Đừng Tiếp Tục Đến Trêu Chọc Em

Chương 1: Đừng tán tỉnh 1


3 tháng

trướctiếp

Sân bay Bắc Kinh.

Bãi đậu xe ngầm tối om và đông đúc người ra vào.

Bắc Sơ dùng một tay kéo chiếc vali cao bằng nửa người chật vật lách qua đám xe ô tô.

Xung quanh ai cũng có người nhà tới đón, nhưng cô thì chỉ có một mình, cô có vẻ bối rối, thỉnh thoảng còn kiễng chân lên nhìn chung quanh.

Cách đó không xa, một chiếc ô tô bỗng chiếu đèn pha về phía cô, cô tìm được vị trí của mình liền từ từ tiến đến gần.

Sau khi lên xe, khi cửa xe vừa đóng lại, bên trong và bên ngoài dường như bị chia làm hai thế giới, ánh đèn mờ ảo trên nóc nhà sáng lên, không gian nhỏ chợt chìm vào im lặng.

Bắc Sơ tựa lưng vào ghế, gương chiếu hậu phản chiếu ánh mắt lãnh đạm của người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu.

Cô nhẹ nhàng thì thầm: "Mẹ."

Dương Thư Hoa "ừm" một tiếng, bà ấy liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt qua hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Đã đoán được thái độ của Dương Thư Hoa, Bắc Sơ chỉ hơi mím môi, rồi ngoan ngoãn rũ mắt ngồi xuống.

Kể từ khi được gửi về nhà họ Bắc năm sáu tuổi, cách đối xử của Dương Thư Hoa hầu như không thay đổi.

Cô lớn lên ở nông thôn vì khi sinh ra vô tình bị ôm nhầm, khi được đưa về nhà họ Bắc, cô có thân hình đen đúa, gầy gò như que củi, đối diện với mọi người xung quanh cũng chỉ biết mỉm cười một cách rụt rè, hoàn toàn trái ngược với Bắc Nguyệt, một cô tiểu thư xinh đẹp và dễ thương như một nàng công chúa.

Dương Thư Hoa chê cô dơ bẩn nên từ đó bà ấy cũng không hề cho cô một sắc mặt tốt lần nào.

Từ nhỏ đã bị đối xử bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, vậy nên cô đã mất đi mọi ảo tưởng từ lâu.

Chiếc xe nhanh chóng lao thẳng ra khỏi bãi đậu xe.

Bên đường bỗng nhiên có ánh đèn xuất hiện làm cho Bắc Sơ vô thức nhìn ra ngoài.

Lúc này hoàng hôn cũng đã buông xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa kính ô tô, từ cầu vượt nhìn xuống, ánh đèn neon tô điểm cho thành phố lấp lánh đan xen trông  như một mạng lưới sao trời dày đặc.

Sau 5 năm xa cách, thành phố này thịnh vượng vẫn như cũ.

Bắc Sơ còn đang lơ đãng thì bỗng nghe thấy Dương Thư Hoa lên tiếng: "Em gái con bị bệnh, mẹ phải vội về chăm sóc cho con bé. Mẹ đã liên lạc với người ta xong rồi, lát nữa sẽ có người tới rước con về chỗ ở."

Trong giọng nói của bà ấy gần như không hề có thăng trầm, trong vẻ thờ ơ còn có chút hách dịch.

"Dạ."

Bắc Sơ đơn giản đáp lại, sau đó cô liền nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Lúc nào cũng vậy đó, việc cô có về nhà hay không cũng không quan trọng.

Vừa xuống xe, Bắc Sơ còn chưa kịp nhìn cánh cửa sắt chạm khắc mới lắp ở nhà mình thì cô đã bị Dương Thư Hoa đẩy vào một chiếc xe khác.

Tiếng động cơ vang lên, cô bỗng ngước nhìn sang và liền nhận ra người đang ngồi trên ghế lái.

Thiếu gia lớn nhất của nhà họ Phó, Phó Hành Trạch.

Nhà họ Phó và nhà họ Bắc vốn có quan hệ thân thiết nên việc Phó Hành Trạch đến đón cô giúp cũng là điều hợp lý.

Bắc Sơ ngoan ngoãn gọi anh ấy: "Anh Phó."

Dù sao cũng đã năm năm không gặp nên cô cảm thấy mình nên cư xử thận trọng hơn một chút.

Phó Hành Trạch cũng gật đầu đáp lại, sau đó anh ấy khẽ xoay tay lái lái xe ra khỏi khu nhà.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ liên tục trôi về phía sau, Bắc Sơ chống khuỷu tay lên tay vịn cửa, ôm cằm ngơ ngác như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Ai cũng biết rằng nhà họ Bắc có hai cô con gái, con gái ruột Bắc Sơ và con gái nuôi Bắc Nguyệt.

Từ nhỏ sức khỏe của Bắc Nguyệt vốn luôn không tốt, sau khi Bắc Sơ trở về, vợ chồng nhà họ Bắc vì thương xót không thể buông bỏ đứa con mình đã nuôi nấng sáu năm qua, vậy nên bọn họ không những không trả đứa con nuôi này về mà còn nuôi dưỡng đến tận bây giờ và chiều chuộng đứa con gái nuôi này còn hơn cả con ruột của mình. #𝖙y𝖙novel.com

Về phần con gái ruột thật sự của mình, thậm chí cô còn chưa được bước chân vào nhà thì đã bị mẹ ruột của mình đẩy sang một chiếc xe khác và tiếp tục chạy băng băng trong đêm tối.

Thật là mỉa mai.

"Thật ra nếu em biết cách mềm mỏng hơn một chút thì mọi chuyện cũng không đến mức như vậy đâu."

Một giọng nam trầm ổn đột nhiên truyền đến từ phía trước cắt đứt dòng suy nghĩ của Bắc Sơ.

Cô chớp mắt và hơi cong môi nói: "Em biết mà, nhưng bây giờ điều đó đã còn quan trọng nữa rồi."

Cô vốn dĩ quá bướng bỉnh, cô vốn cho rằng những thứ đó là của mình nên không cần tranh giành cũng có thể lấy được.

Nhưng ai có thể ngờ rằng huyết thống và quan hệ gia đình lại không bằng sự nịnh nọt của Bắc Nguyệt, cô chỉ muốn có thứ mình nên có, nhưng trong mắt người nhà mình, bọn họ lại nghĩ cô luôn tỏ ra bất mãn với Bắc Nguyệt, so đo với Bắc Nguyệt ở khắp mọi nơi.

Hơn nữa, tính tình cô lại trầm lặng, hiền lành nên không giải thích được những chuyện này mà chỉ đành mặc kệ, kết quả là hiểu lầm ngày càng lớn, khoảng cách giữa cô và gia đình càng lúc càng trở nên xa cách.

Chưa kể là cô đã biến mất ở nước ngoài suốt 5 năm nay không có tin tức gì, hiện tại đối với nhà họ Bắc, có lẽ bọn họ đã sớm quên còn có một người con gái như cô rồi.

Nếu quên rồi thì cũng tốt, một mình cô vẫn có thể sống tốt.

Phó Hành Trạch hẳn là đoán được Bắc Sơ đang nghĩ gì, anh ấy liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô qua kính chiếu hậu bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng liền thở dài một hơi: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”

Trầm ngâm hồi lâu, anh ấy bỗng đổi chủ đề: “Nhắc mới nhớ, hình như Phó Hành Châu còn chưa biết em trở về đúng không?”

Thân người Bắc Sơ khẽ run lên như bị điện giật.

Vừa nhắc đến cái tên “Phó Hành Châu” giống như vừa ném một viên sỏi xuống mặt hồ vốn đang tĩnh lặng làm lòng cô gợn lên những gợn sóng.

Tất cả những ký ức bụi bặm của đêm đó đều bị xóa sạch, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt cô liền trở nên tái nhợt, đầu ngón tay cô lặng lẽ chạm vào lòng bàn tay.

Sợ bị chú ý, cô hơi nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ, im lặng hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng nói: “…Tốt nhất là đừng nói cho anh ấy biết.”

Trong mắt Phó Hành Trạch hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Xe dừng lại trước cửa chung cư, Phó Hành Trạch định muốn giúp Bắc Sơ khiêng đồ lên nhưng kế hoạch của anh ấy đã bị gián đoạn bởi một cuộc gọi khẩn cấp.

Sau khi áy náy giải thích tình hình với cô, anh ấy liền vội vàng rời đi và lái xe chạy đến công ty.

Bắc Sơ nhìn đèn xe càng ngày càng khuất dần trong màn đêm tối tăm.

Lúc này, điện thoại trong túi cô chợt rung lên, một tay cô buông vali rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Chỉ là một thông báo của weibo mà thôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng nội dung, Bắc Sơ bỗng ngưng mắt một lát rồi quyết định bấm vào.

[Bắc Nguyệt: Hôm nay chị gái tôi đã về Trung Quốc, nhưng đáng tiếc tôi còn chưa được gặp chị ấy mà chị ấy đã về thẳng căn hộ của mình rồi, thật đáng tiếc.]

Trong những bức ảnh đi kèm có một số bức ảnh selfie, tuy người trong hình đã trang điểm vô cùng tinh tế nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ốm yếu và khuôn mặt nhợt nhạt, càng làm cho cô ấy trông càng mong manh và quyến rũ biết bao.

Chỉ cần một đôi mắt lấp lánh cũng có thể làm cho người ta cảm thấy trân trọng.

"..."

Lật qua tấm ảnh cuối cùng, Bắc Sơ im lặng hai giây rồi tắt màn hình.

Đây không phải là lần đầu tiên Bắc Nguyệt nhắc đến cô trên weibo.

Lần đầu tiên ra nước ngoài vào năm năm trước, Bắc Nguyệt dường như đột nhiên thay đổi tính tình, thỉnh thoảng lại gửi cho cô vài tin nhắn để hỏi thăm, lúc đó cô nghĩ Bắc Nguyệt thực sự quan tâm đến mình nên đều trả lời tin nhắn rất nghiêm túc.

Mãi cho đến khi truy cập vào weibo của Bắc Nguyệt, cô mới nhận ra rằng những thứ đó chỉ là công cụ được Bắc Nguyệt sử dụng để quảng bá tính cách dịu dàng, trắng trẻo, giàu có và xinh đẹp của cô ta, thậm chí còn làm cho mọi người hiểu lầm cô là một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên hành động vô cùng tùy hứng.

Đọc tới đây cô đã có thể tưởng tượng được dưới phần bình luận sẽ có những người tỏ vẻ thương cảm với Bắc Nguyệt như thế nào, và đồng thời bọn họ còn dùng nhiều cách khác nhau để mắng mỏ cô vì cô tỏ vẻ thờ ơ với Bắc Nguyệt.

Tất cả mọi người đều thích Bắc Nguyệt, cho dù đó là cha mẹ ruột của cô hay là cư dân mạng.

Và còn có… anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bắc Sơ chợt thắt lại, cô không nhịn được mở khóa màn hình lần nữa, sau đó bấm vào tài khoản weibo của Phó Hành Châu.

Trong số tất cả các avatar của các đối tác kinh doanh thì avatar của Bắc Nguyệt hình như là nổi bật nhất.

Cô mới biết đến tài khoản weibo của Phó Hành Châu cách đây hai năm, lúc đó cô cũng tò mò bấm vào thì phát hiện anh đã theo dõi Bắc Nguyệt được một khoảng thời gian.

Ngoài những đối tác kinh doanh ra thì anh chỉ duy nhất theo dõi tài khoản của một người con gái, ý đồ cũng quá rõ ràng rồi còn gì nữa.

Khóe môi cô đột nhiên co rút lại, Bắc Sơ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nếu đã quyết định từ bỏ thì còn bận tâm gì nữa chứ.

Cùng lúc đó.

Trong phòng riêng của câu lạc bộ Kinh Đỉnh.

Ánh đèn muôn màu chiếu sáng khắp cả không gian, mùi khói rượu hòa quyện, cộng thêm tiếng ca hát và tiếng nói cười vang lên không ngừng.

Một không gian sặc mùi xa hoa, xung quanh bàn là những cậu ấm đang ngồi “hưởng lạc”.

"Vãi"

Trịnh Dập Hàng đột nhiên hét lên, trơ mắt nhìn người đàn ông đối diện đặt mấy lá bài cuối cùng xuống, anh ta như phát điên lên tiếng: "Phó Hành Châu, cậu có phải là người không vậy?"

Phó Hành Châu nhướng mày, mi mắt anh hơi động, lười biếng nói: “Xin lỗi, hôm nay vận may cũng không tệ lắm.”

Anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt buồn bã của người đối diện, anh vừa mỉm cười vừa rót đầy ly rượu trước mặt: “Mời.”

Trịnh Dập Hàng phát ra một tiếng "phù" mạnh mẽ, sau khi giận dỗi xong liền ngẩng đầu lên, dùng sức đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ra: "Biến đi!"

Người phụ nữ cũng không hề tỏ ra khó chịu khi bị thô lỗ đẩy xuống, cô ta mỉm cười đầy quyến rũ và lập tức lao về phía Phó Hành Châu như một con bướm.

Phó Hành Châu nhướng mi, tựa như vô ý xuyên qua lớp vải ấn một ngón tay vào eo của người phụ nữ để ngăn cản động tác tiếp theo của cô ta.

Anh lợi dụng tình thế để di chuyển sang một bên rồi buông tay, người phụ nữ kia không kịp trở tay nên liền bị ngã nhào vào không trung.

Sau khi thu tay lại, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, khóe mắt nhướng lên vẫn chứa đầy ý cười: "Không chơi nữa, các cậu tiếp tục chơi đi."

Nghe vậy, Trịnh Dập Hàng nhìn chằm chằm Phó Hành Châu một lúc, khi thấy anh thực sự lấy điện thoại di động ra, cúi đầu không để ý đến bọn họ, anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, lần sau cậu sẽ chết chắc!"

Phó Hành Châu liếc anh ta một cái, rồi khẽ nhướng mày, sau đó liền nở một nụ cười hại nước hại dân: “Cứ tự nhiên.”

"Biến biến biến!"

Vì biết rõ tính khí của Phó Hành Châu nên mọi người cũng không còn cố gắng thuyết phục anh nữa mà lại bắt đầu chơi tiếp một cách sôi nổi.

Người phụ nữ bên cạnh vẫn chưa chịu rời đi, cô ta tỏ vẻ yêu kiều ngồi ở đó, âm thầm quan sát từng hành động của Phó Hành Châu.

Người đàn ông này có nước da trắng lạnh, đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và mịn màng, đuôi mắt thon dài và còn có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải càng làm cho khuôn mặt của người nọ trở nên tuấn tú nhưng cũng cực kỳ yêu nghiệt.

Lúc này anh đang uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, khí chất lạnh lùng toát ra từ anh cũng đủ làm say đắm những người ngồi đối diện.

Trong đầu cô gái chợt nảy ra một ý nghĩ, sau đó cô ta liền xoay người đi đến bên cạnh Phó Hành Châu, giọng điệu đầy ngọt ngào lên tiếng: "Phó nhị thiếu, anh đang nhìn gì vậy?"

Phó Hành Châu chậm rãi lật ngược điện thoại, rồi quay lại nhìn cô ta.

Lông mày của anh đã đẹp, nhưng độ cong của đôi môi mỏng lại càng đẹp hơn.

"Không phải việc của cô."

Ngay khi người phụ nữ còn đang bị nghẹn một trận trong lòng, cô ta liền nghe thấy một tràng cười từ đám đông xung quanh mình.

"Cô tìm nhầm người rồi, tên này vì bạch nguyệt quang của mình mà giữ mình kĩ lắm!"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn người nọ, sau đó đành miễn cưỡng vặn eo ngồi lại chỗ cũ.

Tuy nhiên đây chỉ là một sự việc nhỏ nhưng không đáng để quan tâm, bọn họ cười đùa một lúc rồi cũng quay lại tập trung đánh bài, hút thuốc lá và uống rượu.

Phó Hành Châu đang tựa lưng vào ghế lướt di động, chợt anh hơi khựng lại, sau đó đột nhiên nâng thân trên lên, bộ dạng như chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

"Này, phải đi rồi à?”

Trịnh Dập Hàng dùng ánh mắt sắc bén ngăn cản anh: "Sao đi gấp thế?"

Phó Hành Châu ngoảnh mặt làm ngơ, anh sải bước một bước dài, chỉ mới có vài ba bước đã bước đến trước cửa.

Liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, bài đăng weibo mới nhất của Bắc Nguyệt bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của anh.

Anh đọc kỹ lại một lần nữa rồi dùng một tay xoay nắm cửa, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Ở đây chán quá, tôi đi tìm thú vui khác đây."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp