Kẻ Simp Pháo Hôi Mắc Hội Chứng Quên Mặt

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Là bạn thời thơ ấu của Mạnh Vân Trình, thật ra Nghiêm Ngọc đã từng được những người thích cậu bạn của anh tiếp cận. Nhưng hầu hết những người đó đều tặng đồng hồ, ô tô hay là những thứ rất đắt đỏ hoặc phải phí rất nhiều công sức để mua.

Đưa nước? Nghiêm Ngọc hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy.

“Cho tôi?” Anh ấy liếc mắt về phía Mạnh Vân Trình, đối phương không có cảm xúc nào khác ngoại trừ có hơi sững sờ.

Lộ Đinh gật đầu xác nhận: “Cho anh.”

Anh ấy cầm lấy chai nước, mỉm cười nói với cậu: “Cảm ơn.”

Lộ Đinh gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại nghĩ không ngờ cậu ấy lại cầm thật.

Không phải Mạnh Vân Trình rất ghét kẻ simp chúa này sao, thậm chí còn từ chối cậu rất nhiều lần. Vậy sao cậu ấy còn nhận nước của mình, lại còn mỉm cười cảm ơn nữa? Lộ Đinh nghĩ, không phải là một tên cặn bã đấy chứ?

Sau khi nhận nước, Nghiêm Ngọc thấy cậu vẫn còn chưa đi nên hỏi: “Có chuyện gì nữa à? Hay là cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi?” 

Ví dụ như Mạnh Vân Trình thích kiểu người như thế nào.

“Hả? À.” Lộ Đinh lắc đầu: “Không có, tôi đi đây.”

Nói xong cậu quay người bỏ đi, cũng không quan tâm những người khác ngạc nhiên thế nào trước hành động của cậu. Lộ Đinh chỉ nghĩ, đúng thật là một tên cặn bã, nhận được nước của người khác rồi đuổi họ đi luôn.

Còn cái gì mà công tử nhà giàu nứt đố đổ vách chứ… Không nghĩ là có chai nước 5 tệ cũng muốn ăn quỵt, Lộ Đinh trợn tròn mắt, thầm nghĩ mắt của nguyên chủ kém quá đi mất.

Nghiêm Ngọc nén cười, hỏi Mạnh Vân Trình bên cạnh: “Uống không?”

Mạnh Vân Trình liếc nhìn chai nước có ga vị đào kia.

“Biến.”

“Phụt ha ha ha ha ha.” Cuối cùng cũng Nghiêm Ngọc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng bọn người phía sau lại không dám cười, dù sao cũng chỉ có bạn thân như Nghiêm Ngọc mới dám cười như vậy trước mặt anh.

“Biến biến biến.” Mạnh Vân Trình trợn mắt: “Uống nước của cậu đi.”

Nghiêm Ngọc cũng không hiểu rõ nhưng cảm thấy quá buồn cười. Một lúc sau, cuối cùng anh ấy cũng lấy lại dáng vẻ thường ngày, nói với Mạnh Vân Trình: “Haiz, không ngờ lời A Húc nói lại là sự thật.”

A Húc cũng chính là Hoàng Húc, chính là người đã trở lại trường cùng Mạnh Vân Trình vào buổi chiều hôm đó. Sau khi chứng kiến tình huống Lộ Đinh hoàn toàn phớt lờ Mạnh Vân Trình, anh ấy lập tức kể lại sự việc trong nhóm nhỏ của họ.

Mạnh Vân Trình không thèm quan tâm tại sao Lộ Đinh lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, chỉ nói theo lời Nghiêm Ngọc hỏi: “Cậu ấy nói gì?”

“Cậu không phát hiện ra sao?” Nghiêm Ngọc nói: “Khi cậu ta tiến tới thì vẫn luôn nhìn thẳng vào tôi, cậu ta cũng không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái. Nếu chỉ là diễn  kịch, cậu ta thích cậu như vậy, làm sao có thể nhịn mà không thèm nhìn cậu như vậy chứ?” Mạnh Vân Trình cảm thấy lời này rất có lý.

“Không sao cả.” Anh trích lại lời mình nói lúc trước với Hoàng Húc: “Cậu ta không làm phiền tôi nữa là tốt rồi, cần gì phải biết cậu ta có đang giả vờ hay không làm gì?”

“Cậu cầm túi về hộ tôi đi, tôi đi trước đây.”

Khi ở trên đường đi tới sân bóng, Mạnh Vân Trình nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh, bà Hứa. Bà Hứa gọi anh về ăn cơm cùng nên anh mới bảo Nghiêm Ngọc mang túi về hộ anh, nói xong anh trực tiếp rời đi.

Nghiêm Ngọc vắt chiếc túi của Mạnh Vân Trình lên lưng rồi nói: “Được rồi, đi nhanh đi, thay tôi chào hỏi dì ấy một tiếng nhé.”

Phòng 304.

Khi Lộ Đinh trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng còn lại cũng đã ở đó. Phải nói là trừ cậu và Trần Diệc đi ra ngoài thì hai người còn lại vẫn luôn ở trong phòng. Về phần bữa tối, rõ ràng trong thùng rác có hai vỏ gói mì ăn liền.

Trần Diệc đi tới rồi đột nhiên hếch mũi lên ngửi.

Lộ Đinh: ”Cậu làm gì vậy?”

Trần Diệc nhìn cậu đầy ẩn ý rồi hỏi: “Nồi lẩu cay ở căng tin số ba tầng hai à?”

“Thế mà cậu cũng đoán được.” Lộ Đinh kinh hãi. 

“Không chỉ có vậy đâu.” Trần Diệc khoanh tay, đắc ý nói: “Tôi còn đoán được chiều này cậu đến sân chơi phía đông xem đám người Mạnh Vân Trình chơi bóng nữa.”

Lộ Đinh: “Sao cậu biết?”

Mà một trong hai người bạn cùng phòng còn lại Vương Xuyên không đành lòng nhìn Lộ Đinh bị Trần Diệc lừa, lập tức giơ điện thoại lên nói với cậu: “Chuyện cậu đưa nước cho Nghiêm Ngọc đã lan truyền khắp diễn đàn của trường rồi, mọi người đều nói cậu thay đổi mục tiêu của mình rồi kìa.”

Nghiêm Ngọc? Đưa nước cho Nghiêm Ngọc? Ai cơ? Lộ Đinh cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cái đó… tôi đưa cho…” Lộ Đinh ngập ngừng không nói tiếp mà hỏi: “Có ảnh không?”

Vương Xuyên đứng dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt cậu, trực tiếp đưa màn hình điện thoại về phía cậu để cậu tùy ý xem.

Lộ Đinh nhìn lướt qua, cậu chỉ nhớ chiếc băng đô màu xanh biển. Trong ảnh chụp chủ yếu có ba người, trong đó có một người đang đứng quay lưng về phía máy ảnh, đối diện với hai người trước mặt, từ quần áo đến thân hình, Lộ Đinh nhận ra người quay lưng về phía máy ảnh là mình. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

“...” Lộ Đinh không biết nên nói cái gì vào lúc này.

Rõ ràng nói là người có túi đeo màu đen mà? Sao lại biến thành người tên Nghiêm Ngọc rồi?

Trần Diệc đi tới trước mặt cậu, cười hề hề nói: “Tôi nhớ rõ cậu nói với tôi là vẫn còn tình cảm sâu đậm với nam thần Mạnh cơ mà? Sao quay người một phát đã muốn lao vào vòng tay của Nghiêm Ngọc rồi?”

Nếu bây giờ Lộ Đinh nói mình nhận nhầm người thì thật là quá đáng.

“Tôi... tôi muốn hỏi cậu ấy vài điều về Mạnh Vân Trình nên mới đưa nước cho ấy mà.” Lộ Đinh miễn cưỡng nghĩ ra một cái cớ để đánh lừa được bọn người Trần Diệc.

“Bảo sao…” Lộ Đinh nghĩ. Đáng lẽ khi nước được đưa ra anh đã nên phản ứng mới đúng, Mạnh Vân Trình ghét cậu như vậy, làm sao có thể nhận nước từ cậu được chứ? Lộ Đinh cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ lại mình đã coi thường tính cách của Mạnh Vân Trình và mắt nhìn người của nguyên chủ vì sự việc này.

Bây giờ cậu đặc biệt nhớ tới hệ thống số 111, rất muốn hỏi nó phải làm gì bây giờ. Tuy nhiên, điều cậu không biết là mặc dù hệ thống số 111 không thể tùy ý nói chuyện với cậu nhưng nó có thể theo dõi những tình tiết trong nội dung cốt truyện cậu đang làm. Tất nhiên là khi nó nhìn thấy Lộ Đinh đưa nước cho Nghiêm Ngọc, hệ thống số 111 muốn sụp đổ luôn rồi.

Nhưng điều khiến số 111 cảm thấy kỳ lạ hơn là tại sao Mạnh Vân Trình lại không nhặt chiếc túi nhỏ màu đen lên? Rõ ràng trong cốt truyện thì anh ấy có nhặt lên mà, nhưng thực tế lại là Nghiêm Ngọc. Số 111 không hiểu nên đã viết báo cáo về sự thay đổi này và gửi lên tổng bộ.

Nhưng kết quả tổng bộ phản hồi lại là không có gì bất thường. Số 111 có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như nó còn phải nhận lỗi thì làm sao giờ?

Sự lo lắng của số 111 không kéo dài được lâu, bởi vì phần mềm nhắc nhở Mạnh Vân Trình cho Lộ Đinh đã nhanh chóng được phát minh thành công.

“Đây là chương trình tôi nhờ ông chủ của tổng bộ hỗ trợ biên soạn đó, sẽ không bao giờ có sai sót đâu!” Số 111 kiêu ngạo nói.

Lộ Đinh nghĩ thầm, hy vọng là vậy.

Sau khi cài đặt thành công chương trình, số 111 lại nói: “Bây giờ đã có chương trình rồi, tôi không thể lợi dụng sơ hở để nhắc nhở hay nói chuyện với anh được nữa.”

Lộ Đinh nghe câu này giống như còn mang thêm một ý nghĩa khác nữa nên hỏi: “Sao vậy?”

Số 111 nói: “Ai ya, là do hệ thống của chúng tôi phải phụ trách vài người khác. Một nhân viên kim bài như tôi phải tiếp quản ít nhất là trăm người, vậy nên… có khả năng tôi phải offline một khoảng thời gian, cũng chưa biết lúc nào tôi có thể trả lời nữa, còn phải đợi thông báo từ tổng bộ mới biết được.”

“Ồ.” Lộ Đinh đáp lời, hỏi: “Thế còn cốt truyện thì sao…”

Số 111 nói: “À cái đó hả, trình tự nhắc nhở đã được lựa lại, vậy nên anh trai nhỏ không cần phải lo sẽ bỏ lỡ cốt truyện đâu nha!”

Nghiêm trọng như vậy sao? Lộ Đinh nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao cậu không nói cho tôi biết có chuyện này nữa?”

“Ặc…” Cơ sở dữ liệu của số 111 có hơi hỗn loạn, nhất thời không nghĩ được phải trả lời vấn đề này như thế nào. Suy cho cùng, lệnh điều chuyển tạm thời đột ngột được đưa ra từ tổng bộ chính, nó cũng không biết tại sao họ lại muốn nó đi chăm sóc thêm các thế giới khác.

Lộ Đinh thấy nó có lý do khó nói nên cũng không cố hỏi thêm nữa.

Số 111 hoàn toàn biến mất trong hai ba ngày sau đó, cũng không thấy nhiệm vụ cốt truyện nào được đưa ra, điều này khiến Lộ Đinh hơi hoảng hốt, như thể cậu đã hoàn thành sứ mệnh của mình và có thể sống thoải mái vô tư với cơ thể không bị đau ốm bệnh tật này.

Ngay khi Lộ Đinh đang đắm chìm trong cuộc sống đại học lành mạnh thì một âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ cốt truyện đột ngột vang lên trong đầu cậu, làm cậu đang ở trên giường thì bị dọa đến tỉnh cả ngủ.

Một giọng nói còn bình tĩnh hơn cả âm thanh điện tử của số 111 nói: “Là một người có đủ tố chất để trở thành kẻ simp chính hiệu, tất nhiên anh sẽ không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể được ở chung với người mình thích. Nhiệm vụ cốt truyện: Chiếm một chỗ ngồi. Vào ngày mai lúc phát biểu khai mạc, nhân vật làm mưa làm gió Mạnh Vân Trình sẽ ngồi chói loá ở vị trí hàng đầu tiên, còn anh là một người sống nội tâm, đương nhiên phải chen lấn qua đám người anh em tốt của anh, chiếm một chỗ ngồi ở bên cạnh anh. Vui lòng yêu cầu anh chín giờ sáng ngày hôm nay có mặt ở lễ khai mạc phía đông. P/S: Chương trình sẽ tự động nhắc nhở khi anh đã đến được địa điểm nhiệm vụ, xin đừng bỏ lỡ!”

Lộ Đinh giơ tay xoa trán với vẻ mặt khó chịu vì bị đánh thức, sau khi tịnh tâm lại mấy giây, cậu cầm điện thoại ở bên gối lên rồi nhìn thời gian, đã gần tám giờ rồi.

Sáng nay không có tiết học, ba người còn lại vẫn đang ngủ ở trong ký túc xá.

Vì nhiệm vụ, Lộ Đinh lao đao ngồi dậy rồi xuống giường. Cậu cử động không mạnh, nhưng Trần Diệc ở giường đối diện vẫn đang mơ màng tỉnh lại.

“Tiểu Lộ? Cậu dậy sớm như vậy để làm gì…” Trần Diệc ghé vào lan can cạnh giường, mơ màng hỏi.

Lộ Đinh giật mình: “Tôi đánh thức cậu à? Rất xin lỗi nha.”

Trần Diệc tùy ý xua tay: “Không không không, tôi cũng tỉnh rồi.”

Vừa dứt lời, Vương Xuyên và Lý Kỳ Vũ vốn luôn im lặng cũng giơ tay nói: “Chúng tôi cũng tỉnh rồi.”

Thấy mọi người đều đã tỉnh dậy, Lộ Đinh cũng không cần phải cẩn thận nữa.

Trần Diệc nhìn chằm chằm vào Lộ Đinh vừa mới rửa mặt xong, nói với vẻ mặt tò mò: “Tôi và hai người họ dậy sớm như vậy là vì chơi game cả đêm nên không ngủ chút nào, cậu dậy sớm thế vì muốn đi đâu à?”

Lộ Đinh cảm thán rằng ba người các cậu có sức khoẻ tốt thật sau đó trả lời: “Tôi đi xem bài phát biểu khai mạc.”

“....” Trần Diệc không hiểu.

Vương Xuyên nói: “Bài phát biểu khai mạc đó là để khích lệ tân sinh viên, không phải lúc mới vào trường chúng ta đã nghe rồi sao?”

“Là bởi vì Mạnh Vân Trình sẽ đi.” Lộ Đinh trả lời không chút che đậy nào.

Ba người còn lại: “…” Khâm phục.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp