Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 30: Thu nhận thêm một chút xíu


3 tháng

trướctiếp

 

Tối hôm đó, Dịch Gia Di mang rất nhiều cà chua tươi về nhà.

Mọi người ăn mấy quả cà chua như trái cây, anh cả chừa một ít lại làm nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm sau. Anh ấy vừa chất cà chua vào tủ lạnh vừa hỏi Dịch Gia Di:

“Đồn cảnh sát còn phát rau làm phúc lợi làm tăng ca à?”

“Là cha mẹ của người bị hại trong vụ án bắt cóc trẻ con cho đấy. Sir Phương nói mấy người đàn ông thô lỗ như bọn họ còn chẳng biết rửa rau như nào nên kêu em mang về.” Dịch Gia Di rửa tay xong thì trở về phòng, lấy toàn bộ sách cũ lúc học ở học viện cảnh sát ra, thu dọn lại rồi xếp thành chồng dưới cửa sổ.

Sau khi đã lập ra kế hoạch học tập cho mình thì cô bắt đầu đọc từng quyển một.

Trong phòng khách bên ngoài căn phòng nhỏ, Dịch Gia Đống vui vẻ xem phim hành động với em trai em gái.

Thỉnh thoảng khi Dịch Gia Di ngồi thẫn thờ nghỉ ngơi, cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy anh em trong phòng khách:

“Gia Di giỏi thật đấy, dù không đụng gì đến dao súng nhưng là đại công thần tìm ra hung khí và hung thủ, phá án trong hai mươi bốn giờ.”

“Em biết, chị hai trước giờ luôn sáng suốt mà.”

“Chị hai phá án theo kiểu năng lực.”

“Có điều không phải chị hai làm bên văn phòng à?”

“Nếu Gia Di có thể vào tổ trọng án chắc chắn là thần thám siêu giỏi.”

“Nếu chị hai có thể vào tổ trọng án thì tốt rồi…”

Dịch Gia Di chống cằm nhìn quyển sách cũ được đèn bàn học chiếu sáng, trên đó có rất nhiều ghi chép của thế hệ trước. Mỗi tiết mỗi bài đều được học một cách nghiêm túc.

Lúc thế hệ trước học tập, có mơ sẽ làm một nữ cảnh sát điều tra dũng mãnh không?

Mặc dù đối với cảnh sát nữ thì có thể làm việc ở văn phòng là tốt nhất, vừa rảnh rỗi vừa an toàn.

Nhưng nếu là người có tính cách chống đối nổi loạn, bướng bỉnh không chấp nhận cam chịu còn từng mắc hội chứng tuổi dậy thì sẽ cảm thấy bản thân khác hoàn toàn với phần còn lại của thế giới… Có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối khi chỉ làm việc ở văn phòng.

Không thể giơ giấy chứng nhận ra oai được, rõng rạc nói từng câu từng chữ: “Cảnh sát điều tra tổ trọng án phá án!”

Người không thể xoay người rút súng, hét lên đầy oai phong: “Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng ngay!”

Còn nữa, không thể tra còng vào tay phạm nhân một cách ngầu lòi, sau đó mặt không cảm xúc nói: “Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng chống lại anh trước Tòa.”

Dịch Gia Di chống cằm tưởng tượng những hình tượng vừa kinh điển vừa phóng khoáng kia, cười trộm.

Mấy phút sau, bỗng nhiên cô thở dài, vỗ nhẹ mấy cái lên mặt, ngồi thẳng lưng, cúi đầu học tiếp.

Hôm sau, Dịch Gia Di vừa mới đến đồn cảnh sát đã bận tới nỗi chân vắt lên cổ…

Giúp Tổ A sửa sang lại tài liệu đã chất đống thành núi do bọn họ thức đêm để làm, rồi đi gọi lao công vào trong dọn dẹp phòng làm việc của Tổ A, vứt số rác bị bọn họ chất cao như núi trong góc phòng.

Tiếp đó chọn hoa tươi để lọc sạch không khí, cổ vũ tinh thần cho thành viên Tổ A.

Mang quần áo của các đồng nghiệp Tổ A thay đến tiệm giặt quần áo hộ bọn họ. Lúc về tiện tay cầm mấy chai nước trái cây bổ sung vitamin cho những cảnh sát điều tra thức đêm liên tục, vừa phải suy nghĩ đủ thứ vừa phải chịu áp lực.

Cô cứ cảm thấy mình giống như quản gia ấy.

Không ngờ cảnh sát làm việc văn phòng lại phải phụ trách nhiều chuyện linh ta linh tinh như thế.

Lúc đào tạo nhận chức không nhắc đến chuyện này.

Quả nhiên công việc phải tùy cơ ứng biến, có việc phải có người làm. Phải kiếm cơm ăn mà, không thể nào trốn tránh được rồi.

Giấu phần than thở nho nhỏ này đi, cô vừa bóp vai vừa trở về phòng làm việc của tổ hành chính, lại có một cuộc gọi bảo cô đến phòng Giám định vật chứng ngay.

Ký tên nhận phiếu kết quả xét nghiệm và phiếu phân tích, Dịch Gia Di đi xuống lầu đưa chúng đến Tổ trọng án B.

Phiếu phân tích chứng tỏ con của người chết đúng là con ruột của Trương Chiếu Hòa chồng nạn nhân. Thông tin này sẽ được báo cho Trương Chiếu Hòa trước.

Sau khi vợ chết người đàn ông kia vẫn luôn chỉ trích vợ mình không biết giữ gìn những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, thậm chí còn tuyên bố cô ấy chết là đáng đời, bỗng nhiên lại yên lặng.

Trương Chiếu Hòa đứng giữa hành lang với ánh mắt đờ đẫn, biểu cảm thẫn thờ không nói được câu nào.

Lưu Gia Minh lấy phiếu kết quả xét nghiệm đã đưa cho Trương Chiếu Hòa xem, nhìn anh ta một cái rồi đi về phòng làm việc của Tổ trọng án B.

Dịch Gia Di phải chờ các cảnh sát điều tra viết báo cáo điều tra dựa vào báo cáo và tài liệu của nhân viên pháp y với phòng Giám định vật chứng, mấy ngày nữa cô mới lấy được hết tài liệu.

Đếm xác nhận tài liệu với Lưu Gia Minh, sau khi Lưu Gia Minh ký tên xác nhận, cô cầm giấy tờ đi.

Lúc đi qua hành lang, đi ngang qua Trương Chiếu Hòa, vì cô đi qua nên người đàn ông hoàn hồn, đột nhiên anh ta ôm đầu, không đè nén được tâm trạng ngồi xổm xuống khóc nấc lên.

Dịch Gia Di khá gần anh ta, có thể nghe thấy những câu nói rời rạc mơ hồ:

“Ngọc Bình… Ngọc Bình… Tất cả là tại anh… Anh không phải người… Anh mất vợ rồi, đứa con mới sinh của chúng ta cũng mất mẹ rồi…”

Đến giờ phút này, cuối cùng nỗi đau mất vợ muốn dùng thù hận để đè nén cũng dâng trào như lũ.

Anh ta không thể tự lừa mình nói cô ấy là một người phụ nữ hư hỏng được nữa. Không thể đối mặt với sự đau khổ khi mất đi cô ấy, bản thân phải đối mặt với sự hổ thẹn khi coi thường sự chăm sóc của cô ấy. Không thể nhìn thẳng vào sự thật bản thân luôn đa nghi, trăng hoa khiến cô ấy bị tổn thương.

Có lẽ anh ta đã biết bản thân hèn nhát, khốn kiếp từ lâu, chỉ là không chọc thủng sự thật đó, anh ta còn có thể dựa vào lời nói dối “Là người ta sai” để trốn tránh.

Trốn tránh không chỉ có hổ thẹn, còn chẳng có ích.

Dịch Gia Di nhìn người đàn ông đỏ mặt, bi thương tới mức gần như không thở nổi, sau đó nghiến răng đi qua hành lang.

Phương Trấn Nhạc đang rẽ tới từ hướng đối diện, thoáng chốc cơ thể cao lớn đã che hơn phân nửa ánh sáng từ phía bên kia hành lang. Anh đã biết tin từ phòng Giám định vật chứng, lúc này anh chỉ khinh miệt liếc Trương Chiếu Hòa rồi nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn người đang co ro trên đất lẩm bẩm kia một chút nào.

Dịch Gia Di mỉm cười chào hỏi lễ phép, sau đó lướt qua nhau.

Bỗng nhiên Phương Trấn Nhạc quay đầu hỏi cô: “Cô đã biết đứa trẻ kia là con của Trương Chiếu Hòa rồi đúng không?”

Dịch Gia Di ngơ ngác nói:

“Chẳng phải kết quả điều tra đã nói Trương Chiếu Hòa lăng nhăng, hay nghi ngờ linh tinh còn gì?”

Cô lo sợ trước câu hỏi của Phương Trấn Nhạc giống như dị năng của cô bị phát hiện, cực kỳ chột dạ, không nhịn được giải thích:

“Hơn nữa hung thủ nói người chết đau lòng vì bị chồng nghi ngờ mới tự sát còn gì? Sao một người phụ nữ lả lơi ong bướm lại có thể có cảm xúc kịch liệt vì bị phụ lòng như thế được…”

Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm Dịch Gia Di không chớp mắt. Biểu cảm của cô gái cứng đờ nhìn anh, căng thẳng đến nỗi miệng khô lưỡi khô, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu ù tai.

Mấy chục giây sau, cuối cùng Phương Trấn Nhạc im lặng tra tấn cô nãy giờ cũng nói:

“Cũng có thể những thứ quần chúng thấy chỉ là sự ảo tưởng mà người chết xây dựng. Người chết nói muốn tự sát có lẽ chỉ là vì bị chồng phát hiện đứa trẻ không phải con của anh ta, chột dạ vừa khóc vừa quậy đòi thắt cổ muốn nhân cơ hội này làm sẩy đứa trẻ. Như thế thì sẽ không có một ai biết chuyện cô ấy ngoại tình…”

“Hả?” Dịch Gia Di ngẩn ngơ, cúi đầu ngẫm lại lời của anh như đứa trẻ làm sai.

“Trên thế giới này tất cả những manh mối và lời khai đều có thể làm giả. Có lúc cũng không thể tin lời khai nhận tội của hung thủ. Sự thật chỉ nằm trong chứng cứ.” Phương Trấn Nhạc chọc tay lên trán Dịch Gia Di: “Sự thật cũng có thể nằm ở đây, nhưng phải giữ vững lòng nghi ngờ, cảnh giác, kiên trì và chắc chắn truy cứu vấn đề đâu ra đó.”

“!” Được anh chỉ điểm thật tình như thế khiến cảm xúc trong lòng Dịch Gia Di dâng trào, mắt sáng như sao nhìn Phương Trấn Nhạc không chớp mắt.
“Sau này lúc không bận việc có thể tới Tổ trọng án B nhiều một chút, chuẩn bị trà chiều, chọn món ăn giúp chúng tôi.” Phương Trấn Nhạc dứt lời thì thấy cô cảnh sát trẻ hớn hở ra mặt. Nếu như sau lưng có đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy y như cánh quạt. Vì thế anh như người cha nghiêm khắc hạ nhiệt cho cô: 

“Lúc chúng tôi họp cô cũng có thể nghe nhưng không thể nói. Có nhớ lời tuyên thệ với những gì đã ký khi bước vào đồn cảnh sát không?”

“Yes sir!” Thoáng chốc Dịch Gia Di đứng nghiêm ngay ngắn, hô thật to.

Phương Trấn Nhạc cười lắc đầu, xoay người bước vào hành lang dài, cầm báo cáo đi thẳng đến văn phòng giám sát của cấp trên Khâu Tố San.

Dịch Gia Di chui vào được Tổ trọng án B thành công, vui vẻ nhảy cẫng lên.

Mặc dù sau này dùng thân phận viện trợ chuyên cần, nhưng sau này lúc không bận có thể nghe tới phòng làm việc của sir Phương nghe họ thảo luận vụ án, có thể quan sát bọn họ thực chiến, học tập kinh nghiệm của bọn họ!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp