Xem Tôi Ăn Cá Thấy Kích Thích Lắm À?

CHƯƠNG 13: CÁ NUÔI MÈO BẰNG PHƯƠNG THỨC ĐẶC BIỆT


3 tháng

trướctiếp

Vương Nhất Minh quay một đoạn video bên ao cá đăng lên ῳɛıცơ: Xem này, ao cá nhà mình mở rộng rồi, sắp thành trang trại nuôi cá. (mặt chó vỗ tay cuồng nhiệt)

Có tiền thì làm gì cũng dễ, sau khi trả tiền đặt cọc cho ông chú máy xúc đào, ngày hôm sau ông ấy đã tới khởi công. Người tài xế già làm việc rất nhanh nhẹn, một gầu một hố, hai tiếng đồng hồ đào ra một cái hố lớn, lần mở rộng ao cá đầu tiên, bắt đầu từ một cái máy đào.

Vương Nhất Minh cũng chưa từng được xem thi công gần như vậy, thấy mới lạ, nên muốn dẫn mọi người cùng xem.

Bình luận cũng tò mò theo dõi:

Tôi đoán là ông chú tốt nghiệp trường Bay lượn, đào hố nhanh thật.

Anh trai nhỏ sắp thành ông chủ rồi, sau này sẽ thuộc hàng ngũ tổng tài bá đạo.

Không muốn ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ nấu ăn thì đào đất cũng được, gọi ông chủ của anh ra, tôi muốn xem cậu ấy!

Người bạn xanh* của tôi? Bạn học Tiểu Minh, anh kêu người bạn xanh của tôi gọi lại cho tôi đi!

*Người bạn xanh: một từ thông dụng trên mạng, là biệt danh dành cho lính cứu hỏa. Vào tháng 11 năm 2018, đồng phục của lính cứu hỏa được thay đổi từ rằn ri sang "màu xanh rực lửa" và anh trở thành "người bạn xanh" của quần chúng. 

Tiểu Minh Tử, khi nào anh ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ trồng cây chuối đi vệ sinh?

...

Nhan Nhiễm biến thành hình dạng mèo, nằm trên cây táo bên ao cá, lười biếng liếm lông, thỉnh thoảng nhìn chỗ xa đang thi công. Trước khi ra ngoài ông nội bảo, ở nhân gian không được tuỳ ý vận dụng yêu khí, khiến xung quanh xuất hiện những thay đổi lớn, sẽ gây ra sự kiện tâm linh, khiến con người hoảng sợ, lúc đó các cơ quan liên quan sẽ tìm gặp mình. Hết cách, cậu chỉ có thể dùng cái máy đào này.

Nhan Nhiễm ghét bỏ, quá chậm, trước kia cậu chỉ cần vung móng một cái là có thể xuất hiện một cái hố khổng lồ!

Không lâu sau, dưới gốc cây dần tụ tập hơn chục con mèo, tất cả ngồi trên cỏ liếm móng vuốt tắm nắng. Đen, trắng, cam, hoa... đủ loại.

Đúng lúc bọn mèo đang hưởng thụ ánh nắng lãng mạn, bỗng nghe phía không xa vang lên tiếng kêu thê lương: "Meo!!"

Nhan Nhiễm và bọn mèo dưới gốc cây đồng loạt dựng thẳng tai, nhạy bén nhìn về hướng phát ra âm thanh, tiếp theo là vài tiếng "Gâu!"

Mười mấy con mèo cùng lúc nổi điên lên, thì ra có chó dám bắt nạt mèo!

Đám mèo dưới sự dẫn dắt của Nhan Nhiễm, nhanh chóng tập hợp, chạy đi chi viện.

Chó trong thôn đều là chó vườn, gần như nhà nào cũng nuôi, còn thích đi dạo thành từng bầy. Chó thì hay quậy phá! Một bầy chó thấy một con mèo đi một mình, nhất định sẽ chạy tới vây quanh trêu chọc vài cái.

Một con mèo con ba tháng tuổi bị kẹt trong vòng vây của bầy chó.

Con này ngửi ngửi mông nó, con kia ấn ấn đầu nó, còn có con cắn đuôi nó. Mèo con dựng lông, dựng đuôi, giơ móng vuốt nhỏ muốn đánh trả. Kết quả vì quá nhỏ, không có chút sát thương, nên bị con chó lớn màu vàng đẩy ngã.

Lần này thật sự chọc giận mèo con, bốn cái móng vuốt đều dùng tới, dùng hết sức khi ăn sữa, cào lung tung. Chó vàng ăn đau, bàn chân dùng sức, mèo con lập tức kêu meo meo thảm thiết. Khi Nhan Nhiễm cùng đám mèo chạy tới, thì thấy cảnh này, không kêu meo nữa, lao thẳng tới đánh bầm dập tụi nó.

Tất cả chó trong thôn bị cào mặt đầy vết thương, một số còn bị cào trọc cả đầu, bọn mèo chiến thắng cứu con non đồng loại, đánh bại bọn chó, tinh thần chiến đấu sục sôi quay lại ăn cá khô.

Vương Nhất Minh đứng ở xa nhìn thấy mèo màu vàng óng ánh đứng trên lưng Đầu Hổ, gió thổi lông bay phất phới, trông như sắp chuyển màu cam, không khỏi lẩm bẩm: "Đó chẳng phải là mèo của anh họ Nhan Nhiễm sao?"

"Nhất Minh!"

"Thằng nhóc Nhất Minh!"

Chú Lý cầm theo cái sọt, vai khiêng lưới đánh cá, xắn quần, người đầy bùn, từ đường mòn nhỏ lững thững đi về, thấy Vương Nhất Minh thì gân cổ lên kêu: "Chú ở trong sông bắt được tôm hùm đất, ăn không hết, cháu mang một ít về cho Tiểu Nhan đi."

Nhan Nhiễm dẫn theo một đám mèo, vui vẻ chạy về nhà, Đầu Hổ nhanh nhẹn nhảy lên cửa sổ, hạ đầu nhìn Nhan Nhiễm, ý là nhảy lên đi, anh làm được mà.

Nhan Nhiễm chạy lui vài mét, quay đầu lại cong eo, chân sau lấy đà, quả bóng lông vàng nhanh như chớp, dùng hết sức nhảy lên, vù! Cơ thể mắc kẹt trên cửa sổ.

Nhan Nhiễm đành dùng chân trước bám vào bệ cửa sổ, chân sau dùng sức đạp lung tung, tiếc là tường quá trơn, cậu đạp thế nào cũng vô dụng. Nhan Nhiễm mệt mỏi thở dài, chân sau buông thõng, cậu từ bỏ, còn thề, sau này sẽ không chơi trò này với Đầu Hổ nữa. Cậu dùng yêu lực, nhảy lên tầng mười còn dễ dàng, tại sao phải tốn sức như vậy?

Lúc này, từ trong phòng vươn ra một bàn tay to, túm lấy vị trí dưới nách Nhan Nhiễm, bóp cái thân nhỏ đó rồi xách lên. Nhan Nhiễm ngửi thấy mùi quen thuộc, vui mừng nói: "Anh không đi à?"

Tần Tấn Lê nhéo móng vuốt nhỏ đang rũ xuống của cậu, bàn chân mềm mụp đặc biệt khiến người khác yêu thích, anh nói nhỏ: "Mèo con."

Không biết có phải có chứng ảo giác bị hại hay không, Nhan Nhiễm ɕảɷ thấy câu nói đó mang ý trêu chọc. Cậu giơ móng vuốt, thoát khỏi tay Tần Tấn Lê, nhảy lên ghế sofa, dùng cằm cọ xát lông bị nắm lung tung, tự mình cũng buồn bực: "Không non, hơn 100 tuổi rồi."

Tần Tấn Lê lại vuốt ve đầu mèo nhỏ, ɕảɷ ɠıáɕ sờ thấy ɕảɷ ɠıáɕ tay khá tốt, anh nghi ngờ nhìn ngón tay mình, ɕảɷ thấy kỳ lạ với ɕảɷ ɠıáɕ vừa rồi, thế là ngồi bên cạnh Nhan Nhiễm, lại sờ cậu một cái, nói: "Tôi hẳn là đã hơn 5000 tuổi."

Động tác cọ lông của Nhan Nhiễm dừng lại, mở to mắt mèo kinh ngạc hỏi: "Già thế?!... Xin lỗi, ý tôi không phải vậy." Nhan Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh, áy náy nói: "Ý tôi là, chúng ta chênh lệch tuổi rất lớn, yêu tinh ngàn tuổi đã là đại yêu, anh là yêu rất rất lớn rồi. Tôi không thể gọi anh là anh Cá nữa, phải gọi anh là chú Cá."

Tần Tấn Lê cũng không nói gì, mặt lạnh không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Nhan Nhiễm nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tần Tấn Lê, nghĩ bụng nhìn chằm chằm thế này cũng chẳng ổn, cậu tập trung linh khí, muốn biến thành hình người, không ngờ người bên cạnh đột nhiên giơ tay, ấn cậu xuống ghế sofa, một phát làm tan biến hết linh khí cậu tập trung.

Nhan Nhiễm ở hình dáng mèo bị ấn chổng vó, bụng hướng lên trời, tính khí mèo nổi lên, tức giận ôm lấy bàn tay to dám sờ bụng mình, hai chân trước hai chân sau cùng lên, cào cào cào!

Tần Tấn Lê chỉ dùng một ngón tay trấn áp cậu!

Nhìn Nhan Nhiễm gian nan đứng dậy, Tần Tấn Lê lại một lần nữa dùng một ngón tay ấn cậu ngã xuống, Nhan Nhiễm dùng linh khí cũng vô dụng.

Nhan Nhiễm tức giận quay đầu đi, rất tốt, tôi không chơi với anh nữa.

Tần Tấn Lê nhìn mèo nhỏ quay mông về phía mình, không thèm để ý đến anh nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, bao nhiêu năm rồi, anh không nảy sinh ý nghĩ này, lại trêu đùa một con yêu tinh nhỏ, trên chuỗi thức ăn thì đó là kẻ thù tự nhiên của anh.

Lòng bàn tay Tần Tấn Lê phát ra ánh nước, biến ra một miếng thịt.

Nhan Nhiễm hít hít cái mũi: "Thơm quá!"

Thịt ẩn chứa linh khí mạnh mẽ, còn có mùi tanh nhẹ, đối với mèo mà nói, là sự quyến rũ chết người. Nhan Nhiễm nuốt nước bọt, sự thận trọng của loài mèo không cho phép cậu nhào lên ngay, nhưng mắt thì không rời khỏi miếng thịt được.

Tần Tấn Lê xé thịt thành miếng nhỏ, đưa tới bên miệng Nhan Nhiễm.

Nhan Nhiễm không kiềm chế được, cắn một miếng thịt vào miệng, một luồng linh khí mạnh mẽ đột ngột tràn vào cơ thể, lông toàn thân đều bị linh khí rung cho dựng lên, Nhan Nhiễm lúc này giống như một quả bóng lông vàng. Chân lông sát với da, màu vàng trở nên đậm hơn, thấp thoáng thấy được màu vàng đỏ.

Nhan Nhiễm cảm nhận được cơ thể tràn đầy năng lượng, cũng nhận ra miếng thịt này không tầm thường, hai chân ôm phần còn lại, thèm liếm liếm, rồi lại liếm nữa, không dám ăn tiếp. Cậu sợ ăn cả miếng thịt này, sẽ bị linh khí làm nổ tung mất.

"Anh Cá, thịt gì thế này?"

Hôm nay tâm trạng Tần Tấn Lê có vẻ đặc biệt tốt, nói nhiều hơn bình thường: "Thịt rồng, ăn không hết nên phơi làm thịt khô."

Nhan Nhiễm: !!!

————

Vương Nhất Minh xách theo cá nhỏ và tôm đến tìm Nhan Nhiễm, vừa bước vào cửa liền thấy Nhan Nhiễm ngồi trên ghế sofa vẻ mặt ủ dột, buồn bã, chán đời, còn anh họ Nhan Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc.

Vương Nhất Minh thấy Tần Tấn Lê liền ɕảɷ thấy chân mềm, vô cớ lại ɕảɷ thấy người này rất khó chọc. Anh ta dừng lại ở cửa, không dám bước vào trong nữa: "Ông chủ, chú Tiểu Lý cho cậu cá với tôm, anh để chỗ này cho cậu nhé?"

Nhan Nhiễm vô lực ngoắc ngón tay, ra hiệu anh mang lại đây cho tôi, mèo vừa ăn thịt rồng sợ khi ra ngoài sẽ bị sét đánh.

Vương Nhất Minh đành phải cố gắng bước vào trong, đặt thau xuống đất, bên trong là những con tôm hùm đất to, con nào cũng giương nanh múa vuốt, còn cá thì đều nhỏ, toàn cá bột mới lớn. Vương Nhất Minh giải thích: "Trước đây ruộng cần tưới nước, chúng tôi thường mở cửa đập thả nước vào sông nhỏ, rồi dẫn nước từ sông vào ruộng. Khi nước cạn, cá tôm bơi ra từ hồ chảy vào sông sẽ bị mắc lại ở đáy sông, những người thích bắt cá tôm sẽ đi bắt, nếu không khi nước cạn hết những con cá tôm này sẽ bị khát chết. Chú Tiểu Lý không thích ăn cá nhưng lại thích bắt, mỗi lần đều đi bắt."

Nhan Nhiễm cầm cái càng to của con tôm hùm, nhấc nó lên:"Tôm hùm này có phải nuôi không?"

"Không biết." Vương Nhất Minh cũng ngồi xổm xuống nhìn, hai tay chống lên đầu gối: "Đúng là hồ chứa nuôi cá bột, nhưng nuôi trong lồng, thường không thoát ra ngoài được."

Nhan Nhiễm ném con tôm hùm trở lại thau, chùi móng vuốt lên người Vương Nhất Minh: "Vậy lấy những con tôm hùm đất ra, trưa nay chúng ta xào chúng, còn cá thả hết đi."

Vương Nhất Minh nhìn dấu ngón tay trên người mình, khóe miệng giật giật, lau tay lên người người khác mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế. Vương Nhất Minh vô thức nhìn Tần Tấn Lê, em họ của anh như vậy mà anh không quản à?

Tần Tấn Lê lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Lúc Nhan Nhiễm không meo meo với anh, anh im lặng đến lạ thường, sự lạnh lùng khiến toàn bộ con người anh tỏa ra ɕảɷ ɠıáɕ xa cách, như tiên nhân không dính khỏi lửa nhân gian, từ chối bất kỳ sự đến gần nào, chỉ cần nháy mắt là bay xa mất.

Vương Nhất Minh vô cùng khó hiểu, anh em bà con nhà này thật là kỳ quái.

Nhan Nhiễm quay đầu nhìn Tần Tấn Lê, dùng ánh mắt quan tâm yêu tinh già cổ vũ đối phương: "Ăn xong cơm trưa tôi muốn đi xem thử đập chứa nước, anh cùng tôi đi nhé, ra ngoài đi dạo?"

Tần Tấn Lê quay đầu lại, im lặng nhìn đôi mắt trong veo to tròn của Nhan Nhiễm, không nói gì từ chối.

Anh không có hứng thú với việc đi dạo.

Nhan Nhiễm chậc một tiếng, ngồi trên sofa theo thói quen túm tay áo, định dụ dỗ: “Chú Cá… Anh họ, anh thích ăn tôm không?”

Tần Tấn Lê nhướng mày: “Có thể ăn.”

cá Kσı ăn tạp, cái gì cũng ăn được, bao gồm thịt rồng.

Nhan Nhiễm nói thầm, quả nhiên, đối với chữ “Chú” này, lão đại vẫn rất để ý, về sau ít nói lại.

Nhan Nhiễm nhìn Tần Tấn Lê nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi giữa trưa làm tôm cho anh ăn, buổi chiều anh đi cùng tôi tới đập chứa nước nhìn thử, anh đi với tôi không chừng sẽ gặp vận may, có khả năng ông chủ sẽ đưa tôi một xe cá bột.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Tấn Lê nhàn nhạt liếc mắt một cái, ánh mắt ཞõ ཞàŋɠ đang nói: Bình tĩnh một chút, đừng nằm mơ.

Nhan Nhiễm túm lấy tay áo Tần Tấn Lê, lại bắt đầu meo meo chít chít: "Anh họ, anh cũng đi chứ! Đến lúc đó chúng ta xem cá bột, anh thích ăn loại nào tôi sẽ nuôi loại đó, anh mời tôi ăn thịt, tôi sau này mời anh ăn cá."

Nhan Nhiễm coi Tần Tấn Lê như sư phụ của mình trong Yêu giới, coi như trưởng bối, quậy thì quậy, chứ cũng không thể mặc kệ để anh suy sút. Mặc dù phương thức suy sút của lão đại... chính là lười.

Vương Nhất Minh thấy Nhan Nhiễm như vậy, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh mèo con dính người, đối với người lớn trong nhà, liên tục kêu meo meo, trong mắt toàn ánh sáng sùng bái. Vương Nhất Minh bị hình ảnh tưởng tượng này làm rùng mình, vội vàng bưng thau đi, không nhìn nổi nữa, còn ừm thịt nữa, sao cậu không nói ừm ừm thịt, tôi còn ăn thịt thỏ nữa kìa.

Lúc này Nhan Nhiễm ɕảɷ thấy mình sắp tinh thần phân liệt rồi, bàn luận về một con mèo phải chống lại cám dỗ của một con cá như thế nào.

Nhìn lại đôi bàn tay của mình, cậu hứng khởi đến mức suýt kêu meo thành tiếng, meo! Cậu chạm được vào “da cá” của lão đại, chỉ cần chạm vào là cảm nhận được lượng linh khí khổng lồ trong người đối phương, còn nhiều hơn cả linh khí trên miếng thịt rồng khô nữa, thịt cá tươi sống ở ngay trước mắt cậu, trời ơi, cậu bắt được một con cá yêu lớn 5000 tuổi. Chiên, xào, hầm, luộc, nướng... không không không, sống cậu cũng ăn hết được, liếm một cái là linh khí bắn ra bốn phía, cắn một cái là thập toàn đại bổ... Úi! Lão đại có ơn với cậu, không thể ăn! Không thể!

Tần Tấn Lê thở dài, rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau khóe miệng Nhan Nhiễm, rất nghiêm túc hỏi câu khiến Nhan Nhiễm xù lông: "Cậu đã tiêm phòng dại chưa?"

Tác giả có lời muốn nói: 

Anh Cá: Nuôi mèo chính là đem tất cả thứ tốt đều cho cậu.

Các lão đại độc giả: Chờ xem anh chạy như điên trên con đường sủng thê cuồng ma không trở lại, tiện tay giúp anh phá hỏng luôn đường lui.jpg


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp