Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 11.1: Chuyện xưa.


3 tháng

trướctiếp

Sau bữa trưa, Diệp Chiêu định đi tìm bà Lương chuyên nhặt đồng nát để tìm hiểu về thanh niên có học thức hồi đó, nhân tiện cô định bán những món sắt vụn mà hai chị em cô giấu kia đi.

Cô dắt em gái xuống lầu, xách theo một chiếc túi da rắn đầy đồ vụn, vừa đi đến góc cầu thang đã nghe thấy dì Xảo ở dưới lầu mắng, hình như là người thuê nhà sắp bị đuổi ra khỏi nhà, người đàn ông cùng nhân tình bỏ chạy, chỉ còn lại vợ con, bây giờ họ không còn nơi nào để đi.

Điều này khiến dì Xảo rất tức giận.

Hai chị em bối rối khi nhìn thấy dì Xảo đang đi về phía mình, sợ đến mức chiếc túi da rắn trong tay Diệp Chiêu rơi xuống sàn kêu keng, phát ra âm thanh sắt vụn.

Dì Xảo nhìn chằm chằm vào túi da rắn, sắc mặt tối sầm, như muốn hỏi là  không phải cô nói là hai túi khoai lang sao?

Diệp Chiêu biết dì Xảo đang tức giận, cũng không dám chọc tức bà, lập tức không chút do dự giải thích trước, chủ động thành thật nói ra: “Dì Xảo, đây là một ít đồ vụn vặt  mà chúng ta nhặt được…”

Cô nhẹ nhàng làm dịu lại bầu không khí: “Bây giờ chúng cháu sẽ đi xử lý chúng ngay lập tức, cháu đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Cô sẽ không bao giờ đem đồng nát về nhà nữa.

Thái độ của cô có vẻ khá thành thật, Tằng Nhị Xảo xua tay, coi như không tính toán chuyện này nữa, lại sợ bọn họ không biết đường nên lại chỉ về phía cửa: “Ra ngoài rẽ trái, đi đến cuối đường. Cách khoảng 500 mét có một con đường, nơi của bà Lương ở đó. Đúng rồi, bà Lương hay ham mấy món lợi nhỏ, cẩn thận bị bà ta lừa.”

“Dạ dì Xảo.”

Theo sự chỉ dẫn của dì Xảo, bọn họ tìm thấy một căn lều rách rưới ở khu vực hẻo lánh và hoang vắng nhất ở lối vào phía tây của ngôi làng.

Diệp Chiêu đứng ở cửa lều nhìn vào trong, ngoài một lán nhỏ, bên trong còn có một không gian rộng lớn, trong không gian trống trải là đủ các loại rác rưởi chất thành đống. [Ang Hà t-y-t]

Nơi này, nếu cô nhớ không lầm, trong tương lai sẽ là giao lộ của bốn tuyến tàu điện ngầm, trở thành khu thương mại sầm uất nhất thành phố Thâm Thành.

Diệp Chiêu đang nhắm đến khu vực này, khi nào có tiền, nhất định cô sẽ mua đất, xây nhà ở đây.

“Có ai ở đó không?”

Gọi liên tục mấy tiếng mới thấy một bà lão gầy gò đen nhẻm bước ra, người nọ có lẽ là bà Lương, bà lão vô cùng mất kiên nhẫn: “Gọi cái gì đó? Muốn bán cái gì?”

“Sắt, lon nhôm, giấy,...”

“Chỉ một chút đó thôi à?”

Bà Lương mở túi da rắn ra, nhìn thấy những thanh sắt bên trong thì nói: “Mấy thanh sắt này là trộm ở công trường phải không?”

Tiểu Cầm nghe vậy, vội vàng biện hộ: “Cháu không có trộm, cháu là nhặt được.”

“Cháu có thể nhặt những thanh sắt tốt như vậy ở đâu chứ?”

“Chúng rơi từ xe ben ở công trường xuống. Có một đám trẻ đã nhặt được. Chúng cháu nhặt được không nhiều.”

Diệp Chiêu kéo em gái mình lại: “Không phải chúng cũng là sắt vụn sao? Bà có thể mua không?”

Bà Lương nhìn hai chị em, hai người đều mặc quần áo đẹp, da dẻ mịn màng, nhìn thế nào cũng không giống với trẻ em nhà nghèo.

“Hai đồng một cân, đem cân đi.”

“Không phải ba đồng sao?”

“Vụn sắt của hai người không có xuất xứ rõ ràng, nhiều nhất chỉ có thể là hai đồng, không bán thì mang đi đi.”

“Chúng không phải để bán.”

“Nếu không bán thì lập tức rời đi.”

Tổng chỗ đó mà giá tiền chỉ có mấy đồng, Diệp Chiêu bĩu môi: “Những mảnh sắt vụn này cháu không bán, toàn bộ đều cho bà.”

“Thật là, cô bé này cũng nóng tính quá đó.” Bà Lương cho rằng Diệp Chiêu đang tức giận.

“Cháu không tức giận, cháu thật sự đưa toàn bộ cho bà, đổi lại, cháu muốn hỏi bà một chuyện.”

Lần này Bà Lương nhìn Diệp Chiêu lâu hơn một chút, cả người cảnh giác: “Cháu muốn hỏi cái gì?”

“Cháu muốn hỏi về một người là thanh niên có học thức từng về đây sinh sống.” Diệp Chiêu nghe dì Xảo nói, trước kia bà Lương cùng chồng của bà chuyên môn phụ trách tiếp đãi thanh niên tri thức, vậy nên có lẽ sẽ hỏi được từ bà chút gì đó.”

“Như thế nào cháu lại tìm được ta? Cháu muốn hỏi thăm ai?”

“Kim Tĩnh Chi.” Diệp Chiêu sợ bà ấy nhớ không ra, lại miêu tả kỹ càng một lượt: “Chữ “Kim” trong “Vàng kim”, “tĩnh” trong “an tĩnh”, “chi” trong “chi hồ giả dã”, Kim Tĩnh Chi.”

Nói xong mới nhận ra, bà lão chưa chắc đã hiểu được.

Bà Lương như nhớ ra điều gì đó, “A” lên một tiếng, hỏi lại: “Cháu là gì của người đó?”

“Cháu là con gái bà ấy.”

Bà Lương có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Chiêu, không dám tin tưởng hỏi: “Cháu là con gái của Kim Tĩnh Chi? Đã lớn như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Diệp Chiêu chỉ vào tấm giấy dán trước cửa có bán kẹo mạch nha: “Con  có thể đổi giấy và lon của mình để lấy kẹo mạch nha được không?”

“Thứ nhỏ như vậy thì đổi được nhiều.” Bà Lương vào nhà đưa cho bọn họ một túi giấy nhỏ đựng mạch nha, Diệp Chiêu cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, còn lại đưa cho em gái và bảo em ấy về nhà trước.

Diệp Chiêu ăn mạch nha rồi quay lại chủ đề: “Năm mẹ con sinh con ra thì bà ấy về thành phố.”

Trước cửa có một chiếc ghế gỗ cũ, bà Lương ngồi xuống ghế, cầm chiếc cốc men lên uống nước, “Sao lại đến gặp bà để hỏi thăm về mẹ con? Có chuyện gì mà con không thể trực tiếp hỏi bà ấy chứ?”

"Con  chưa bao giờ gặp mẹ con, con chỉ muốn biết về bà ấy thôi." Diệp Chiêu kéo một cái ghế, ngồi cạnh bà Lương, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Bà Lương liếc nhìn chiếc túi da rắn đặt trước cửa, hai chiếc túi da rắn nặng hàng chục kí sắt, trong lòng ngứa ngáy đến mức khi vừa nảy bị cô gái nhỏ nói “Con đưa hết cho bà” liền nhịn không được kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với mẹ con à?"

"Con không biết. Con sinh ra ở đây, sau khi sinh ra con thì mẹ con biến mất."

"Con sinh ra ở đây? Con sinh vào năm nào?"

"Tháng 8 năm 1970."

"Không thể nào. Cô bé, con nói dối bà. Chồng của bà đã lo thủ tục để mẹ con trở về thành phố. Năm 1970, bà không nhớ là tháng mấy hè. Lúc đó thậm chí bà ấy còn không có bạn trai, huống chi là kết hôn. Làm sao chuyện này lại xảy ra được? Con à? Bà chưa bao giờ thấy bà ấy bụng to. Con không thể nào sinh năm 1970 được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Chiêu khó hiểu: "Bà, ý bà là, năm 1970 mẹ con về thành phố, bà còn độc thân, không có thai?"

“Không thể có thai được, bọn họ thuộc nhóm A, năm 70, một số thanh niên tri thức nhóm A vẫn canh giữ ở đảo Thiên Tuế. Kinh Tĩnh Chi và Tô Ứng Dân mỗi tháng đều phải ra ngoài để giao hàng, họ đến lần nào thì gia đình bà đều phải đóng dấu nên không thể nhớ nhầm được đâu.” Bà Lương chỉ vào đầu mình, “Bà có trí nhớ rất tốt, cha bà thường nói trí nhớ bà rất tốt, ngày xưa bà là người có trí nhớ tốt nhất, về thời cổ đại có khi còn được làm trạng nguyên.”

Chẳng lẽ nguyên chủ không phải sinh năm 1970 sao? Sau khi Kim Tĩnh Chi làm thủ tục trở về xong, bà ấy ở lại đây thêm một năm nữa mới sinh ra Diệp Chiêu?

Trước sự nghi ngờ của Diệp Chiêu, bà Lương xua tay nói: “Mẹ con trở về lại thành phố vào năm 1970. Khi đó, bà ấy cùng một nữ thanh niên có học thức khác đến từ Bắc Kinh là Tiểu Quách, đã làm thủ tục trở lại thành phố cùng một lúc. Làm xong thủ tục thì họ không thể ở lại đây được nữa. Làm sao có thể ở khi mà không có cơm không lương thực? Lúc đó vẫn đang kế hoạch kinh tế.”

Trên thực tế, Diệp Chiêu có chút nghi ngờ về nguồn gốc của nguyên chủ, khi nguyên chủ sinh ra, hộ khẩu của cô ấy không có ở đây mà là ở nhà của chú hai, sau này do kế hoạch hóa gia đình nên cô đăng ký hộ khẩu ở chú hai. Sau đó, do ảnh hưởng đến chuyện chú hai và vợ của chú hai khi sinh con trai thì Diệp Định Quốc mới chuyển hộ khẩu của cô đến Thẩm Thành.

Vì vậy, về năm sinh của cô, ngay từ đầu đã có rất nhiều chỗ không đúng.

Có thể lúc đó cha mẹ cô chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn, Bạch Vân Liên nói rằng Diệp Định Quốc chưa kết hôn, đây có thể là thông tin chính xác, tuy nhiên, để giúp Diệp Chiêu dễ dàng chuyển hộ khẩu, nên Diệp Định Quốc đã thay đổi tình trạng hôn nhân thành ly hôn khi ông ta chuyển hộ khẩu của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp