Kẻ Simp Pháo Hôi Mắc Hội Chứng Quên Mặt

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

 

Lưu ý từ nhóm dịch: Có lẽ do đồng âm nên tác giả đã viết sai tên Lý Kỳ Ngọc thành Lý Kỳ Vũ, để thống nhất trong bộ truyện, chúng mình sẽ dùng tên lý Kỳ Ngọc nha! Trong những chương sau, còn có một số nhân vật là một nhưng tên type khác như Tiêu Trường Cẩm và Tiêu Vân Cẩm, để tiện thì chúng mình cũng xin chốt tên là Tiêu Trường Cẩm nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, moaz moaz!

Nội dung cốt truyện đã không xuất hiện từ sau buổi diễn thuyết khai giảng. Ngay khi Lộ Đinh cho rằng nó đang che giấu một thủ đoạn lớn nào đó thì đột nhiên đến tết Trung thu, nhà trường cho nghỉ ba ngày.

Trong ba ngày nghỉ này, nội dung cốt truyện vẫn chưa xuất hiện, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu và Mạnh Vân Trình có thể rất khó gặp lại nhau ở trường. Nhưng trong ba ngày nghỉ này, Lộ Đinh lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Cha mẹ nguyên chủ chỉ có cậu là người con trai duy nhất, mặc dù tính cách cậu có chút lập dị nhưng hai vợ chồng cũng không có gì bất mãn với đứa con trai duy nhất này.

So với cha mẹ ruột đã bỏ rơi một đứa con bị bệnh tim để sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, rõ ràng cặp vợ chồng này hơn hẳn.

Nhưng cũng có thể là do mức độ không giống nhau, cho dù Lộ Đinh không muốn suy đoán cặp vợ chồng tốt như vậy lại có ý xấu, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn suy đoán như vậy, thậm chí còn lớn mật hỏi Lý Mỹ Linh nếu phát hiện con trai mình bị bệnh tim sẽ làm gì.

Câu trả lời của Lý Mỹ Linh khiến người đặt câu hỏi như Lộ Đinh cảm thấy rất xấu hổ, cảm xúc này kéo dài đến khi kết thúc kì nghỉ Trung thu và cũng là ngày nhập học.

Thậm chí khi ăn sáng Lộ Đinh còn không dám nhìn Lý Mỹ Linh quá 3 giây, vội vàng ăn sáng rồi xách cặp rời đi.

Phòng 304.

Mới ba ngày trôi qua, khuôn mặt Vương Xuyên đã trở nên tròn trịa hơn rất nhiều.

Có lẽ vì ánh mắt quá chăm chú của Lộ Đinh, Vương Xuyên xấu hổ gãi gãi mặt, lắp bắp hỏi: “Tôi… béo lên rõ như vậy sao?”

Lộ Đinh còn chưa kịp trả lời, Trần Diệc bên cạnh đã nói trước: "Không sao đâu, không cần xấu hổ, chỉ cần ngày nào cậu cũng đăng đồ ăn lên vòng bạn bè WeChat là cũng khiến tôi muốn béo lên rồi."

Trần Diệc vừa nói như vậy, Lý Kỳ Ngọc cùng đồng tình nói: “Đúng vậy, mỗi khi tôi xem đều thấy thèm, có phải bác gái đã từng làm đầu bếp ở nhà hàng không? Mùi thơm đến mức tôi có thể ngửi thấy nó qua điện thoại.”

Sau khi được Trần Diệc và Lý Kỳ Ngọc khen ngợi liên tục, Vương Xuyên khiêm tốn nói: “Này, đâu có lợi hại như vậy, chỉ là đồ ăn thường ngày thôi, Khi nào có thời gian hãy đến nhà tôi ăn một bữa, vừa khéo mẹ tôi rất thích nấu nướng.”

Có vẻ Trần Diệc và Lý Kỳ Ngọc tâng bốc Vương Xuyên chỉ chờ cậu ấy nói những lời này, hai người lập tức đồng ý, Lộ Đinh đang nghĩ hôm nay Vương Xuyên mặc áo thật đẹp cũng bị ép đi ăn dù chẳng hiểu gì. 

"Nào, không nói việc béo này nữa." Lý Kỳ Ngọc đột nhiên nói: "Buổi sáng khi đến đây tôi đã gặp nam thần của Tiểu Lộ ở cửa. Mẹ kiếp, trước hết tôi không phải gay. Thứ hai, sao mới ba ngày mà hắn có vẻ đẹp trai hơn rồi.”

Lộ Đinh: "..."

Trần Diệc cười nói: "Tại sao phải nhấn mạnh cậu không phải gay?"

"Tôi sợ Tiểu Lộ hiểu lầm tôi muốn tranh giành với cậu ấy thôi.” Lý Kỳ Ngọc giải thích: “À đúng rồi, hình như bên cạnh cậu ấy còn có người đó, tên… tên là gì nhỉ?”

Cậu ấy suy nghĩ một hồi lâu rồi quay đầu về phía Lộ Đinh hỏi: “Này Tiểu Lộ, bạn trai tin đồn của Mạnh Vân Trình tên gì?”

"..." Lộ Đinh ngây giờ.

Sao cậu biết được!

Trần Diệc nghĩ thầm rằng câu hỏi này của Lý Kỳ Ngọc thật sự có ý chọc vào tâm tư người khác, cậu ấy nhìn Lộ Đinh “lộ ra vẻ đau lòng” trước câu hỏi của Lý Kỳ Ngọc, không kìm chế được mà đứng ra nói với Lý Kỳ Ngọc: “Này, bạn trai tin đồn cái gì? Cậu nghe chuyện này ở đâu vậy, toàn là nói bậy bạ.”

Cậu ấy vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Lý Kỳ Ngọc, Lý Kỳ Ngọc ngay lập tức hiểu ý của Trần Diệc rồi nói: “À, đúng rồi, coi miệng tôi này, coi đầu óc tôi này. Tiểu Lộ à, cậu coi như chưa nghe được những gì vừa nãy tôi nói đi.”

Lộ Đinh: "..." Đây đúng là một màn diễn giữa hai người con trai, từ đầu đến cuối cậu không chen vào được câu nào.

Nhưng tin đồn bạn trai này quả thực đã khơi dậy suy nghĩ của cậu. Chưa đợi cậu hỏi dò vài câu, điện thoại di động trên bàn đột nhiên có thông báo đến.

Quản lý cửa hàng trà sữa Yoyo: [Chào anh chàng đẹp trai, buổi sáng cậu có thời gian không, nếu có cậu có thể đến phỏng vấn bất cứ lúc nào.]

Lộ Đinh trả lời: [Được, tôi đến ngay.]

Trần Diệc bên cạnh thấy cậu đột nhiên đứng dậy mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài thì hỏi: “Đi ra ngoài à Tiểu Lộ? Cậu đi đâu vậy?”

Lộ Đinh: "Tôi tìm được việc làm thêm ở một quán trà sữa, đi phỏng vấn.”

"Hả?" Vương Xuyên nghiêng đầu: "Làm thêm? Gần đây cậu thiếu tiền sao Tiểu Lộ? Mấy anh em vừa mới nghỉ lễ có chút dư dả, có thể cho cậu vay một ít."

Lộ Đinh vội xua tay: "Không, không, không, tôi muốn tự mình tìm việc gì đó làm thôi."

Đương nhiên mục đích chính vẫn là kiếm thêm chút thu nhập, gia cảnh gia đình nguyên chủ rất bình thường, tuy không nghèo nhưng cũng không khá giả. Mẹ Lộ, Lý Mỹ Linh là một thợ may, còn cha Lộ, Lộ Dũng là một tài xế giao hàng. Lộ Đinh vốn không có tình cảm sâu sắc gì đối với hai vợ chồng này nhưng mọi thứ đã thay đổi sau ba ngày nghỉ Tết trung thu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Lộ Đinh không muốn tặng quà hai vợ chồng này mà phải lấy tiền họ đi tặng, càng không muốn chỉ ăn uống miễn phí, vừa khéo hôm qua lướt diễn đàn thấy quán trà sữa nổi tiếng đối diện trường đăng tuyển nhân viên nên cậu đã thêm tài khoản Wechat của người quản lý quán.

"Vậy à." Trần Diệc hỏi: "Quán trà sữa nào? Hôm nào tôi đến xem cậu làm việc có hiệu quả không."

Lộ Đinh cười cười nói: "Quán cũng không phải do tôi mở, hơn nữa tiền lương của tôi tính theo giờ, không liên quan gì đến hiệu quả công việc, tôi đi đây.."

Cậu vẫy tay rồi rời khỏi ký túc xá.

Phố ăn vặt đối diện đại học B.

Bảng hiệu quán trà sữa Yoyo rất dễ thấy, Lộ Đinh liếc mắt một cái đã thấy được.

Vừa mở cửa quán đã ngửi thấy mùi sữa trộn bơ nồng nặc, buổi sáng không có nhiều người đến quán, phần lớn là những cậu bé đang chờ lấy đồ ăn.

Trên một chiếc bàn bên quầy lễ tân bày rất nhiều đồ mang về, Lộ Đinh liếc nhìn một cái, nghĩ thầm rằng mở quán trà sữa chắc hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Cô thu ngân ở quầy lễ tân nhìn thấy anh và hỏi: “Kính chào, xin hỏi anh cần gì?”

"À à." Lộ Đinh lấy lại tinh thần: "Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn."

Cô thu ngân nói rõ ràng: “Là phỏng vấn sao? Vậy cậu lại đây đi, quản lý đang chờ ở phòng nhân viên.”

Phòng nhân viên nằm ngay sau quầy lễ tân, được ngăn cách bằng cửa kính.

Quản lý là một cô gái, nhìn có vẻ còn trẻ, khoảng 27 28 tuổi, Lộ Đinh hơi lo lắng nhưng quản lý rất sôi nổi như khi nhắn tin ở Wechat. 

Quá trình phỏng vấn rất suôn sẻ, nói là phỏng vấn nhưng thực chất chỉ là thảo luật một chút về tiền lương, giờ làm việc cũng như công việc mà Lộ Đinh cần làm ở quán.

Vừa khéo hôm nay là chủ nhật, hôm nay Lộ Đinh không có tiết học nên lập tức đồng ý với quản lý bắt đầu đi làm từ hôm nay.

"Vậy trước tiên cậu bắt đầu với công việc thu ngân đi." Quản lý đưa Lộ Đinh đã thay trang phục nhân viên đến quầy lễ tân, nói vài câu với cô thu ngân vừa rồi và nhờ cô ấy chỉ dẫn cho Lộ Đinh.

Sau khi quản lý đi rồi, cô nhân viên thu ngân tranh thủ không có ai bắt đầu nói chuyện với Lộ Đinh.

"Có anh chàng đẹp trai ở đây, chắc chắn sau này việc làm ăn sẽ phát đạt hơn." Cô gái cảm thán.

Cô vừa dứt lời đã có hai người tới, trong đó có một người cao hơn người kia nửa cái đầu.

Lúc này trong quán có rất ít người, một cao một thấp đi đến quầy lễ tân.

Người cao kia sững sờ một chút khi nhìn thấy Lộ Đinh, Lộ Đinh bối rối: “?”

Người thấp hơn nhìn qua với ánh mắt có chút không thân thiện, Lộ Đinh càng khó hiểu: “?”

Cô thu ngân không nhận thấy điểm gì bất thường, cao giọng hỏi: “Kính chào, xin hỏi anh cần gì?”

Hai người kia không có phản ứng gì, hình như đều nhìn chằm chằm vào Lộ Đinh.

Vẻ mặt Lộ Đinh bất lực: “.....” Nhìn chằm chằm cậu làm gì, trên mặt cậu có trà sữa không?

Cô nhân viên thu ngân cũng nhận thức được có gì đó không ổn nên cao giọng hỏi lại lần nữa: “Kính chào, xin hỏi anh muốn uống gì?”

Trên mặt người cao hơn lộ ra chút thiếu kiên nhẫn, nhìn vào người thấp hơn và nói: “Chọn gì?”

Lộ Đinh nghe thấy giọng nói này, nghĩ thầm sao lại có chút quen tai.

Người thấp hơn rời mắt khỏi Lộ Đinh, chọn một cốc sữa xanh thêm đường và đá.

Cô nhân viên thu ngân nói: “Tới đây Tiểu Lộ, tôi sẽ dạy cậu làm thu ngân như thế nào. Nếu gọi món này, cậu xem, sữa xanh, đầy đường, thêm đá, sau đó lấy tiền.”

Nói xong, cô nhân viên thu ngân đưa máy quét mã cho Lộ Đinh và hỏi: “Quý khách muốn thanh toán bằng Wechat, Alipay hay tiền mặt?”

Vừa mới hỏi xong, chàng trai vóc dáng cao đã đưa mã thanh toán ra.

"Quét mã, được rồi." Cô nhân viên thu ngân vừa đưa hóa đơn cho khác hàng vừa nói với Lộ Đinh: “Đơn giản vậy thôi.”

Lộ Đinh: "..." Sao lại có cảm giác như một đứa trẻ được dỗ dành thế này, cậu có hơi ngượng ngùng.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lộ Đinh biết chuyện này chẳng là gì.

Sau khi gọi món, người có vóc dáng cao xoay người định rời đi nhưng người thấp hơn lại bất ngờ ngăn anh lại.

Người khách thấp hơn hình như cố tình liếc nhìn Lộ Đinh một cái rồi đột nhiên nói với người khác cao hơn: “Anh có biết vì sao tôi muốn giảm cân còn muốn uống cho đường 100% không?”

Người có vóc dáng cao không trả lời ngay lập tức, liếc nhìn Lộ Đinh vài cái rồi nói với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Tôi không quan tâm cậu uống gì, cậu tìm người khác đi cùng cậu đi, tôi không rảnh.” Nói xong anh ta bỏ lại chàng trai thấp hơn và rời đi.

Người vóc dáng thấp lập tức nói: “Bởi vì ở bên anh cảm giác quá ngọt ngào nên tôi phải chọn đầy đường!”

Người vóc dáng cao: "..." Cút.

Cô nhân viên thu ngân: "..." Bây... Bây giờ giới trẻ thể hiện lời yêu thương thật giống nhau. 

Lộ Đinh: "..."

Gặp phải tên thần kinh rồi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp