Xem Tôi Ăn Cá Thấy Kích Thích Lắm À?

CHƯƠNG 12: ANH CÁ MUỐN NUÔI MÈO


2 tháng

trướctiếp

Về đến nhà, Nhan Nhiễm đưa nửa rổ tôm cho Vương Nhất Minh: "Anh rửa sạch chỗ tôm này, lấy chỉ tôm ra, ngắt đầu bỏ, xong rồi, dùng dao gạch một đường ngay lưng."

Vương Nhất Minh cố định camera, cầm đĩa tôm hỏi đầy ý xấu: "Tôm để làm tôm kéo trứng phải xử lý tàn nhẫn thế này à? Nhổ ruột, còn bị chém một nhát."

Nhan Nhiễm gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôm kéo trứng đều như vậy."

Bình luận bắt đầu hả hê : Đó là kết cục của tôm kéo trứng!

Hả? Từ nãy đến giờ yên ắng thế, đâu hết lũ chửi đổng rồi?

Lũ chửi đổng trồng cây chuối đi vệ sinh rồi ~

Đến giờ trưa rồi, phải dùng rốn ăn cơm.

Không, có lẽ đã đi cắm hành vào cúc hoa rồi.

Trời ơi, Tiểu Minh vốn là người như vậy à, thật không ngờ!

Tôi có vẻ cũng phát hiện ra điều gì đó!

...

Vương Nhất Minh đang lấy chỉ tôm liếc qua màn hình, không hiểu nguyên do, anh là người như vậy à? Anh cũng học theo người khác thôi, cắm hành vào cúc hoa là chửi thề à?

Trong khi Vương Nhất Minh xử lý tôm sạch sẽ theo yêu cầu của Nhan Nhiễm thì Nhan Nhiễm đã làm sạch cá và ngâm trong sốt ướp xong.

Nhan Nhiễm liếc nhìn camera, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tủm tỉm nói: "Tôm bậy bạ kéo trứng rất đơn giản, đun nóng nồi, đổ dầu, xếp tôm sát vào nhau thành hình tròn, đợi tôm chín tám phần thì đập một quả trứng lên, phải làm cho mỗi đầu tôm đều dính trứng, chiên chín, như vậy tất cả tôm đều kéo một quả trứng, rồi rắc thêm muối tiêu lên, bày ra đĩa." 

Nhan Nhiễm nhanh chóng làm xong rồi đưa đĩa tôm kéo trứng cho Vương Nhất Minh: "Đĩa này cho anh ăn."

Vương Nhất Minh nghi ngờ không yên, nhìn đĩa tôm liền nghi ngờ Nhan Nhiễm hạ độc mình: "Thật hay giả vậy?"

Trước kia anh chỉ được ăn đuôi cá thôi mà, bây giờ cho anh ăn tôm à?

Nhan Nhiễm đặt đĩa lên bàn, lý do rất đầy đủ: "Món này làm không tinh tế lắm, tôi không ăn."

Vương Nhất Minh: "..."

Nhan Nhiễm đã chuẩn bị món cá, vừa rửa sạch nội tạng, bỏ màng đen, cắt đầu và đuôi cá, cũng lột hết gân hai bên. Bây giờ bắt đầu thái miếng, mỗi miếng khoảng bảy đến tám milimét, xếp trên đĩa từng miếng giống như tác phẩm nghệ thuật.

Nhan Nhiễm lại đem cà rốt cắt thành hình thoi, thái ớt chuông đỏ thành những vòng mỏng, hành tây và gừng thì mang đi thái sợi, đặt lên thân cá, trông giống như đuôi công đang mở rộng, sống động như thật.

Nhan Nhiễm lại thêm chút gia vị, cho cá vào nồi để hấp, Vương Nhất Minh vừa gặm tôm vừa nhìn cá trong nồi, quả nhiên... của mình thua xa về tính tinh tế.

"Thực ra cũng ngon mà." Vương Nhất Minh tự an ủi mình trước camera: "Ngon là được rồi, đẹp có ích gì? Cũng chẳng phải đang tìm bạn gái."

Bình luận đều quăng đậu hủ vào anh, bảo anh tránh ra, đừng che mất màn hình!

Vương Nhất Minh: "..."

ɕảɷ ɠıáɕ bị thiếu tình thương rồi.

Khi món "Khổng tước xòe đuôi" đang hấp thì Nhan Nhiễm lại lấy hai quả dưa chuột tươi, cắt thành những đoạn bằng nhau, dùng dao nhỏ lấy bỏ ruột, từng đoạn một xếp ngay ngắn, từ xa trông giống như vài khúc tre. Lại lấy phần dưa chuột còn lại thái mỏng giống hình lá tre, xếp bên cạnh dưa chuột. 

Phần cà rốt còn lại, hạt ngô đều cho vào đĩa, lại lấy trong tủ lạnh một miếng thịt bò nhỏ, thái nhuyễn rồi trộn với cà rốt và hạt ngô, dùng muỗng múc vào bụng dưa chuột.

Đỏ, vàng, xanh ngọc, khiến người khác thèm chảy cả nước miếng.

Nhan Nhiễm đặt đĩa trước ống kính, cười nói: "Tre xanh báo xuân hoàn thành, như vậy không lãng phí rau củ còn lại, ăn cá xong ăn món này, giải ngấy."

Món ăn này khiến bình luận trong phòng sôi sục: Tôi đói quá!

Đến giờ trưa rồi! Tôi phải ăn cơm!

Nhìn đã thấy ngon miệng rồi, tôi muốn ăn quá!

Không chịu được nữa, phải gọi đồ ăn nhanh rồi.

A ha ha ha sao tôi lại vào xem ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ này, tôi đói quá!

Bây giờ không ăn được gì nữa cả, chỉ muốn ăn món tre xanh báo xuân!

Mẹ ơi, sao con lại xem ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ này vào giờ ăn trưa, thật là tra tấn bản thân mà QAQ

...

Ngay sau đó, món "Khổng tước xòe đuôi" cũng chín, thịt cá trắng muốt bốc khói nóng hổi, qua màn hình cũng cảm nhận được mùi thơm nức mũi, hơn nữa con cá này to, nhờ to nên mới có thể xếp thành hình phức tạp như vậy.

Mỗi miếng thịt đều đặt hoa cắt bằng cà rốt, lá xanh bằng hành tây điểm xuyến thêm, sợi mỏng tựa như gân lông vũ.

Chưa nói đến ăn, nhìn đều không nỡ gắp đũa xuống.

Bình luận sôi sùng sục: Tôi muốn ăn cá quá!

Đừng nói gì nữa hết, cho tôi con cá đi!

Tôi muốn đĩa dưa chuột, cá cho mấy người!

Đầu bếp tôi bắt cóc rồi, còn lại mấy người chia nhau đi!

Nhan Nhiễm pha một chén nước sốt, rưới lên thân cá, một màu nâu pha đỏ, giống màu lông cổ của con công đực, sau đó rắc ớt chuông đỏ đã thái nhỏ lên phía sau đầu cá: "Khổng tước xòe đuôi cá, hoàn thành." 

Nhan Nhiễm cười tươi kéo hai đĩa thức ăn đến trước mặt mình, ăn thôi!

Vương Nhất Minh ăn tôm gần no rồi: "..."

Rất tốt, hôm nay cũng không thành công ăn được cá!

Khách trong phòng ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ vừa ăn trưa vừa nhìn Nhan Nhiễm một mình ăn con cá to hơn mười cân, cộng thêm một đĩa "Tre xanh báo xuân", giống như nhai sáp.

Sau lần ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ này, lũ chửi đổng nhảy tưng tưng dưới ῳɛıცơ của Nhan Nhiễm đều biến mất hết, có lẽ chưa từng thấy ai ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ chửi thề hay như Nhan Nhiễm. 

Mày chửi tao, tao quay đầu tát mặt mày, từng cái một trả lại, đặc biệt không có tính nhân văn.

Bọn thủy quân nghiệp dư không dám chọc cậu nữa, năm đồng tiền cũng không muốn kiếm nữa.

Số fan ῳɛıცơ của Nhan Nhiễm tăng từ ba mươi vạn lên năm mươi vạn, và dưới sự dẫn dắt của một "Đội trưởng đội ngũ fan Mèo Chiêu Tài" đã thành lập đội fan đầu tiên.

Mà đội trưởng này, chính là cô gái đã mắng  lũ chửi đổng rằng "ai chửi thì ngắn" hôm trước. Nhờ câu nói của Nhan Nhiễm, cô đã nhặt được vé số, vượt qua được thời kỳ khó khăn, cũng trở thành một fan nhỏ trung thành của Nhan Nhiễm. #𝖙y𝖙novel.com

Do từng bị chửi, trải qua ɕảɷ ɠıáɕ chiến đấu một mình, đội fan vừa thành lập, nhiều người gia nhập, một số không thực sự là fan của Nhan Nhiễm, nói thẳng: Nhan Nhiễm nổi tiếng quá nhanh nên bị người ta để mắt tới, sau này anh ấy chắc chắn sẽ còn bị chửi, tôi chỉ là tức quá, đến để chiến đấu!

Đội trưởng đội fan nhiệt tình tiếp nhận họ, và sắp xếp cho họ vị trí thành viên đặc biệt: Biệt đội Móng Vuốt

Khẩu hiệu: Đội Móng vuốt, ai đến đánh người đó!

Số người theo dõi phòng của Nhan Nhiễm tăng từ hai mươi vạn lên ba mươi lăm vạn, với tốc độ này, thêm mười lần ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ nữa sẽ bắt kịp ngôi sao nhí đã nổi 1 năm.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, có người thống kê số tiền mọi người quyên góp cho cậu, lần ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ này anh kiếm được một trăm hai mươi vạn!

Điều này cũng khiến giới người nổi tiếng mạng nhận ra, thằng nhóc mới này cũng quá giỏi hút tiền, tốc độ phát triển quá đáng sợ.

Số tiền Nhan Nhiễm kiếm được bị Hồ An trừ ra 20%, lại chia cho Vương Nhất Minh hai mươi ngàn làm lương khổ cực, phần còn lại dành dụm để mở rộng ao cá.

Nhan Nhiễm tính toán kỹ lưỡng: "Chúng ta vừa ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ kiếm tiền, vừa mở rộng, bây giờ có chính sách hỗ trợ nông nghiệp mà, không biết nuôi cá có được hỗ trợ không. Đến lúc đó mình có thể đăng ký xem, có thể tiết kiệm được một khoản."

Vương Nhất Minh cũng không có ý kiến gì, một con yêu tinh chưa từng trải sự đời, một anh chàng tốt nghiệp đại học không tìm được việc phải ở lại làng nhỏ hai tháng, cái gọi là nghé mới sinh không sợ hổ, tràn đầy năng lượng, nói là làm.

Trước tiên phải tìm máy xúc đất để đào ao cá số 2, trong làng không có máy móc, Vương Nhất Minh dù lớn lên ở đây nhưng từ năm mười tuổi đã đi học xa, không biết ở đâu có đội xây dựng, đành phải đi hỏi thăm.

Vương Nhất Minh chạy cả ngày, cuối cùng tìm được một ông chú chuyên lái máy xúc đất ở thị trấn nhỏ, thỏa thuận xong giá cả thì trời đã tối.

Nhan Nhiễm bưng một bát mì xào lớn, tự tay đem đến nhà Vương Nhất Minh, với thái độ rất hài lòng về hiệu suất làm việc của người dọn phân, khích lệ: "Anh làm rất tốt, tháng này thưởng cho anh mười vạn."

Vương Nhất Minh cũng đói rồi, vội vàng rửa mặt rồi cầm đũa: "Không đùa, cậu là ông chủ rộng rãi nhất anh từng gặp, ông chủ nào mà chia lợi nhuận đều cho nhân viên? Sau này chúng ta nhất định phải tuyển người, cậu trả lương thế nào cho người mới?"

Xét về trước kia, Vương Nhất Minh miệng gọi Nhan Nhiễm là ông chủ nhỏ, trong lòng thực sự không công nhận lắm, trời đánh thánh vật, hợp đồng nhiều đời phục vụ họ Nhan, với tư cách một sinh viên tốt nghiệp đại học được đào tạo bài bản, Vương Nhất Minh ɕảɷ thấy rất vớ vẩn.

Sau khi tiếp xúc nhiều với Nhan Nhiễm mới phát hiện, Nhan Nhiễm thật sự không coi anh là người làm, cũng không coi tiền là thứ tốt, bất kể kiếm được bao nhiêu, đều sẵn lòng chia anh một nửa.

Anh nhận nhiều tiền đến vậy rồi mà không chịu làm việc tử tế, thật quá đáng.

Nhan Nhiễm chống cằm, nghiêm túc lắng nghe lời khuyên của Vương Nhất Minh, ɕảɷ thấy đối phương nói rất đúng: "Vậy tôi sẽ chăm chỉ học cách quản lý tài chính."

Lời này nói ra, Vương Nhất Minh không mấy tin tưởng, Nhan Nhiễm ཞõ ཞàŋɠ không có khái niệm về tiền bạc, còn hay tiêu tiền lung tung. Đặc biệt là từ khi biết mua hàng online, hàng giao tới nhà nhiều không thể tả.

"Sách gì cậu cần thì bảo anh mua giúp, đừng tự mua nữa." Vương Nhất Minh ăn nửa bát mì, đột nhiên nhớ ra, "Anh họ của cậu đi rồi à?" ( truyện trên app T𝕪T )

Nhan Nhiễm thở dài tiếc nuối: "Ăn trưa xong là đi rồi."

Lão đại cho cậu năm mươi năm tu vi , khiến cậu vận may ập tới, chỉ điểm con đường tu luyện, coi như là sư phụ vô danh của cậu, không biết sau này có còn gặp lại được nữa không. 

Yêu tinh bọn họ rất tin vào nhân quả, cậu thiếu lão đại rất nhiều ân tình, không biết bao giờ mới có thể đền đáp? Than ôi!

Bốn con rùa khổng lồ chở một căn biệt thự, cuối cùng bay đến núi Vân Lương, vững vàng đem biệt thự đặt xuống.

Xung quanh dâng lên một vùng sương trắng, hòa vào với sương mù của núi Vân Lương, biệt thự nhanh chóng biến mất trong làn sương.

Một thanh niên nho nhã, mặc bộ đồ trắng hơi ngả vàng theo phong cách thời Đường, ôm một chồng hồ sơ, bước ra từ biệt thự, thấy Tần Tấn Lê đứng trên không trung yên lặng nhìn sang phía này, anh nhanh chóng lướt vài bước trong hư vô, cung kính nói: "Thưa ngài, tôi đến trễ."

Tần Tấn Lê trước tiên quét mắt qua những giấy tờ trong tay đối phương.

Khương Yến vội giải thích: "Đây là báo cáo hội nghị thư ký gửi cho ngài, tôi sẽ giúp ngài xử lý."

Tần Tấn Lê ừ nhẹ một tiếng, linh khí chợt lóe lên, lại hóa thành con cá Kσı lớn, rầm một tiếng nhảy xuống bể bơi, lại biến thành bộ dạng không hứng thú với bất cứ chuyện gì.

Khương Yến lại đuổi theo, đứng bên bể bơi cung kính hỏi: "Thư ký Lang hỏi ngài bao giờ quay về."

Tần Tấn Lê ngẩng nhìn bầu trời, lạnh lùng nói một câu khiến người khác khó hiểu: "Ta muốn, nuôi một con mèo."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Cá: Tôi không muốn kiếm tiền, chỉ muốn nuôi mèo.

Người xem: Chúc mừng! Từ giờ trở đi anh chính thức là nô lệ của mèo (vợ)!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp