San Hô Trên Núi

CHƯƠNG 13: “THEO ĐUỔI NGƯỜI TA KHÔNG PHẢI THEO ĐUỔI NHƯ THẾ NÀY.”


3 tháng

trướctiếp

 

Từ nhỏ Chương Nhập Phàm đã được Chương Thắng Nghĩa dạy phải tập trung vào việc mình làm, cô cũng luôn lấy sự chuyên tâm làm kim chỉ nam, tình trạng lơ là hiếm khi xảy ra với cô. Nhưng sau khi rời khỏi "Tân Độ" vào buổi trưa, cô lại có chút lơ đễnh cả buổi chiều, hiệu suất làm việc cũng không cao, may mà hôm nay công việc không quá bận rộn, dù cô không thể dồn toàn lực thì vẫn có thể hoàn thành công việc trong phạm vi trách nhiệm.

Lúc năm giờ chiều, Lý Huệ Thục gọi điện cho Chương Nhập Phàm, nói rằng họ đã trở về từ quê, đã đón Chương Tử Đồng từ trường mẫu giáo về nhà rồi, nên gọi điện báo cho cô một tiếng, để cô không phải đi thêm một chuyến.

Lý Huệ Thục còn hỏi Chương Nhập Phàm tối nay có về nhà không, nói rằng từ khi Chương Tử Đồng ra khỏi trường mẫu giáo đã hỏi chị gái đâu, Chương Nhập Phàm có chút bất ngờ khi nghe vậy. Hôm qua, Chương Tử Đồng không thân thiết với cô, thậm chí còn sợ cô, cô cũng không chơi trò gì thú vị với cô bé, chỉ làm theo lời dặn của Lý Huệ Thục, không để cô bé đói, khát và mệt. Cô nghĩ rằng cô bé sẽ rất muốn thoát khỏi cô, nhưng không ngờ cô bé còn nhớ đến cô.

Tình cảm của trẻ con đến nhanh, Chương Nhập Phàm có chút cảm xúc, nhưng vẫn chưa đến mức xúc động. Cô vẫn còn khoảng cách với gia đình đó trong lòng, cũng không định cố gắng hòa nhập, vì vậy sau khi Lý Huệ Thục hỏi xong, cô trả lời là không về.

Mặc dù phòng tắm trong căn hộ của cô đã được sửa chữa vào cuối tuần, nhưng lớp sơn phủ vẫn chưa khô, không thể sử dụng, vì vậy cô vẫn ở nhờ nhà Trình Di hai ngày này.

Tan sở, Chương Nhập Phàm đến Kinh Nam, Trình Di vẫn chưa tan sở, cô tự mở cửa bằng mật khẩu. Trình Di sống vô tư, nơi ở cũng vậy, tuần trước Chương Nhập Phàm đã giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa một chút, nhưng chỉ sau cuối tuần, mọi thứ lại trở nên lộn xộn.

Chương Nhập Phàm biết rằng Trình Di có sự ngăn nắp trong sự lộn xộn, cô ấy có thể tìm thấy thứ mình muốn trong đống hỗn độn, vì vậy cô không đụng vào đồ đạc của cô ấy quá nhiều, chỉ giúp cô ấy xử lý hộp đựng đồ ăn ngoài và vỏ đồ ăn vặt, tiện thể mang rác đi đổ. Cô đặt hàng thực phẩm, sau khi nhân viên giao hàng mang đến, cô vào bếp và nấu một bữa tối đơn giản.

Chương Nhập Phàm nấu một vài món ăn gia đình, khi bưng bát canh cuối cùng lên bàn thì Trình Di về: "Về rồi à."

Ngay khi Trình Di bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, lập tức cởi giày đi vào nhà, thấy bốn món ăn và một món canh trên bàn, mắt cô nàng sáng lên: "Tiểu Phàm, hay là cậu chuyển đến ở với mình đi."

"Xa quá."

"Mình chuyển đến chỗ cậu?"

"Được thôi, nếu cậu không ngại đi làm xa và không ngủ nướng được."

Trình Di nhếch miệng, thở dài buồn bã nói: "Cá và tay gấu không thể nào có được cả hai."

Chương Nhập Phàm bày bát đũa, nghe vậy, cô cười khẽ: "Rửa tay ăn cơm thôi."

Trên bàn ăn, Chương Nhập Phàm tuân thủ nguyên tắc không nói khi ăn, chủ yếu là nghe Trình Di nói, cô ấy có mong muốn biểu đạt rất mạnh mẽ, từ đồng nghiệp đến thức ăn trong căng tin công ty, vừa phàn nàn vừa than thở.

"À đúng rồi, mình và Ngô Chinh định đính hôn." Giọng điệu của Trình Di đột nhiên chậm lại.

Ngô Chinh là bạn học đại học của Trình Di, họ đã bên nhau được ba bốn năm, trong thời gian đó họ đã chia tay rồi hợp lại nhiều lần, giống như củ sen vậy.

Chương Nhập Phàm nhớ rằng lần trước nghe thấy tên Ngô Chinh là một tháng trước, Trình Di nói rằng cô ấy và Ngô Chinh đã chia tay, lần này là thật sự kết thúc, lý do là Ngô Chinh trả lời tin nhắn của cô ấy sau một ngày.

"Đính hôn?" Chương Nhập Phàm kinh ngạc, nói rằng họ sẽ tái hợp thì cô không ngạc nhiên, nhưng khoảng cách này có vẻ hơi lớn, "Đột ngột thế?"

"Cũng không tính là đột ngột, bọn mình đã bên nhau khá lâu rồi." Trình Di buông đũa, chống cằm nói: "Hôm qua anh ấy uống rượu, đến dưới nhà mình chặn mình lại, bọn mình đã nói chuyện thẳng thắn rất lâu, nói hết mọi chuyện, rồi quyết định sẽ ổn định."

Chương Nhập Phàm chưa bao giờ chỉ trỏ vào chuyện của người khác, càng không bình phẩm về tình cảm của người khác, cô chỉ gật đầu, nói: "Cậu đã nghĩ kỹ là được."

"Chuyện tình cảm thì nghĩ kỹ được cái gì chứ, chỉ là do hormone kích thích, bốc đồng thôi." Trình Di thoải mái nói: "Ai biết được chuyện sau này thế nào, chỉ cần lúc này không hối hận là được."

Trước đây, Chương Nhập Phàm không đồng ý với cách nói này của Trình Di, cô luôn cho rằng dù là công việc hay tình cảm thì cũng phải lập kế hoạch trước rồi từng bước thực hiện một cách chắc chắn, nhưng gần đây cô đã hiểu sâu sắc về tính bốc đồng trong tình cảm, vì vậy cô lặng lẽ gật đầu.

"Tiểu Phàm, trong công ty mới của cậu có anh chàng độc thân nào chất lượng không?"

Chương Nhập Phàm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Không phải cậu sắp đính hôn với Ngô Chinh rồi sao?"

"Không phải mình, ý mình là cậu không muốn yêu đương à?" Trình Di nói: "Giờ cậu đã trở về Thượng Kinh rồi, sau này chắc cũng không đi đâu nữa, có thể tìm đối tượng rồi."

"À, trước đây Đỗ Thăng không phải thêm WeChat của cậu sao? Cậu ta có trò chuyện với cậu không?"

"Ừ."

Nhắc đến Đỗ Thăng, Chương Nhập Phàm lại thấy phiền lòng. Kể từ lần đám cưới của lớp trưởng họ thêm WeChat, Đỗ Thăng thỉnh thoảng lại nhắn tin cho cô, nói một số chuyện không liên quan, Chương Nhập Phàm vì lịch sự nên lần nào cũng trả lời ngắn gọn. Cuối tuần trước, anh ta nhắn tin hẹn cô đi chơi, cô lấy lý do căn hộ đang sửa chữa để từ chối, anh ta nói rằng sẽ hẹn lại lần sau.

Chương Nhập Phàm biết ý của Đỗ Thăng, nhưng anh ta không nói rõ, tin nhắn gửi đến cũng không quá đáng, vì vậy cô không thể từ chối trực tiếp.

"Mình thấy cậu ta cũng được, hay là thử xem?"

Chương Nhập Phàm nhanh chóng lắc đầu.

Trình Di đã sớm đoán được kết quả, thở dài nhẹ nhõm nói: "Cậu đó, giống như Bồ Tát vậy, không biết ai có thể khiến cậu động lòng." ( truyện trên app T𝕪T )

Chương Nhập Phàm ngẩn người, há miệng định kể cho Trình Di nghe chuyện xảy ra vào buổi trưa hôm nay, nhưng nghĩ lại, cô lại thôi.

Nếu kể cho Trình Di về Thẩm Minh Tân, chắc chắn phải kể từ hồi cấp ba, Chương Nhập Phàm vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chia sẻ bí mật này với người khác, hơn nữa cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình, không muốn bị người thứ ba làm phiền.

Buổi tối, Trình Di bật máy chiếu lên định tìm một bộ phim để xem, cô ấy thuận miệng hỏi Chương Nhập Phàm một câu, vốn không định xin ý kiến của cô, vì Trình Di biết cô thích phim tài liệu hơn phim điện ảnh. Không ngờ Chương Nhập Phàm không những chỉ trả lời mà còn nói ra một bộ phim khiến cô ấy không thể tưởng tượng nổi- "Tình đầu ngây ngô".

(*) Tình đầu ngây ngô (2019) được remake từ bộ phim đình đám A Little Thing Called First Love của Thái Lan. Bản remake do Lai Kuan Lin, cựu thành viên nhóm nhạc Wanna One cùng với Triệu Kim Mạch đóng chính. 

Trình Di kinh ngạc: "Phim tình cảm?"

"Ừ."

"Không phải cậu không thích thể loại này sao?"

"Là đồng nghiệp giới thiệu, có vẻ khá thú vị."

Người đồng nghiệp mà Chương Nhập Phàm nói thực ra là Viên Sương, cô ấy biết Chương Nhập Phàm hồi cấp ba rất đen, sau khi lên đại học mới dần trắng ra, nên đã nhắc đến bộ phim này, nói rằng cô giống như nữ chính, lột xác hoàn toàn. Chương Nhập Phàm không phải muốn tìm hiểu mà là cái tên của bộ phim này hôm nay đặc biệt khiến cô xúc động, nên cô hơi tò mò về nội dung phim.

"Xem cũng được đấy." Trình Di tìm thấy "Tình đầu ngây ngô" trên máy chiếu, quay đầu lại hỏi một lần nữa một cách không chắc chắn: "Thật sự muốn xem?"

Chương Nhập Phàm gật đầu.

"Hiếm khi cậu hứng thú với phim tình cảm, mình sẽ xem lại cùng cậu." Trình Di nói xong thì nhấn nút phát.

Phim bắt đầu, khi nữ chính xuất hiện, Trình Di liếc nhìn Chương Nhập Phàm, hắng giọng nói: "Thật ra hồi cấp ba cậu không đen bằng Tiểu Thủy đâu, cậu không cận thị cũng không đeo kính, tóc tuy ngắn nhưng rất gọn gàng, cộng thêm chiều cao vượt trội này của cậu, có một sự... ừm, khí chất, đúng, khí chất riêng biệt."

Chương Nhập Phàm nghe vậy liền nở một nụ cười bất lực, cô biết tâm tư của Trình Di, chỉ sợ cô xem phim sẽ nhập vai, đồng cảm quá mức, từ đó suy nghĩ nhiều.

Thật ra thì nỗi lo lắng của Trình Di là thừa, Chương Nhập Phàm rất kiên cường hoặc có thể nói là chậm chạp trong vấn đề lòng tự trọng. Bởi vì cô là con một, từ nhỏ đã bị bạn bè cùng trang lứa chế giễu, lúc đầu cô sẽ về nhà khóc lóc, Chương Thắng Nghĩa cũng sẽ lần lượt tìm phụ huynh của những đứa trẻ đó để nói chuyện, sau đó ông sẽ nói với cô rằng chỉ có bản thân mạnh mẽ lên thì mới không dễ bị lời nói của người khác làm tổn thương.

Rèn luyện cho bản thân một lớp phòng thủ rất khó, nhưng Chương Nhập Phàm đã làm được, cô dùng bức tường đồng vách sắt để ngăn cách người ngoài, không để người khác đến gần mình. Cách bảo vệ không phân biệt đối xử này chắc chắn sẽ làm tổn thương những người có thiện ý muốn đến gần, khi cô vẫn chưa học cách hạ thấp lòng cảnh giác, Trình Di đã dùng sự kiên trì không ngừng nghỉ để bước vào thế giới của cô, còn Thẩm Minh Tân thì lặng lẽ lẻn vào mà cô không hề hay biết.

Xem xong bộ phim dài hai tiếng, Trình Di lại là người có phản ứng lớn hơn, cô ấy vừa lau nước mắt vừa cầm điện thoại ra ban công gọi điện cho Ngô Chinh. Chương Nhập Phàm không quá xúc động, nhưng cũng có chút đồng cảm, thật ra cô ngoài việc từng đen như Tiểu Thủy thì kinh nghiệm sống hoàn toàn khác, tuổi thanh xuân của cô không nhiều màu sắc như vậy, ngược lại còn rất buồn tẻ và đơn điệu.

Mà Thẩm Minh Tân là một màu sắc khác trong khoảng thời gian đó, chỉ là khi đó cô không nhận ra.

Nghĩ đến Thẩm Minh Tân, Chương Nhập Phàm hơi mất tập trung.

Anh chàng A Lượng trong phim đẹp trai và tốt bụng, Tiểu Thủy thích là điều dễ hiểu, còn Thẩm Minh Tân và hoàn cảnh của cô thì ngược lại, cô không nghĩ ra lý do tại sao anh lại thích cô bình thường như lúc đó.

Chương Nhập Phàm lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm Thẩm Minh Tân. Kể từ khi thêm nhau làm bạn đến giờ, họ vẫn chưa nói với nhau một câu nào, giao diện trò chuyện trống trơn.

Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh một lúc, cuối cùng vẫn thoát khỏi giao diện, khóa màn hình.

Đỗ Thăng thỉnh thoảng nhắn tin cho cô sẽ khiến cô phiền lòng, bản thân không muốn thì đừng làm với người khác, cô vẫn không nên làm điều tương tự để gây rắc rối cho người khác.

Chương Nhập Phàm buông điện thoại xuống, thở dài nhẹ nhõm, nhìn dòng chữ cuối phim trên màn chiếu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết trên đời có cuốn sách "Chín cách để khiến anh ấy phải lòng tôi" không.

*****

Thứ Ba, Chương Nhập Phàm ra ngoài sớm, đi tàu điện ngầm đến ga trung tâm thương mại OW, sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô quyết đoán đi đến phố văn hóa.

Hôm nay cô đến sớm hơn, "Tân Độ" vẫn chưa xếp hàng dài. Thẩm Minh Tân đang dọn dẹp quầy bar, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn, thấy Chương Nhập Phàm đến, anh lập tức điều chỉnh lại tư thế đứng, tỏ ra phong lưu phóng khoáng.

"Chào buổi sáng." Anh chào hỏi một cách tự nhiên, hỏi: "Hôm nay uống gì?"

Đối mặt với Thẩm Minh Tân, Chương Nhập Phàm vẫn chưa thể bình tĩnh và thoải mái, sau khi nhìn anh một cái, cô lập tức cúi đầu xuống xem menu cà phê, gọi một ly Americano.

"Americano không có sữa, có thể uống được không?"

"Mình muốn thử." Chương Nhập Phàm trả lời rất nghiêm túc.

Điều Thẩm Minh Tân không thể nhìn nhất là cô thể hiện vẻ mặt chân thành như vậy, đôi mắt anh lóe lên, giơ tay lên che miệng ho một tiếng, nói: "Đợi chút."

Anh tự tay đóng gói một ly Americano, khi đưa cho Chương Nhập Phàm, anh nói: "Ăn sáng chưa, đừng uống cà phê khi bụng đói."

"Ăn rồi."

Chương Nhập Phàm nhận lấy cốc cà phê, nhất thời cũng không biết nói gì nữa, đúng lúc này, Tiểu Mục đột nhiên đến hỏi cô: "Chị Phàm, trước đây chị có từng livestream không?"

"Hả?" Chương Nhập Phàm không ngờ lại nghe thấy câu hỏi này, thực sự sửng sốt trong giây lát.

"Ý em là người livestream bán hàng ấy."

Chương Nhập Phàm mất vài giây mới hiểu Tiểu Mục muốn hỏi gì, cô gật đầu, từ tốn trả lời: "Trước đây từng làm ở trung tâm thương mại, nhưng không làm lâu lắm."

"Quả nhiên không sai, em thấy chị quen quen." Tiểu Mục như phát hiện ra bí mật gì đó, giọng điệu phấn khích.

"Cậu xem livestream của tôi à?"

"Không phải em, là..."

Tiểu Mục còn muốn nói tiếp, Thẩm Minh Tân bên cạnh khụ khụ hai tiếng, rất cố ý, đầy ý cảnh cáo.

Tiểu Mục nhận được tín hiệu từ ông chủ, lời đến bên miệng đột ngột rẽ ngoặt: "Là bạn em xem, em vô tình thấy, nên có ấn tượng."

Chương Nhập Phàm không nghi ngờ gì nữa, khi cô livestream, lúc đầu có một số người xem, nhưng sau đó đều bỏ đi hết, nghe Tiểu Mục nhắc đến chuyện này, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Đồng nghiệp cũ của cô nói rằng khi cô livestream, cô luôn tỏ ra miễn cưỡng, giống như một con robot bán hàng vô tình.

Cô nhìn Thẩm Minh Tân, hy vọng anh sẽ không hứng thú với khoảng thời gian này của cô, càng không muốn anh tìm video livestream của cô để xem.

May mà Thẩm Minh Tân không hỏi nhiều, anh chỉ bảo Tiểu Mục đi rửa cốc, sau đó hỏi: "Lớp chống thấm trong phòng tắm của cậu đã sửa xong chưa?"

"Gần xong rồi, thợ nói đợi lớp sơn phủ khô rồi qua thử nước."

"Xác định thời gian thì báo cho mình biết."

"Được."

Thấy chủ đề sắp hết, Thẩm Minh Tân lập tức đưa ra một câu hỏi khác: "Dạo này cậu vẫn về nhà chứ?"

Chương Nhập Phàm lắc đầu: "Mình ở nhà Trình Di."

"Cô ấy sống ở...?"

"Kinh Nam."

"Gần hơn nhà cậu."

"Ừ."

Chương Nhập Phàm cầm cốc cà phê trên tay xoay tròn, từ khi bước vào đến giờ, cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Minh Tân quá lâu, thực ra cô không phải là người nhút nhát, nhưng trước mặt anh cô luôn rụt rè.

Khách đến quán cà phê liên tục, Chương Nhập Phàm sợ làm lỡ công việc của anh nên không nán lại quá lâu, cô nhanh chóng chào tạm biệt. Cô đến và đi vội vàng, cũng không nói được mấy câu, Thẩm Minh Tân nhìn bóng cô rời đi, trong lòng có chút mất mát, tự trách bản thân có phải vừa rồi mình quá nghiêm túc không.

"Anh, thì ra là thế." Tiểu Mục thấy Chương Nhập Phàm đi rồi, lập tức cười xấu xa đi tới, nhìn Thẩm Minh Tân đầy vẻ châm chọc: "Em đã nói sao trước kia anh cứ xem người ta livestream, còn tưởng anh muốn mua đồ, hóa ra anh không xem hàng mà xem người bán hàng."

Thẩm Minh Tân liếc cậu ta, giọng điệu cảnh cáo: "Ngậm miệng lại cho tôi."

"Anh không muốn để chị Phàm biết à, tại sao?" Tiểu Mục khó hiểu: "Anh không muốn để chị ấy biết anh vẫn luôn quan tâm đến chị ấy, rất để ý đến chị ấy, thì làm sao theo đuổi được chị ấy?"

"Ai nói tôi đang theo đuổi cô ấy?" Thẩm Minh Tân hơi nhếch cằm, vẻ mặt có chút muốn khoe khoang nhưng cố gắng kiềm chế, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nói: "Là cô ấy đang theo đuổi tôi."

"Hả?"

Thẩm Minh Tân nói với Tiểu Mục rằng Chương Nhập Phàm đang theo đuổi anh, Tiểu Mục đều không tin.

Những ngày tiếp theo, mỗi buổi sáng Chương Nhập Phàm đều sẽ đến "Tân Độ"  để gọi một cốc cà phê, tất nhiên Thẩm Minh Tân cũng ở đó, theo lịch trình trước đây thì thời gian anh đến quán không cố định, Tiểu Mục thấy ông chủ của mình luôn chiều theo thời gian của "người theo đuổi", vì vậy khi nhìn anh, ánh mắt của cậu có thêm chút thương hại, luôn cảm thấy anh là người yêu đơn phương, rơi vào ảo tưởng.

Chương Nhập Phàm đến quán giống như những vị khách bình thường khác, gọi một ly cà phê, nói vài câu với Thẩm Minh Tân, chủ đề thường do Thẩm Minh Tân đưa ra, cuộc trò chuyện của họ cũng rất bình thường, thậm chí là nhàm chán. Họ chỉ tiếp xúc và giao lưu với nhau như vậy mỗi ngày, mặc dù Thẩm Minh Tân rất vui vẻ, nhưng cũng không khỏi có chút chán nản.

Thứ Sáu vào buổi tối, Chương Nhập Phàm tan sở về trước, định về nhà lấy ít đồ rồi về nhà. Thang máy đi lên từ tầng hầm một, nhanh chóng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Minh Tân, cô hơi sửng sốt, cảm thấy cảnh này rất quen thuộc.

"Không vào à?" Thẩm Minh Tân lên tiếng.

Chương Nhập Phàm lấy lại tinh thần, cúi đầu bước vào thang máy, Thẩm Minh Tân nhấn nút đóng cửa, tiện thể giúp cô nhấn tầng.

Thang máy yên lặng một lúc, Chương Nhập Phàm do dự chủ động mở lời: "Thật trùng hợp."

"Ừ." Thẩm Minh Tân đáp: "Hôm nay trở lại rồi à?"

"Về lấy ít đồ."

"Tối nay về nhà?"

"Ừ."

"Có cần mình đưa cậu về không?"

"Không cần." Chương Nhập Phàm nhanh chóng trả lời: "Hôm nay không mưa."

"..."

Không khí trong thang máy lại tĩnh lặng một lúc, Thẩm Minh Tân đột nhiên hắng giọng hỏi: "Ngày mai nghỉ à?"

"Ừ."

"Ngày mai mình cũng nghỉ." Thẩm Minh Tân cố tỏ ra tùy ý, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn biểu cảm của Chương Nhập Phàm.

Chương Nhập Phàm chỉ im lặng một giây, sau đó nhanh chóng đáp: "Mình sẽ hỏi thở sửa xem ngày mai có thể đến không."

"..." Thẩm Minh Tân không biết phải trả lời thế nào.

Thang máy tiếp tục đi lên mà không dừng lại, nhanh chóng đến tầng hai mươi. Cửa thang máy mở ra, Thẩm Minh Tân quay đầu lại nói rất nghiêm túc: "Mình đi đây."

"Được, tạm biệt."

Chương Nhập Phàm trả lời rất dứt khoát, Thẩm Minh Tân lại không thoải mái như vậy, anh chậm rãi bước ra khỏi thang máy, nghe thấy tiếng đóng cửa thang máy phía sau, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, dứt khoát quay người lại, nhanh chóng nhấn nút mở cửa.

Chương Nhập Phàm thấy cửa mở ra lần nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh Tân: "Sao vậy?"

"Át cơ, có phải cậu hối hận không?"

"Cái gì?"

"Những lời nói hôm đó."

Chương Nhập Phàm sửng sốt, sau khi hiểu ra thì lắc đầu: "Không có."

Thẩm Minh Tân cúi đầu nhìn cô, từng chữ một nói: "Hôm đó mình đã nói, cho cậu một cơ hội."

"Mình nhớ rồi."

Thẩm Minh Tân thấy Chương Nhập Phàm vẫn không vội không vàng, ngược lại không nhịn được nữa, sốt ruột nói: "Mình cho cậu cơ hội, cậu phải hành động chứ."

Chương Nhập Phàm thành thật nói: "Mình có mà."

"Mỗi ngày đến mua một cốc cà phê?"

"Ừ."

"..."

Thẩm Minh Tân ôm trán, "Theo đuổi người khác không phải như vậy."

Anh hỏi: "Cậu biết một tuần cậu nói với mình bao nhiêu câu không?"

"Bao nhiêu?"

"Năm mươi câu, trung bình mỗi ngày chưa đến mười câu, cậu chỉ thỏa mãn với việc mỗi sáng chỉ nói với mình vài câu thôi sao?"

"Mình..."

"Cậu không phải đã thêm WeChat của mình rồi sao, sao không tìm mình trò chuyện?"

Chương Nhập Phàm mím môi, nói ra nỗi lo lắng của mình, "Mình sợ làm phiền cậu."

"Sẽ không."

"Vậy... thường thì cậu rảnh nhất vào lúc nào?"

"Khi cậu tìm mình." Thẩm Minh Tân nhận ra mình nói quá thẳng thắn, ho khan một tiếng, cứng nhắc vòng vo một chút, "Ý mình là, mặc dù mình bận, nhưng không đến nỗi ngay cả thời gian trả lời tin nhắn cũng không có."

Anh liếc nhìn Chương Nhập Phàm, đột nhiên lại nghiêm túc, chỉ dạy cô như một người thầy giỏi, "Theo đuổi người khác phải có thái độ theo đuổi, phải luôn luôn tìm cơ hội, nếu không thì làm sao theo đuổi được."

Thẩm Minh Tân nói đến đây là dừng lại, thấy biểu cảm của Chương Nhập Phàm trầm tư, rõ ràng đã nghe vào lời anh nói, lúc này mới hài lòng cong môi, buông nút mở cửa thang máy, vẫy tay tạm biệt.

"Nhớ tìm mình nói chuyện phiếm, bất cứ lúc nào."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp