Tôi Làm Cá Mặn Trong Ngược Văn Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 5. Tôi thích anh.


3 tháng

trướctiếp

 

Phải đến ngày tổ chức tiệc cưới ở nhà họ Kim, Úc Tưởng mới biết nhà họ Úc có bao nhiêu người.

Ngoại trừ cô với cha mẹ cô đang đi công tác, còn có ông bà nhà họ Úc đang sống ở nước ngoài thì cả nhà còn đến tận hai mươi hai người.

Úc Tưởng tán gẫu với Hệ thống: Bảo sao danh tiếng nhà họ Úc càng ngày kém, một nhà hai mươi ba người mà bọn họ mừng được mỗi 100.000 tệ cho hết cả gia đình.

Nếu Hệ thống có miệng thì chắc giờ khoé miệng nó cũng đang giật giật.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì điều Úc Tưởng nói có vẻ....khá hợp lý?

Úc Tưởng ăn sáng xong thì từ từ đi ra phòng khách, gần như phòng khách đã trở thành nơi để trang điểm.

Nhà họ Úc đã mời ba chuyên viên trang điểm về.

Chỉ trong chốc lát mà trong không khí đã tràn ngập hương của phấn nền và nước hoa.

Úc Tưởng trặc lưỡi: Sao tự nhiên lại bày binh bố trận lớn thế?

Hệ thống phân tích một cách lý trí: [Nhà họ Úc đang sốt ruột.]

Úc Tưởng: Sốt ruột gì? Mai phá sản rồi à?

Hệ thống: [Hẳn là vì chú của cô sắp phá sản, ông ta từng là một thương nhân có tiếng trên sàn giao dịch chứng khoán ở phố Wall. Mà cũng vì thế nên con cả, con thứ ba và con thứ tư của nhà họ Úc đều đầu tư vào đó, giờ nếu ông ta phá sản thì mọi người cũng đi luôn...]

Úc Tưởng: Nhà này không hiểu đạo lý không bỏ trứng vào cùng một giỏ(*) à?

(*)Trong giới tài chính nói riêng và những người kinh doanh nói chung đều phải biết đến quy tắc “Không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ”, nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào một loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.

Hệ thống: [Không phải ai cũng lý trí khi dính dáng đến tiền bạc đâu. Vả lại, nhà họ cũng không có nhiều trứng cho lắm.]

Úc Tưởng: Được.

Vì ai nấy cũng đang tất bật nên chẳng ai thèm chú ý đến Úc Tưởng. Thậm chí còn chẳng có ai gọi cô đến trang điểm.

Mà Úc Tưởng thấy chẳng sao, cũng không phải lên sân khấu biểu diễn thì cô lo làm gì?

Hệ thống trò chuyện với cô một hồi. Chờ đến khi mọi người trong nhà họ Úc chuẩn bị ra ngoài thì nó mới nhớ ra...

Sao tự dưng nó lại muốn tán gẫu với Úc Tưởng?

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu Hệ thống chỉ giao nhiệm vụ một cách lạnh lùng sao?

Mà Úc Tưởng vừa bước lên xe thì đã gọi cho tổng giám đốc Thẩm.

Hệ thống muốn can thiệp để thiết lập lại uy nghiêm của nó, nhưng tiếc ghê, nó không có cơ hội.

Tổng giám đốc Thẩm trả lời cuộc gọi rất nhanh. Những tưởng như anh ta đã chờ điện thoại của Úc Tưởng từ sớm.

"Úc Tưởng, giờ cô đang ở đâu? Có thể đến công ty được không?" Thẩm Hải hỏi từ đầu dây bên kia.

"Tôi đang định nói với tổng giám đốc Thẩm đây, hôm nay tôi muốn xin nghỉ một ngày."

"Ừm..." Thẩm Hải khựng lại.

Thật ra, đây không phải lần đầu Úc Tưởng xin đến muộn về sớm, nhưng lại hiếm khi xin nghỉ.

Ánh mắt Thẩm Hải loé lên: "Được rồi, không sao. Dù sao hôm nay công ty cũng không có chuyện gì... Cô có việc gì sao?"

Úc Tưởng: "Đi ăn cưới."

Tổng giám đốc Thẩm biết cô sẽ đến dự tiệc cưới của ai.

Nhà họ Kim.

Nhà họ Kim này lập nghiệp với nghề khai thác quặng mỏ, sau đó đã bắt kịp với thời đại nên đã nhanh chóng kiếm được một số lớn trong lĩnh vực bất động sản và tài chính. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Không hổ là "Kim", nhà họ Kim không chỉ biết kiếm tiền mà tiêu tiền cũng rất hào phóng. Để chi tiền cưới của cô con gái lần này, nhà họ đã đưa lên tiêu đề của các tờ báo lớn, cả tạp chí hàng tuần và các trang mạng lớn nhỏ!

Nhà họ Kim mời vô vàn những hào môn lớn bé, nháo nhào nên vô cùng náo nhiệt.

Cậu Trữ và Lăng Sâm Viễn cũng đi phải không nhỉ?

Tổng giám đốc nghĩ đến đấy thì nheo mắt cười: "Được, cô đi đi. Cần gì thì cứ gọi tôi."

Úc Tưởng cúp điện thoại, lắc đầu.

Như này mà cũng không sa thải?

Trùng hợp là Hệ thống cũng đang nghĩ đến điều đó.

Công ty này chứa chấp Úc Tưởng như thế đúng là xui xẻo.

Chợt bên cạnh có tiếng nói: "Úc Tưởng, không phải em còn đi làm ở công ty sao?"

"Ừ." Úc Tưởng đáp lời rồi quay sang.

Người vừa lên tiếng hỏi là con gái của chú ba nguyên thân, Úc Tưởng gọi bằng chị họ.

Nếu không nhờ Hệ thống thì cô cũng chẳng biết đối phương là ai.

"Từ chức sớm đi, nhà chúng ta làm trong công ty cho người nổi tiếng trên mạng như vậy thì hơi mất mặt." Cô chị họ này lên tiếng.

Nhưng chưa đợi Úc Tưởng đáp lời.

Thì chú ba ngồi ở ghế phụ phía trước đã lên tiếng chen vào: "Con nhóc này, con khuyên em gái cái gì đấy? Vào công ty này khó biết bao mà giờ còn đổi thì biết đi đâu? Kiếm tiền thì có gì mà mất mặt... Úc Tưởng, tiền lương tháng trước của cháu được bao nhiêu? Nếu thấp quá thì quay về công ty của mình cũng được."

Úc Tưởng mê mẩn.jpg

Song ca trước mặt cô đấy à?

Một người thì xúc phạm, người còn lại là tiêu cực.

Úc Tưởng tựa vào lưng ghế rồi cười tủm tỉm: "Được thôi, cháu đã sớm thấy mệt với mấy công việc này rồi, không muốn làm nữa, mà cũng rất ghét bị người ta sai biểu. Cháu là cô chủ nhà họ Úc mà nhỉ? Chú ba, công việc chỗ chú có vị trí nào lương cao mà không yêu cầu trình độ không? Cháu cũng không có yêu cầu gì nhiều đâu, 100.000 tệ một tháng là được."

Chú ba: "..."

Cô chị họ như thể muốn chỉ thẳng mặt Úc Tưởng mà mắng: "Mày đừng có mơ!"

Đến cả tao mà còn chưa có được công việc như thế!

Chú ba thì đang nghẹn họng không nói nên lời, nhưng Úc Tưởng thì không muốn ngừng.

Úc Tưởng: "Chú ba, công ty chú giờ có thể trả lương cho cháu được đúng không nhỉ?"

Chú ba nghe thế thì tức đến nổi gân xanh rồi nhảy dựng lên: "Ai nói cho mày biết? Mày nói mớ à?"

Úc Tưởng: "Là nhờ vào nền tảng ngôi sao di động đấy, hình như đã từng đọc qua là cái gì mà thuộc mảng truyền thông phương Đông ấy nhỉ? Chú ba, không phải chú có số của ông chủ họ sao? Chú gọi mắng họ đi."

Chú ba: "..." Bây giờ ông ta không muốn nói chuyện với Úc Tưởng thêm một giây nào nữa.

Em rể là ông chủ của truyền thông phương Đông đáng gờm đến mức bọn họ không thể xúc phạm được.

Trong xe chợt yên tĩnh.

Chị họ kia cũng phải nén giận sau khi thấy cha mình nhặng xị như thế, không còn dám khoe khoang với Úc Tưởng thêm nữa.

Cô là đồ ngu!

Không biết xấu hổ!

Người chị họ kia thầm nghĩ một cách trắng trợn như thế.

Nhưng Hệ thống lại rất thỏa mãn.

Hệ thống: [Đáng lẽ nên đưa cô đến thế giới Otaku(*) để chiến đấu.]
(*)Otaku (Nhật: おたく (御宅)/ オタク, hoặc ヲタク) là một từ tiếng Nhật miêu tả những người có sở thích mãnh liệt, đặc biệt là trong anime và manga, trò chơi video hoặc máy tính.

Úc Tưởng dựa vào cửa sổ để chợp mắt nghỉ ngơi, mí mắt không hề mở lên.

Úc Tưởng: [Dẹp đi, rồi cũng phải chết hết thôi.]

Hệ thống đành im lặng.

Có thể thấy dáng vẻ hiện tại của Úc Tưởng là như thế nào.

Một cô gái xinh đẹp, ánh sáng từ ngoài của hắt lên khuôn mặt của cô, tô điểm cho lông mày khiến cô trông có hơi đáng yêu.

Hệ thống thầm nghĩ, có một số chuyện là thế, chưa chắc sống tốt thì sẽ gặp may.

Những kết cục tồi tệ xảy đến, mình cũng chỉ có thể mặc nó mà chấp nhận.

Ngay khi Hệ thống còn đang đạo lý thì xe đã dừng bánh ở bên ngoài một tòa lâu đài cổ.

Đây là tòa lâu đài của nhà họ Kim

Nhà họ Kim cũng không ngần ngại phân chia khách thành nhiều cấp bậc khi lần lượt cử những người khác nhau đến đón họ.

Sự yên tĩnh trong xe cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi một lời nói.

Chú ba nhìn ra cửa sổ và không khỏi ghen tị, hưng phấn không thôi: "Đó là xe của nhà họ Trữ và họ Chu à?"

Chị họ cũng dựa vào cửa kính: "Kim Thành Hùng đích thân ra tiếp đón, được mấy ai có thể khiến ông ta cúi đầu?”

Lúc này, có người gõ gõ cửa xe nhà họ: "Xin chào, mời đi lối này."

"Chúng ta còn không được vào cửa chính." Chú ba thở dài.

Sau khi đổ xe xong, rất nhanh đã có người đến dẫn bọn họ vào lâu đài.

Những cô gái ăn mặc xinh đẹp đang chụp ảnh không ngừng trong tòa lâu đài cổ, cũng không biết là đang phát sóng trực tiếp hay quay vlog.

Chị họ nhíu mày: "Thật mất mặt."

Những năm gần đây, cũng không hiểu nổi vì xu hướng gì mà rất nhiều cậu chủ giàu có, trừ việc tìm người mẫu và bạn gái trên mạng thì còn tìm cả những người nổi tiếng.

Nên hôm nay thực sự có người dẫn người nổi tiếng đến dự tiệc.

Mà cách Úc Tưởng không xa chính là một người nổi tiếng với 9 triệu người theo dõi trên Weibo, cô ấy đang phát sóng trực tiếp.

"Ồ không, tôi không phải người giàu có gì đâu. Chỉ là bài đăng của một người bạn thôi."

"Nhà họ Kim giàu thật đấy, nghe nói của hồi môn là một căn biệt thự trị giá 300 triệu."

"Những nhân vật nổi đình đám trong xã hội đều tề tụ về đây..."

Làn sóng trong cuộc phát sóng trực tiếp cũng đến rất nhanh.

Khán giá vô cùng thích thú với việc theo giỏi những gia đình hào môn để mở rộng tầm mắt.

Đúng lúc này, máy ảnh lia sang chỗ Úc Tưởng.

[Đó có phải là Ngư Ngư của Sách Đen Nhỏ không?]

[Ai?]

[Là người đẹp của Sách Đen Nhỏ, trước đây từng khoe chiếc túi của mình trên mạng xã hội nhưng bị chế giễu là giả danh và phải dựa vào đoàn Hilton.]

[Đã giả danh mà còn có thể xuất hiện ở đây sao?]

[Chắc mọi người nhìn nhầm rồi, cô ấy không giống người đã phát sóng trực tiếp khi trước. Trong buổi phát sóng đó là cô gái trang điểm theo kiểu Âu Mỹ mà.]

[Ngư Ngư là ai? Dưa(*) gì nữa thế? Cần phổ cập thông tin!]
(*)“Ăn dưa”, hay “quần chúng ăn dưa” vốn là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, được phiên âm sang tiếng Việt. Trong đó, “dưa” ám chỉ những tin đồn.

Người nổi tiếng trên mạng đang phát sóng kia cũng không ngờ, mình chỉ mới chuyển cảnh một chút mà đề tài thảo luận đã xoay quanh người tên Ngư Ngư gì đó rồi.

"Tôi sẽ dẫn mọi người vào tham quan khu vườn của lâu đài cổ một lát, nó rất đẹp. Chỗ này có nhiều nhân vật mà ngày thường chúng ta không thể nhìn thấy được đâu."

Cô ấy cầm gậy selfie và đi vào trong.

"Ơ? Vậy cuối cùng mọi người có muốn xem liệu người đó có phải là Ngư Ngư không?"

Bởi vì như này rất dễ bị người khác lấn át.

Nhưng nhìn số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang tăng vọt nên cô ấy vẫn gật đầu: "Được, giờ tôi sẽ đi tìm xem, nhưng chưa chắc là đã tìm được đâu."

Gọi là đám cưới trong lâu đài cổ nhưng thực chất lại là một nơi xã giao rộng lớn.

Đến khi vào cửa thì nhà họ Úc cũng tự phân lẻ ra, từng người đi tìm ông chủ mà mình quen biết để nhằm lôi kéo chuyện làm ăn.

Chỉ có Úc Tưởng.

"Tôi cần tìm chỗ nào thoải mái chút."

Úc Tưởng đi từ phòng khách ra đến khu vườn ở phía đông, rồi lại từ khu vườn phía đông sang khu vườn phía tây.

Người nổi tiếng đã tìm khắp một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu.

Mà cô ấy mang giày cao gót nên đi lại cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để giải thích với mọi người: "Mọi người thấy không? Giờ đầy rẫy người giống người ấy mà. Người giàu chơi với người giàu hơn, đều là những người rất giỏi và cũng đều đi tìm người nhà họ Kim để nói chuyện hết rồi."

"Ví dụ như, nếu mọi người nhìn sang bên kia thì sẽ thấy ông chủ của tập đoàn Tông Tinh đang đi cùng với con trai của tổng giám đốc Kim.

"Lại nhìn sang bên kia, chết tiệt, đó là Trữ Lễ Hàn! Mọi người đã từng nghe qua về Trữ Lễ Hàn rồi đúng không? Không được, giờ tôi không dám đến chụp ảnh anh ấy đâu. Đó là nơi mà ông Kim đích thân tiếp đón đấy."
 "Chắc hẳn mọi người cũng đã hiểu, thật ra ở đây có người có quyền có thế thì cũng không thiếu kẻ nịnh nọt. Tôi đã tìm nãy giờ cũng không tìm được người tên Ngư Ngư kia, chắc cô ấy lạc lõng khi ở đây, đến nỗi không có ai để nói chuyện."

[Giả danh thật à!]

[Vậy sao cô ấy có thể đến được đây?]

[Chắc là do có cậu ấm nào đó dẫn vào chăng?]

[Cô ấy luôn cố gầy dựng một hình tượng độc thân mà...]

Mà Úc Tưởng thì hoàn toàn không hay biết gì.

Cô còn chưa đến công ty nên cũng chẳng biết mình làm gì.

Úc Tưởng ngồi trong vườn một lát: "Nhiều muỗi ghê."

Hệ thống: [Nhân vật quan trọng của cốt truyện đang đến!]

Úc Tướng vỗ cái "bép", chết một con muỗi.

Úc Tưởng: "Tự nhiên ta nhớ...."

Hệ thống: [Sao?]

Tự nhiên cô nhớ ra rằng mình không nên gây ồn ào mà chỉ nên lót dép ngồi chờ nhân vật trong cốt truyện thôi đúng không?

Úc Tưởng: "Ta không mang theo giấy lau gì cả."

Cô chán ghét nhìn con muỗi trong lòng bàn tay.

Hệ thống: [...]

Lúc này, chợt có âm thanh vang lên ở cách đó không xa.

"Ai gửi thiệp cho mày? Mẹ nó, mày mà cũng có tư cách đến đây?" Ai đó lớn tiếng.

"Anh là cái thá gì? Từ bao giờ mà anh có quyền nói với tôi như thế?" Giọng điệu của người đáp trả nghe cũng rất mỉa mai.

Đó là giọng của Lăng Sâm Viễn.

"Mày có tin, dù bây giờ tao đánh mày ra bã thì ông Trữ cũng không nói gì không."

"Cứ thử xem."

"Bốp" một tiếng giòn vang.

Úc Tưởng đã đập chết con muỗi.

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Cô không thể đợi một chút được à.]

Úc Tưởng: Nó hút máu ta thì ta chịu gì nổi.

"Ai?"

Hiên nhiên là người bên đó cũng đã chú ý đến tiếng động của Úc Tưởng.

Úc Tưởng cũng chẳng có hứng để nói chuyện với Hệ thống thêm nữa: "Vạn vật hữu linh(*), trừ muỗi."

(*)Là “tư tưởng cho rằng ở mọi vật và hiện tượng tự nhiên đều có linh hồn hay tinh thần trú ngụ”, ngắn gọn hơn là “niềm tin về tồn tại linh thiêng (spiritual being) ở mọi vật”.

"Ai? Ra đây, đừng để tôi nói lần hai." Người ở phía bên kia bãi cỏ hét lên.

Úc Tưởng vén váy rồi tập tễnh bước ra ngoài.

Hôm nay cô khoác lên mình chiếc váy màu lam nhạt.

Không trang trí dư thừa, thậm chí cả một món trang sức cũng không có.

Nhưng Úc Tưởng lại là người đẹp, cô sở hữu khuôn mặt thanh tú và tươi sáng, đủ để lấn át toàn bộ trang sức lấp lánh hay lễ phục lộng lẫy.

Người đàn ông trẻ tuổi kia vừa thấy cô thì đã ngẩn người, sau đó mới hỏi: "Cô tên gì? Sao lại ở đây?"

Úc Tưởng không thèm quan tâm đối phương mà chỉ nhìn thẳng qua khỏi vai của anh ta và chăm chăm vào Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lăng Sâm Viễn không đáp lời cô.

Cô sẽ xuất hiện cùng với anh ta, cho dù là dịp nào đi chăng nữa, đúng không?

Úc Tưởng mỉm cười rồi lễ phép hỏi: "Có giấy không?"

Người đàn ông trẻ trước mặt sửng sốt, sau đó vô thức sờ túi và đáp: "Không có..."

Úc Tưởng thấy thế thì đành nhìn sang Lăng Sâm Viễn: "Anh có giấy không?"

Lăng Sâm Viễn thậm chí còn không thèm lục trên người mình mà chỉ đáp: "Không có."

Úc Tưởng chỉ vào chiếc khăn được gấp gọn trên túi áo trước ngực anh ta: "Có thể cho tôi mượn cái đó được không?"

Muốn lừa lấy đố cá nhân của anh ta sao?

Lăng Sâm Viễn: "Không."

Úc Tưởng hỏi Hệ thống: Người này có bệnh à?

Hệ thống: [Nam chính được thiết lập là con ngoài giá thú, vô cùng tuấn tú nhưng lại rất cảnh giác với người ngoài.]

Làm thế có thấy mệt không?

Úc Tưởng: Công bằng mà nói, về nhan sắc thì Trữ Lễ Hàn vẫn đẹp hơn, tiếc là sự biến thái kia đã làm vặn vẹo khuôn mặt điển trai của anh ta.

Hệ thống: [...]

Sân thượng ở tầng hai.

Trữ Lễ Hàn vừa ngồi xuống thì ông Kim đã háo hức đến ngồi cạnh và đưa tách trà cho anh: "Chuyện ở nước ngoài lần trước..."

Nói được nửa chừng, chợt ông ta nhận ra suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn không đặt vào chuyện này.

Trữ Lễ Hàn đang nhìn... xuống dưới lầu?

Ở dưới lầu có chuyện gì sao?

Ông Kim đành nhìn xuống thì thấy con trai út của mình đang đứng cùng đứa con ngoài giá thú của nhà họ Trữ. Ừm? Còn có cả một cô gái?

Ông Kim đỏ mặt và chợt cảm thấy xấu hổ.

Ông ta hét lớn: "Kim Diệc Hiên, cút lên đây ngay cho tôi."

Úc Tưởng: ?

Trên lầu có người sao?

Người đàn ông trẻ trước mặt cô ngẩng đầu lên và hét lớn: "Cha, cậu Trữ, sao hai người lại ở đây?"

Ông Kim đặt mạnh tách trà xuống bàn: "Tôi còn muốn hỏi anh, có phải anh cầm chìa khoá khu vườn phía Tây rồi không?"

Lúc này, Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên nhìn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ánh mặt trời chói chang khiến hai mắt cô nheo lại, phải cố lắm mới có thể mở ra để nhìn thấy Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng hỏi: "Có giấy không?"

Ông Kim sửng sốt, mím môi định hỏi cô là người của nhà nào, có biết đây là ai không?

Ông Kim còn đang định gọi vệ sĩ xuống sơ tán người ở vườn hoa thì Trữ Lễ Hàn đã hơi chúi người về phía trước và đáp lời cô gái ấy: "Không có."

Nhưng vừa dứt lời, Úc Tưởng còn chưa kịp hỏi lại thì anh đã nhanh tay rút chiếc khăn được gấp vuông trên ngực áo và ném xuống lầu.

Úc Tưởng vươn tay ra để bắt lấy.

Trong chốc lát, mọi người đều sửng sốt.

Cả ông Kim và cả đứa con út của ông ta, không ai ngờ rằng Trữ Lễ Hàn sẽ nói chuyện với Úc Tưởng. Còn cô thì chẳng quan tâm người khác nghĩ gì trong đầu.

Sau khi chộp được chiếc khăn tay thì ung dung lau sạch lòng bàn tay từng chút một.

Lăng Sâm Viễn: "..."

Lúc này, anh ta mới nhận ra là mình đã nghĩ nhiều.

Úc Tưởng không hề có ý muốn giữ lại chiếc khăn tay mà chỉ muốn lau sạch con muỗi trong lòng bàn tay...

Mà cũng vì hành vi ngoài ý muốn lúc nãy của Trữ Lễ Hàn đã khiến ông Kim chợt không xác định được là anh có quan hệ gì với cô gái ở dưới kia nên khó mà sai biểu vệ sĩ tiếp được.

Bầu không khí có vẻ hơi khó xử.

Mãi đến khi Úc Tưởng lau tay xong thì mới ngẩng đầu, hỏi: "Có cần tôi trả lại cho anh không?"

Lông mày Trữ Lễ Hàn hơi nhíu lại. Anh có thói sạch sẽ.

Trữ Lễ Hàn: "Không cần."

Úc Tưởng nghe thế thì quay đầu quăng khăn tay thẳng vào thùng rác.

Trữ Lễ Hàn: "..."

Tuy anh không cần nhưng cô cũng không nhất thiết phải ném đi một cách dứt khoát như vậy chứ? Không định giữ nó làm bằng chứng sao?

Úc Tưởng ném khăn tay đi, xong xuôi thì quay sang nói với Lăng Sâm Viễn: "Được rồi, không có gì đâu. Mọi người cứ đánh tiếp đi."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Úc Tưởng vén váy đi ra ngoài.

Lăng Sâm Viễn chớp chớp mắt rồi đi theo cô.

Trước mặt Trữ Lễ Hàn, anh ta không thể động tay động chân được.

Nếu không chẳng phải là đang diễn hề cho anh xem sao?

"Không phải cô thích tôi sao?" Vừa ra khỏi khu vườn phía Tây thì Lăng Sâm Viễn đã lên tiếng hỏi.

Ừm?

Úc Tưởng quay đầu lại mới phát hiện ra anh ta đang đi theo mình.

Úc Tưởng: "À."

Câu trả lời không hề thành tâm.

Hệ Thống đành phải hét lớn trong đầu cô: [Tính cách! Nhân vật!]

Úc Tưởng liếm môi: "Tôi thích anh. Thật ra, vừa nãy tôi đang nhìn lén anh."

Lăng Sâm Viễn cười lạnh: "Nhìn tôi đánh nhau sao? Nhìn cô có vẻ không hề đau xót chút nào."

Úc Tưởng: "Vì anh là ánh sáng duy nhất trong tâm trí tôi, là huyền thoại. Anh là tuyệt nhất, không ai có thể đánh bại được anh."

Sắc mặt Lăng Sâm Viễn chợt tối sầm, anh ta thấp giọng hỏi cô: "Có phải cô là người do Trữ Lễ Hàn cử đến không? Anh ta cử người đến tiếp cận tôi?"

Đừng tự luyến nữa anh trai.

Úc Tưởng mím môi: "Anh thấy tôi vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược như thế thì liệu Trữ Lễ Hàn có muốn thuê tôi không?"

Khoé miệng Lăng Sâm Viễn giật giật.

Đúng là... sự thật.

Nếu do Trữ Lễ Hàn cử đến thì hẳn phải là người có nhiều thủ đoạn mới đúng. Huống hồ, giờ anh cũng không biết thực lực thật sự của Lăng Sâm Viễn, chắc còn đang khinh thường đến nỗi không thèm đối phó với anh ta.

Lăng Sâm Viễn nheo mắt: "Vậy là cô thích tôi thật sao? Tôi không biết cô thích cái gì ở tôi."

Anh ta đúng là chó thật!

Không, chó còn không mạnh bằng anh ta.

Úc Tưởng nhớ rằng, theo như trong nguyên tác thì lúc này Lăng Sâm Viễn đã có tình cảm với nữ chính và đang âm thầm chuẩn bị để chinh phục cô ấy.

Vậy mà còn muốn thảo luận xem cô có thích anh ta hay không sao?

Mà nghĩ lại, cũng bình thường.

Nam chính làm tổng tài bá đạo trong những cuốn tiểu thuyết ngày xưa thường được miêu tả theo kiểu: Trừ nữ chính thì những nữ phụ khác đều là công cụ của anh ta.

Họ có thể lợi dụng những nữ phụ này để che chắn và gánh hậu quả thay cho nữ chính, cũng có thể dùng gia thế và sự giàu có của nữ phụ để đem lại danh phận cho ai đó, nhưng sẽ không bao giờ dành tình yêu cho bọn họ. Bởi vì tình yêu chỉ dành cho mình nữ chính. Và cuối cùng còn giết chết cả nữ phụ chỉ để giữ vững vị trí cho nữ chính.

Thật không hổ danh!

Nam chính chó má!

Úc Tưởng chép miệng, sau đó thì đáp lời một cách dịu dàng và trìu mến: "Đúng vậy, tôi thích. Tôi thích nhìn anh lúc anh đánh nhau với người khác, khi mà khóe mắt rỉ máu vì bị thương, khi nơi ánh mắt của anh ánh lên sự áp bức và hung ác. Có thể anh sẽ thở hồng hộc, áo quần xộc xệch vô tình để lộ cơ bụng tám múi, khuôn mặt chi chít những vết bầm xanh tím vì bị đánh..."

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Cô thổ lộ thật đấy à?]

Tôi không nghi ngờ cô, nhưng tôi cũng không có bằng chứng!

Úc Tưởng: Đây, đây, gần như đã đạt đến trình độ quấy rối tình dục rồi đấy.

Hệ thống dần thấy khiếp sợ, nó cảm thấy mình có lẽ đúng là hơi lạc hậu.

Hệ thống: [Có muốn xem xét kỹ hơn về Lăng Sâm Viễn không?]

Úc Tưởng: Sao?

Hệ thống: [Tay anh ta đang siết chặt.]

Úc Tưởng: Đây chẳng phải thứ mà ngươi muốn à? Chẳng lẽ ta còn phải thổ lộ thật lòng để anh ta yêu ta luôn hay gì? Khó lắm, anh ta thuộc về nữ chính rồi.

Hệ thống chợt ngộ ra: [Đúng, cô nói đúng.]

Là nó sai rồi.

Úc Tưởng rất giác ngộ!

Lăng Sâm Viễn đang rất tức giận. Đến nỗi anh ta đã cười vì giận.

Lăng Sâm Viễn: "Cô cố ý chọc tức tôi sao?"

Úc Tưởng giả vờ lau lau khóe mắt, nơi vốn chẳng có giọt nước mắt nào: "Anh không tin tôi sao? Tôi đau lòng quá đi thôi."

Lăng Sâm Viễn giật giật môi.

Úc Tưởng buông tay xuống: "Nếu anh không tin thì thôi vậy, tôi đi đây."

Diễn cũng mệt lắm.

Cô muốn ăn cơm

Lăng Sâm Viễn: "..."

Anh ta nhận ra mình không tài nào hiểu nổi người phụ nữ này.

Mà lúc này, người nổi tiếng kia vẫn đang phát sóng trực tiếp thì chợt phát hiện ra bóng dáng của Úc Tưởng.

"Người đang đứng nói chuyện với cô ấy là ai thế? Ối, tôi không biết."

[Nhìn có hơi quen quen.]

[Mọi người đã đọc tin đồn gần đây chưa? Hình như anh ta là con hoang của nhà họ Trữ.]

[Không, tôi thấy anh ta rất giống anh Ferguson, một người mới nổi trong lĩnh vực phát triển phần mềm. Trên ins có khá nhiều ảnh của anh ta, trông rất giống.]

Lúc này, vệ sĩ đang báo tin cho Trữ Lễ Hàn.

"Chúng tôi vừa nhìn thấy cô Úc, cô ấy đang nói chuyện với Lăng Sâm Viễn."

Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha, giờ ông Kim đang bận đi dạy dỗ con trai mình nên chẳng còn ai ngồi cạnh anh.

Trữ Lễ Hàn hỏi: "Nói gì?"

"Xa quá nên không nghe được:"

"Nói bao lâu?"

"Đã được vài phút, hình như còn chưa nói xong."

Trữ Lễ Hàn dừng một chút rồi nói: "Đưa người đến đây một lát."

"Vâng!"

Còn Úc Tưởng thì đang chuẩn bị quay người rời đi.

Lăng Sâm Viễn nắm lấy cổ tay của cô và trầm giọng: "Nếu cô đã nói thích tôi, vậy tối nay cô làm bạn gái của tôi được không?"

Úc Tưởng muốn hỏi: nữ chính đâu rồi?

Nhưng cô chợt nhớ ra.

Tất nhiên rồi, một nam chính nham hiểm như thế chắc chắn sẽ không nhanh chóng công khai người mình yêu, phòng trường hợp người khác lợi dụng để chống lại chính anh ta.

Hiện tại, mới chỉ có chị gái của nữ chính là biết chuyện này.

Phải chăng cuộc sống của bia đỡ đạn như cô sẽ bắt đầu từ bây giờ sao?

Cô thấy không ổn.

Úc Tưởng thở nhẹ: "Tôi cũng rất muốn làm bạn gái đồng hành với anh."

Lăng Sâm Viễn nhìn mặt cô, trong lòng chợt hiện ra mấy chữ: Dối trá.

Úc Tưởng nhíu mày: "Nhưng hôm nay, tôi đến tham dự buổi tiệc này là để coi mắt. Bác tôi sẽ đưa tôi đến gặp đối phương sớm thôi. Nếu để họ thấy được thì sẽ rất tệ. Anh hiểu không? Trừ khi anh đến nói với bác cả của tôi rằng anh muốn kết hôn cùng tôi thì may ra còn được."

Lăng Sâm Viễn nhanh chóng buông tay cô ra.

Bây giờ anh ta thật sự không thể biết được là cô đang nói thật hay nói dối.

Mà chắc chắn anh ta sẽ không thể cưới cô.

Lăng Sâm Viễn tiến đến gần bên vai của Úc Tưởng, sau đó cúi đầu và ghé sát vào tai cô: "Vậy cô nên giải quyết cho xong đối tượng xem mắt trước rồi hẳn đến nói thích tôi."

Úc Tưởng quay đầu, cô chớp chớp mắt: "Sau này nói chuyện không cần thiết phải đến gần tôi như thế đâu, nếu không tôi sẽ cho rằng anh cũng thích tôi đấy."

Lăng Sâm Viễn nheo mắt, sau đó nhanh chóng đứng cách xa mười thước.

Dường như người phụ nữ này hoàn toàn không biết thế nào gọi là xấu hổ.

Anh ta không nhìn cô nữa mà chỉ có thể quay đi khi những đường gân trên trán dần giật giật.

Vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn thấy có cơ hội, ngay lúc Lăng Sâm Viễn vừa rời đi thì đã nhanh chóng xông đến.

"Cô Úc Tưởng đúng không?" Lần này, anh ta đã biết xác nhận một cách cẩn thận.

"Cậu Trữ muốn gặp cô." Vệ sĩ nói.

Đương nhiên Úc Tưởng sẽ không cho rằng Trữ Lễ Hàn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm thay cô.

Tốt nhất là đừng làm thế.

Cùng lúc nhìn thấy vai phản diện độc ác bậc nhất bộ truyện xuất hiện trong đám cưới như này khiến cô khó mà ngủ yên được.

Đương nhiên Úc Tưởng sẽ không để Hệ thống biết được những suy nghĩ của cô mà chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng rồi đi theo vệ sĩ lên lầu hai.

Người nổi tiếng đang phát sóng trực tiếp chợt thấy ngơ ngác: "Sao cô ấy lại đi lên tầng hai rồi?'

[Tầng hai thì sao?]

[Tôi không hiểu!]

"Là phòng nghỉ dành cho những người quyền lực! Vừa nãy tôi còn thấy ông Kim và tổng giám đốc Kim bước lên đó, còn có cả cậu Trữ nữa. Chỗ đó có vệ sĩ canh gác mà, mọi người có thấy không? Người bình thường không thể đặt chân lên đó được."

[Chết tiệt! Chết tiệt!]

[Vậy cô ấy có đúng là người thật không hay lại giả danh?]

Úc Tưởng giờ đang nhẹ nhàng bước trên tấm thảm và chậm rãi tiến về phía căn phòng cuối cùng.

Cửa phòng mở ra. Bên trong yên lặng đến chết người.

Úc Tưởng trầm tư ba giây. Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?

Không đúng, đây là xã hội hợp pháp mà

Mẹ kiếp.

Không đúng. Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngày xưa không hề tuân thủ luật pháp! Chặt tay, chặt chân, còn moi cả ruột gan!

"Cô Úc?" Người đằng sau lên tiếng.

Người đang ngồi trong sô pha cũng từ từ đứng dậy và quay người lại.

Vì vóc dáng của anh rất cao lớn nên cái bóng do bóng đèn hắt xuống có vẻ rất dài, mà cũng chính vì vậy nên mới khiến người khác có cảm giác ngột ngạt đến khó tả.

"Không dám vào sao? Sợ tôi tra hỏi vì sao cô lại ở cùng Lăng Sâm Viễn à?"

"Cô có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

Hệ thống rất hưng phấn: [Bây giờ cô nói với anh ta rằng cô muốn kết hôn với anh ta đi!]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp