Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 13.1: Nhập V thông qua.


3 tháng

trướctiếp

Trời hôm nay không có nắng, toàn là mây.

Tằng Nhị Xảo để thằng nhãi Tằng Tường lấy xe máy chở Diệp Chiêu đi học nhưng cô uyển chuyển từ chối, cô muốn đi cho quen đường, dù sao cũng không xa.

Chú Tô hôm qua đi Cảng Thành chưa về, là dì Hà giúp cô xử lý việc chuyển trường.

Dì Hà từ xa đã thấy cô, liền giang hai tay chạy đến, như là một người mẹ ôm chầm lấy cô, "Cuối tuần trước dì muốn tìm cháu, nhưng mà chú Tô của cháu không cho, nói phải cho cháu không gian riêng. Thế nào rồi, cháu đã quen chưa?"

"Vẫn chưa, cảm ơn dì Hà đã tới đây một chuyến, việc chuyển trường đã làm phiền dì rồi ạ.

"Khách khí cái gì."

Dì Hà tên đầy đủ là Hà Tuệ Quỳnh, cũng giống mẹ nguyên chủ, đều là thanh niên trí thức từ Kinh Thị, dáng người cao gầy, khuôn mặt chữ điền, ngũ quan không quá xuất chúng nhưng làm việc nhanh nhẹn, khéo đưa đẩy, là hình tượng phụ nữ phương bắc điển hình.

Hà Tuệ Quỳnh trong nguyên tác không lên sân khấu nhiều, bà là vợ Tô Ứng Dân, đều là người kiên định ủng hộ Diệp Chiêu, chỉ là nguyên chủ không biết cố gắng, về sau không còn lui tới nữa.

Hà Tuệ Quỳnh dẫn cô đến gặp chủ nhiệm Lương, cũng chỉ đơn giản là điền thông tin cá nhân, lấy phí đi học là 12 đồng trước, sau khi khai giảng lại thu thêm.

Ngoài phí học bù, Hà Tuệ Quỳnh còn cho cô tiền mua sách giáo khoa, học phí học kì sau bà bảo Diệp Chiêu không cần nhọc lòng.

"Cháu chỉ cần chú tâm học hành, tiền dì sẽ nói với cha cháu."

Diệp Chiêu cười, lại nhẹ giọng hỏi:

"Không phải muốn nhập học thì phải thi sao ạ?"

Hà Tuệ Quỳnh biết thành tích của Diệp Chiêu không tốt, nói nhỏ vào tai cô: "Đừng lo, nhờ hiệu trưởng sắp xếp, không cần thi chỉ cần vào học."

Có thể làm như vậy sao? Cộng sự tốt của cô, thành tích tương lai sẽ làm chứng, ngài hiệu trưởng rất trượng nghĩa!

Chủ nhiệm Lương vội vã đi họp, vẻ mặt xin lỗi nói: "Tôi không thể dẫn hai người đi được, phòng thứ nhất góc phải lầu 3 là văn phòng dành cho năm ba, trực tiếp đến gặp thầy Chu chủ nhiệm lớp báo danh, ông ấy đã biết rồi."

Diện tích trường trung học Dục Tân không lớn, ba khu tầng lầu dạy học, trường học quặng quẽ không có nhiều người, chỉ có học sinh năm một, năm ba đi học bù.

Thầy Chu không có ở văn phòng, hai người đứng chờ ở ngoài, nói chuyện phiếm về việc nhà một lúc, Diệp Chiêu nhân cơ hội hỏi: "Dì Hà biết mẹ cháu đi đâu không ạ?"

Hà Tuệ Quỳnh nhìn Diệp Chiêu, ôn nhu nói: "Nhớ mẹ sao?"

"Cũng không phải, chỉ tò mò thôi."

"Nếu mẹ cháu nhớ cháu thì đã sớm về tìm cháu rồi, phải không? Đằng này vứt bỏ cháu, không cần quan tâm, cháu đó, học hành cho tốt, tự lo được cho bản thân là quan trọng nhất."

"Dì Hà, mẹ cháu là người như thế nào?"

Hà Tuệ Quỳnh thở dài: "Mẹ cháu……nói thế nào nhỉ, rất yêu văn chương, cô ấy đọc sách nhiều hơn tụi dì rất nhiều, hát hay, biết chơi nhiều nhạc cụ, rất kiêu ngạo cũng rất mê người, nam nữ đều thích." #𝖙y𝖙novel.com

Xem ra mẹ cô là một thanh niên đa tài, đa văn nghệ, Diệp Chiêu lại hỏi: "Gia cảnh mẹ cháu thế nào dì biết không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hà Tuệ Quỳnh hơi hốt hoảng, cười nói: "Mẹ cháu……Kim Tĩnh Chi cô ấy, ông nội và cha đều là người có học thức, nhưng không làm nên chuyện gì, con trưởng rất gian nan, cô ấy là trụ cột gia đình, một gia đình bảy người ở trong một căn phòng nhỏ…mẹ cháu ở Kinh Thị quả thật rất khổ cực."

"Nhưng chú Tô nói mẹ cháu không biết qua khổ cực, nên mới không chịu sống ở nơi này được…"

"Ai da, chắc chú Tô cháu trí nhớ không tốt, chắc là nhầm người rồi, gia đình điều kiện tốt, được nuông chiều từ bé là một nữ thanh niên trí thức khác, không phải mẹ cháu."

Cái này……tuy hơi miễn cưỡng nhưng mà cũng tính là được đi.

"Dì Hà, dì nói xem mẹ cháu còn sống không?"

Hà Tuệ Quỳnh hoảng sợ, bà ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Chiêu: "Sao con lại nói như vậy?"

"Không phải con nguyền rủa mẹ, chú Tô nói mẹ cùng người đàn ông khác trốn cảng, năm đó trốn bằng đường thủy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khả năng cao người cũng không còn. Bằng không sao nhiều năm như thế tin một chút tin tức cũng không có? Dì không nghĩ như vậy sao?"

Hà Tuệ Quỳnh sờ đầu cô, "Thực ra thì nêu vẫn còn sống, ai đi Cảng Thành rồi sẽ không muốn quay lại."

"Cháu không biết mẹ cháu trông thế nào, dì à, dì có ảnh chụp của mẹ cháu không?"

"Trước kia thì có, nhưng sau này chuyển nhà dì làm mất rồi. Cháu đừng nghĩ về cô ấy nữa, được không?"

Diệp Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, cô đã nhận ra, cả cha cô, chú Tô và dì Hà đều không muốn nói về mẹ cô.

Hà Tuệ Quỳnh nhiều lần nhìn đồng hồ, Diệp Chiêu biết bà phải về đi làm, vội kêu bà đi trước, bản thân cô ở đây chờ thầy Chu là được.

"Một mình cháu có được không?"

"Cháu có thể."

Hà Tuệ Quỳnh nhìn đồng hồ lần nữa: "Thôi vậy đi, dì đi làm trước. Cuối tuần này tới nhà dì ăn cơm."

 Diệp Chiêu cười không đồng ý cũng không từ chối.

Hà Tuệ Quỳnh đi rồi, qua khoảng mưòi mấy phút, tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ học.

Một thầy giáo cầm một bài thi của năm ba đi tới, khuôn mặt rất trầm, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

Người thầy giáo tâm trạng không tốt, răng hơi hồ này là thầy Chu, sáng sớm ông nghe nói có một học sinh học khoa văn không thi cử mà chuyển tới ban tự nhiên, học lại, không thi cử, khoa văn chuyển sang ban tự nhiên, dẫm lên đầu người khác, không phải kéo người học lực cao xuống sao?

Học lực tốt và tiền thưởng có mối liên quan chặt chẽ đến nhau, hơn nữa xưa nay thầy Chu ghét cái ác như kẻ thù, ghét nhất là kẻ đi cửa sau, từ đáy lòng không thể chấp nhận.

"Là học sinh mới tới đúng không?"

"Thầy Chu, em là Diệp Chiêu."

Vốn dĩ muốn hỏi vài câu trong bài thi đại học, cũng muốn đả kích vài câu nhưng thấy nữ sinh có vẻ ngoan ngoãn, thầy Chu vẫn lương thiện mà nhịn xuống.

"Đi vào tự tìm chỗ ngồi đi." Nói xong thầy lướt đi như một cơn gió.

"Em tự tìm chỗ ngồi ạ?”

Như thế đã đi rồi? Thầy không sắp xếp chỗ ngồi luôn sao? Gương mặt Diệp Chiêu đầy vẻ mờ mịt.

Quả nhiên là do bây giờ là thời đại nuôi thả học sinh, không giống niên đại của cô, việc lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện lớn, giáo viên và gia đình đều phải sắp xếp cho thỏa đáng.

Diệp Chiêu cũng không nghĩ nhiều, đi đến cửa lớp, vừa vào đã thấy bảy tám chục bạn học đông nghìn nghịt, hơn nữa đa số là nam, bạn học nữ chỉ lác đác mười mấy người.

Ở ban khoa học tự nhiên, tỉ lệ nam nữa mất cân đối một cách nghiêm trọng.

Lúc này vừa mới tan học, trừ toilet ra thì phía trước là các bạn đang xem bài thi viết, còn các bạn khác phía sau tụ tập nói chuyện phiếm.

Cô xấu hổ đứng ở cửa, không biết chỗ nào có người rồi chỗ nào chưa. Chỉ có phỏng đoán thông qua sách vở trên bàn.

Cô liếc mắt một vòng, cuối cùng nhìn thấy hai vị trí không có sách vở trên bàn.

Ở đầu hàng tổ một có Bạch Lộ đang ngồi làm bài thi, từ khi biết Diệp Chiêu chuyển sang ban tự tự nhiên học, cô ta cứ thấp thỏm lo lắng.

Sáng sớm hôm nay, trái tim cô ta không thể nằm yên, không cách nào tập trung tinh thần, cứ nhìn ra cừa nhiều lần chờ Diệp Chiêu xuất hiện, quả nhiên cô tới thật.

Bạch lộ ngẩng đầu nhìn, cô gái ở cửa mặc váy lá sen xanh nhạt liền thân, đứng ngược sáng, cô ta tưởng Diệp Chiêu sẽ sợ hãi nhưng cô lại tự nhiên đánh giá khắp nơi.

Bạch Lộ gặp Diệp Chiêu hai lần, so với cô ta Diệp Chiêu có ngũ quan xinh đẹp, tinh xảo hơn, nhưng mà tinh thần và khí chất tỏa ra lại không bằng cô ta.

Cô ta và Diệp Chiêu tự như công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem.

"Ai, phải không vậy?" Tằng Tiểu Linh ngồi cùng bàn Bạch Lộ ghé vào tai cô ta: "Là cô ta hả?"

Bạch Lộ gật đầu "Ừ" một tiếng.

Đây là cô gái hại Bạch Lộ không thi đại học ở Thâm Thành được, là một người bạn tốt của Bạch Lộ, cô ta đứng lên đưa mắt với một nam sinh cách đó mấy bàn.

Tên nam sinh đó là một tên bám đuôi Tằng Tiểu Linh, sáng sớm nay cô ta có chào hỏi qua hắn, hắn hiểu ý tới trước chiếm lấy một trong hai chỗ.

"Béo Đôn!" Đồng thời còn gọi thêm đồng bọn.

Vốn dĩ tên béo đang ngồi một bên ăn mì lập tức phóng nhanh tiếp một bên mông xuống vị trí còn lại.

Hai vị trí trống cuối cùng của lớp học đề bị chiếm.

Diệp Chiêu lia mắt nhìn hai người chiếm chỗ mình, đây không phải hai tên tối hôm đó bị Tằng Tường đánh đến kêu cha gọi mẹ Khỉ Ốm và Béo Đôn sao?

Khỉ Ốm thư thái nhàn nhã ngồi duỗi tay chiếm hết mặt bàn, "Có người rồi."

"Khỉ Ốm?"

Khỉ Ốm hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: "Cậu quen biết tôi hả?"

"Không quen." Diệp Chiêu nhún vai, "Nhưng mà tôi thấy cậu bị người ta bắt nạt như vậy, có ấn tượng rất sâu sắc."

Bị ai bắt nạt cơ? Khỉ Ốm thiếu chút nữa nổi giận, nhưng thấy cô gái trước mắt, khuôn mặt trắng đến phát sáng, mắt to chớp chớp rất vô tội cả khối năm ba (bốn) không có bạn học nữ nào xinh đẹp như vậy, hắn hơi ngây ngốc, lắp bắp nói: "Hồ…nói bậy gì đó?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp