Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 31: Cô cảnh sát trẻ may mắn ấy


3 tháng

trướctiếp

 

Phương Trấn Nhạc gõ cửa bước vào phòng làm việc của thanh tra Khâu Tố San, hùng hồn ngồi vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của chị ấy. 

Khâu Tố San liếc nhìn anh, bỏ hồ sơ đang đọc trong tay xuống, đưa tay về phía anh.

Phương Trấn Nhạc không nói gì, ăn ý đưa báo báo cho chị ấy.

“Có lẽ ngày kia là có thể nộp báo cáo về vụ án bắt cóc trẻ em.” Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc nhìn xuyên qua Khâu Tố San, nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi nói: “Tôi chuẩn bị xin phép nghỉ một tuần.”

“Qua đợt này hẵng nghỉ ngơi nhé, hiện tại đang nhập hồ sơ, sắp xếp lại những vụ án cũ chưa được điều tra phá án, lát nữa tôi sẽ chọn một số vụ rồi gửi cho cậu, cậu có rảnh thì nghiên cứu chút, nếu có thể làm rõ vụ án thì đấy cũng là một thành tựu lớn.” Khâu Tố San vừa nói vừa mở báo cáo của Phương Trấn Nhạc rồi đọc thầm.

Phương Trấn Nhạc không tiếp lời, vừa xoa thái dương vừa nghĩ, không thể nghỉ phép, vậy thì tan làm sớm về nhà ngủ bù vậy.

Sau này xin nghỉ bù nửa tháng hoặc một tháng để ra ngoài chơi cho thỏa mới được.

Làm cảnh sát một năm có hơn một trăm ngày nghỉ ốm hưởng nguyên lương, phúc lợi tốt như vậy người khác đều có thể dùng, vậy mà anh lại không được nghỉ, cũng quá vô nhân đạo.

“Tôi làm thanh tra gần mười năm rồi, từ trước đến nay chưa từng thấy kiểu vụ án giết người ở phố Pitt nào như này, trong vòng 24 giờ đã phá được án.” Khâu Tố San nhanh chóng đọc xong báo cáo, ngẩng đầu thấy Phương Trấn Nhạc đang mất tập trung, vì thế ngồi thẳng lưng sau bàn làm việc, ánh mắt kiên định nhìn về phía anh, nhấn mạnh lại: “Từ trước đến nay chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên.”

Phương Trấn Nhạc vẫn cứ thong dong, đợi chị ấy đưa ra kết luận.

“Năm nay tôi sẽ giúp cậu đệ trình đề bạt cậu với nội bộ, năm nay cậu phải thành thật hơn chút.” Chị ấy cầm bút máy gõ lên bàn, còn nói: “Nhờ chú Cửu đốt hết mấy lệnh khám xét giả đó đi.”

“Đã biết, Madam.” Phương Trấn Nhạc cười tươi, dường như việc bị chị ấy biết những mánh khóe nhỏ đó là một chuyện rất thú vị vậy.

Giống như một cậu bé làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện vậy, không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười tự đắc.

Khâu Tố San trợn mắt nhìn anh, bất lực lại dùng bút máy gõ vào bàn: “Thêm cho cậu một nữ cảnh sát nhé? Nếu không thì văn phòng của Tổ trọng án B sắp bị các cậu làm thành cái ổ lợn rồi, buổi sáng tôi có qua đó kiểm tra công việc, vậy mà Lưu Gia Minh lại nằm lên trên bàn ngủ bù, tất treo bên cạnh, quá khó coi. Có nữ cảnh sát rồi, các cậu cũng sẽ biết tiết chế lại hành vi của mình, điều hoà một chút âm dương ở trong tổ, nói không chừng khi điều tra vụ án sẽ có vài góc nhìn khác nhau, lập ít công to…”

“Để nói sau đi.” Phương Trấn Nhạc xua tay, thấy chị ấy còn muốn cằn nhằn tiếp, chuyển chủ đề nói: “Vụ án giết người ở phố Pitt này, tôi còn muốn bàn chút chuyện với chị.”

“?” Khâu Tố San cảnh giác trợn mắt với anh, rõ ràng không tin anh thật sự có lời muốn nói. Dáng vẻ cau mày hoàn toàn đang lên án việc anh ngắt lời của chị ấy.

“Vừa nãy chị cũng có nói, từ trước đến nay chưa từng gặp trường hợp manh mối ít ỏi, hướng truy tìm rối loạn, động cơ tuỳ cơ lại ngẫu nhiên như vụ án ở phố Pitt mà lại có thể phá án trong vòng 24 giờ.” Phương Trấn Nhạc dễ dàng nắm được quyền chủ động trong cuộc đối thoại này.

Khâu Tố San hơi không vui nhìn anh, nhưng vẫn gật đầu.

“Có một nhân vật then chốt trong vụ án này, đó là nữ cảnh sát làm văn phòng mới đến của đồn cảnh sát, Dịch Gia Di.” Phương Trấn Nhạc chỉ vào báo cáo Khâu Tố San vừa đọc xong đang đặt trên bàn, anh nói: “Trong đấy tôi có nhắc đến. Thanh tra Quách của phòng quan hệ công chúng khi thông báo công khai đã gọi Dịch Gia Di là ngôi sao may mắn của đồn cảnh sát.”

“... Ừ.” Khâu Tố San nghiêng đầu nhìn anh, có hơi bất mãn với dáng vẻ kiêu ngạo lại đắc ý giống như kiểm soát tất cả mọi thứ của anh.

“Cho nên, chị cảm thấy Dịch Gia Di chỉ là may mắn thôi sao? Vì sao hung khí ở đó, người khác đều không nhìn thấy, chỉ có cô ấy may mắn như vậy?” Phương Trấn Nhạc cười như không cười nhìn Khâu Tố San.

“Ý cậu là…” Khâu Tố San hơi không thể tin được nhíu mày, cảm xúc khi nãy hoàn toàn bị quét sạch, tất cả sự chú ý của chị ấy đều quay quanh lời của anh.

Cân nhắc lời của mình trong đầu, Phương Trấn Nhạc cẩn thận nói: 

“Khi tôi đi học ở nước Anh, từng gặp qua một người, anh ta có trực giác rất mạnh về các vụ án giết người, đó là tài năng mà người khác không thể bắt kịp được thông qua việc học tập, anh ta có thể thông qua một vài chi tiết rời rạc của hiện trường vụ án mạng mà suy diễn ra quỹ đạo hành hung của hung thủ.”

“Nếu Dịch Gia Di có thể làm được việc người khác không làm được, tôi cảm thấy tôi nên quan sát đứa trẻ này nhiều hơn, xem xem có chỗ nào khác hơn người không.”

“Nếu có, đến cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra, chúng ta cũng nên khai quật và đề bạt.”

“Madam, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chị và tôi cũng đều biết, trong giới cảnh sát, không hề có chuyện may mắn.”

Chỉ có rất có năng lực và rất cố gắng.

Tất nhiên Khâu Tố San cũng hiểu, ánh mắt của chị ấy lại quay lại đơn báo cáo đặt trên bàn: “Biết rồi, cậu muốn làm như thế nào?”

“Để cô ấy tham gia vào vụ án của tổ B chúng tôi, ngồi nghe một chút hoặc có thể nói là học tập đôi chút. Tôi cũng có thể quan sát cô ấy trong quá trình điều tra phá án. Nếu thật sự có năng lực, tôi nghĩ đưa ra ấy ra khỏi bộ phận văn phòng, trực tiếp điều tạm vào tổ trọng án.” Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng cười với Khâu Tố San: “Đến lúc đó, quá trình như nào còn phải làm phiền trưởng quan Khâu.”

“Hừ, chỉ có lúc cần dùng đến tôi thì mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng trưởng quan.” Khâu Tố San đặt báo cáo sang bên cạnh, nói: “Lát nữa khi Dịch Gia Di đến sắp xếp báo cáo, bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi để lấy đi.”

Chị ấy trợn mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, không khách sáo nói: “Tôi cũng phải xem xem rốt cuộc cô gái nhỏ này có năng lực như thế nào.”

“Chị đừng có hù doạ người ta.” Phương Trấn Nhạc đặt hai tay lên bàn, chỉ cần hơi dùng sức là có thể đứng thẳng lên một cách vô cùng đẹp trai.

Nói cứ như chị ấy là một mụ phù thuỷ già vậy, Khâu Tố San không tiếp lời anh, ngược lại còn kiêu ngạo, vừa vẫy tay đuổi người vừa nói: 

“Trước hết cậu nên chắc chắn cô ấy có thực sự có trực giác không thể thay thế được không rồi hẵng nói tiếp.”

Phương Trấn Nhạc mỉm cười, rõ ràng cao ráo khoẻ mạnh, nhưng động tác lại nhẹ nhàng không chậm chạp.

Anh đứng dậy khỏi ghế, bước một bước dài ra ngoài như đang diễn lại bước đi hào hùng lại uyển chuyển, nhưng anh lại tự nhiên tuỳ ý, cho thấy từ lâu anh đã khắc ghi “sự phóng khoáng” vào trong xương cốt.

“Yes, madam!” Phương Trấn Nhạc quay đầu cười với chị ấy, mở cửa đi ra ngoài một cách lưu loát.

Khâu Tố San ngồi sau bàn làm việc, xoa lông mày.

Tên nhóc này liên tục phá hai vụ án lớn, hiệu suất nhanh kinh người, là người giỏi nhất trong tổ trọng án của toàn thành phố, có kiêu ngạo hơn cũng đúng.

Chị ấy dẫn dắt một trung sĩ cảnh sát có năng lực tốt như vậy, cũng không biết là phúc hay hoạ.

Tuy rằng không có chuyện gì cần chị ấy phải bận tâm, chỉ cần lúc thu hoạch tổng hợp lại thành quả là được, nhưng lại thường lo lắng trong lúc dẫn dắt Phương Trấn Nhạc, bản thân hoàn toàn không có sự tiến bộ, bất giác trở nên phụ thuộc vào anh.

Một khi anh được nội bộ đề bạt lên làm thanh tra, chị ấy phải dẫn dắt đội mới, ngộ nhỡ lộ ra cái dốt, cho thấy khi anh rời đi, chị ấy hoàn toàn không biết phá án…

Khâu Tố San cau mày, thấy cửa phòng làm việc đóng chặt, lúc này mới lấy báo cáo của Phương Trấn Nhạc ra rồi tỉ mỉ đọc kỹ.

Dù là thanh tra, chị ấy cũng không thể không thầm học tập anh, thầm nghiên cứu cách anh phá án.

Khi nhìn thấy tên “Dịch Gia Di” trong báo cáo của anh, Khâu Tố San cầm điện thoại lên, yêu cầu bộ phận nhân sự gửi cho chị ấy một phần tư liệu về Dịch Gia Di.

Khâu Tố San chuẩn bị tìm hiểu rõ Dịch Gia Di, nếu cần thiết, chị ấy thậm chí còn muốn làm bạn với cô gái nhỏ này.

Tránh cho việc mọi chuyện đều bị Phương Trấn Nhạc đè xuống…

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp