Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Mỗi ngày, Bạc Nhu đều không nhanh không chậm được chưởng môn huấn luyện cho, sức chịu đựng thân thể của cô so với trước đã tăng thêm một bậc, một ngày cho dù có đi qua đi lại các kiểu rồi leo núi thêm hai lần nữa cũng không còn ɕảɷ ŧɦấყ mệt, lúc cầm kiếm trên tay cũng có thể ra dáng đánh đánh múa múa vài đường. 

Đối với tiến độ này, Bạc Nhu rất ư là hài lòng nhưng quay qua nhìn vẻ mặt chưởng môn thì…. Hình như đối với y, cô của hiện tại chỉ ở mức tạm được mà thôi, thậm chí còn chưa đạt đến mức đấy. 

Còn đối với Thiều Vân Thâm, dạy dỗ Bạc Nhu có thể được cho là chuyện hao phí tâm huyết nhất đời này của y, y chưa bao giờ thấy qua một đệ tử có thiên phú kém như thế, cho dù mỗi ngày được y trực tiếp cầm tay dạy học, chỉ điểm từng chút từng chút một nhưng giác ngộ cũng không thấy tăng thêm chút nào.

Đã thế, vị đệ tử này còn không chịu cố gắng luyện tập, giống như y đẩy một bước thì cô mới chịu đi một bước, đẩy hai bước thì đi hai bước, chứ chưa bao giờ chịu suy một ra ba. 

Nhìn Bạc Nhu vẫn đang trong trạng thái buồn ngủ mê man khi mình giảng tâm pháp, đầu ngón tay Thiều Vân Thâm khẽ động, y cầm lấy một món đồ đặt ở trước mặt Bạc Nhu, hương thơm ngọt ngào nhất thời lan ra tràn ngập khoang mũi Bạc Nhu, và chỉ trong nháy mắt, tinh thần của cô được đẩy lên mức tỉnh táo nhất.

Cô nhìn miếng bánh dứa thơm thơm ngọt ngọt ngon miệng được đặt trước mặt mình mà chỉ dám len lén nuốt một ngụm nước miếng nho nhỏ. 

“Chỉ cần học thuộc lòng chỗ tâm pháp này thì ngươi có thể ăn nó.” Giọng nói lãnh đạm của chưởng môn bay vào trong tai Bạc Nhu, cô ɕảɷ giác như bản thân có thể ngay lập tức bưng thẻ tre* đang yên lặng ở trước mặt lên và cẩn thận nghe chưởng môn giảng giải. 

*Thẻ tre tức Trúc thư là loại công cụ chính để lưu trữ tài liệu ở Trung Quốc trước thế kỉ thứ hai sau công nguyên. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Chỉ là, ánh mắt cô không nhịn được mà thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào miếng bánh dứa thơm thơm đang quyến rũ người khác kia. 

Cuối cùng dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô, bánh dứa quả thật đã có thể ăn, nhưng..... 

Cũng là do chưởng môn cho phép ăn thì cô mới dám ăn. 

Nhìn đầu ngón tay trắng gầy đang cầm bánh dứa trước mắt, Bạc Nhu chần chờ không há mồm.

Thiều Vân Thâm cũng không lên tiếng mà chỉ đứng như vậy nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rối rắm cùng hàng lông này đang nhăn lại của cô và đôi mắt to sáng ngời hiện lên vẻ do dự. 

Một thợ săn chính hiệu thường có mười phần kiên nhẫn đối với con mồi mà họ đã nhắm vào và họ có thể đợi đến tận khi con mồi ɕảɷ ŧɦấყ không còn nguy hiểm nào xung quanh nó, lúc ấy mục tiêu sau tự chui vào cái bẫy do họ đặt ra, tình huống hiện tại cũng như vậy. 

Quanh đi quẩn lại một hồi, cuối cùng Bạc Nhu vẫn không chống cự lại được sức hấp dẫn của thức ăn, cô chủ động ngậm bánh dứa kia trước.

Nhưng dù cô có cẩn thận từng li từng tí như thế nào thì cũng không tránh khỏi việc đụng vào đầu ngón tay của chưởng môn, cánh môi ấm áp chạm tới đầu ngón tay có chút lạnh, đầu óc Bạc Nhu được hoạt động hết công suất, cô vội vội vàng vàng quay đầu trở về chỗ cũ.  ( truyện trên app T𝕪T )

Chỉ là xúc cảm hơi lạnh kèm theo mùi thơm của bánh dứa kia cứ lượn lờ xung quanh khoang miệng cô mãi không dứt. 

Mặt Thiều Vân Thâm không đổi sắc thu tay về, y xoay người trở lại chỗ ngồi ngồi xuống tiếp tục giảng cho Bạc Nhu nội dung tâm pháp tiếp theo. 

Ngón tay đặt trên ống trúc lại nhẹ nhàng cuộn lại. 

Thật vất vả mới đọc thuộc lòng xong tâm pháp hôm nay, Bạc Nhu muốn về nhà nằm một lát, kết quả khi cô vừa mới đi tới trước cửa nhà thì thấy được một bóng dáng màu đen.  

Đợi đến khi người nọ quay đầu lại, cô mới phát hiện đó là Lục Cảnh Lăng.

Mấy ngày không gặp thiếu niên của hiện tại so với dĩ vãng cũng không có gì biến hóa, vẫn như thường ngày một thân hắc y, không có bất kỳ trang sức nào, phong cách cổ xưa lại bình tĩnh. 

Chỉ là từ trong không khí, Bạc Nhu ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm, cô hơi nhíu mày, lúc này mới phát hiện bộ quần áo đen của hắn hình như không đơn giản như vậy. 

Lục Cảnh Lăng vốn định nói gì đó với cô nhưng thấy cô nhíu mày thì dừng lại, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.

Bạc Nhu không biết vị sư huynh này muốn làm cái gì, đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng, cô cũng không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào phòng. 

Vừa đi vào cô liền phát hiện trên bàn gỗ đặt một cái bọc màu trắng nho nhỏ, sau khi tiến lên mở ra, cô mở to hai mắt nhìn. 

Hóa ra là sơn tra tẩm đường. 

Cô lấy một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt đậm đà và vị chua tươi mát va chạm vào nhau trong trong khoang miệng.  

Ăn ngon quá! 

Bạc Nhu nhịn không được lại ăn thêm mấy miếng, lúc này cô mới nhớ tới vấn đề sơn tra thuộc về ai. 

Chẳng lẽ đây là Lục Cảnh Lăng mang cho cô? 

Vậy tại sao hắn lại rời đi mà không nói một lời. 

Dưới thác nước phía sau núi, nước chảy ào ào giống như là từ trên trời đổ xuống, sóng lớn mãnh liệt. 

Lục Cảnh Lăng để trần nửa người trên ở dưới thác nước dội nước lạnh, tóc đen ướt át dán ở trước trán, nước lạnh thấu xương cuốn đi mùi máu tanh trên người, nhưng cũng không xua tan được nhịp đập như sấm trong lòng hắn.

Biết rõ dùng Tẩy Tịnh Quyết sẽ vẫn sạch như cũ, nhưng Lục Cảnh Lăng lại thích dùng phương thức nguyên thủy này hơn.  

Một là tĩnh tâm, hai là thanh tâm. 

Hiện giờ cả hai đều không có, chỉ vì một cái nhíu mày của thiếu nữ kia. 

Lục Cảnh Lăng chưa bao giờ có tâm trạng bất định như mấy ngày nay, tâm trạng của hắn hoàn toàn bị cô dẫn dắt, không cách nào khống chế được mà nghĩ đến cô.  

Hắn hiện tại có chút hối hận bởi vì ngày đó tức giận cho nên đã cố ý rời xa cô, hôm nay xem ra hành động ấy chỉ đang tra tấn chính hắn mà thôi. 

Thậm chí vì muốn gặp cô cũng quên đi rửa mặt trước, để cho cô ngửi được mùi máu tươi nồng đậm như vậy, hẳn là đã khiến cô ɕảɷ ŧɦấყ sợ hãi đi. 

Lục Cảnh Lăng đi ra khỏi thác nước lên bờ, không nhanh không chậm mặc quần áo vào, vén mái tóc đen ướt át về phía sau lộ ra cái trán đầy đặn. 

“Cũng không biết sư muội có thích sơn tra tẩm đường không nữa?”

Ông chủ kia nói mấy cô gái nhỏ đều sẽ thích loại đặc sản này, cô hẳn là cũng sẽ thích chúng đi. 

Lục Cảnh Lăng thắt dây lưng lại, ngửi ngửi trên người thấy không còn mùi máu tanh bám trên người mới cất bước rời đi. 

“Cánh tay phải rộng bằng vai, cổ tay dùng sức đưa thẳng ra, bắp chân không cần dùng sức, sống lưng thẳng tắp.” 

Lục Cảnh Lăng dừng bước nhìn sư phụ đang không ngừng điều chỉnh tư thế luyện kiếm của mình, nam nhân tuấn mỹ mặc áo dài màu trắng và nữ nhân nhỏ nhắn mặc váy lụa mỏng màu trắng đứng cùng nhau tạo nên bức tranh đẹp lạ thường.

Khoảng cách của bọn họ tương đối gần, thân mật như đạo lữ* của nhau vậy. 

*Đạo lữ. Theo từ hán việt. Đạo là đường, lữ là bạn cùng ăn cùng ở. Đạo lữ có nghĩa là bạn đường cùng ăn cùng ở chung. 

Lục Cảnh Lăng biết dung mạo của sư phụ luôn được phái nữ theo đuổi, dù sao tu vi của sư phụ cũng là đỉnh cao, y lại giống như một đóa hoa trên đỉnh núi cao, khiến người ta chỉ có thể trông mà không thể chạm tới. 

Nhưng tính cách của sư phụ đạm mạc đến cực điểm, hoàn toàn tương phản với hắn, ở trong mắt của sư phụ ngoại trừ đại nghĩa, tu tiên thì ngay cả mấy đệ tử tài giỏi như thế nào đi nữa, y cũng không để ở trong lòng. 

Hiện giờ y hành động như vậy khiến hắn ɕảɷ ŧɦấყ không giống bình thường cho lắm. 

Lục Cảnh Lăng nhíu mày, lên tiếng nói: "Sư phụ." 

Nghe được giọng nói của hắn, Thiều Vân Thâm quay đầu nhìn về phía thiếu niên: “Mọi chuyện xử lý tốt rồi sao?”

“Vâng, rất nhanh sẽ kết thúc, Bạch Niệm Niệm còn đang chăm sóc người bị thương.” Lúc Lục Cảnh Lăng nói chuyện thì nhìn về phía Bạc Nhu, Bạc Nhu thì im lặng luyện kiếm không nói một lời, giống như không nhìn thấy bất cứ ai trong hai người bọn họ. 

“Ừm.” Thiều Vân đáp ứng, sau đó không coi ai ra gì nâng cánh tay Bạc Nhu bởi vì bủn rủn mà không còn thẳng nữa: "Cánh tay duỗi thẳng." 

Bạc Nhu vốn nghe bọn họ nói chuyện thì muốn lặng lẽ lười biếng, cô không nghĩ tới vậy mà lại bị chưởng môn nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy. 

Thiếu nữ không thể làm gì khác hơn là lại nâng cánh tay duỗi thẳng ra, giữ vững tư thế đâu ra đấy. 

Kiếm gỗ của Bạc Nhu bây giờ đã biến thành kiếm thật, theo lời chưởng môn nói thì cô cần phải nắm giữ trọng lượng của kiếm thật, như vậy mới điều khiển được nó, cho nên y cho cô một thanh kiếm. 

Thân kiếm mảnh khảnh thon dài thoạt nhìn rất đẹp, lưỡi kiếm sáng, thân kiếm óng ánh khiến người ta mới nhìn qua đã có thể ɕảɷ giác nó rất nhẹ nhàng, chỉ có điều, khi cô cầm trên tay mới biết được trọng lượng của thanh kiếm này không hề nhẹ như tưởng tượng. 

Lục Cảnh Lăng nhìn thoáng qua thanh kiếm trên tay cô liền biết thanh kiếm này được làm từ vật liệu thần bí mà sư phụ đã lấy được khi phá vỡ bí cảnh vạn cổ trước đó. 

Rực rỡ lung linh nhưng cũng sắc bén vô cùng.

“Sư phụ, sư muội có căn cơ bạc nhược, không bằng để đệ tử đến dạy thì sẽ thích hợp hơn, một ngày sư phụ bận trăm công nghìn việc, đệ tử thấy người không cần tự mình làm việc này đâu.” Lục Cảnh Lăng cung kính nói, đồng thời còn kéo cổ tay Bạc Nhu về phía mình. 

Thân thể Bạc Nhu bị Lục Cảnh Lăng kéo nghiêng về phía hắn một chút, chỉ có điều, cô không nghĩ tới tay kia của mình cũng bị đầu ngón tay ấm lạnh nắm lấy: "Hiện giờ Bạc Nhu đang ở thời điểm quan trọng nên không thể bỏ dở nửa chừng." 

Lục Cảnh Lăng nhíu mày, đôi mắt đối diện thẳng tắp với đôi mắt lạnh nhạt màu lam của Thiều Vân Thâm. 

“Vậy không bằng để sư muội quyết định xem muội ấy muốn ai dạy dỗ.” Lục Cảnh Lăng vừa nói xong, ánh mắt của hai người đã đồng loạt nhìn về phía Bạc Nhu muốn cô đưa ra quyết định của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp