đồ vật nữa đưa cho con gái của khách thuê phòng đối diện.

Rồi cô dọn dẹp lại phòng của mình, cũng dọn dẹp lại tâm trí, như vậy cũng tốt, một người không có vướng bận, không có vướng bận như bản thân ngày trước, không sợ gì cả.

Cô có rất nhiều thứ muốn làm, ai rảnh mà cứ suy nghĩ lung tung hoài.

Thu dọn xomg, Diệp Chiêu đột nhiên nhớ lại, hôm qua muốn xuống lầu tìm bà Lương nhưng lại bị chuyện kia cắt ngang, thiếu chút nữa là quên.

Diệp Chiêu nhanh chóng thay quần áo xuống lầu, thấy tên câm đang đạp xe trong sân, cô hô lớn: "Chú Phú Quý cho tôi mượn xe đạp một tí nhé!"

Tên câm a lên hai tiếng, gật đầu biểu hiện là đồng ý cho cô mượn.

Lần trước đi xe đạp là vẫn còn đang ở trong vườn trường đại học đi xe đạp công cộng, xe này thanh đòn quá lớn không thể so với những chiếc xe có khung sườn gọn gàng, khó điều khiển hướng đi.

Lên xe, đạp đi xuyên qua bao nhiêu đường phố, lách xe tránh khỏi người đi đường, trên trời có mây bồng bền, có gió biển thổi vi vu, đạp xe trên đường thật là thích.

Rất nhanh đã đến chỗ túp lều màu xanh của bà Lương thu đồng nát. Bà Lương đang thu mua đồng nát nhưng người bán có vẻ khó chịu.

Diệp Chiêu dựng xe đạp bên ngoài, đứng ở cửa xem náo nhiệt, chỉ nghe người bán nói: "Mỗi lần đến đây bán đều thiếu hai ba cân."

"Cân của tôi là cân chuẩn, ai lừa ông chứ, không tin thì mang đồ đi đi!"

Người kia cũng bất đắc dĩ, vùng này chỉ  có mình bà ta thu mua phế liệu, ông ta cũng không muốn đi xa hơn đến bán, "Tính tính, đưa tôi tiền nhanh lên."

"7 mao 8 phân, ông đếm cho rõ ràng đừng quay lại nói tôi chưa đưa tiền ông."

Nhìn thấy ông ta rời đi, Diệp Chiêu vào chào hỏi, bà Lương nói hôm qua đến giờ vẫn luôn chờ cô, nhưng cô lại không tới, nói chung là muốn tăng giá.

Diệp Chiêu biết bà ta đã tìm được hình, cô cũng không ngốc, trừ cô ra chắc cũng không có người thứ hai mua những tấm hình, sao có thể nâng giá lên.

Hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng vẫn lấy giá lần trước, 40 đồng.

Diệp Chiêu thanh minh: "Tôi muốn kiểm tra hàng trước, tôi muốn xác định đó có phải là ảnh tôi muốn tìm không."

"Ai da, nhãi con, cũng rất khôn đó!" Bà Lương vào nhà lấy hai bức ảnh  "Trước chồng tôi có rất nhiều hình chụp của thanh niên tri thức, đáng tiếc đều bị ẩm và hư rồi, chỉ còn hai bức này có thể xem.

Cô xem có phải cái cô muốn không!"

Hai bức đều là hình trắng đen, tuy rằng bị ẩm một chút nhưng vẫn còn thấy được.

Tấm đầu tiên là hình chụp ba cô gái, Diệp Chiêu liếc mắt đã nhận ra cô gái thắt tóc bím ở giữa là dì Hà Tuệ Quỳnh.

Dì Hà là cô gái có vẻ ngoài bình thường nhất, cô nàng bên trái buộc tóc đuôi ngựa hai bên, tươi cười xán lạn, nhìn rất có tinh thần, còn cô gái bên phải rất xinh đẹp, tóc ngắn ngang cổ nhìn khá thời thượng.

Nhìn quần áo họ mặc, cô đoán cô gái cột đuôi ngựa bên trái ăn mặc mộc mạc  có thể là mẹ cô.

Nhưng cô vẫn hỏi một câu: "Mẹ tôi là ai?"

Bà Lương chỉ cô gái cột đuôi ngựa, "Đây này, người này là mẹ cô Kim Tĩnh Chi, Tiểu Kim."

Quả nhiên là như vậy, cô đoán không sai.

Bà Lương nói: "Tiểu Kim rất thích cười. Tính tình cũng tốt."

"Người kia là ai? Là Tiểu Quách sao?" Diệp Chiêu chỉ cô gái bên phải.

"Đúng vậy, đây là Tiểu Quách, lớn lên xinh đẹp, có học thức, năm đó mười chàng thanh niên thì hết tám chàng thích nó. Nhưng tiểu Quách và mẹ cô có quan hệ rất tốt, ngày thường hai người cứ dính lấy nhau."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp