Kể Từ Khi Anh Gặp Được Em

Chương 4: Duyên phận thật khó tả (Phần 1)


3 tháng

trướctiếp

 

"Mệt chết tôi!" Diệp Sơ Ảnh gục xuống ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi Hạ Vũ ăn xong, giao nhiệm vụ rửa bát cho cô, rồi trở về phòng mình không lộ mặt nữa, ngoại trừ ra ngoài rửa mặt trước khi ngủ.

Người kì lạ. Diệp Sơ Ảnh căn cứ vào hai ngày tiếp xúc mà đưa ra kết luận ngắn gọn rõ ràng như vậy. Dù sao hai người bọn họ cũng là bạn cùng phòng mới gặp, cho nên nói thế nào đi nữa cũng nên lịch sự, nhưng Hạ Vũ như thể không để ý đến chuyện này, mà trong một số phương diện lại có vẻ như rất tri kỷ, ví dụ như số điện thoại của cửa hàng gia đình, số điện thoại của anh ta, đều đã ghi chú cho mình trước, thậm chí còn làm cơm cho mình. Không hiểu, nửa thì dịu dàng, nửa thì lạnh nhạt, không biết bên nào mới là mặt thật.

"Chắc là thất tình nên chập mạch." Diệp Sơ Ảnh tự gật đầu đồng ý với kết luận của mình, "Bỏ đi, để ý anh ta làm gì. Ngày mai còn phải đến công ty báo danh, chính thức chọn bộ phận chuyên môn để thực tập, còn phải làm nghiên cứu nữa." Diệp Sơ Ảnh nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa đơn giản, trở về phòng tra tài liệu.

Tám giờ sáng, Diệp Sơ Ảnh mở mắt ra, đánh thức cô là tiếng nước xả liên tục trong phòng tắm, phản ứng đầu tiên của cô chính là hôm qua vệ sinh xong quên tắt nước.

"Ai ya, bị tên kia phát hiện chắc bị mắng chết mất!" Diệp Sơ Ảnh vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, lao vào nhà vệ sinh, đẩy cửa ra.

Lại thấy Hạ Vũ ngã quỵ xuống đất, tay ôm bồn cầu, trông như vừa nôn mửa.

"Anh..." Diệp Sơ Ảnh sững sờ, bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn phòng của Hạ Vũ, quả nhiên trên mặt đất có một đống chai bia.

"Anh lại uống một mình à?" Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ lúc này đang nằm gục trên mặt đất, có chút bất lực.

Hạ Vũ miễn cưỡng đứng dậy đóng cửa lại.

"Này, này, này." Diệp Sơ Ảnh la lên bên ngoài: "Sao anh lại... Tự dày vò mình như vậy chứ... Cô ấy có quan tâm chút nào không..." Tiếng Diệp Sơ Ảnh càng ngày càng nhỏ, thật ra cô không biết gì về chuyện của Hạ Vũ, cũng có tư cách gì để nói? Cô thở dài rồi trở về phòng.

"Anh nhanh lên đi... Tôi đang vội đi làm!" Diệp Sơ Ảnh quay đầu lại gõ cửa.

Mười phút sau Hạ Vũ bước ra khỏi phòng tắm, lúc này anh đã tắm rửa xong, trông như thay đổi thành một người khác, không còn vẻ sa sút kia nữa, ăn mặc sạch sẽ, nhưng quầng thâm dưới mắt rất nặng nề, giữa lông mày vẫn còn hơi mệt mỏi. Anh trở về phòng lấy túi xách, nhẹ giọng nói với Diệp Sơ Ảnh: "Tôi đi làm."

Diệp Sơ Ảnh im lặng gật đầu, Hạ Vũ mặc áo khoác len màu xám, tóc mềm mại, tóc mái hơi dài che đi lông mày, đôi mắt hơi nhướng lên, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt vẫn lạnh lùng thiếu kiên nhẫn. Diệp Sơ Ảnh hít hít mũi, ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, chàng trai trước mặt lập tức biến thành một anh trai nhỏ, nhìn thế nào cũng không khớp nổi người sa sút vừa rồi nằm trên mặt đất, khóe miệng còn sót lại nước dơ màu vàng.

Rõ ràng là chán nản như vậy, nhưng vẫn phải giả vờ như không có gì xảy ra để xuất hiện trước mặt người khác? Diệp Sơ Ảnh khẽ thở dài.

Diệp Sơ Ảnh nhanh chóng tắm rửa, sau đó trang điểm nhẹ. Cô sẽ đến một công ty video truyền thông mới thành lập ở trong nước, còn rất non trẻ nhưng đã nổi tiếng trong ngành, vị trí biên đạo thực tập của cô được đổi lấy từ một phong thư xin việc ba ngàn từ và kinh nghiệm thực tập phong phú trong ba năm đầu đại học. Công ty này không dễ vào, rất nhiều bạn học nói Diệp Sơ Ảnh rất may mắn, nhưng trước khi đến cô cũng phải tra tài liệu nhiều ngày, trong lòng biết rất khó lấy được bằng thực tập của công ty này, nhưng khó khăn hơn nữa là chuyện cô có thể ở lại cuối thời gian thực tập và trở thành biên đạo chính quy hay không. Mà mục tiêu này chỉ chiếm một phần mười khả năng.

"Nhất định phải được ở lại!" Diệp Sơ Ảnh tự nhủ: "Ở lại Bắc Kinh!" 

Mười giờ sáng chạy tới công ty, chị gái nhân sự là một cô gái có nụ cười ấm áp, rất tốt với Diệp Sơ Ảnh, còn giúp cô nhanh chóng hoàn thành một loạt thủ tục.

"Mỗi thực tập sinh sẽ được chỉ định một đạo diễn có kinh nghiệm, nói đơn giản là giáo viên của em trong bốn tháng thực tập và mỗi tháng sẽ đánh giá một lần. Việc đánh giá có liên quan đến tiền thưởng hàng tháng của em và liệu cuối cùng em có thể ở lại vị trí này hay không." Chị gái nhân sự giới thiệu với một nụ cười trên môi.

Diệp Sơ Ảnh buột miệng thốt ra: "Gặp được giáo viên giỏi rất quan trọng phải không ạ?"

"Bình thường thì hiểu hiện của em mới là quan trọng nhất." Chị gái nhân sự cười hì hì gõ đầu Diệp Sơ Ảnh, "Nhưng cái em nói cũng rất quan trọng, nếu may mắn thì em sẽ gặp được một giáo viên rất khắt khe, tiêu chuẩn cao nhưng lại rất công bằng, nếu không may thì có thể gặp được một giáo viên tồi, ném tất cả công việc bẩn thỉu và mệt mỏi cho em, cuối cùng cho em điểm siêu thấp."

"Không có loại yêu cầu thấp mà điểm siêu cao sao ạ?" Diệp Sơ Ảnh lè lưỡi.

Chị gái nhân sự suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hình như không có."

"Hả?" Sắc mặt Diệp Sơ Ảnh cứng đờ.

Chị gái nhân sự nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi: "Suỵt, đừng để mọi người nghe thấy mấy lời phàn nàn của chúng ta. Được rồi, em tính thực tập ở bộ phận nào? Bây giờ bộ phận hài kịch, vườn trường và phim tài liệu đều thiếu người, em đang là cái bánh ngon nha." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Bộ phận nào có giáo viên giỏi..."Diệp Sơ Ảnh cả đêm qua đều nghĩ nên đi bộ phận nào, bây giờ mới biết tiêu chí mình cân nhắc trước đây hoàn toàn sai lầm.

"Chị không thể nói cho em được." Chị gái nhân sự chớp chớp mắt, "Xem vận may của em thôi, bọn họ mà biết chị nói xấu sau lưng thể nào cũng không tha cho chị!"

"Vậy..."Diệp Sơ Ảnh do dự một lát rồi nói: "Phim tài liệu đi ạ."

"Bộ phận phim tài liệu? Để chị xem, đạo diễn phụ trách gần đây mới được chuyển sang phim tài liệu là..."Chị gái nhân sự mở thư mục ra tìm kiếm, "Nếu không có gì sai sót thì giáo viên của em là... Ồ! Là cậu ta! Em thật may mắn đó! Cậu ta chính là giáo viên tốt chị nói với em! À, không, có lẽ cậu ta là loại giáo viên mà em nói không tồn tại kia!"

"Thật sao?" Nụ cười của Diệp Sơ Ảnh tắt ngúm, giống như mèo mù đụng phải chuột chết.

"Có một lần bọn chị hơi nghi ngờ về cách làm việc của một thực tập sinh cậu ta dẫn dắt, nên đã khấu trừ tiền thưởng của thực tập sinh trong tháng đó. Cậu ta đã đến tranh luận với bọn chị, chị chưa bao giờ thấy một đạo diễn chính thức nào đến cãi nhau chỉ vì một thực tập sinh như vậy. Bọn chị rất ấn tượng với cậu ta, chủ yếu là vì cãi nhau xong hôm sau lại gửi một đống đồ ăn vặt để tạ lỗi, nói rằng ngại quá ngày hôm qua hơi nặng lời."

Diệp Sơ Ảnh mừng rỡ: "Ye, em thật sự rất may mắn."

"Vậy chị sẽ đưa em đến chỗ cậu ấy." Chị gái nhân sự đóng thư mục lại.

Sự tò mò của Diệp Sơ Ảnh lúc này mới tăng lên, tiếp tục hỏi: "Chị, giáo viên của em là người như thế nào?"

"Ồ, cậu ấy là một chàng trai rất ôn hòa, đối với ai cũng tốt, chưa từng thấy cậu ấy cãi nhau với ai bao giờ, lần trước đến chỗ bọn chị cãi cọ cũng nói rất lý, không giống như một số người, mở miệng ra là chỉ nghĩ đến cãi nhau thôi. Hơn nữa nghe nói là một người có trái tim ấm áp, sau khi hoàn thành công việc sẽ giúp người khác tâm sự một chút. Nấu ăn cũng rất ngon, còn mời đồng nghiệp đến nhà ăn cơm. À đúng rồi, thời gian trước vẫn trong trạng thái nghỉ phép, hình như hôm nay mới về."

"Chị, chị đang nói đến giáo viên tương lai của em sao? Sao em cảm thấy như một thiên thần vậy nhỉ?" Diệp Sơ Ảnh cười đến không ngậm nổi miệng.

"Còn nghe nói cậu ấy là một người rất hài hước, hay tạo bầu không khí thoải mái trong nhóm." Chị gái nhân sự nói thêm.

"Ồ ồ ồ. Còn ngoại hình, ngoại hình thì sao?" Diệp Sơ Ảnh bắt đầu có hứng thú với giáo viên của mình.

"Ngoại hình?" Chị gái nhân sự cau mày: "Không tính là đẹp trai, nhưng cũng không xấu. Gầy gầy, mắt to, vẫn ổn, nhưng nghe nói là có bạn gái rồi."

"Hả?" Trước mắt Diệp Sơ Ảnh bỗng xuất hiện một khuôn mặt.

Một giọng nói có phần lười biếng đột nhiên vang lên sau lưng: "Chào buổi sáng, Hứa Nhu."

"A, chính là cậu ấy!" Chị gái nhân sự quay đầu lại, vội vàng vỗ vỗ Diệp Sơ Ảnh, "Giáo viên của em, Hạ Vũ."

Diệp Sơ Ảnh xoay người ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Vũ đang có hơi ngạc nhiên nhìn mình.

Tính cách ôn hòa? Đối với ai cũng tốt? Ấm áp?

Diệp Sơ Ảnh hoàn toàn không thể hình dung những từ này với Hạ Vũ.

Độc miệng. Đối với ai cũng có vẻ thù địch. Lạnh nhạt. Rõ ràng đây mới là Hạ Vũ trong ấn tượng của cô. Và Hạ Vũ này hóa ra là giáo viên của cô trong ba tháng tới? Vừa nãy nói cái gì nhỉ, mèo mù đụng phải chuột chết, đây đúng là chuột chết!

Sự ngạc nhiên trong mắt Hạ Vũ lóe lên, sau đó lại lộ ra một nụ cười có phần mơ hồ không rõ, gãi gãi đầu: "Hôm qua cô mới nói cái gì ấy nhỉ? Duyên phận thật tuyệt?"

"Nghiệt duyên!" Diệp Sơ Ảnh lẳng lặng đi phía sau Hạ Vũ đang cười xấu xa, hung ác nói: "Tuyệt đối là nghiệt duyên!" Lúc này Hứa Nhu đã hoàn toàn giao phó cô cho vị thầy "Ôn hòa" này rồi trở về phòng làm việc, cô chỉ có thể âm thầm đi theo Hạ Vũ.

Hạ Vũ nhún nhún vai: "Vậy để tôi đi nói chuyện với Hứa Nhu, đổi giáo viên khác cho cô?"

"Chị Vương của bộ phận vườn trường hình như không có thực tập sinh, chị ấy vừa mới đến thời kỳ mãn kinh, hơn nữa quan hệ hộ khẩu trường học của con trai chị ấy còn chưa giải quyết được, cho nên chị ấy căm hận hai từ vườn trường này đến tận xương tủy, nghe nói trong ba tháng thôi đã có bảy thực tập sinh bị đuổi. Tôi nghĩ da mặt cô đủ dày để giữ vững. Dì Phan ở bộ phận hài kịch có vẻ khá ổn, dì vừa ly hôn, tâm trạng không tốt, mấy bộ phim dì làm gần đây không có miếng hài hước nào, tuy rằng chỉ tiếp xúc có một ngày, nhưng tôi nghĩ thật ra dì là một người thích đùa, cho nên đến chỗ bọn họ điều hòa một chút đi. Này...... Hứa Nhu!" 

"Khoan!" Diệp Sơ Ảnh che miệng Hạ Vũ, "Chúng ta thỏa thuận đi."

Hạ Vũ đẩy Diệp Sơ Ảnh ra, tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa: "Ai thỏa thuận với cô, tôi không buôn bán."

"Bán cái đầu quỷ nhà anh!" Diệp Sơ Ảnh đá một chân qua.

Hạ Vũ né tránh nói: "Nói, thỏa thuận gì?"

"Anh làm thầy giáo của tôi cho thật tốt, giống như chị gái kia vừa nói với tôi vậy đó, một người có tính cách ôn hòa, rất tốt bụng và ấm áp, mấu chốt là mỗi tháng đều phải chấm điểm tối đa cho thực tập sinh!" Diệp Sơ Ảnh đặc biệt nhấn mạnh điểm cuối cùng.

"Ồ, không ngờ trong lòng Hứa Nhu hình tượng của tôi lại hoàn mỹ như vậy đấy. Này, tôi nói tôi đang theo đuổi cô ấy thì sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Tôi cảm thấy có thể, con người chị gái không tồi, còn xinh đẹp. Này, không đúng!" Diệp Sơ Ảnh tỉnh táo lại, "Đừng có đổi chủ đề."

Hạ Vũ khẽ mỉm cười, mặt lộ vẻ khinh thường: "Nếu tôi làm như vậy, thì cô có thể cho tôi lợi ích gì?"

"Tôi sẽ không nói chuyện của anh cho bọn họ." Diệp Sơ Ảnh lặng lẽ duỗi ra một bàn tay, ngoắc ngón tay.

"Có ý gì?" Hạ Vũ khó hiểu.

"Giỡn mặt hả, anh biết mà!" Ánh mắt Diệp Sơ Ảnh như thiêu đốt, nhìn chằm chằm Hạ Vũ.

"Tôi nghĩ trước kia mình rất có học vấn, cái gì cũng hiểu được một chút. Nhưng ánh mắt của cô mơ mồ quá, tôi không hiểu. Có thể nói rõ được không?" Hạ Vũ cau mày, càng thêm khó hiểu.

"Giả ngu!" Diệp Sơ Ảnh dậm chân, "Là chuyện đó đó..."

Hạ Vũ bất lực xòe hai tay: "Không phải chúng ta mới quen nhau có một ngày sao, tuy rằng tôi đã làm một số chuyện khó coi, nhưng có chuyện gì không nên biết đâu."

Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ trông như một tên vô lại, cuối cùng không chịu nổi nữa: "Chính là chuyện anh thất tình đó!" 

Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng, vẻ giễu cợt trên mặt Hạ Vũ đóng băng ở đó.

Một tiếng này của Diệp Sơ Ảnh đã lập tức làm bầu không khí ồn ào ban đầu rơi vào im lặng, người đang nói chuyện công việc đều đặt điện thoại xuống, người đang vội vàng đi qua cũng dừng lại, ngay cả Hứa Nhu vốn đã chạy xa cũng quay đầu lại.

"Ui, cậu thất tình à?" Âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên, Diệp Sơ Ảnh dường như nhìn thấy tiếng xì xào quanh quẩn xung quanh văn phòng, trong lòng lộp bộp một tiếng.

"Xong." Tiền thưởng cuối tháng, cơ hội chuyển chính thức, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy giấc mơ của mình đã hoàn toàn tan vỡ.

Sắc mặt Hạ Vũ trong nháy mắt cũng trở nên ảm đạm, anh cắn chặt răng, dùng ánh mắt tràn ngập hung ác đẩy lui những lời đàm tiếu trong phòng.

Bọn họ sôi nổi lui ra phía sau, còn không ngừng nhắc mãi: "Ôi, Hạ Vũ dùng ánh mắt đó nhìn mọi người kìa, vậy lời cô gái nhỏ này nói là sự thật rồi?"

Hạ Vũ đột nhiên siết chặt nắm đấm.

"Hạ Vũ, đã lâu không gặp." Một giọng nói trầm ấm vang lên.

"Khốn kiếp!" Hạ Vũ quay đầu lại quát lên.

"A." Người đàn ông lập tức vui vẻ, "Đứa nhỏ miền nam đã học được cách mắng người ta bằng giọng Bắc Kinh rồi!"

Hạ Vũ ngơ ra, đứng trước mặt anh là một người đàn ông cao to 1 mét 86, để râu quai nón, tóc dài, dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế nổi, gần như chắc chắn là cao thủ có thể tát Hạ Vũ gầy gò lăn quay trên đất. Nhưng Hạ Vũ sợ tất nhiên không phải ngoại hình, mà là thân phận của người đó.

Hứa Ti, sinh năm 1983, là quản lý trẻ nhất kể từ khi thành lập công ty, là người đứng đầu sáu bộ phận và là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Vũ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp