Kẻ Simp Pháo Hôi Mắc Hội Chứng Quên Mặt

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

 

Ngày cuối cùng của ba ngày nghỉ Trung thu, Mạnh Vân Trình ngủ ở nhà đến tối mịt, ngày hôm sau tỉnh dậy chuẩn bị tựu trường, trong phòng khách nhà anh đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Viền mắt Tiêu Trường Cẩm ửng đỏ, vài giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi, dáng vẻ vừa nhìn đã thấy thương. Ngồi cạnh cậu là một người phụ nữ trung niên mặc váy màu trắng ngà, mái tóc dài được vén ra sau một cách dịu dàng. Đó là mẹ của Mạnh Vân Trình, bà Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa nắm chặt tay Tiêu Trường Cẩm rồi an ủi.

Mạnh Vân Trình vừa dậy đã phải thấy cảnh tượng như thế, đầu óc vốn đã choáng váng mơ màng giờ lại càng khó chịu hơn.

Tiêu Trường Cẩm qua đây “bán thảm”, vẻ mặt luôn bị Mạnh Vân Trình đối xử lạnh lùng giờ lại run lên nhè nhẹ trước mặt Tạ Phương Hoa.

Mạnh Vân Trình không thích cậu ta, anh cũng không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào, nói chung là đột nhiên có ngày anh nhìn Tiêu Trường Cẩm không vừa mắt.

Nhưng Tiêu Trường Cẩm lại rất được mẹ anh yêu quý, Mạnh Vân Trình dám ra mặt với cậu ta nhưng lại không dám trái lời bà Tạ Phương Hoa.

Quý bà Tạ Phương Hoa gọi anh đưa Tiêu Trường Cẩm đến đại học B dạo một vòng, coi như hẹn hò với nhau.

Mạnh Vân Trình muốn nói hẹn hò cái rắm, cặp đôi bên nhau mới đi hẹn hò, mà anh chỉ hận không thể đào một cái hào ngăn cách mình với Tiêu Trường Cẩm.

Nhưng quý bà Tạ Phương Hoa đã nói sao thì phải làm vậy, Mạnh Vân Trình chỉ có thể đen mặt để Tiêu Trường Cẩm theo mình đến trường đại học B.

Ngày quay lại trường là chủ nhật, không có lớp nào học.

Bước chân của Mạnh Vân Trình vừa dài vừa nhanh, nhưng Tiêu Trường Cẩm vẫn kiên nhẫn theo sau. Cậu ta đi theo Mạnh Vân Trình vào tận ký túc xá, lúc này Nghiêm Ngọc với Hoàng Húc vẫn chưa đến, Mạnh Vân Trình cũng không muốn ở cùng một phòng với Tiêu Trường Cẩm, bèn rời khỏi ký túc xá.

Sau đó Tiêu Trường Cẩm nói muốn uống trà sữa, bảo Mạnh Vân Trình đi mua cùng cậu.

Mạnh Vân Trình nói có thể, nhưng mua xong Tiêu Trường Cẩm nhất định phải cút đi.

Tiêu Trường Cẩm đồng ý, nhưng cậu ta có làm được hay không lại là chuyện khác.

Hai người đến quán trà sữa Yoyo ở bên kia đường rồi gặp một người không ngờ tới.

...

Hai người bị nghi là "cặp đôi sến súa" này không thu hút được nhiều sự chú ý của Lộ Đinh. Bởi vì rất nhanh đã đến giữa trưa, người vào cửa hàng cũng tấp nập hơn, đồ ăn bán ra cũng nhiều dần. Lộ Đinh giúp mọi người cắt trái cây và làm đủ thứ khác, rất bận rộn.

Có điều, quản lý thấy cậu mới đi làm ngày đầu tiên, phần lớn thời gian đều để cậu đứng ở quầy thu ngân. Bởi Lộ Đinh vốn đã có kinh nghiệm làm việc ở quán trà sữa, thao tác sử dụng máy tính tiền cũng không mấy phức tạp nên rất nhanh cậu đã lên tay, thậm chí không cần chị thu ngân đứng trông nữa.

Buổi trưa bận rộn trôi qua, sau đó chị thu ngân cũng tan làm, cả buổi chiều chỉ có Lộ Đinh ở lại.

Vì Đại học B có người gác cổng nên Lộ Đinh tan làm sớm hơn nhiều so với các công nhân viên khác. Trước khi đi thì quản lý đột nhiên gọi cậu lại, bảo với cậu là ngày đầu tiên đi làm rất khá, sau đó đưa một phong bì màu đỏ trị giá năm mươi nhân dân tệ.

"Tiền không nhiều lắm, nhưng cũng là tấm lòng cả. Hôm nay cậu làm việc không tệ, lúc về nếu có thời gian rảnh thì nói cho chị biết, chị sẽ sắp ca làm cho."

Lộ Đinh không ngờ quản lý lại đưa cho mình tiền thưởng, quản lý ở quán trà sữa mà cậu làm trước đây không chỉ hung hãn mà thậm chí còn chuyên môn sắp xếp việc nặng nhọc cho cậu.

Trên đường trở về ký túc xá, Lộ Đinh không ngừng suy nghĩ về những người cậu gặp từ lúc chết cho đến giờ, khác một trời một vực với những người cậu đã tiếp xúc trước khi chết.

Cuộc sống của cậu và của nguyên chủ giống như hai mặt âm dương vậy, hoàn toàn khác biệt.

Lục Đình nhớ rằng số 111 có nói nguyên chủ của thân thể này đã len lén chạy mất.

Sao phải chạy nhỉ? Có những người phụ huynh cùng bạn bè tuyệt vời như vậy, còn muốn gì hơn nữa? Tình yêu đẹp? Mạnh Vân Trình sao?

Lộ Đinh nghĩ đến người đàn ông đó, nhưng trong đầu lại không có bất cứ ấn tượng gì với gương mặt của anh.

Cũng không sao, dù sao cũng không phải đồ của cậu, từ chối hay nhận cũng không liên quan, mục đích của cậu chỉ là hoàn thành nhiệm vụ rồi sống sót trong thế giới này mà thôi.

... ( truyện đăng trên app TᎽT )

Màn đêm buông xuống, điểm xuyết thêm đầy sao.

Giữa phòng 608 đột nhiên nghe thấy tiếng "huỵch". Hoàng Húc ngồi dậy từ trên giường, sau đó nhanh chóng leo thang xuống, xỏ dép đi đến trước mặt Mạnh Vận Thành đang xem phim. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Khuôn mặt to lớn của anh ấy tiến về phía trước, che khuất đi màn hình máy tính.

Mạnh Vân Trình: "..."

Hoàng Húc chớp chớp mắt, gọi: "Anh Mạnh."

Mạnh Vân Trình liếc nhìn, đẩy anh ấy ra hỏi: "Dây thần kinh bị chập ở đâu à?"

Hoàng Húc kéo ghế rồi ngồi xuống, sau đó đưa điện thoại cho Mạnh Vân Trình, chỉ vào khuôn mặt đang cười tươi như hoa trên màn hình, nói: "Ai đây ấy nhỉ?"

Mạnh Vân Trình bị anh làm phiền, không chịu được đành nhìn sang, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt đó thì ngây ngẩn cả người.

Người trong ảnh là Lộ Đinh, cậu đang mỉm cười đưa hóa đơn cho khách.

Sau đó Hoàng Húc lấy tay trượt sang, hình ảnh cũng thay đổi theo, nhưng nhân vật chính vẫn là Lộ Đinh.

Lộ Đinh đưa trà sữa cho khách, Lộ Đinh cúi thấp đầu nhận yêu cầu của khách, còn có cả ảnh Lộ Đinh đứng im không làm gì. Khóe miệng đều nhếch lên, đôi mắt hoàn toàn lấp lánh.

Hoàng Húc ngơ ngác nhìn Mạnh Vân Trình, lẩm bẩm: "Anh... rốt cuộc đây là ai vậy?"

Mạnh Vân Trình cầm điện thoại của anh ta, thoát ra khỏi bức ảnh thì phát hiện Hoàng Húc đang xem trên bài post của trường họ.

Lộ Đinh bị chụp lén đăng lên diễn đàn trường rồi.

Người chụp ảnh viết: [Up up, mong mò được. Hôm nay tui đi mua đồ uống ở quán trà sữa Yoyo bên kia đường, không ngờ lại gặp được anh thu ngân đẹp trai như vậy!!! Giọng nói rất hay, vừa nhìn tui còn tưởng anh ấy lạnh lùng lắm cơ, nhưng không ngờ sau đó anh ấy cười dịu dàng lắm!!!! Tui hỏi quản lý thì mới biết anh ấy là sinh viên bán thời gian mới đến hôm nay, và cũng là sinh viên Đại học B đó!!!! Tui rất muốn có Wechat anh ấy, có ai quen không!!]

Di động bị ném lại vào trong lòng, Hoàng Húc còn chưa kịp định thần lại: "Không ngờ… thằng nhóc đó... sao đột nhiên sáng chói như mặt trời thế kia rồi."

"Ai thành ánh mặt trời cơ?" Nghiêm Ngọc mới từ ký túc xá khác trở về, tình cờ nghe được câu như vậy.

Hoàng Húc vội vàng đưa điện thoại di động cho anh: "Mau nhìn mau nhìn, ý là Lộ Đinh, cái đứa simp Lão Mạnh á, làm tôi sốc chết được."

Nghiêm Ngọc cầm điện thoại rồi nhìn mấy lần nhưng lại không có phản ứng nào.

Hoàng Húc không tin nổi: “Cậu không ngạc nhiên chút nào à?”

Nghiêm Ngọc nhìn anh rồi cười: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Lúc mới vào học, tôi với Lão Mạnh đi chơi bóng rổ thì cậu ấy đến đưa nước."

"Đưa cho Lão Mạnh à? Sao tôi chưa nghe vụ này bao giờ nhỉ?"

Nghiêm Ngọc cười mỉm: "Ngay cả cậu cũng nghĩ là đưa cho Lão Mạnh đúng không. Tôi cũng tưởng thế, tất cả mọi người đều nghĩ là Lão Mạnh. Nhưng cuối cùng, cậu đoán xem cậu ấy đưa cho ai?"

Hoàng húc vừa nghe thấy không phải đưa cho Mạnh Vân Trình, nhanh chóng mở to mắt: "Ai mà biết, đưa ai?"

"Tôi..." Nghiêm Ngọc nói.

Hoàng Húc: "???"

"Nhưng… nhưng không phải cậu ta đã ngồi cạnh Lão Mạnh trong hôm đọc bài phát biểu khai mạc sao?"

Nghiêm Ngọc nhướng mày hỏi: "Tôi nói cậu nhé A Húc, sao cậu hiểu rõ đường đi nước bước của bạn Lộ kia thế?"

"Tôi..." Hoàng Húc nghẹn lại: "Tôi chỉ tùy tiện lướt diễn đàn mà thôi."

Nói xong lại ảo não nằm xuống giường, lên diễn đàn hóng chuyện buôn dưa.

Nghiêm Ngọc mỉm cười đi tới trước mặt Mạnh Vân Trình, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?"

Anh ấy đang hỏi về chuyện bài diễn thuyết hôm khai giảng, hành động hiện tại của Lộ Đinh quả thực đã làm bọn họ bối rối.

Mạnh Vân Trình nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm nhưng những gì anh nói tiếp theo đã bộc lộ phần nào sự quan tâm dành cho Lộ Đinh.

"Tôi đâu có biết được. Hôm nay tôi đến quán trà sữa nhưng hình như cậu ấy không nhận ra tôi, giống hệt lúc A Húc nói khi khai giảng." Thật ra không chỉ có hai lần này mà thôi. Mạnh Vân Trình còn nhớ có một lần khác ở siêu thị nhưng nếu nói ra thì có vẻ như anh đang quan tâm rất nhiều chứ không phải chỉ một chút nên đành thôi, dù sao anh cũng không quan tâm Lộ Đinh có nhận ra mình hay không.

Đúng vậy, hoàn toàn không.

Là người ngoài, đương nhiên Nghiêm Ngọc không hiểu rõ được Lộ Đinh đang nghĩ gì, nhớ lại nửa học kì của năm thứ nhất, cậu cố chấp với bạn mình như thế nào, anh ấy cũng chỉ có thể thở dài, vỗ vai Mạnh Vân Trình nói: "Tìm cách phá bẫy đi, không ngờ sau một kỳ nghỉ hè, kỹ năng của cậu ấy lại đột nhiên trở nên cao cấp như vậy."

Mạnh Vân Trình mở miệng muốn nói, anh cảm thấy Lộ Đinh thật sự không có tâm tư gì với anh nữa. Nhưng không biết tại sao mỗi lần anh nghĩ như vậy, Lộ Đinh lại không biết xuất hiện từ đâu mà đến bên cạnh anh, sau đó dùng hành động để nói cho anh biết: “Không, tôi không cho phép anh nghĩ như vậy.”

Nếu như nói kỳ nghỉ hè trước, Mạnh Vân Trình anh thỉnh thoảng lại nhớ đến Lộ Đinh rồi thắc mắc xem cậu có suy nghĩ gì với mình không, vậy chắc chắn cậu sẽ không tin.

Nhưng mà chuyện này quả thật đã xảy ra.

Mạnh Vân Trình chán nản xoa mặt: “Tôi thật sự phục cậu ấy luôn rồi, cậu có thể để tôi một mình được không?"

Nghiêm Ngọc mỉm cười, lại vỗ vai anh tỏ ý an ủi rồi đi tắm rửa.

...

Dạo gần đây, Lộ Đinh có tiết thì đến lớp, còn khi rảnh thì lại làm thêm ở quán trà sữa, thỉnh thoảng nghỉ ngơi rồi đi ăn cùng bạn cùng phòng. Một cuộc sống nhẹ nhàng, tự do tự tại là thứ mà Lộ Đinh đã khát vọng từ lâu, không cần phải lo lắng về căn bệnh tim như bom hẹn giờ mọi lúc mọi nơi.

Ngay lúc cậu đang mải mê đến mức suýt quên mất còn có nhiệm vụ thì giọng nói đó lại vang lên trong đầu.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp