[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 6 : Luôn Có Cách Kiếm Tiền


3 tháng


Đầu cá hầm đậu phụ được bưng lên, tuy trên mặt chủ bạ Lâm không thay đổi biểu cảm, nhưng khi cầm đũa vẫn có phần do dự. Bếp nhỏ đang bật lửa đun liu riu, canh cá trong nồi cát sôi lên ùng ục.

Vương Viên Ngoại vừa định sai người mang đầu cá đi thì thấy đầu đũa của chủ bạ Lâm đã hạ xuống dưới.

Là một thực khách sành ăn, chưa có bữa tiệc nào mà chủ bạ Lâm lại không thể xuống tay động đũa.

Món ăn hiếm khi xuất hiện trong các yến tiệc này thơm phức hấp dẫn, hương vị thơm ngon khiến ông ta chảy nước miếng. Chủ bạ Lâm vẫn vô cùng cẩn thận, mùi tanh của cá sông không dễ loại bỏ hoàn toàn, cho nên ông ấy vẫn đưa đũa gắp đậu phụ trước tiên. Đậu phụ trắng mịn ngâm mình trong nước lèo đậm đà, cùng canh cá sóng sa sóng sánh, đúng là quá đỗi mê người.

Quả đúng vậy, một miếng đậu phụ vừa vào trong miệng, lập tức tan chảy ở trên đầu lưỡi.

Mềm, tươi, nóng hổi đến mức đầu lưỡi phải cuộn tròn lại. Nóng đến nỗi hai bên má chủ bạ Lâm liên tục xuýt xoa nhưng cũng không nỡ nhổ ra, ông ta cắn răng chịu đựng nuốt xuống.

Chỉ ba từ thôi, thật tuyệt vời!

Vào mùa đông nên thưởng thức những món ăn nóng hổi, trước tiên chưa cần nói hương vị thơm ngon đến mức nào. Chỉ nếm được một miếng thế này thôi là đã thấy thoải mái rồi!

 

 

Lửa nhỏ đun sôi liu riu, canh cá trong nồi cát lăn tăn sủi bọt. Đậu phụ đã được nấu qua ở bếp sau một lần, đến lúc này quả thật cá đã cực kỳ ngấm gia vị. Chủ bạ Lâm cảm thấy miếng đầu tiên vẫn chưa nếm được hương vị, lại gắp thêm một miếng nữa. Lần này thì đúng là sự thật, đậu phụ tươi mềm đến mức suýt chút nữa ông ta đã nuốt cả đầu lưỡi! Nhắm thử đậu phụ xong xuôi, ông ta lại gắp thêm một đũa để nếm thử thịt má đầu cá.

Thịt cá mềm mịn không có xương, hầm trong nước canh lâu như vậy, toàn bộ hương vị đều đã thấm đẫm vào thịt. Khi ăn trong miệng, còn mềm hơn nhiều so với thịt gia súc nữa!

Hoàn toàn không có mùi tanh như ông ấy hằng tưởng tượng, ánh mắt chủ bạ Lâm lập tức phát sáng. Hương vị này là thứ hương vị thơm ngon mà hiếm ai trong nước từng được thưởng thức qua. Thịt má chỉ có vài miếng, chủ bạ Lâm dùng đũa gắp một miếng để cảm nhận rõ hương vị rồi lại vội vàng lại gắp thêm một miếng nữa.

 

Vương Viên Ngoại ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng rất ngạc nhiên. Sau khi do dự một lúc, ông ta cũng mau chóng nếm thử một miếng đậu phụ.

Kết quả đậu phụ vừa vào miệng đã nóng hổi trên đầu lưỡi ông ta. Hương vị thơm ngon nổ tung ở đầu lưỡi, đầu lưỡi ông ta đảo qua đảo lại nhất định không muốn nhổ ra. Nhanh chóng nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, bụng dạ nóng ran lên.

“Món đầu cá hầm đậu phụ này ngon quá! Nấu được lắm!”

“Đúng vậy, đi ăn tiệc nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên ta được ăn cá." Chủ bạ Lâm vốn biết người vùng Giang Nam thích ăn cá, còn có những người thích ăn cá sống. Trước đây chủ bạ Lâm không hiểu nổi, thịt cá này toàn là mùi tanh, sao lại có người thích ăn cá cơ chứ? Hiện giờ ông ta đã hiểu ra rồi, không phải vì cá không ngon, mà là do đầu bếp không biết cách chế biến: “Đầu bếp nào nấu món này? Đúng là tay nghề quá tốt!”

 

Vương Viên Ngoại làm sao biết được? Chuyện mời đầu bếp đến làm yến tiệc là do một tay bà chủ ở nhà sau lo liệu. Tuy nhiên sau khi nghe chủ bạ Lâm thắc mắc, ông ta đã cho người đi hỏi.

Quản gia đang chờ ở bên ngoài, lập tức trả lời: “Chính là con gái của Phương thẩm ở cuối thôn Phương gia.”

Vương Viên Ngoại làm sao biết được ai là con gái Phương thẩm ở cuối thôn Phương gia chứ? Ông ta chỉ nghe được đến hết họ Phương đã cắt lời quản gia đang tiếp tục giới thiệu, vội vàng vung tay lên, hào phóng mở túi tiền: “Nấu bữa này được lắm, phải thưởng!”

 

Trong khi bên này còn đang nói chuyện, chủ bạ Lâm bên kia đã thử thêm một miếng thịt chiên giòn sốt chua ngọt.

Trong các món ăn được bày trên bàn, thịt chiên giòn sốt chua ngọt là đẹp mắt nhất. Đầu lưỡi vừa mới chạm vào, ông ấy lập tức nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt. Thịt ở miền Bắc thường được nêm nếm đậm đà, thái thành miếng lớn, làm cho người ta ăn vừa ăn đã ghiền. Hương vị thế này quả thật là lần đầu tiên được thử qua. Nhưng cho dù là lần đầu tiên cũng không ngăn được mùi vị thơm ngon của nó, vị giấm hoà quyện với hương vị tươi ngon, khi nhai trong miệng, bên ngoài thì giòn bên trong lại mềm, làm chủ bạ Lâm kinh ngạc đến nỗi hai mắt sáng cả lên.

Tim Vương Viên Ngoại đập như trống đánh, vội vàng mời chủ bạ Lâm cứ việc ăn uống thoải mái.

Sau một bữa tiệc rượu ngon lành, cả chủ lẫn khách đều cao hứng vui vẻ. Về chuyện đưa Vương đại cô nương vào danh sách tú nữ, chủ bạ Lâm dĩ nhiên đồng ý hết lòng. Vương Viên Ngoại vui mừng không kể xiết, ngay lập tức sai người chuyển lời tới cho bà nội Vương: Con gái Phương thẩm gì đó, cứ ban thưởng thật hậu hĩnh vào!

An Lâm Lang còn đang nghe ngóng tin tức ở bếp sau, quản gia đã đem theo phần thưởng của bà nội Vương đi tới. Theo như thỏa thuận ban đầu, đầu bếp chính được thưởng hai lượng, nhưng bởi vì bữa tiệc này được lo liệu thành công mỹ mãn nên quyết định ban thưởng năm lượng!

 

 

Thái độ của quản gia cũng đã thay đổi một trời một vực, một bữa cơm có thể làm lão quan gia hài lòng, đây đúng là người không hề tầm thường!

An Lâm Lang được Vương ma ma khách sáo tiễn ra tận bên ngoài, sợ tuyết rơi nhiều đường khó đi nên còn thuê xe cho nàng nữa.

Một nhóm người làm phụ bếp đang ở bên cạnh nhìn sang, ánh mắt ngập tràn sự ghen tị.

Hai người cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đại phòng kết hợp cùng nhau lụng vất vả mà chỉ được có vỏn vẹn một trăm văn tiền, bọn họ muốn gây sự làm loạn lên, quản gia tỏ thái độ nếu không muốn nhận thì mau trả lại. Cả hai cứ phải gọi là bứt rứt uất nghẹn, cực kỳ không phục nhìn chằm chằm cái tên Trình Giảo Kim (*) chướng mắt từ trên trời rơi xuống này. Nếu không có nha đầu này nhảy vào phá bĩnh thì năm lượng bạc này thuộc về bọn họ rồi!

 

(*) Trình Giảo Kim (程咬金): đại tướng công thần nhà Đường, khoẻ như voi, thời trẻ vô cùng hung hăng ngang ngược, hay phá làng phá xóm. Khi làm tướng thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa, đánh xong địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ rồi lại đánh ba búa tiếp. Vì vậy đây được coi là kiểu người hay phá bĩnh, chỉ chịu lợi mà không chịu thiệt. Sau này, cụm từ này dùng để chỉ những người tự nhiên nhảy vào phá bĩnh chuyện của người khác.

Hai người vừa ra khỏi Vương gia đã đi sau theo dõi An Lâm Lang.

An Lâm Lang không vội vàng trở về ngay, ngước mắt nhìn tuyết rơi dày, nàng bảo người lái xe đưa nàng đến y quán ở trấn trên một chuyến.

Bà Phương ngã thành như vậy, tuy rằng không tổn hại đến xương cột sống nhưng quả thật bị thương không nhẹ. Bà ấy đã lớn tuổi, không chừng còn có thể bị nội thương ở đâu đó.

Ông Phương đã tiêu tốn hết của cải để cứu nàng một mạng. An Lâm Lang không phải loại người lòng lang dạ sói, nàng dùng chút ngân lượng mời đại phu cùng mình đến thăm bệnh một chuyến.

Bây giờ mới chỉ là buổi chạng vạng, trời còn chưa tối hẳn. Lão đại phu không biết An Lâm Lang là ai, nhưng đã nghe qua về Phương thợ mộc chân đi khập khiễng ở cuối thôn Phương gia. Vì đứa con trai duy nhất bị bệnh tật kia, ông Phương thường ghé y quán của ông ấy để lấy thuốc. Qua lại nhiều lần, lão đại phu cũng biết được ít nhiều tình trạng của gia đình này. Cuộc sống của mọi người trong nhà rất khó khăn, có một ít bạc đều dùng để mua thuốc.

 

Ông ấy mới đến nhà Phương thợ mộc dạo trước tháng chạp, biết cặp vợ chồng già chỉ có một đứa con trai duy nhất. Liếc nhìn An Lâm Lang vài cái, ông ấy không hiểu cô nương này là thế nào trong nhà Phương thợ mộc. Tuy nhiên cứu người vẫn quan trọng hơn, ông ấy cũng không nói cái gì mà chỉ vác hòm thuốc lên xe bò cùng An Lâm Lang.

Xe bò chậm rãi đi về phía thôn Phương gia. Từ trấn trên đến thôn Phương gia chỉ có một con đường. Đi được đến nửa đường, vừa đúng lúc gặp hai mẹ chồng nàng dâu đại phòng đang hứng gió hứng tuyết thất thểu đi về nhà. Hai người liếc nhìn xe bò vài lần, thấy hướng xe bò đang đi tới chính là thôn Phương gia. Nha đầu chết tiệt này đi đến thôn Phương gia làm gì chứ? Thôn Phương gia chỉ có khoảng ba mươi hộ gia đình, nhà nào có những ai hai người đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng chưa từng trông thấy nha đầu này bao giờ!

Phương Ngũ Thị đột nhiên nhớ tới một việc. Ít lâu trước đây nhà ông hai vừa mới mua một đứa con dâu từ trấn trên về! Không phải nha đầu chết tiệt này chính là đứa con dâu mà ông hai đã mua về đấy chứ?!

Nghĩ như vậy, hai người trơ mắt nhìn xe bò xuyên qua thôn đi về phía nhà ông hai ở cuối thôn, búng máu dồn ứ trong lòng làm bọn họ nghẹn gần chết!

"Được lắm, Phương Trương Thị này giỏi thật đấy, đúng là to gan lớn mật!”

 

 

Phương Ngũ Thị tức giận đến nỗi cả khuôn mặt to béo rung lên bần bật: “Chân trước vừa mới đưa bà ta ra khỏi Vương gia, chân sau để cái đứa rách rưới bẩn thỉu không biết mua ở đâu ra đến tranh công cướp việc! Đây là do có con dâu rồi nên to gan chứ gì! Dám khinh thường chèn ép đại phòng chúng ta sao!”

Con dâu Phương Ngũ Thị, Phương Lý Thị cũng nổi giận đùng đùng: “Mẹ à, tận năm lượng bạc đấy, không thể cứ thế nuốt trôi cục tức này được!”

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bước chân hai người không khỏi nhanh hơn.

Đến khi bọn họ chạy tới, vừa đúng lúc bắt gặp An Lâm Lang đang nói chuyện với ông Phương ở trong sân. Quả nhiên do ông hai Phương này giở trò! Con nhỏ mặt mũi khắc chồng này, đúng là thủ đoạn của nhà vợ chồng ông hai Phương.

 

“Người lòng dạ đen tối đáng đời khi chết không có con trai để tang!”

Qua hàng rào tre ngăn cách ở vách sân, Phương Ngũ Thị chống nạnh đứng từ bên ngoài mắng xối vào.

Con dâu bà ta là Phương Lý Thị cũng a dua hùa theo, hai người một xướng một hoạ, nói một tràng toàn những lời khó nghe: “Phương Trương Thị đúng là giỏi quá rồi, nhặt được một đứa con dâu cho nên lên mặt đúng không? Dám đến tranh công cướp việc với đại phòng! Hai người chỉ có mỗi một đứa con trai nuôi bệnh tật xiêu vẹo còn chẳng biết sống lay lắt được bao nhiêu năm nữa. Dám chơi đại phòng một vố như vậy, từ nay về sau đừng trông mong nhà này ra tay giúp đỡ các người nữa!”

Phương thợ mộc xưa nay vốn trọng tình trọng nghĩa, mấy năm gần đây mặc dù giữa huynh đệ có xích mích nhưng vẫn còn một chút tình nghĩa.

Thế nhưng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, người khác lại chẳng hề cảm kích chút nào. Ngược lại ông ấy càng nhượng bộ lại càng cảm thấy bản thân uất ức, càng niệm tình xưa lại càng bị xem thường, càng bị người khác đè đầu cưỡi cổ coi khinh, bây giờ còn mắng chửi đến tận cửa nhà. Nghĩ đến dáng vẻ của vợ mình khi vừa trở về, nếu không nhờ mạng lớn thì thật sự có thể cứ như vậy mà ngã chết mất.

 

Bên ngoài Ngũ Thị vẫn còn đang gân cổ mắng chửi the thé, ông lão dằn lòng nín nhịn cả một ngày, cơn thịnh nộ càng lúc càng dồn nén giờ đây đã bốc lên.

Ông ấy lập tức đứng dậy, xách cây rìu đặt ở góc tường vội vàng lao ra cửa.

Bên ngoài Ngũ Thị đang văng nước miếng tứ tung, bất thình lình trông thấy ông hai xách cây rìu xông về phía mình. Khuôn mặt ngày thường hiền như khúc gỗ đột nhiên trở nên âm trầm, dáng vẻ kia nhìn như muốn giết người. Lúc này bà ta lại chợt nhớ ra ông hai từng ra chiến trường, đã từng giết người.

Bà ta lập tức chẳng buồn quan tâm có té ngã hay không, xoay người nhấc chân bỏ chạy.

Bà ta chạy rất nhanh, Phương Lý Thị đuổi theo đằng sau, hai người cùng chạy vừa vội vã vừa hoảng loạn. Tuyết đọng trên đường bị giày xéo qua lại nhão nhoét thành bùn lầy. Cứ chạy được một đoạn là lại té ngã. Chưa cần nói đến chuyện lúc chạy về nhà cả hai người đã ngã dúi dụi như điên, chỉ cần nhắc tới Phương thợ mộc là đã dọa được cả Phương Ngũ Thị lẫn Phương Lý Thị bỏ chạy tán loạn. Cây rìu rơi xuống đất lạch cạch một tiếng, ông hai vừa đặt mông ngồi lên mặt đất đã khóc lóc thảm thiết.

Khuôn mặt nhăn nheo nhíu cả lại, đôi mắt đục ngầu đỏ lằn như máu, nước mắt già nua cứ thế tuôn ra.

Không biết đang khóc cái gì, có lẽ là khóc bao nhiêu năm nay nuôi ong tay áo (*), hoặc khóc bà Phương đi theo mình phải chịu tủi thân cả đời.

(*) Nguyên văn là “好心喂了狗”, nghĩa là làm điều tốt nhưng lại bị người khác lợi dụng.

An Lâm Lang ở một bên không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể dìu ông ấy quay về phòng trước.

Trong phòng, lão đại phu đang bắt mạch cho bà Phương. Đúng như An Lâm Lang dự đoán, tuy rằng không có thương tổn nào ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng quả thật trong cơ thể có chấn thương. Mà không chỉ mỗi nội thương, hai ông bà chịu khổ cả đời, trên người có không ít bệnh lớn bệnh nhỏ. Cũng chưa đến nỗi bệnh tật hiểm nghèo gì, nhưng đều phải tiêu tốn tiền bạc để chữa trị. Nói tóm lại, chỉ là bệnh của người nghèo mà thôi. Ăn không được ngon, mặc không đủ ấm, lại còn vất vả cực nhọc, phải chịu nhiều uất ức, tự nhiên dẫn đến thương tổn ở trong lòng.

 

"Khí huyết hao tổn, tỳ vị suy nhược, can khí ứ trệ (*)." Lão đại phu nhìn gia cảnh nghèo nàn của Phương gia rồi thở dài: “Phải dưỡng bệnh đấy. Trước tiên chưa nói đến thuốc bổ, thân thể bà thế này thì phải ăn uống bồi bổ nhiều vào.”

(*) Các chứng bệnh trong y học cổ truyền.

"Ăn gì để bồi bổ đây?" Giọng nói của bà Phương thấp thoáng vang lên.

"Bà chẳng hề ăn một chút thịt nào nên đương nhiên chân tay sẽ không có sức lực." Lão đại phu cũng không nói những lời gây khó dễ, biết rằng cuộc sống của gia đình này chẳng hề khá giả, ông ấy chỉ có thể đề nghị: “Nếu trong nhà có nuôi gà vịt thì mỗi ngày không thể thiếu một quả trứng. Cách mười ngày nửa tháng phải bồi dưỡng thêm canh bổ. Ta sẽ không kê thuốc bổ, những món dược liệu này đều rất đắt đỏ, mà một khi đã dùng rồi lại không ngưng được...”

Ông Phương nghe nói như vậy thì hơi sững lại, sắc mặt ảm đạm.

Trong nhà chưa cần nói đến gà, ngoại trừ mấy túi lương thực và một túi cải thảo lớn cất trong hầm thì chỉ có hai lọ dưa muối để ở sau bếp. Đây chính là phần lương thực suốt một năm của hai vợ chồng già. Mỗi lần hấp bánh bao cũng là lúc cả nhà được ăn ngon nhất. Ăn vào một cái bánh bao có thể chống đỡ cho cả một ngày dài không đói bụng.

 

Quả nhiên lão đại phu vừa dứt lời, trong phòng ngủ một lúc lâu chẳng hề vang lên một tiếng động.

Sau một hồi, chỉ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của lão đại phu. Ông Phương đứng ở ngoài cửa nửa ngày, cắn răng đẩy cửa bước vào.

“Đại phu cứ kê thuốc bổ đi.”

Người lên tiếng không phải là ông Phương, mà là Chu Công Ngọc chẳng biết đã đứng đằng sau hai người từ lúc nào. Hắn vẫn đang mặc trên người chiếc áo rách sờn cũ kĩ kia, sắc mặt trắng bệch: “Mẫu thân, từ nay về sau không cần lo lắng thuốc thang cho con nữa. Tiết kiệm được bao nhiêu tiền bạc thì mẫu thân cứ dùng để bồi bổ thân thể đi.”

Vốn dĩ những món dược liệu này đều không thể hoàn toàn chữa khỏi được thân thể của hắn, có uống thêm nhiều thuốc bổ hơn đi chăng nữa cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.

Chu Công Ngọc không biết phải làm thế nào, nếu không phải vì trời xui đất khiến ông Phương nhặt hắn về thì hắn đã bỏ mạng ở nơi hoang dã từ lâu rồi. Vốn đã mang ơn cứu mạng, sau này lại được hai vợ chồng già ân cần quan tâm, yêu thương như con cái ruột thịt, hắn nợ hai người rất nhiều, thế mà còn liên lụy đến bọn họ như vậy, trong lòng hắn thật sự vô cùng áy náy: “Cha à, thân thể này của con có kéo dài thêm nữa thì cũng chỉ đến vậy...”

"Im miệng!" Ông Phương vừa thương vợ vừa xót đứa con vất vả lắm mới tìm lại được.

Ông ấy lau mắt, khàn giọng nói: “Ngày mai cha sẽ ra ngoài tìm việc, hơn nửa năm nay cha làm lụng vẫn còn chưa tổng kết tiền công. Cố chịu đựng thêm ít lâu nữa đi lấy ngân lượng về, lấy được rồi là có thể mua trứng gà...”

An Lâm Lang thật sự nghe không nổi nữa, nàng dìu ông Phương vào nhà trước rồi từ trong túi lấy ra hai lượng bạc.

“Có bạc đây rồi, đại phu cứ việc bốc thuốc.”

Nhìn thấy hai lượng bạc được lấy ra, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên. Chu Công Ngọc đứng ở cửa che miệng nặng nề ho khan một tiếng, chậm rãi nhấc chân lên, lúc này mới bước vào. Phải công nhận rằng, đúng là chỉ cần dựa vào một người là đã có thể làm cho cả căn phòng bừng sáng. Đây có lẽ chính là cảnh tượng quân tử cười một cái rọi chiếu cả căn phòng tồi tàn. Nàng dìu ông Phương: “Trước tiên cứ cầm lấy hai lượng bạc này, còn chuyện thuốc thang để về sau lại tính tiếp.”

"Con lấy bạc ở đâu ra?" Bà Phương ngã đến không gượng dậy nổi, nằm trên giường sốt ruột hỏi.

Việc An Lâm Lang đi ra ngoài một chuyến, cả hai cha con đều biết rõ. Bà Phương lại không biết chuyện gì xảy ra, ông Phương giải thích một chút, bà hơi ấy ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng yên lòng: “Tại sao con lại biết nấu ăn?”

“Ở nhà con có đầu bếp gia truyền nên được học nấu ăn từ nhỏ.”

Dù sao hai người cũng đều giản dị chất phác, không nghĩ rằng An Lâm Lang sẽ nói dối gạt người. Hai vợ chồng ông Phương đưa mắt nhìn nhau, rồi lại kinh ngạc nhìn qua đôi tay của nàng.

Nếu đã có ngân lượng thì dĩ nhiên phải bốc thuốc. Hiện giờ bọn họ mời lão đại phu từ trấn trên về tận nhà, ít nhất cũng phải mất hơn mấy trăm đồng.

Dẫu vậy lão đại phu nhìn cả nhà từ trên xuống dưới thật sự quá khốn khổ nên không nhận tiền khám bệnh. Nhưng tiền thuốc bổ này vẫn phải lấy, dù sao cũng là dược liệu ở dược đường. Bọn họ đi mua dược liệu cũng cần phải có ngân lượng.

Vì vậy lão đại phu đã viết một toa thuốc đưa cho An Lâm Lang, dặn nàng ngày mai đi đến dược đường ở trấn trên để lấy.

Đại phòng Phương gia đứng ngoài cửa chửi bới những lời đó, lão đại phu đang ngồi trong phòng cũng nghe được không sót một chữ nào. Trên lý thuyết lão đại phu là người từng trải sự đời, rất ít khi xen vào chuyện của người khác. Nhưng lần này đến khi ra khỏi cửa, nghĩ tới cảnh một nhà buồn rầu ảm đạm, không khỏi nói một câu: “Làm người ấy mà, không thể quá chân chất thật thà. Người tốt quá dễ bị coi khinh. Cho dù có là huynh đệ ruột thịt thì cũng vậy...”

Ông Phương nghe thấy ông ấy nói một câu này, đôi mắt lại đỏ ửng lên.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play