Kể Từ Khi Anh Gặp Được Em

Chương 5: Duyên phận thật khó tả (Phần 2)


3 tháng

trướctiếp

 

Hứa Ti duỗi tay gãi gãi đầu Hạ Vũ: "Thế nào, cậu quay lại chuẩn bị từ chức sao? Trước khi từ chức phải nói bất mãn cho tôi nghe một chút chứ nhỉ?"

Hạ Vũ cúi đầu: "Sếp tha mạng, tôi sai rồi."

Hứa Ti vỗ vỗ đầu anh: "Không cần tha mạng, cậu nghỉ phép một tháng, trong tay tôi có cả một đống lộn xộn, làm việc cho tốt đi. Trước mắt có dự án phim tài liệu chủ đề thanh xuân, lát nữa gửi cho cậu. Ôi, người đẹp này là ai? Cậu đổi bạn gái rồi sao?" Hứa Ti nhìn Diệp Sơ Ảnh đang co rúm một bên.

"Xin chào, tôi là Diệp Sơ Ảnh." Diệp Sơ Ảnh vội vàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Hạ Vũ tức giận gầm lên trong lòng: Cô nên giải thích cô không phải là bạn gái của tôi trước đã! Làm như kiểu ra mắt cha mẹ là thế nào?

Hứa Ti gật đầu: "Không tồi, đẹp hơn người lần trước."

Diệp Sơ Ảnh vẫn mỉm cười ngọt ngào, sau khi đàm phán với Hạ Vũ đã định sẵn là đổ vỡ, cô quyết định lấy lòng vị lãnh chúa trông to hơn Hạ Vũ này.

Hạ Vũ bất lực nên chỉ có thể đích thân giải thích: "Đây không phải bạn gái tôi, là thực tập sinh mới của tôi."

"Ồ, may mắn dữ ha. Hâm mộ, hâm mộ." Hứa Ti lại gãi gãi đầu Hạ Vũ, xoay người rời đi.

Diệp Sơ Ảnh cũng xoay người chuẩn bị trốn đi.

"Đi đâu?" Hạ Vũ lạnh lùng nói.

Diệp Sơ Ảnh quay đầu lại, giơ tay lên: "Tôi sai rồi."

Hạ Vũ cau mày: "Sai cái đầu cô! Có biết chỗ làm việc ở đâu không? Ở đâu? Ở nhà vệ sinh sao? Đi theo tôi mau."

Diệp Sơ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, tình huống lúc nãy đúng là cửu tử nhất sinh, xem ra vừa rồi là do ông chú hoang dại kia cứu.

Ngay sau đó, Diệp Sơ Ảnh phát hiện độ nổi tiếng của Hạ Vũ quả nhiên rất tốt, các đồng nghiệp xung quanh đều đứng dậy chào hỏi khi nhìn thấy anh, Hạ Vũ giống như anh trai tiếp khách, suốt đoạn đường nhìn thấy ai chào hỏi cũng mỉm cười đáp lại, đương nhiên cũng không ít người đàm tiếu sau lưng, Diệp Sơ Ảnh liếc mắt đã có thể nhìn ra.

Nhưng ngay khi họ lên tiếng: "Hạ Vũ, nghe nói cậu...", Hạ Vũ ngay lập tức lướt nhanh qua bọn họ.

"Làm việc, làm việc!" Hạ Vũ ngồi xuống chỗ làm việc với vẻ mặt sáng chói như ánh mặt trời, "Cảm giác được trở lại làm việc thật tốt!"

Diệp Sơ Ảnh ngồi chéo đối diện Hạ Vũ, nhìn khuôn mặt đầy nắng của anh liền hiểu nhất định là ngụy trang cho người khác thấy. Quả nhiên, nhìn Hạ Vũ tràn đầy ý chí như vậy, rất nhiều đồng nghiệp sắp vây quanh anh đều rút lui.

Hạ Vũ bật máy tính lên, nhìn thấy tài liệu Hứa Ti gửi cho mình, cùng với một tin nhắn: Phim tài liệu về thanh xuân, nội dung không giới hạn, biểu hiện không giới hạn, thời gian có hạn, tiền bạc càng có hạn, nhưng sự sáng tạo là không giới hạn. Cậu nhất định phải cố gắng nha.

Hạ Vũ vuốt trán, lần nào anh cũng sợ nhất là ông chủ nói không có yêu cầu, nội dung tốt, sáng tạo cao. Đó là yêu cầu cao nhất để làm công việc này. Quả nhiên, sau kỳ nghỉ dài như vậy, Hứa Ti không định để anh nghỉ vô ích.

Diệp Sơ Ảnh ngồi đó lo lắng nhìn Hạ Vũ, cái gọi là thực tập sinh, đặc biệt là thực tập sinh ngày đầu tiên đi làm, nếu giáo viên không giao nhiệm vụ cho bạn, vậy bạn chỉ có thể ăn không ngồi rồi. Nhưng từ khi Hạ Vũ ngồi xuống vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lông mày nhíu chặt, không quan tâm đến mình.

Phải một lúc lâu sau, Hạ Vũ mới chú ý tới ánh mắt nóng bỏng kia, cảnh giác liếc nhìn Diệp Sơ Ảnh: "Cô muốn gì?"

Diệp Sơ Ảnh hơi khẩn trương, dù sao bây giờ cũng không phải ở nhà, quan hệ giữa cô với Hạ Vũ không phải bạn cùng phòng oan gia, mà là cấp trên cấp dưới, cô do dự một hồi rồi ấp úng nói: "Cái đó... Buổi trưa... Anh có cần tôi gọi một phần cơm hộp không?"

Hạ Vũ sững sờ một lát, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Chuyện đầu tiên một thực tập sinh làm khi bắt đầu công việc là đặt cơm hộp. Đây là một câu nói rất phổ biến trong ngành truyền thông, có nghĩa là nhiều nơi, đặc biệt là các nhóm chương trình của các đài truyền hình đều làm công việc nặng nhọc nhất, mệt mỏi nhất nhưng không chỉ kỹ năng cho thực tập sinh, mà để họ phụ trách loại nhiệm vụ như đặt cơm hộp này. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Diệp Sơ Ảnh cũng từng thực tập ở đài truyền hình ở Nam Kinh, lúc đầu cô còn tưởng rằng đây đều là ngụy biện lừa gạt sinh viên đại học, cho đến khi cô mang theo 20 hộp cơm trưa và tự mình leo lên sáu tầng thì cuối cùng mới chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Hạ Vũ chỉ vào túi tài liệu mà Diệp Sơ Ảnh lấy từ chỗ Hứa Nhu: "Trong đó chắc là có thẻ cơm, trên lầu sáu có căn tin. Yên tâm, ở đây không có ai bắt cô đặt cơm hộp đâu. Buổi sáng không có việc gì để làm, nhưng chiều nay tôi sẽ mở họp với một vài đồng nghiệp. Chúng ta cần thực hiện phim tài liệu nhiều tập về chủ đề thanh xuân, lúc đó sẽ thảo luận về chủ đề này."

Có lẽ là bởi vì cuối cùng cũng nhìn thấy mặt đáng yêu vô tri của Diệp Sơ Ảnh, giọng điệu của Hạ Vũ cuối cùng cũng dịu đi một chút, nụ cười cuối cùng cũng không còn vẻ đùa giỡn và ác ý nữa mà ấm áp hơn một chút, giống như ánh nắng ấm áp. Diệp Sơ Ảnh đột nhiên cảm thấy có chút mê mang: Rốt cuộc mặt nào mới là Hạ Vũ thật sự?

Buổi trưa, mấy nam sinh chạy tới gọi Hạ Vũ đi. Diệp Sơ Ảnh cũng đi theo mấy thực tập sinh xung quanh đến nhà ăn.

Ngoài cô ra còn có bốn thực tập sinh đang ngồi trong khu vực của cô, hai nam hai nữ, hai chàng trai cao gầy, không thích nói chuyện, nhưng hai cô gái lại rất sôi nổi, kéo Diệp Sơ Ảnh hỏi đủ kiểu. Diệp Sơ Ảnh lần lượt trả lời, trong đầu lại nghĩ về cuộc họp buổi chiều.

"Phim tài liệu về chủ đề thanh xuân là làm về cái gì?" Diệp Sơ Ảnh tự lẩm bẩm.

"Liên Minh Huyền Thoại." Hai nam sinh vốn không thích nói chuyện, đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực.

"Các cậu im đi. Thanh xuân có người đẹp người tài, các cậu lại không có gì hết!" Cô gái tên Lâm Hi tiếp lời, vẻ mặt khinh bỉ chặn họng hai nam sinh, "Tôi nghĩ chủ đề thanh xuân, đương nhiên là về tình yêu rồi."

Một cô gái khác tên là Hồ Lôi Lôi gật đầu: "Đúng vậy, thanh xuân ngoài tình yêu ra thì chỉ có tình yêu thôi." Mặc dù chủ đề về tình yêu rất trần tục, nhưng lại không bao giờ lỗi mốt.

"Tình yêu?" Diệp Sơ Ảnh nghĩ đến Hạ Vũ vừa nghe hai chữ tình yêu đã lộ ra vẻ mặt u ám, không khỏi rùng mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Có năm người tham gia cuộc họp buổi chiều, ngoài Hạ Vũ ra còn có một cô gái tên Á Linh phụ trách điều phối sản xuất, hai biên đạo vừa chuyển sang chính thức, một người tên là Lý Húc và người còn lại là Trần Á Hồng tạm thời được chuyển đến hỗ trợ Hạ Vũ hoàn thành dự án, và người còn dư lại là Diệp Sơ Ảnh.

"Chúng ta làm về thanh niên Bắc Phiêu đi." Lý Húc là người đầu tiên lên tiếng: "Thanh xuân là phải phấn đấu."

Trần Á Hồng cau mày: "Nhưng loại đề tài này gần đây quay hơi tệ, nằm mơ, phấn đấu gì đó chỉ sợ là khán giả sẽ chán chết."

Á Linh gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa ai nói thanh xuân là phải phấn đấu. Tôi nghĩ thanh xuân là tình yêu."

"Cái gì, chuyện tình yêu này sao có thể quan trọng hơn chinh phục biển sao mênh mông?" Lý Húc vặn lại, vẻ mặt kiêu ngạo. Diệp Sơ Ảnh cảm thấy ba vạch đen đã rơi khỏi đầu mình, từ lâu cô đã nghe nói công ty này có đầy đủ các yếu tố hai chiều, Lý Húc trước mặt này rõ ràng là bệnh nặng điển hình.

Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ cau mày im lặng, không biết đang nghĩ gì.

"Anh Hạ Vũ, anh nghĩ sao?" Trần Á Hồng do dự hỏi.

Hạ Vũ vẫn cau mày, nhìn Lý Húc: "Cậu cho rằng thanh xuân là phấn đấu?"

"Đương nhiên!" Lý Húc đang định mở miệng phát biểu đầy nhiệt huyết, nhưng Hạ Vũ lại phất tay ngăn lại, nhìn Á Linh: "Cô nghĩ thanh xuân là tình yêu?"

"Đúng vậy!" Á Linh khẽ gật đầu.

"Tôi biết rồi!" Diệp Sơ Ảnh đột nhiên vỗ bàn.

Hạ Vũ sửng sốt: "Cô biết cái gì?"

Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ: "Chúng ta hãy quay một chủ đề gọi là 'Con trai và con gái'." Chàng trai và cô gái khi còn trẻ hoàn toàn không biết người kia đang nghĩ gì, họ sẽ luôn có những ý tưởng hoàn toàn khác nhau, đó là lý do tại sao nhiều tình yêu tuổi trẻ đã trở thành tiếc nuối. Nhưng đôi khi là chàng trai sai? Cũng có thể là cô gái sai? Bởi vì hai người suy nghĩ khác nhau, có phải một người đã được định sẵn là sai? Nhưng nếu không sai, thì tại sao lại có tiếc nuối?"

Diệp Sơ Ảnh nói xong một hơi, thở hổn hển, hơi chột dạ nhìn Hạ Vũ, sợ bị Hạ Vũ khịt mũi coi thường, cuối cùng nhân cơ hội này lại tự giễu mình.

Mà hai chàng trai Lý Húc và Trần Á Hồng đã đi đầu nói ra câu trả lời của mình: "Cái gì vậy... Nghe không hiểu."

Hạ Vũ có hơi đờ đẫn nhìn phía trước, đồng tử như mất đi tiêu cự, lẩm bẩm: "Con trai và con gái?

Tất cả mọi người đều nhìn anh, không biết anh đang nghĩ gì.

Cuối cùng, đôi đồng tử mất tập trung từ từ lấy lại ánh sáng, Hạ Vũ gật đầu rất nghiêm túc: "Được. Chúng ta chọn đề tài này đi. "

"Con trai và con gái?"

"Như vậy đã quyết định rồi..." Diệp Sơ Ảnh có chút kinh ngạc, đột nhiên luống cuống, "Không suy nghĩ thêm sao? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi..."

Lý Húc, Trần Á hồng và Á Linh lại giống như trút được gánh nặng, sau đó mỉm cười nhìn cô.

Diệp Sơ Ảnh cảm thấy lưng mình ớn lạnh: "Mọi người cười gì vậy..."

Hạ Vũ ho nhẹ: "Vậy thì Diệp Sơ Ảnh, trở về nhớ sắp xếp kế hoạch này rồi gửi cho tôi trước thứ ba tuần sau. Tìm thêm tài liệu video và tài liệu văn bản tương tự có thể cần dùng đến sau này."

"Này, khoan đã! Không phải đã nói tôi là người mới sao, chuyện quan trọng như vậy..." Diệp Sơ Ảnh có chút sốt ruột.

Nhưng ba người kia đã thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi ra ngoài, chỉ có Hạ Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, mỉm cười nói: "Cố lên nha."

"Ôi." Diệp Sơ Ảnh yếu ớt ngã quỵ trên ghế, cô đột nhiên cảm thấy mình đã rơi xuống một cái hố, một cái hố sâu vô cùng.

"Này, thật sự không sao chứ, để người mới làm kế hoạch này sao?" Sau khi đi ra ngoài, Lý Húc quay sang Á Linh nói.

Á Linh lắc đầu: "Làm sao có thể, cùng lắm thì xem như bản nháp, cuối cùng còn không phải Hạ Vũ tự làm hết sao. Cậu còn chưa hiểu cậu ta, cậu ta nào có tàn nhẫn như vậy?"

"Thật ra tôi tàn nhẫn như vậy đấy." Hạ Vũ từ phía sau đi tới, sau đó lại liếc nhìn Diệp Sơ Ảnh vừa mới chán nản bước ra khỏi phòng họp, thở dài: "Nhưng vụ án lộn xộn rồi, Hứa Ti sẽ còn tàn nhẫn hơn với tôi."

Diệp Sơ Ảnh trở lại chỗ làm việc của mình, mở một văn kiện word lên, nhưng cô lại bối rối, ý tưởng trong cuộc họp chỉ là chợt nghĩ ra thôi, trong lòng cô không có một ý tưởng hoàn chỉnh nào cả, lúc này lập ra một kế hoạch chỉ với năm chữ "Con trai và con gái" thật sự rất khó. Thậm chí còn không biết kế hoạch làm phim tài liệu của công ty nên được viết theo định dạng nào. Cô tự hỏi có nên hỏi Hạ Vũ không, khi đứng dậy lại nhìn thấy chị Vương ở bộ phận vườn trường đối diện đang mắng thực tập sinh của mình: "Có vậy mà cũng hỏi tôi? Cô cậu làm vậy thì còn làm việc với tôi thế nào nữa?" Hình ảnh này hơi quen quen, buổi sáng chị Vương cũng mắng thực tập sinh này, lúc đó nói: "Không hiểu sao không hỏi tôi? Hỏi một chút thì chết à? Xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm."

 

"Làm sao vậy, có phải tự nhiên thấy tôi rất lương thiện không?" Hạ Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Sơ Ảnh, đặt một cái USB lên bàn.

"Đây là cái gì?" Diệp Sơ Ảnh hỏi.

"Bên trong có một ít kế hoạch cho bộ phim tài liệu mà chúng tôi trước đây đã làm, cô định dạng theo nó là được. Bản đầu tiên không cần phải viết quá chi tiết, có thể gửi cho tôi bản thô trước, tôi sẽ đưa ra một số nhận xét rồi sau đó tinh chỉnh." Hạ Vũ vừa nói vừa nhìn chị Vương mắng chửi đối diện với vẻ thích thú.

Nhìn người ta bị mắng còn vui vẻ như vậy, thiếu đạo đức! Mặc dù trong lòng Diệp Sơ Ảnh có hơi cảm kích, nhưng vẫn không khỏi thầm mắng trong lòng, sau khi sao chép xong tư liệu, cô trả lại USB, nhưng phát hiện anh vẫn đang ngẩn người nhìn về phía trước. Diệp Sơ Ảnh đột nhiên nhận ra Hạ Vũ không phải đang nhìn chị Vương mắng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại trống rỗng không tập trung.

"Cô nói xem, giữa con trai và con gái thật sự có sự khác biệt lớn như vậy sao? Nhưng nếu khác biệt lớn như vậy, tại sao ông trời lại an bài cho họ phải đi đôi với nhau đến cuối cùng?" Hạ Vũ đột nhiên quay đầu hỏi Diệp Sơ Ảnh.

Thật ra con trai với con trai cũng được, đặc biệt là anh đó, rất hợp. Đây là lời nói trong lòng Diệp Sơ Ảnh, nhưng cô đột nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy của Hạ Vũ, chỉ có thể nuốt xuống, trả lời anh: "Bởi vì chúng ta đang nói về 'Con trai và con gái', cho nên cuối cùng đến với nhau là 'Đàn ông và phụ nữ'."

Hạ Vũ sững sờ, mỉm cười, nghiêm túc vừa rồi đột nhiên biến mất: "Không ngờ người mới trong nhóm chúng ta lại là tình thánh nha, xin hỏi cô Diệp có bao nhiêu bạn trai mới có cái nhìn sâu sắc như vậy?"

"Chưa từng."

"A, cái gì?" Hạ Vũ cứng họng.

"Chưa từng có!" Diệp Sơ Ảnh siết chặt nắm đấm, nghiến răng.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp