Đừng Tiếp Tục Đến Trêu Chọc Em

Chương 11: Đừng tán tỉnh 11


3 tháng

trướctiếp

Vì ông cụ Phó còn đang ở đây nên cho dù Bắc Sơ có bị sốc đến đâu cũng không thể phản bác ngay tại chỗ.

Sau khi ra khỏi phòng, cô lập tức xoay người đứng trước mặt Phó Hành Châu, nhíu mày nghiêm túc hỏi anh: "Phó Hành Châu, chuyện gì xảy ra thế này?"

Phó Hành Châu dựa vào tường giải thích với cô: “Ông nội thúc giục chúng ta mau chóng kết hôn, anh đã nói với ông rằng anh yêu em, hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, chỉ còn thiếu một tờ giấy chứng nhận nữa thôi, nhưng mà em yên tâm, em chỉ cần phối hợp diễn với anh thôi, mọi chuyện sau này anh đã sắp xếp cả rồi."

Sợ Bắc Sơ còn cảm thấy lo lắng, anh lại bổ sung thêm: “Anh thấy trong khoảng thời gian tới rất có thể anh sẽ bị kéo đi tham gia các cuộc xem mắt vô cùng lãng phí thời gian, mà nhà họ Bắc bên đó chắc cũng chẳng khác gì đâu, làm như vậy vừa tiết kiệm thời gian cho chúng ta vừa diệt trừ được hậu hoạn, chúng ta cũng đâu phải chịu thiệt thòi gì đâu, đúng không?"

Nghe xong, Bắc Sơ bỗng trầm ngâm một lát, cảm thấy lời nói của Phó Hành Châu lời quả thật có chút hợp lý.

Đánh giá phản ứng vừa rồi của cha mẹ cô, có lẽ bọn họ đã có mong muốn giúp cô sớm tìm được bạn đời, nhưng hiện tại studio của cô đang phát triển và ngày nào cũng phải bận rộn với công việc, bây giờ cô thực sự không có kế hoạch yêu đương gì cả.

Nhớ lại lời ông Phó nói trước đó, Bắc Sơ vẫn có chút lo lắng: “Nhưng ông Phó, không phải ông ấy đã nói đám cưới…”

“Việc này em không cần lo lắng,” Phó Hành Châu liền cắt ngang: “Trong mắt ông nội, việc chuẩn bị cho hôn lễ sớm nhất cũng mất cả năm, lâu nhất là một năm rưỡi.”

Ông cụ rất coi trọng các hình thức lễ nghi, những thứ này tuyệt đối không được lơ là.

Nói cách khác, bọn họ có thời gian để xoay chuyển tình hình trong ít nhất một năm.

Bắc Sơ đang thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy Phó Hành Châu lại đổi giọng, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Hoặc là chúng ta cũng có thể thử và biến nó thành hiện thực.”

Phó Hành Châu đứng thẳng người, tiến lại gần cô thêm một bước: “Em nghĩ thế nào?”

Vì đang đứng ngược sáng càng làm cho đôi mắt của người đàn ông trở nên khó đoán, 

Người đàn ông trước mặt đẹp quá mức, bầu không khí huyền ảo càng làm cho trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Bắc Sơ bị đề nghị bất ngờ này làm cho kinh ngạc, cô nghiêng gót chân, vô thức lùi lại một bước rồi nói: "Chẳng phải là... không cần thiết sao?"

Rõ ràng đó là tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu của cô từ khi còn trẻ, nhưng khi chỉ còn cách mục tiêu một bước chân, cô lại cảm thấy hoảng sợ vô cớ và liền nhanh chóng muốn rút lui. 

Có lẽ cô luôn cảm thấy Phó Hành Châu ở quá xa cô, xa như trăng trên trời, cho nên cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình có thể hái được mặt trăng, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô có thể cùng Phó Hành Châu trải qua hết quãng đường còn lại cùng nhau.

Điều đó quá phi thực tế.

Vừa dứt lời, Bắc Sơ liền cảm thấy bầu không khí như ngưng đọng lại, cảm giác mơ hồ trước mắt lập tức bị đè xuống.

Tựa như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của mỗi Bắc Sơ, Phó Hành Châu lùi lại một bước, vẻ mặt anh đã khôi phục lại vẻ bất cần như thường ngày, anh ném cho cô một ánh mắt an ủi.

Sau đó, anh chợt nhíu mày, rất tự nhiên đưa tay về phía cô, đôi mắt hẹp dài lúc này bỗng trở nên sáng ngời, anh cười nửa miệng nhìn cô.

"Vậy thì hợp tác vui vẻ nhé."

Bắc Sơ cảm thấy choáng váng, liền đưa tay nắm lấy tay anh một lúc rồi buông ra như bị điện giật, sau đó cô lắp bắp nói lời tạm biêt với anh, rồi liền quay người bước đi một cách vội vã, như thể là đang chạy trốn. #𝖙y𝖙novel.com

Phó Hành Châu ở phía sau dường như còn có điều gì đó muốn nói với cô.

"Nhớ chú ý đến sợi dây chuyền đấy nhé, không chừng bên trong có thứ bí mật gì đấy."

Bắc Sơ nghe xong vẫn không dừng bước chân lại, cho đến khi thành công rẽ vào một góc khuất, cô mới có thể thanh thản ngồi dựa vào tường như vừa mới thoát chết.

Nhiệt độ lạnh lẽo của bức tường khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn một chút, cô gần như không còn sức lực để chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình nữa nên liền lập tức đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Bắc Sơ đi đến trước gương, trên mặt gương bóng loáng phản chiếu rõ ràng đôi má đỏ ửng như cà chua chín của cô.

Cô không khỏi vỗ vỗ mặt mình, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Ánh mắt cô chợt rơi vào chiếc vòng cổ kim cương lặng lẽ điểm xuyết giữa xương đòn, nghĩ đến lời nói của Phó Hành Châu, Bắc Sơ liền tò mò tháo nó ra xem thử.

Mặt dây chuyền hình hoa anh đào nằm trong lòng bàn tay, cô nhìn xung quanh hồi lâu, mới do dự dùng ngón tay giật lấy.

Trong khi mặt dây chuyền đang được lật lại, một vật nhỏ đột nhiên rơi ra khỏi nó, rồi rơi vào lòng bàn tay cô, khi nhìn kỹ, cô thấy ở giữa mặt dây chuyền bị thiếu một mảnh.

Và mảnh đó bây giờ đang nằm ​​ở phía bên kia lòng bàn tay cô, nó được ghim chắc chắn vào một chiếc nhẫn bạch kim đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Đó là một chiếc nhẫn.

Bắc Sơ lập tức cảm thấy mặt mình càng nóng đến đáng sợ, đầu ngón tay cô run rẩy, cô ghim chiếc nhẫn vào lại. Sau khi đeo chiếc vòng cổ vào, cô nhanh chóng mở vòi nước, dùng nước lạnh tạt lên mặt mình để hạ nhiệt.

Cũng may hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng nên tẩy trang cũng không khó, chỉ cần vốc ít nước lên mặt là gương mặt đã trở nên sạch sẽ.

Đang rửa mặt, Bắc Sơ lại nghe thấy tiếng giày cao gót đến gần, cô không thấy rõ đối phương nên liền quay người sang một bên để tránh cản trở đối phương.

Giữa dòng nước chảy xiết, tiếng bước chân lập tức dừng lại bên cạnh cô.

Bắc Sơ còn đang choáng váng thì bỗng nghe thấy Bắc Nguyệt cố ý hạ giọng cảnh cáo: "Bắc Sơ, đừng quên lời tôi nói, sau bữa tiệc..."

Bắc Sơ chậm rãi tắt vòi nước, lau nước trên lông mi, còn chưa kịp nhìn rõ thì người bên cạnh đã thản nhiên nói tiếp: “Có gì thì nói ngay bây giờ luôn đi, sau khi kết thúc tôi cũng không muốn nhìn mặt cô thêm một giây phút nào nữa đâu, tôi còn phải vội về nhà nghỉ ngơi nữa.”

Cô ta không ngờ Bắc Sơ lại phản ứng như vậy, Bắc Nguyệt vừa giật mình vừa tức giận: "Bắc Sơ, cô có ý gì đây?"

“Tôi không có ý gì khác.” Bắc Sơ ngây thơ chớp mắt: “Cô muốn nói gì thì cứ nói, tôi đang rửa tai lắng nghe đây, nói xong sớm chẳng phải là giải thoát sớm sao?”

Bắc Nguyệt thoáng cảm thấy nghẹn ngào.

Sau đó cô ta liền nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắc Sơ, cô đừng làm ra bộ dạng đó trước mặt tôi, cô cho rằng cha mẹ sẽ..."

"Cha mẹ sẽ từ bỏ tình yêu của bọn họ đối với cô, đây chính là điều cô muốn nói phải không?"

Bắc Sơ dùng giọng nói ấm áp ngắt lời, nhưng vẻ mặt thì lại cực kỳ lãnh đạm.

Bắc Nguyệt lại nghẹn ngào.

Bắc Sơ tiếp tục nói: "Sau đó cô sẽ tiếp tục nói, cha mẹ đã yêu thương cô hơn hai mươi năm nay nên sẽ không dễ dàng nói từ bỏ là từ bỏ như thế phải không?"

Nhìn Bắc Nguyệt nhíu mày, lông mi nhỏ như quạt của Bắc Sơ lại chớp chớp, giống như có chút nghi hoặc: "Nhưng cô nói cho tôi biết những chuyện này thì có ích lợi gì chứ?"

"Tôi không cần phải làm thế để cầu xin lòng thương xót của bọn họ. Dù sao, hy vọng cô cũng đừng quên tôi mới là con gái thật sự của nhà họ Bắc."

"Cần gì phải khiêu khích cơ chứ? Cô mới là người không thuộc về nơi này."

Bắc Sơ mỉm cười đầy dịu dàng, nhưng lại vô cớ khiến Bắc Nguyệt cảm thấy sợ hãi.

Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của Bắc Nguyệt, Bắc Sơ lúc này mới hài lòng cong môi, cô nhẹ nhàng lắc đầu như đang tỏ vẻ thương hại: "Tôi không quan tâm những chuyện đó, lần này tôi quay lại chỉ để lấy lại thứ tôi đáng có, tôi nhất định không để cho nhà họ Bắc bị người ngoài nhúng tay vào.”

Cha mẹ nhà họ Bắc có lẽ cũng không ngốc đến mức để người ngoài vào chiếm đoạt tài sản của nhà mình - có thể bọn họ đã dao động, từ sau lần này, cô sẽ lập tức cắt đứt hết mọi cơ hội rình mồi của người nào đó.

Nghĩ tới đây, Bắc Sơ liền đưa mắt liếc nhìn phản ứng kinh ngạc của Bắc Nguyệt, tất cả những cảm xúc bị đè nén nhiều năm nay dường như đã tìm được lối thoát, trong nháy mắt liền hoàn toàn tiêu tan tất cả.

Tâm trạng của cô lập tức trở nên rất tốt, cô chỉnh đốn lại bộ dáng mình một lúc, không để ý đến vẻ mặt cứng ngắc của Bắc Nguyệt, cô nhẹ nhàng xoay người, nói: "Tôi đoán lời cô muốn nói chắc cũng chỉ có như thế, nếu không còn gì nữa thì tôi đi tẩy trang đây. Hẹn gặp lại."

Sạch sẽ và ngăn nắp đến mức không còn chỗ để thương lượng.

Bắc Sơ cũng không rảnh để ý bây giờ Bắc Nguyệt đang nghĩ gì, vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cơ thể cô đã hoàn toàn thả lỏng.

Mỗi khi nói chuyện với cô ta, cô đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bắc Sơ đi ra ngoài một lúc mới quay lại, vốn dĩ cô muốn đi tìm Triệu Tư Hỉ nhưng trong suốt cả bữa tiệc cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, cuối cùng cũng đành phải bỏ cuộc.

Khi cô quay lại, cô tình cờ nhìn thấy Bắc Nguyệt đang kể khổ gì đó với vợ chồng nhà họ Bắc.

Có lẽ cô ta vừa bị những lời nói của cô làm cho hoảng sợ, từ xa Bắc Sơ đã nhìn thấy hai mắt Bắc Nguyệt đỏ hoe, giống như một đóa hoa mỏng manh bị mưa gió làm hỏng, thỉnh thoảng cô ta lại vùi nửa khuôn mặt mình vào trong ngực Dương Thư Hoa, thấp giọng thút thít nói nhỏ gì đó.

Trong mắt Bắc Sơ nhanh chóng hiện lên một tia hứng thú, cô nhanh chân bước về phía trước.

Bắc Nguyệt vẫn còn đang đắm chìm trong lời kể khổ của mình không cách nào thoát ra được, cô ta hoàn toàn không để ý tới bóng dáng Bắc Sơ đang đi về phía mình, chính vợ chồng nhà họ Bắc xuyên qua đám đông đã chú ý đến cô, bọn họ liền vỗ nhẹ vai Bắc Nguyệt nhắc nhở cô ta.

Khi Bắc Sơ đến gần, Bắc Nguyệt bất đắc dĩ buông mẹ cô ra, cô ta đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn ôm chặt Dương Thư Hoa không nhúc nhích nửa bước.

Dương Thư Hoa nhìn Bắc Sơ, rồi lại nhìn Bắc Nguyệt, sau đó do dự nói: "Bắc Sơ..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô đã lâu không nghe thấy cha mẹ gọi tên mình, Bắc Sơ cũng thật sự không quen, sau khi phản ứng có chút mất tự nhiên, cô quay đầu nhìn Bắc Nguyệt, giả vờ khó hiểu: "Chị gái bị sao vậy?"

Bắc Nguyệt rất nhanh liền ôm chặt Dương Thư Hoa lần nữa, bà ấy khẽ thở dài, rồi nói: "Chị gái con nói dường như con có vẻ không hài lòng trước sự xuất hiện của con bé."

Nói xong, Dương Thư Hoa liền nghiêm mặt, ra vẻ ta đây của một bậc trưởng bối: "Bắc Sơ, hai đứa là chị em một nhà, con không thể..."

"Mẹ, con biết rồi."

Bắc Sơ lặng lẽ ngắt lời, sau đó cô liền chậm rãi cúi đầu.

Một lúc sau, cô đột nhiên nói: "...nhưng mà mẹ ơi, mẹ không hỏi chúng con chuyện gì đã xảy ra sao."

Dương Thư Hoa sửng sốt, sau đó bà ấy mới nhận ra rằng trong mọi tình huống theo bản năng bà ấy lúc nào cũng bênh vực cho Bắc Nguyệt.

Bắc Sơ lúc này mới ngẩng đầu, trong mắt cô hiện lên một tia buồn bã: "Mẹ, Bắc Nguyệt là con gái của mẹ, con cũng là con gái của mẹ, con chỉ muốn có được tình yêu mà mình nên có."

"...Không phải là con không thể chịu được mà là con chỉ muốn cha mẹ san sẻ tình yêu với chị gái sang cho con một chút thôi cũng được."

Tiếng kêu "Mẹ" đầy thê lương khiến trái tim Dương Thư Hoa bỗng rung động, sau đó bà ấy chợt cảm thấy một cơn đau âm ỉ không ngừng dâng lên trong lòng mình.

Dù sao đây cũng là con gái có cùng quan hệ huyết thống với bà ấy, cuối cùng bà ấy cũng không đành lòng: “Con đang nói vớ vẩn gì thế? Làm gì có chuyện phân biệt đối xử chứ, hai đứa đều là con gái của mẹ, sao mẹ có thể bỏ đứa nào được chứ?"

Bắc Sơ cụp mắt xuống để che đi vẻ hư tình giả dối trong đáy mắt.

Cũng lâu rồi cô mới làm như vậy.

Bắc Nguyệt thấy được Dương Thư Hoa có vẻ đã động tâm, trong lòng cô ta chợt nảy sinh một sự hoảng loạn khó giải thích, cô ta lập tức mở miệng nói: "Không phải, mẹ..." Vừa rồi bà ấy đâu có nói như thế này đâu!

Bắc Sơ lạnh lùng ngước mắt lên ép cô ta nuốt lại những lời nói sắp nói ra.

Vẻ mặt Bắc Sơ cực kỳ lạnh lùng, đầy cảnh cáo, sự uy hiếp áp đảo ập đến khiến Bắc Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Cô ta chỉ có thể nuốt khan, gượng cười tỏ vẻ đồng tình với Dương Thư Hoa: "...Đúng vậy, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt."

Mãi đến khi Bắc Sơ quay đi, Bắc Nguyệt mới có cơ hội thở dốc.

Một ngày bị ép đè nén biết bao tức tối và lời nói trong lòng, sự ghen tị và không sẵn lòng trong lòng Bắc Nguyệt ngày càng trở nên điên cuồng, toàn thân cô ta không thể kiềm chế được mà run lên.

Cô ta túm chặt lấy vạt váy hồi lâu, chợt như nhớ tới điều gì đó, cô ta đột ngột kêu lên:

“Đúng rồi, hình như ông cụ Phó tổ chức bữa tiệc hôm nay là muốn tìm bạn đời cho hai đứa cháu trai của ông ấy.”

Thấy có chuyện có thể làm cho Bắc Sơ chú ý, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền trên ngực, ghé sát vào tai Dương Thư Hoa, cố ý cao giọng nói: “Con nghe nói hình như Phó Hành Châu đã nói với ông nội Phó rằng anh ấy đã có người mình thích, không biết là cô gái may mắn nào đây?"

Nói xong khóe môi của cô ta còn hơi nhếch lên tỏ vẻ kiêu ngạo, cố ý nhìn về phía Bắc Sơ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp