Kẻ Simp Pháo Hôi Mắc Hội Chứng Quên Mặt

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Mạnh Vân Trình.

Tuy chỉ mới là sinh viên năm hai nhưng đã là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường, một là do anh đẹp trai và có dáng người rất chuẩn, hai là nghe nói anh xuất thân từ gia đình giàu có và tiền bạc đầy đủ. Một người như vậy đương nhiên sẽ được rất nhiều người yêu thích, không phân biệt trai gái. Vậy nên lúc Lộ Đinh đột nhiên gửi thư tình cho anh, Mạnh Vân Trình cũng không quá ngạc nhiên.

Chỉ cần từ chối một cách lịch sự rồi quên người này luôn như bình thường.

Nhưng chẳng bao lâu sau, chuyện xảy ra tiếp theo khiến Mạnh Vân Trình chợt nhận ra rằng người này khác với những người khác theo đuổi anh.

Mặc dù đã bị Mạnh Vân Trình kiên quyết từ chối nhiều lần nhưng cậu học sinh nam này vẫn cứ tiếp cận anh.

Bình luận hot của bạn cùng phòng là: “Giống như chú chuột đen nhỏ u ám không nỡ bị rũ bỏ vậy.”

Bởi vì cậu luôn cụp mắt không dám nhìn anh, giọng nói lúc nói chuyện cũng rất nhỏ.

Mạnh Vân Trình thật sự rất sầu não, sau khi trải qua nửa học kỳ đau khổ như vậy, thứ chào đón anh là kỳ nghỉ hè. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi của kỳ nghỉ, Mạnh Vân Trình đã quên mất mình có một cái đuôi phiền phức ở trường học.

Nhưng khi đang đi trên đường về ký túc xá cùng cậu bạn, anh lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.

“…” Mạnh Vân Trình u sầu nhíu mày.

Cậu bạn bên cạnh ngạc nhiên, không biết sao đang đi thì đột nhiên anh lại dừng lại bèn hỏi: “Sao vậy?”

Vừa nói anh ta vừa nhìn theo hướng tầm mắt của an, lúc đầu khi nhìn thấy bóng dáng kia, cậu bạn cũng không nhận ra đó là ai, sau một hồi suy nghĩ thì anh ta mới nhớ ra.

“Vãi thật, đó không phải là “Ai” sao?” Giọng điệu của anh ta hoàn toàn khác xa với giọng điệu của Trần Diệc khi nhắc đến “Ai”, bởi vì trong giọng nói của anh ta tràn đầy sự chán ghét.

Mạnh Vân Trình thở dài nói: “Chúng ta đi đường khác đi.”

“Tại sao?” Người bạn đó không phục: “Cậu tránh làm gì? Người phải nhường đường là cậu ta mới đúng! Đi thôi, chỉ cần vượt qua bọn họ là được.”

Mạnh Vân Trình không lay chuyển được anh ta, chỉ có thể bị anh ta nửa kéo nửa túm đi qua. Cậu bạn của anh còn cố tình bước chậm lại, khi đi ngang qua, tình cờ nghe được đoạn hội thoại về tình yêu sâu đậm của cậu, nghe rõ từng từ một.

Cậu bạn trừng mắt, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Qua một kỳ nghỉ hè rồi mà cái tính xấu của cậu nhóc này vẫn không thay đổi gì cả.”

Mạnh Vân Trình cau mày, điên cuồng suy nghĩ xem phải đối phó với cậu như thế nào. Ai ngờ, khi đang suy nghĩ thì anh và cậu bạn kia đã đi thẳng về phía trước. 

Mà lúc này cũng không có bất kỳ ai gọi tên anh.

“…” Trên mặt cậu bạn đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Mạnh Vân Trình từ đầu đến chân: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”

Mạnh Vân Trình không trả lời, chỉ nhìn anh ta như kẻ ngốc, cậu bạn cũng biết câu hỏi vừa rồi của mình có phần ngớ ngẩn, xấu hổ sờ mũi.

“Vậy cậu ta là…” Cậu bạn không hiểu: “Chẳng lẽ là do cậu đang đội mũi nên cậu ta mới không nhận ra?”

Mạnh Vân Trình vẫn không lên tiếng. Anh đang nhớ tới tình huống ở nửa học kỳ trước, dù bản thân đã trang bị đầy đủ mũ và khẩu trang nhưng khi đi siêu thị vẫn bị nhận ra.

Cậu bạn chép miệng, vẫn đang suy nghĩ: “Thế này là sao nhỉ?”

Mạnh Vân Trình trợn mắt nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chỉ cần cậu ta không quấy rầy tôi thì cậu ta có lý do gì cũng không quan trọng.”

Cậu bạn khi nghe xong cũng không rối rắm suy nghĩ về chuyện này nữa.

Về phần Lộ Đinh, cậu còn đang u sầu không biết phải giải thích thế nào cho Trần Diệc hiểu, tại sao một kẻ simp chính hiệu như cậu lại không nhận ra đối tượng mà cậu đang theo đuổi.

“Ờm…”

“Là do anh ấy đang đội mũ, tôi không để ý nên không nhận ra ấy mà.”

Trần Diệc nửa tin nửa ngờ gật đầu, hỏi: “Vậy cậu đã biết người ta là Mạnh Vân Trình rồi mà tại sao không đuổi theo?” 

Lộ Đinh hỏi lại theo bản năng: “Tại sao tôi phải đuổi theo?”

“Không phải mấy kẻ simp như cậu đều như vậy sao?” Trần Diệc nói: “Có cơ hội là lập tức vồ lấy.”

Nội tâm Lộ Đinh: “Tôi đã bao giờ simp ai đâu mà biết.”

Nhưng ngoài miệng lại bậy bạ nói: “Đấy là simp cấp thấp, tôi là loại simp cấp bậc cao, chỉ khi nào cần thiết tôi mới simp anh ấy.”

Trần Diệc bị cậu dọa cho sững sờ, mãi vẫn không tiếp thu được lời nói kia, Lộ Đinh sợ cậu ấy hỏi nhiều nên vội vàng đổi chủ đề.

Sau khi trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đã đến. Lộ Đinh lại vắt óc ôn lại chuyện cũ cùng hai người bạn này, một lúc sau mới quay người đi dọn giường của mình.

Toà ký túc xá của đại học B được chia thành hai loại là phòng sau người và phòng bốn người, việc mình có thể được phân đến phòng nào còn phải tùy thuộc vào sự may mắn của người đó, phòng ngủ cho bốn người sẽ tốt hơn nên giá cũng sẽ cao hơn với phòng sáu người. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Lộ Đinh nhìn quyển sách ở trên bàn, phát hiện chuyên ngành mà nguyên chủ chọn cũng giống với chuyên ngành của cậu, đó là quản trị kinh doanh.

“Hả?” Lộ Đinh nhìn chằm chằm vào quyển vở bên cạnh cuốn sách《 KINH TẾ HỌC QUẢN LÝ 》, vài giây sau mới đưa tay lấy xuống.

Quyển vở rất mỏng, còn không dày bằng ⅓ cuốn 《 KINH TẾ HỌC QUẢN LÝ 》, nó được kẹp giữa một chồng sách, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra.

Bìa vở có màu trắng, không thấy viết chữ gì trên đó. Chắc hẳn chỉ là một quyển vở bình thường, Lộ Đinh đoán vậy rồi sau đó định đặt lại chỗ cũ thì bỗng một bức ảnh kẹp trong quyển vở rơi ra.

Lộ Đinh cầm bức ảnh lên nhìn, nhưng không nhận ra người trong ảnh là ai. Cậu mở ra trang đầu của quyển vở, đang định kẹp bức ảnh vào lại thì thấy một dòng chữ được viết ở giữa trang.

“Tôi muốn trốn thoát.”

Đây là do ai viết? Là nguyên chủ sao? Lộ Đinh nhớ tới lời trước đó mà hệ thống số 111 đã nói, ý thức của thân thể này đã bí mật chạy mất, chắc hẳn lời này là do nguyên chủ viết ra.

Lộ Đinh đang ngơ ngác nhìn dòng chữ này, đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng.

“!” Lộ Đinh quay đầu lại thì thấy đó là Trần Diệc cùng mái tóc đỏ của cậu ấy.

Trần Diệc thấy cậu bị giật mình thì hỏi: “Sao vậy?”

“…” Nội tâm Lộ Đinh muốn nói tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy.

“Không có gì, làm sao vậy?“

“Ồ.” Trần Diệc hỏi: “Tối nay cậu muốn đi chơi bóng không?”

Chơi bóng? Hai mắt Lộ Đinh sáng lên.

Khi còn ở thế giới ban đầu, cậu chưa từng được chạm vào bóng rổ vì bệnh tim bẩm sinh của mình. Mỗi khi nhìn thấy các chàng trai chạy khắp sân, trên người toát đầy mồ hôi, Lộ Đinh không khỏi thầm ghen tị.

Nhưng mà bây giờ cậu đã không còn mắc bệnh tim kia nữa, cậu có thể chạy nhảy hoặc tập những động tác vận động mạnh mà cậu muốn.

Lộ Đinh định mở miệng đồng ý, nhưng vào đúng lúc này, trong đầu cậu đột nhiên phát ra một tiếng đinh đoong….

Giọng nói của hệ thống số 111 đột nhiên vang lên: “Là một người có đủ tố chất để trở thành kẻ simp chính hiệu, đương nhiên sau khi người anh thích chơi bóng xong, cần phải có một chai nước tăng lực mát lạnh sảng khoái để giải khát và bổ sung năng lượng. Nhiệm vụ cốt truyện: Đưa nước. Vui lòng yêu cầu anh Lộ ở lại sân chơi phía đông từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối để xem Mạnh Vân Trình chơi bóng và đưa nước uống sau khi anh ấy chơi xong, đồ uống là ngẫu nhiên và chi phí cũng là do anh Lộ tự trả. Lời nhắc nhở ấm áp: Theo diễn biến cốt truyện, sau khi Mạnh Vân Trình chơi bóng xong, anh ấy sẽ lấy chiếc túi đeo chéo màu đen của mình, trên túi có treo một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, anh Lộ đừng nhận nhầm nhé.”

Nói xong, hệ thống số 111 lại biến mất.

Lộ Đinh: “…”

Cậu nhìn về phía Trần Diệc vẫn đang đợi câu trả lời của mình, trong lòng vẫn len lỏi một ít hy vọng hỏi: “Khi nào thì đi? Chơi đến mấy giờ mới về?”

Trần Diệc nhìn thời gian, bây giờ là ba giờ rưỡi chiều.

“Chúng ta đến nơi thì chắc phải khoảng bốn giờ, một số anh em buổi tối có hẹn rồi nên chỉ có thể chơi đến năm sáu giờ thôi.”

“…” Lộ Đinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng bỏ lại thứ mình yêu thích: “Ôi… xin lỗi, không dời lịch được rồi.”

Trần Diệc nghe vậy, thuận miệng hỏi: “Cậu có việc bận trước rồi à?” 

Lộ Đinh mím môi, gật đầu.

Đã như vậy thì Trần Diệc cũng không bắt ép nữa.

Sau khi nhìn Trần Diệc rời đi, Lộ Đinh cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Đại học B sở hữu hơn chục sân bóng rổ ở trong nhà và ngoài trời. 

Trong đó, sân bóng đông đúc và sôi động nhất là sân bóng rổ cạnh sân chơi phía Đông, toà nhà ký túc xá nơi bọn người Mạnh Vân Trình ở gần đây nhất nên sân bóng rổ là nơi họ đến thường xuyên nhất.

Chẳng qua hôm nay là ngày khai giảng nên sân chơi phía Đông cũng không có nhiều người lắm.

Tuy nhiên chỉ vài phút sau khi bọn người Mạnh Vân Trình chơi bóng với nhau, có thể thấy rõ số lượng người xung quanh đang dần tăng lên.

Một cậu học nam trong đội liếc nhìn hàng học sinh nữ đang giơ điện thoại chụp ảnh ở bên sân, cười nói: “Sân phía Đông có thể sôi nổi như vậy, một nửa công lao đều là nhờ anh Mạnh của tôi đấy.”

Mạnh Vân Trình liếc nhìn anh ta một cái, phớt lờ đi lời nhận xét vừa rồi. Chỉ là khi ánh mắt anh lướt qua nhóm học sinh nữ thì bỗng nhiên bắt gặp được một gương mặt quen thuộc. Anh sững sờ đến nỗi không bắt được, quả bóng lập tức đập trúng vào ngực anh.

Ngay tức khắc, một vết bóng in lại trên chiếc áo phông trắng. Các cầu thủ trên sân đều sững sờ, cậu bạn thân vừa chuyền bóng cũng ngạc nhiên, anh ấy bước đến gần anh rồi nhặt quả bóng lên: “Sao thế?”

Những người khác cũng đi tới, trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu. Một nhóm người cũng nhìn sang theo tầm mắt của anh, nhưng không phát hiện được điều gì bất thường.

Mạnh Vân Trình không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm về phía đó.

Các cô gái đều cho rằng người anh đang nhìn là mình, bắt đầu chỉnh soạn lại đầu tóc và quần áo, sợ để lại ấn tượng xấu trong mắt Mạnh Vân Trình.

Nhưng người mà Mạnh Vân Trình thực sự đang nhìn lại đang suy nghĩ với một dấu chấm hỏi cực to ở trên đầu: “Sao lại không chơi nữa rồi?”

Lộ Đinh núp sau một đám học sinh nữ, khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất. Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, tự hỏi mới chỉ chơi chưa đến nửa tiếng đã dừng rồi sao?

Ngay lúc Lộ Đinh  đang do dự có nên đi đưa nước hay không thì Mạnh Vân Trình đã thu tầm mắt lại, mọi người trên sân bắt đầu chơi tiếp.

Cứ đứng mãi như vậy cũng thấy hơi mệt mỏi, Lộ Đinh nhìn điện thoại, mới qua được một giờ, thấy người xung quanh ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều cậu học sinh, cậu lập tức rời khỏi đám người, tìm một chỗ để ngồi xuống.

Tuy vẫn không biết Mạnh Vân Trình là ai, nhưng xem ra những người trên sân đều chơi rất tốt. Lộ Đinh không biết chơi bóng nhưng toàn thời gian cậu đều ngồi xem người khác chơi, cho nên cậu vẫn hiểu được.

Cậu đang xem hăng say thì trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng hét đầy kinh ngạc.

Là một cậu học sinh mới ghi bàn, động tác đánh bóng vào rổ rất ngầu. Lộ Đinh cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen quen, nhìn chằm chằm thiếu niên đó một lúc… Cậu chợt nhận ra, đây không phải là khung cảnh giống như trong bức ảnh kia sao?!

Trên ảnh chụp còn có một cậu học sinh nam đang đánh bóng vào rổ, chẳng lẽ là người này sao? Lộ Đinh lại nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, hy vọng có thể nhận ra anh ta là ai. Đáng tiếc cậu bị mắc chứng mù mặt, không thể nhìn ra.

Chẳng qua nếu đúng là vậy thì người có thể bị Lộ Định Chụp lại và giấu vào quyển vở, chắc hẳn cũng là Mạnh Vân Trình luôn phải không?

Khi mọi người trên sân cũng đã nghỉ ngơi, Lộ Đinh nhìn chằm chằm vào chiếc túi đeo chéo màu đen được vứt tùy ý ở trên ghế.

Trên sân có một nhóm người chậm rãi từ bên kia đi tới, cuối cùng có một bạn nam đeo băng đô màu xanh biển nhặt chiếc túi lên.

Lộ Đinh đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, phủi đất ở trên mông rồi cầm chai nước có ga được mua với giá năm tệ đi tới. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Có rất nhiều người muốn đưa nước, nhưng bởi vì đã bị Mạnh Vân Trình từ chối không ít lần nên cũng không còn nhiều người can đảm tiến lên đưa nước nữa, dù sao bọn họ đều muốn giữ thể diện.

Thế là Lộ Đinh ở trước mắt bao nhiêu người, đi từng bước từng bước rồi đến gần chỗ nhóm Mạnh Vân Trình.

Mạnh Vân Trình liếc nhìn cậu một cái. Thấy Lộ Đinh đi tới hướng này, anh mới nhớ ra rõ ràng buổi chiều hôm đó đối phương không nhận ra mình, sao bây giờ lại đến đưa nước?

Mà mấy người phía sau, bao gồm cả cậu bạn thân của anh cũng đều nhận ra Lộ Đinh đang đi tới. Ngoại trừ cậu bạn thân kia, vẻ mặt của những người khác đều lộ ra biểu tình hóng trò cười.

Nhìn Lộ Đinh với biểu cảm vui vẻ.

Mạnh Vân Trình cũng vắt óc nghĩ xem làm cách nào để từ chối, đúng lúc anh đang sầu não thì khi cậu chuẩn bị đi tới trước mặt anh, Lộ Đinh đột nhiên đổi hướng.

Cậu bước đến gần thiếu niên đeo băng đô màu xanh biển, giơ tay và đưa nước với vẻ mặt vô cảm.

Mạnh Vân Trình lập tức ngây ngốc tại chỗ, anh quay đầu nhìn về phía người bạn thời thơ ấu của mình: “?”

Những người vốn định xem Lộ Đinh làm trò cười cũng sững sờ trong giây lát, một người trong số họ ngơ ngẩn đến nỗi làm rơi quả bóng xuống đất.

Sau khi tỉnh táo lại, họ quay đầu nhìn trời nhìn đất.

Đã xem được trò vui rồi...

Nhưng nó xuất phát từ anh Mạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp