Tôi Làm Cá Mặn Trong Ngược Văn Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 4. Chúng tôi không quen nhau.


3 tháng

trướctiếp

 

"À chào, anh là..." Thư ký của Trữ Lễ Hàn hơi lơ đãng nên vô tình nhìn thấy đoàn người của tổng giám đốc Thẩm.

Cổ họng của tổng giám đốc Thẩm có hơi nghèn nghẹn.

Anh ta thấy như thể mình vừa gặp phải chuyện không nên nhìn.

"Tìm tôi." Lăng Sâm Viễn ngắt lời từ đằng xa.

Anh ta quay sang nhìn, trước hết là nhìn Úc Tưởng rồi khựng lại một chút, sau mới nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm và hỏi: "Mọi người là người của công ty văn hóa Khải Tinh đúng không?"

Tổng giám đốc Thẩm lúng túng gật đầu.

Toang rồi. - Anh ta thầm nghĩ.

Không ngờ đi thang máy mà cũng đụng phải cậu Trữ! Giờ không thể nói lung tung được!

Lúc này, sự chú ý của Trữ Lễ Hàn cũng không còn tập trung đến người em trai ngoài giá thú kia nữa.

Anh từ từ giơ tay lên để đẩy người trước mặt sang một bên và nhìn thẳng vào Úc Tưởng.

Ăn mặc chỉnh tề, cà vạt tỉ mỉ, ngay cả một chiếc cúc áo cũng không gài thiếu, nhìn sơ qua Trữ Lễ Hàn còn có cảm giác hơi đìu hiu. Nhưng chỉ cần anh nhìn cũng đã khiến đối phương cảm thấy bị áp bức đến khó tả.

Úc Tưởng khẽ hít vào một hơi.

Hệ thống còn sợ cô sẽ nói lời không nên nói, không ngừng muốn bịt chặt miệng cô lại.

Nhưng lúc này, tổng giám đốc Thẩm đã mở lời trước.

Thẩm Hải thận trọng nhìn sang Trữ Lễ Hàn sau đó mới thấp giọng: "Đây là nhân viên của công ty chúng tôi, cậu Trữ... quen sao?"

Trữ Lễ Hàn không nhìn thêm nữa mà chỉ bình tĩnh đáp lời: "Không quen."

Tổng giám đốc Thẩm ù ù cạc cạc: "Ồ, ồ, thật xin lỗi, tôi đột ngột quá."

Úc Tưởng cảm thấy ngày hôm nay cũng không tệ. Vì mọi sự xấu hổ đều đã đổ lên đầu tổng giám đốc Thẩm hết rồi.

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng lướt ngang qua người Úc Tưởng và bước vào trong thang máy.

Thư ký và vệ sĩ sửng sốt một hồi rồi mới vội vã đi theo.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Úc Tưởng dường như cảm nhận được ánh mắt của Trữ Lễ Hàn vừa lia sang cổ cô.

Rồi cánh cửa thang máy mới đóng lại khiến mọi cảm nhận ban đầu đều biến mất.

Mà trong thang máy đang bao trùm bởi một sự tĩnh mịch.

Thư ký do dự một hồi rồi mới lên tiếng: "Cậu chủ, chúng ta đi sai thang máy rồi, đây là thang máy cho khách."

Bên cạnh còn có một thang máy chuyên dụng dành riêng cho Trữ Lễ Hàn. Và cũng chỉ có thang máy đó mới dẫn đến phòng giám đốc.

Trữ Lễ Hàn: "..."

Anh cuối đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tan làm đi.”

"Ồ, ồ!" Thư ký mừng khôn xiết, cũng chẳng thèm hỏi cụ thể vì sao hôm nay ông chủ lại kỳ lạ như vậy.

Trữ Lễ Hàn đến hầm gửi xe, thư ký Vương Lịch đã đợi sẵn từ lâu.

Sau khi thấy Trữ Lễ Hàn thì anh ấy cũng nhanh nhảu tiến đến đưa thứ đồ mình đang cầm cho đối phương.

Đó là một tập tài liệu, mở ra là có thể thấy mấy chữ to tướng: Báo cáo khám sức khỏe.

Thư ký Vương hạ giọng: "Thuốc đó quả thực có vấn đề, dùng xong có thể gây rối loạn tuần hoàn, thậm chí nặng hơn còn dẫn đến tử vong."

Trữ Lễ Hàn cụp mắt, khuôn mặt như chìm hẳn vào bóng đen.

Anh chỉ lật xem sơ qua báo cáo sức khỏe này. Sau khi rời khỏi khách sạn ngày hôm đó, anh đã hoãn hội nghị lại để đi làm kiểm tra.

Điều đó chứng tỏ sức khỏe của anh không phải dạng vừa.

Vậy nên lựa chọn lúc ấy mà Trữ Lễ Hàn đưa ra là lựa chọn đúng đắn, tác dụng của thuốc đã giảm đi rất nhiều.

"Phía bên khách sạn Hải Li muốn gặp anh." Thư ký Vương khẽ nói.

Trữ Lễ Hàn đóng báo cáo lại: "Cậu đi xử lý đi."

Thư ký Vương gật đầu: "À. Còn có những phóng viên ngày hôm ấy đã bị giam giữ, chờ đến khi được thả ra thì họ cũng đừng mơ đến chuyện được làm lại lần nữa."

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng, anh không có hứng thú để nghe những thứ đó.

Chợt, Trữ Lễ Hàn vô thức nhéo nhéo đầu ngón tay, trong lúc hoảng hốt, dường như anh có thể cảm nhận được cảm giác khi bóp chặt chiếc cổ mềm mại và mịn màng của đối phương. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cô tên Úc Tưởng đúng không?

Vừa rồi anh còn thấy một dấu tay mờ mờ trên cổ cô.

Mà chỉ cần nhìn thoáng qua thì cũng nhận ra đó là vết gì.

Là thứ anh đã tạo ra.

Lần mất kiểm soát này hoàn toàn khác xa với vốn sống của Trữ Lễ Hàn, nhưng nó không có nghĩa là hoàn toàn không chịu đựng được.

Trữ Lễ Hàn co tay, cố đè nén lửa giận đang sục sôi trong lòng.

Lần té ngã này xảy ra mà không tài nào lý giải nổi.

Chờ đến khi anh tìm được người đứng sau thì sẽ rọc sạch toàn bộ từng khớp xương của đối phương.

"Anh vẫn đang tìm người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình sao?" Thư ký Vương hỏi.

"Không cần." Trữ Lễ Hàn không hề nói mình đã tìm được rồi, nói chính xác là vì anh chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy.

"Giờ tôi lái xe đưa anh về nhà cũ được không?"

"Chờ một chút."

Trữ Lễ Hàn có một chuyện quan trọng muốn hỏi Úc Tưởng.

Anh gọi vệ sĩ đến: "Cậu đến lầu một của sảnh chính để chờ một người. Cô ấy là cô gái đứng cạnh tổng giám đốc Thẩm của công ty văn hóa nào đó lúc nãy."

Vệ sĩ nhanh chóng gật đầu và rời đi.

Mà Úc Tưởng giờ còn đang đi theo vào trong phòng họp nhỏ.

Lăng Sâm Viễn quay lại: "Tổng giám đốc Thẩm đã mang hết tài liệu đến chưa?"

"Đưa đến đây!" Thẩm Hải nói, sau đó lấy tập tài liệu và laptop từ trong cặp.

Lăng Sâm Viễn đến nhận và bắt đầu đọc tài liệu.

Còn Thẩm Hải thì đứng một bên và bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về công ty của mình, cũng như các dự án mới và những người nổi tiếng mà anh ta đã ký hợp đồng.

Úc Tưởng nghe xong cũng hiểu.

Hóa ra đây là một công ty M, chuyên môn phụ trách việc ươm tạo những người nổi tiếng trên mạng.

Chưa đợi tổng giám đốc Thẩm giới thiệu xong thì Lăng Sâm Viễn đã ngắt lời: "Từ từ rồi tôi sẽ xem xét, anh không cần nói làm gì."

Thẩm Hải nghe thế chỉ đành ngồi xuống.

Mà Úc Tưởng giờ mới bắt đầu màn trình diễn của mình.

Cô chống cằm, sau đó dựa vào bàn hội nghị, xoay xoay tách trà trong tay và nghiêm túc nhìn Lăng Sâm Viễn. Nhìn không chớp mắt.

Vì chịu quá nhiều đả kích lớn nên giờ Hệ thống đã bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.

Hệ thống: [Được rồi, bây giờ Trữ Lễ Hàn đã rời đi, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Sâm Viễn trước.]

Úc Tưởng: Hở, ngươi không thấy sự tiến triển à?

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Tiến triển cái gì?]

Úc Tưởng: Ngươi thử nghĩ lại đi, đột nhiên có một người phụ nữ từ đâu xông đến trước mặt rồi bảo tôi thích anh thì có phải bệnh không?

Hệ thống: [Có, bệnh thì bệnh, cô chỉ cần đi theo cốt truyện đã định sẵn là được.]

Úc Tưởng: Sao ngươi không tỉnh táo thêm một chút nhỉ? Vì sao ngươi chỉ có thể được phân đến làm Hệ thống nhân vật bia đỡ đạn như ta? Tất nhiên là vì ngươi không giỏi bằng những Hệ thống khác chứ gì nữa? Cũng là vì ngươi quá cứng nhắc khi hướng dẫn ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống: [...]

Đừng nói nữa, càng nói tôi càng cảm thấy mình đã tạo ra tội ác gì ghê gớm lắm nên mới bị phân đến chỗ cô.

Úc Tưởng: Ngươi bảo nam chính thông minh đến mức nào?

Hệ thống: [Đương nhiên là chỉ số IQ cao nhất, dù sao anh ta cũng là nam chính mà.]

Úc Tưởng: Ừ, thế ngươi nghĩ xem, nếu ta cũng là robot như ngươi thì đã chắc chắn sẽ đến gặp nam chính để tỏ tình mà không cần lý do, cũng chẳng cần tình cảm. Liệu nam chính có nghi ngờ rằng ta không phải người không?

Hệ thống: [...]

Nó dần bị thuyết phục.

Mà giờ, Lăng Sâm Viễn thực sự không thể phớt lờ ánh mắt nóng bỏng và tập trung quá mức kia của Úc Tưởng.

Anh ta chỉ đành quay sang nhìn cô.

Sau đó, Úc Tưởng lại tiếp tục nhìn anh ta.

Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, nhưng ánh nhìn của Úc Tưởng vẫn kiên định như thế.

Và đây cũng là cô gái mặt dày và bạo gan nhất là Lăng Sâm Viễn từng nhìn thấy.

Tất nhiên, cô cũng là cô gái đẹp nhất trong số những người anh ta từng gặp.

"Giám đốc Lăng?" Thẩm Hải cứ thấp thỏm nãy giờ nên mới lên tiếng đề nghị: "Giờ cũng chẳng còn sớm, anh xem, hay lát nữa chúng ta đến khách sạn Hải Li dùng bữa cùng nhau được không?"

Khách sạn Hải Li cũng chính là nơi mà Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đã lăn lộn với nhau cả đêm.

Nó thật sự rất nổi tiếng ở thành phố Hải.

Lăng Sâm Viễn đặt tập tài liệu xuống: "Không cần, tạm thời cứ để tài liệu ở lại đây cho tôi. Tôi sẽ nhờ người sao chép một phần tư liệu điện tử, tổng giám đốc Thẩm có thể lấy máy tính về."

Thẩm Hải giờ không chỉ thấp thỏm mà còn thấy nôn nóng.

Anh ta không khỏi tự trách bản thân vì đã chọn ngay thời điểm không thích hợp, đụng phải cậu Trữ và Lăng Sâm Viễn.

Có lẽ vì anh ta vừa mới gặp phải chuyện không vui nên chắc chắn không có tâm trạng để tiếp đón họ nữa.

Tổng giám đốc Thẩm đành phải đồng ý: "Được rồi, khi nào ngài rảnh hoặc có gì tiến triển thì cứ gọi lại cho tôi."

Liêu Giai Phỉ cầm sổ lên và đi đằng trước còn Thẩm Hải theo sau.

Mà lúc này, Lăng Sâm Viễn cũng đến đóng cửa kính lại.

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Mẹ kiếp!]

Tiến triển kiểu gì thế này.

Sao đột nhiên lại thành ra như vậy...

Lăng Sâm Viễn cứ đứng yên ở cửa như thế rồi quay sang hỏi: "Chúng ta từng gặp nhau chưa? Vừa rồi cô cứ nhìn tôi."

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.

Ồ, ồ, ồ, không sao, hóa ra chỉ hỏi thế thôi.

Nó còn tưởng sau khi nhiệm vụ của Trữ Lễ Hàn tan nát thì chuyện này cũng không xong. Trách nó, trách nó, bộ não nhỏ bé này chứa quá nhiều thứ độc hại.

"Ừ, có gặp nhau ở tiệc rượu." Úc Tưởng gật đầu.

"Cô là..."

"Nơ bướm lớn."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Vừa dứt lời thì anh ta đã mường tượng tới...

Bởi vì người phụ nữ mang bộ lễ phục có chiếc nơ to tướng trong buổi tiệc rượu kia cũng chói mắt y như anh ta. Nhưng chẳng qua, Lăng Sâm Viễn làm vậy là vì thân phận đáng xấu hổ của mình còn đối phương làm vậy là vì gu thời trang khác người của cô.

Anh ta dường như gặp khó khăn trước hình tượng đó, giờ nhìn người phụ nữ trẻ đang khoác chiếc áo len màu nâu hạt dẻ, quàng chiếc khăn dài và nét mặt thanh tú đang ngồi trước mặt khiên anh ta phải cất lời:

"Cô cứ nhìn chằm chằm tôi, có chuyện gì sao?"

"Tôi thích anh, anh không nhận ra sao?" Úc Tưởng nói rất tự tin.

Anh ta... đúng là không nhận ra thật.

Lăng Sâm Viễn thấy buồn cười, anh ta nhìn cô và hỏi lại: "Vậy sao?"

Địa vị của anh ta ở thành phố Hải giờ rất đáng xấu hổ.

Nhưng không một ai biết rằng anh ta đã gầy dựng thế lực ở nước ngoài.

Rất nhiều cô chủ hào môn đem lòng mến mộ Lăng Sâm Viễn, nhưng vì địa vị của anh ta mà phải do dự. Chưa từng có ai dám đến trước mặt Lăng Sâm Viễn mà giương giọng nói lớn chữ "Thích" như thế.

Úc Tưởng: "Anh có thích tôi không?"

Lăng Sâm Viễn: "Chắc chắn là không."

Người phụ nữ trước mắt không có gu thẩm mỹ, thô lỗ mà nhìn thoáng qua còn thấy không thông minh cho lắm.

Khác xa hoàn toàn với người con gái mà anh ta thích.

Úc Tưởng: Nếu giờ tôi bảo không sao thì lại tính là OOC.

Hệ thống rất hài lòng: [Đúng vậy. Giờ cô có thói quen hỏi tôi trước khi nói rồi đấy, rất tốt, nhớ phát huy.]

Úc Tưởng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng rồi nhấn mạnh từng chữ: "N,m,s,l."

Vừa nói xong thì cô đã đi đến trước mặt Lăng Sâm Viễn rồi mở cửa bước ra ngoài một cách kiêu hãnh.

Hệ thống còn đang ngây ngốc: [Gì? Cô có ý gì?]

Úc Tưởng: Chăm lên mạng một chút, đọc thêm nhiều sách vào.

Mà Lăng Sâm Viễn cũng sửng sốt.

Có ý gì?

Giờ anh ta đang nghi ngờ cô có ý chửi anh ta nhưng lại không có bằng chứng.

Lăng Sâm Viễn nhíu mày.

Mà tổng giám đốc Thẩm ở phía bên kia vừa đi xuống lầu một thì đã thấy có gì đó sai sai.

"Úc Tưởng đâu?"

Liêu Giai Phỉ: "Tôi không biết, hay vừa nãy đi theo không kịp."

Thẩm Hải suy nghĩ một hồi và chợt nhớ ra: "Hình như vừa này giám đốc Lăng đóng cửa! Anh ta để quên Úc Tưởng ở trong rồi?"

Sắc mặt Liêu Giai Phỉ hơi biến động: "Anh ta muốn làm gì?"

Tổng giám đốc Thẩm cúi đầu và lẩm bẩm: "Vừa nãy tôi nói bầu không khí có gì đó không ổn lắm, nói không chừng là có quen nhau từ trước nhưng không thể nói ra trước mắt chúng ta....tốt nhất là thế này...."

Liêu Giai Phỉ: "Nhưng nhỡ anh ta có ý xấu thì sao..."

Thẩm Hải đang định thuyết phục cô ta lần nữa.

Mà chuyện giữa hào môn với hào môn có thể xem là chuyện xấu không?

Lúc này, chợt có một vệ sĩ đi đến.

"Là tổng giám đốc Thẩm phải không?"

Thẩm Hải: "Đúng, có chuyện gì sao?"

Được. Đúng là tổng giám đốc Thẩm rồi.

Và đúng là cô gái bên cạnh tổng giám đốc Thẩm đây rồi.

Vệ sĩ nhìn Liêu Giai Phỉ và nói: "Cậu Trữ đang chờ cô ở hầm xe."

Thẩm Hải nghe thế thì ngơ ngác, sau đó lặp lại lần nữa: "Anh nói gì?"

Liêu Giai Phỉ cũng ngớ người: "Xin lỗi, tôi không quen cậu Trữ."

Vệ sĩ: "Dù cô có quen hay không thì cũng phiền cô đi theo tôi một chuyết, cậu Trữ đang chờ. Nếu cô không yên tâm thì có thể để vị tổng giám đốc Thẩm này đi cùng đến hầm xe rồi đứng quan sát từ xa là được."

Tổng giám đốc Thẩm đáp: "Được, đi thôi."

Liêu Giai Phỉ chỉ đành phải đi theo đối phương đến hầm xe.

"Cậu cả, người đến rồi." Vệ sĩ dừng lại bên một chiếc Maybach và gõ gõ cửa xe.

Cửa sổ nhanh chóng được kéo xuống.

Sườn mặt tuấn tú của Trữ Lễ Hàn cũng dần xuất hiện.

"Chạy nhanh đấy." Anh vừa nói vừa quay đầu lại, vẻ mặt có vẻ rất lạnh lùng, như thể khác hoàn toàn với người ăn mặc chỉnh tề và lịch sự trong tòa nhà khi nãy.

Liêu Giai Phỉ cũng khiếp sợ đến mức tim đập loạn.

"Trữ, cậu Trữ..." Giọng cô ta dần run lên.

Trữ Lễ Hàn nhìn cô ta: "..."

Trữ Lễ Hàn: “Cô là ai?”

Liêu Giai Phỉ: "Hả?"

Cô ta cũng muốn biết có chuyện gì đang xảy ra.

Trữ Lễ Hàn quay sang nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ ngơ ngác, nhanh chóng giải thích: "Tôi thực sự tìm cô gái đi bên cạnh tổng giám đốc Thẩm mà."

Liêu Giai Phỉ chợt hiểu ra gì đó, sau khi im lặng một hồi thì cô ta mới thấp giọng hỏi lại: "Vậy anh có nghĩ rằng, bên cạnh tổng giám đốc Thẩm có đến hai cô gái không?"

Vệ sĩ: "..."

Toang rồi.

Cậu cả cũng đâu có nói là có hai người đâu.

Thực sự là lúc đó Trữ Lễ Hàn cũng không chú ý đến Liêu Giai Phỉ. Anh chỉ thấy Úc Tưởng thôi.

"Thôi." Trữ Lễ Hàn thấp giọng.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cũng phai dần, như thể người vừa bức áp người khác lúc nãy chỉ là do ảo giác mà ra.

"Đưa cô ta về đi." Trữ Lễ Hàn nói xong thì kéo cửa xe lại.

Vệ sĩ cũng nhanh chóng gật đầu rồi vội vàng chạy đi làm để chuộc tội.

Mà tổng giám đốc Thẩm còn đang nhìn Liêu Giai Phỉ, thấy cô ta trở ra nhanh như vậy thì có hơi nghi ngờ: "Nói chuyện với cậu Trữ xong rồi sao?"

"Không phải, nhận nhầm người." Liêu Giai Phỉ dừng một chút: "Người cậu Trữ muốn tìm, có lẽ là Úc Tưởng."

Thẩm Hải sửng sốt một thoáng rồi chậm rãi cười: "À, ra là vậy. Đúng là, thế mà bảo là không quen biết..."

Anh ta khựng lại rồi thầm nghĩ liệu có phải là có gì đó riêng tư và mờ ám không nhỉ?

Ví dụ như, người tình?

Mà vậy thì cũng không đúng.

Tổng giám đốc Thẩm dần thấy bối rối.

Úc Tưởng không thể là người tình của cả người anh và cả cậu em được đúng không?

Mẹ nó, vậy chẳng phải là khiêu vũ trên dây thép à?

Mà trong lúc tổng giám đốc Thẩm còn đang ngu ngơ ở đây thì Úc Tưởng đã rời khỏi tòa Quang Minh.

Người vệ sĩ dù có muốn chuộc tội thì cũng không thể tìm được cô nữa.

Trong xe, thư ký Vương hỏi: "Anh tìm cô ấy là để điều tra xem kẻ đứng sau chuyện này là ai sao?"

Anh ấy định chủ động xin nhận việc: "Hay để tôi đích thân đến công ty đó một chuyến? Trong vòng ba ngày, tôi có thể bắt được người đó."

"Không." Trữ Lễ Hàn bình tĩnh nói: "Được rồi, cứ lái xe đi."

Muốn gặp được cô, e là còn khó hơn việc người khác muốn gặp được anh.

“Vâng.” Thư ký Vương cũng chẳng hỏi nhiều.

Giờ tra ra người đứng sau không còn là chuyện quan trọng nữa, giờ khách sạn Hải Li đã sợ chết khiếp, mấy tay săn ảnh cũng đã hoảng hồn, muốn hỏi cũng chẳng khó.

Anh không cần phải cạy miệng Úc Tưởng.

Anh chỉ muốn hỏi.

Sao cô phải chạy?

Sợ sau khi anh dậy sẽ lột da cô hay gì?

Và sau khi cô rời khỏi trong ngày hôm ấy thì có uống thuốc tránh thai không?

Mà Lăng Sâm Viễn vừa nhận được cuộc điện thoại và đang đi xuống lầu.

Anh ta không giống với Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn là cậu cả, ai ai cũng biết đến tên tuổi của anh.

Trữ Lễ Hàn có thang máy chuyện dụng, còn anh ta thì không có.

Lâm Sâm Viễn chỉ đi thang máy của các nhân viên và khách như bình thường.

"Giám đốc Lăng." Có nhân viên chào hỏi.

Lăng Sâm Viễn gật đầu.

"Mọi người có biết mấy chữ đó có nghĩa là gì không?" Đột nhiên, Lăng Sâm Viễn lên tiếng hỏi.

"Mấy chữ đó là mấy chữ gì vậy giám đốc Lăng?"

"n,s, mấy chữ đại loại thế...”

"Có thể là một từ viết tắt hoặc một từ đơn chăng? Anh có thể lên mạng tìm thử."

Lăng Sâm Viễn mở điện thoại tìm.

n,m,s,l.

Chỉ cần đừng tin rằng nó có nghĩa là mẹ anh đã chết là được.(*)
 Cụm 你妈妈死了(mẹ anh đã chết) có pinyin là Nǐ māmā sǐle: âm đầu là N,m,s,l.

Thật ra nó là một cụm từ phổ biến được dùng để khích lệ và rất tích cực! Đồng thời, nó còn có thể dịch là: Không sao đâu, bạn là rồng, đầu chó,.. .v.v..

Lăng Sâm Viễn: "...?"

Cô đang khích lệ anh ta?

Khích lệ cái gì? Khích lệ anh ta nói thêm vài lời với cô rằng anh ta không thích cô sao?

Mà Úc Tưởng giờ đã về đến nhà.

Phòng khách nhà họ Úc đang rất náo nhiệt vì bọn họ đang thử lễ phục.

"Của mày đây." Bác cả của nhà họ Úc đưa cho Úc Tưởng một bộ quần áo, sau đó còn cảnh cáo thêm: "Đừng bao giờ mặc mấy bộ quần áo do mày tự mua nữa, mai là tiệc gả con gái của nhà họ Kim, đừng làm xấu mặt nhà họ Úc ngay trong tiệc cưới."

Hệ thống: [Đến rồi, ngày mai là thời điểm quan trọng của cốt truyện! Cô chắc chắn phải nắm chắc.]

Úc Tưởng hỏi: Có nhân vật quan trọng nào của cốt truyện xuất hiện sao?

Hệ thống: [Tất nhiên rồi, nam chính, nữ chính, phản diện đều tề tụ..]

Nói đến đây, chợt âm thanh của Hệ thống im bặt một hồi.

Hệ thống: [Cô không được làm bậy!]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp