[ Làm Giàu ] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 5 : Đầu Cá Đậu Hủ Canh


3 tháng


 chồng nàng dâu đại phòng Phương gia vừa so tài cao thấp xong xuôi ở bên trong, đang chờ quản gia lên tiếng. Đột nhiên ông ta không nói lời nào nữa, chỉ thấy dẫn theo một tiểu cô nương gầy gò bước đến, đầu ngón tay chỉ vào một trong những chỗ trống, bảo nàng đi làm việc trước.

Một đám người phụ bếp còn đang chờ được thông báo tin vui đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn tiểu cô nương gầy gò không chút da thịt kia đi tới phía sau thớt. Nàng cầm lấy con dao làm bếp đang cắm trên mặt thớt lên tay, ánh mắt quét ngang qua mặt bàn.

Vương Viên Ngoại cũng coi như là phú hộ giàu có hạng một, hạng hai trong trấn, nghe nói làm ăn đã mở rộng đến vùng Trung Nguyên. Đồ ăn thức uống trong phòng bếp nhỏ ở phủ đương nhiên khá đầy đủ. Ít nhất là so với kho lương thực của Phương gia thì nơi này cũng coi như rất đầy đủ và xa xỉ rồi.

Phần lớn đều là thịt ướp muối, dù sao thì ở Tây Bắc, mùa đông rất hiếm trái cây và rau quả tươi. Ở nơi An Lâm Lang đang đứng, trong tầm với có một ít bún khoai lang đã ngâm qua nước, đậu khô, đậu phộng khô cùng hỗn hợp tỏi, hành, gừng thái sẵn. Dầu, muối, tương, dấm cũng đã được sắp xếp ngăn nắp, các loại chai lọ đều bày ở cùng một chỗ. Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, An Lâm Lang mở ra từng thứ một ngửi thử.

 

Quan trọng là nếm thử giấm và nước tương. Không biết giấm này ủ men thế nào mà hương vị rất tuyệt vời. Nhưng nước tương thì hơi thiếu đi mùi vị gì đó, không đủ tươi.

An Lâm Lang thấy nguyên liệu làm bún đều đã có sẵn, vậy thì làm bún chua cay đi.

Phía sau, lửa đang cháy trên bếp. Người đốt lửa là người làm Vương gia, nhìn theo ánh mắt quản gia để làm việc. An Lâm Lang múc một bầu dầu hạt cải, đổ vào trong nồi nghe xèo một tiếng. Dầu nóng rồi thả lạc và đậu tương khô vào.

 

 

Một thìa dầu lớn như vậy quản gia còn chưa nói gì, vậy mà những người đến phụ bếp đều cảm thấy lòng đau như cắt.

Trong số đó có một bà lão mặt đen nhìn về phía quản gia, không biết là thật lòng hay muốn tranh công, bèn mở miệng chỉ trích An Lâm Lang vung tay quá trán: "Tiểu cô nương nhà ngươi không biết làm thì đừng có thể hiện, một tiểu cô nương không có kinh nghiệm gì mà lại bày biện được bàn tiệc thế này hay sao? Nhìn muôi dầu lớn ngươi vừa đổ vào kìa, đây là không coi đồ ăn ra gì mà, không thấy tiếc của à…”

 

An Lâm Lang nghe người nọ trách móc đến buồn cười, không hề phản ứng lại bà ta.

Chỉ thấy nàng nâng con dao lên trước, sau đó nắm lấy tép tỏi bên cạnh thớt, đập lên rầm một cái. Con dao nặng trình trịch, đập rầm trên thớt đáng sợ tới mức khiến mặt bà lão kia cứng đờ lại. Tay An Lâm Lang xoay một vòng, sau đó, chao ôi, nàng đã bắt đầu thái rồi.

Động tác này khéo léo gọn gàng như đang vẽ tranh. Đậu phộng khô cùng đậu tương chiên đã chuyển màu, hương thơm cũng tỏa ra. Một tay nàng cầm muôi vớt lên, múc món chiên đặt lên trên đĩa, lớp dầu bóng bên trên óng ánh vô cùng tươi ngon.

Chưa bàn đến hương vị ra sao, riêng tác phong khác hẳn người nông thôn đó đã đủ để khiến người ta kinh sợ.

 

Có người không phục, nhận ra được gì đó nên ở bên cạnh lẩm bẩm: "Chiên đồ cũng đâu phải là việc gì khó. Từ trước đến giờ ai mà không biết chiên chứ?”

Ánh mắt con dâu Phương gia nhìn An Lâm Lang chằm chằm, như thể rất muốn đâm thủng người nàng.

Nếu không phải vì bị tiểu nha đầu chẳng biết từ đâu nhảy ra này ngắt lời thì bấy giờ đáng lẽ quản gia đã giao việc chuẩn bị bàn tiệc cho nàng ta rồi!

Ngẫm tới hai lượng bạc tiền thưởng, trong lòng con dâu khó chịu như có móng mèo cào. Nghĩ đến vừa nãy có nghe Vương ma ma nói cái gì mà con gái của nhị thẩm thôn Phương gia, ở Phương gia có mấy nhị thẩm cơ chứ? Không lẽ đang nói tới người vợ nhị phòng của ông hai què chân đấy ư? Vừa rồi đúng là Vương ma ma đã đưa nhị thẩm về thôn Phương gia. Nhưng nhà ông hai chỉ có một đứa con trai con bệnh tật kia, lấy đâu ra con gái chứ?

 

Con dâu quay đầu thoáng nhìn sang mẹ chồng, thấy mẹ chồng cũng đang hoài nghi.

An Lâm Lang liếc mắt nhìn vợ đại phòng, nàng mạnh tay cắm phắt con dao xuống thớt. Mắt nữ nhân ấy co lại rồi rời mắt đi.

Bún chua cay cần chú ý tới vị chua và vị cay. Thời buổi này còn chưa có ớt, cho dù đã có người ăn thì ước chừng vẫn chưa được bày lên mâm. Trấn Vũ Nguyên cực kỳ hẻo lánh, hơn nữa vì đến ngày Đại Tuyết nên phố Tây cũng đã sớm đóng cửa, đi thử vận may cũng chưa chắc đã có.

May mắn thay, không có ớt thì vẫn có thù du. Thù du này cũng mang một chút vị cay. Để vị cay có thể tiết ra hết cỡ, An Lâm Lang cố tình chiên sơ qua trên nồi một chút. Nàng đang sợ mùi nước tương không đủ tươi thì vừa hay dưới đáy bát vẫn còn thừa một chút tôm khô. An Lâm Lang nhúm lấy một nắm, đổ bầu dầu lên, trong nháy mắt, mùi hương kích thích vị giác người ta đã ngào ngạt khắp phòng bếp.

Vị chua cay tự nhiên kích thích, sau đó còn rắc đậu tương khô với lạc chiên vào, rải thêm một chút rau mùi để điểm xuyết.

An Lâm Lang không kìm được mà thở dài. Tương đậu tằm và ớt băm mới là linh hồn của ẩm thực Tứ Xuyên, rốt cuộc thì thù du vẫn thiếu đi một chút hương vị. Nước trong nồi vừa sôi lên thì ngay lập tức đổ bún khoai lang vào. Thời gian gấp rút, nàng chỉ nấu một bát. Một nắm bún nhỏ, để mềm rồi vớt ra.

 

 

Nàng bỏ vào một cái bát lớn, đổ nguyên liệu lên trên, một bát bún chua cay nóng hổi được bưng đến trước mặt quản gia.

“Nếm thử đi.”

Quản gia vừa ngửi thấy mùi hương đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Người phụ bếp đứng bên cạnh vừa nuốt nước miếng vừa không quên giậm giậm chân, cả mẹ chồng lẫn con dâu đại phòng Phương gia mặt mày xanh mét. Lượn lờ tới gần chọc ngoáy một câu: “Đây là cái thứ gì vậy? Đen thui như thế, cũng có thể ăn được à?”

Không có dầu ớt đỏ, màu sắc đúng là không được đẹp lắm. Nhưng An Lâm Lang là ai chứ, chính là một người có thể nấu cho nguyên liệu đạt tới hương vị hoàng kim cao cấp nhất chỉ dựa vào thiên phú. Mùi vị chua chua cay cay ấy giống như chiếc móc câu lơ lửng khiến người ta phải chảy nước miếng. Quản gia cầm đũa lên gắp một miếng. Bún khoai lang được nấu dai mềm, vừa cho vào miệng đã tạo nên mùi vị chua cay độc đáo nở rộ nơi đầu lưỡi.

 

Sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, như thể trong cổ họng có máy hút, ào ào hút lấy cả nửa bát nhỏ xuống bụng. Đậu phộng khô với đậu tương chiên vừa thơm vừa giòn, trộn lẫn trong sợi bún khoai lang màu nâu dai mềm này, hương vị thơm ngon kỳ lạ.

"Chính là ngươi." Lau miệng xong, quản gia đặt tay lên bụng dạ đã ấm nóng, cảm thấy hài lòng vừa ý.

Nói xong ông ta lại nghĩ đến một chuyện: “Chủ bạ Lâm là người phương Bắc, cũng là nhân vật có danh tiếng khắp trong ngoài trấn.”

Không ngờ rằng nha đầu gầy gò này lại có tay nghề như vậy. Bàn tiệc đã không còn là vấn đề nữa, trái tim đang treo lơ lửng của quản gia cũng được buông lỏng: “Có điều, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, về phần bà chủ viên ngoại, nếu làm hỏng việc thì chính ngươi sẽ phải đến để bà chủ trút giận!”

An Lâm Lang gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Việc đã đến tận tay rồi, nhưng lại vì công phu của một bát bún mà cứ như vậy bị đổi người, trong chốc lát mẹ chồng nàng dâu đại phòng Phương gia không muốn làm nữa.

Phương Ngũ Thị ở thôn Phương gia đã quen thói ngang ngược, lập tức muốn làm loạn. Nhưng quản gia là ai chứ? Ông ta quản lý cả phủ lớn Vương gia to rộng như vậy, chẳng lẽ lại sợ một bà lão nông thôn sao? Khuôn mặt của ông ta lập tức tối sầm lại: “Không muốn làm thì cút ngay! Ngày Đại Tuyết không tìm được đầu bếp, nhưng chẳng lẽ lại không tìm nổi người khác làm phụ bếp sao?”

"Không thể nói như vậy được quản gia à!" Vẻ mặt Phương Ngũ Thị dần ngượng ngập hơn: “Vừa rồi chẳng phải ông đã nếm thử đồ ăn do thiếu phụ nhà ta nấu sao? Tay nghề của con bé rất nổi danh đó, vừa rồi ông cũng bảo ngon...”

"Ta nói như thế lúc nào hả? Chọn thằng chột làm vua xứ mù (*), con dâu nhà bà nấu còn không bằng bà nhà ta, còn muốn dọn cả bàn tiệc sao?" Quản gia cũng mới gặp phải loại người tự nói tự quyết này lần đầu: “Bà muốn làm thì làm, không muốn làm thì dẹp đi!”

(*) Nguyên văn là "Trong đám lùn chọn tướng quân" (矮子里头拔将军), nghĩa là trong một đám người vô dụng, chọn một người ít vô dụng nhất.

Hai mẹ chồng nàng dâu kia đều không ngờ rằng sẽ bị quản gia chế giễu một trận như vậy, lời định nói đều nghẹn ứ ở cổ họng đến mức mặt mày tái mét.

 

 

Quản gia thấy mấy người lén lén lút lút phía sau, lại nghĩ tới chuyện của bà Phương. Sợ mấy kẻ nhà quê kia sẽ gây khó gây dễ sau lưng ông ta, làm gì khiến tiểu cô nương này xảy ra chuyện bất trắc, không có ai làm bàn tiệc.

Lúc này bèn híp mắt cảnh cáo: “Ta phải nói thẳng trước, bàn tiệc ngày hôm nay tổ chức để đãi toàn bộ người quyền quý trong huyện. Đám nông dân các ngươi cũng đừng mang chút bản lĩnh cỏn con mà giở trò lừa gạt trên bàn tiệc để tự làm mình xấu mặt! Nói cho các ngươi biết, nếu chọc giận vào quý nhân thì không ai có thể cứu được các ngươi đâu! Bàn tiệc hôm nay sẽ để cho cô nương này làm, ai còn dám lén lút làm trò gì phía sau, tất cả đều xéo ra ngoài cho ta!”

An Lâm Lang lạnh nhạt đứng nhìn, lấy ra một miếng thịt sườn từ trong giỏ thức ăn.

Khẩu vị người phương Bắc nặng, An Lâm Lang định nấu món Đông Bắc. Mặc dù nàng nổi danh với các món Tứ Xuyên, nhưng cũng không phải là không thể chế biến được các món ăn từ những vùng miền khác. Món ăn trong An gia cũng hơi nghiêng về đồ Chiết Giang với món Huy Châu, kỹ năng nấu ăn cơ bản của nàng đã được luyện ra từ nhỏ.

 

Bát đại thái hệ (*), nàng đã từng xem lướt qua cả rồi.

(*) Miền ẩm thực Trung Hoa được chia làm 8 vùng lớn đại diện cho 8 trường phái ẩm thực, gồm ẩm thực Sơn Đông, Tứ Xuyên, Giang Tô, Chiết Giang, Quảng Đông, Phúc Kiến, Hồ Nam, An Huy.

Vì để mở tiệc chiêu đãi chủ bạ Lâm, Vương gia đem về rất nhiều thực phẩm hoang dã từ nông thôn, có cả một ít nấm rừng. Gà hầm nấm, cũng là một món ăn Đông Bắc rất nổi tiếng, thịt chiên giòn sốt chua ngọt, thịt lợn xào, ba món rau xào (*)... Tuy rằng trên bàn ăn đời sau ai cũng đã quen thuộc với những món ăn thế này lắm rồi, nhưng thời đại bấy giờ vẫn còn chưa có. Thịt chiên giòn sốt chua ngọt được tạo ra từ bàn tay của trù quan Trịnh Hưng Văn, làm việc trong nhà bếp phủ Đạo Đài (*) Đỗ Học Doanh ở Cáp Nhĩ Tân vào năm Quang Tự.

(*) Món ăn truyền thống của miền Đông Bắc Trung Quốc, được chế biến bằng cách xào khoai tây, cà tím và ớt xanh. Tên của món ăn có nghĩa là “ba kho báu từ đất” vì nó gồm ba nguyên liệu chính kể trên.

(*) Đạo Đài (道台): chức quan xưa.

Về sau món ăn này nổi tiếng, thống nhất được khẩu vị nhân dân toàn quốc nên đương nhiên hương vị rất đảm bảo.

Nhẩm tính trong lòng, An Lâm Lang lấy hành lá từ trong giỏ thái thành sợi.

Giữa khói bếp lượn lờ, gương mặt nàng bình tĩnh mà điềm đạm. Những người khác nấu ăn như trâu bò đánh nhau, An Lâm Lang thì nấu vừa gọn gàng vừa đẹp mắt. Nàng đã chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi và ngay lập tức bắt tay vào pha bột chiên. Bột chiên mà đời sau này thường nhắc đến thực ra là tinh bột khoai tây, khoai lang hoặc bột ngô. Nàng dùng một tay đập hai quả trứng vào trong, thêm một ít nước, khuấy liên tay trộn thành hỗn hợp sánh đặc.

 

Tay cầm đũa gắp mấy miếng thịt kích cỡ đều nhau đã cắt sẵn lên lăn qua bột nhão, đổ thẳng dầu chiên vào.

Thịt chiên giòn sốt chua ngọt cần chú trọng nhất là lúc chiên trên lửa, chiên giỏi thì ngoài giòn rụm trong mềm mọng, chiên không giỏi thì chúng biến thành miếng thịt già. Bình thường nàng sẽ chiên qua hai lần, lần đầu là để chiên chín, lần sau là để ra màu đẹp. Xong hai lần thì vớt ra, rồi lại tiếp tục làm nóng chảo. Quá trình lặp đi lặp lại này khiến cho người xem phải líu lưỡi. Một nữ nhân đứng cạnh đó phụ bếp không nhịn được lẩm bẩm, nấu ăn sao lại phải phiền phức thế chứ?

Có điều quản gia nhà người ta không ngại phiền phức, các bà ấy cũng chỉ dám nói lẩm bẩm trong miệng.

Dưới đáy chảo giữ lại một ít dầu, muối, nước tương, đường trắng, giấm và hỗn hợp bột chiên trộn thật đều tay, thêm chút bột để nước sệt lại thành sốt. Xối đều nước sốt giấm đã trộn xong cùng với dầu lên miếng thịt, thêm chút rượu gia vị. Những năm này không dự trữ rượu để nấu ăn. Nói là rượu gia vị, song thực ra chính là rượu vàng. An Lâm Lang múc thêm một muỗng rượu vào, đảo nhanh tay. Một tiếng xèo xèo, hương thơm chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt đã toả ra.

Lửa lớn làm ráo nước, cho đến khi nước sốt dưới đáy nồi sắp ráo hết, nàng xoay người rắc sợi hành, gừng và củ cải thái sẵn trên thớt vào. Cuối cùng lại đảo thêm mấy lần nữa, đợi đến khi hỗn hợp hành lá thấm đều sốt, nhìn óng ánh bóng bẩy, bấy giờ mới gọn gàng bày ra đĩa.

“Thịt chiên giòn sốt chua ngọt.”

Thịt chiên giòn sốt chua ngọt? Chưa bao giờ nghe qua cả.

Những người phụ bếp đều ngây ngẩn cả người, đây đâu phải là mời người tới nấu ăn, rõ ràng là bậc đại sư phụ thể hiện phép thần thông mà! Vốn trước đó còn có vài lời oán trách, bây giờ không dám xì xào thêm câu nào nữa. Đầu bếp Vương gia núp bên ngoài không biết đã đi vào từ lúc nào, đứng cạnh bếp lò, mở to mắt nhìn. Thấy An Lâm Lang làm ra được món ăn này, vẻ mặt thách thức dần nứt ra từng chút một.

An Lâm Lang úp một cái khay lên trên, đậy đĩa thịt chiên giòn sốt chua ngọt lại.

Thời gian gấp rút, mỗi lần chỉ làm được một món thì không kịp. Trên bàn tiệc không thể chỉ có một món xào phụ, vẫn phải có món hầm. Vừa may nhiều người được gọi đến phụ bếp, An Lâm Lang chỉ đạo họ làm việc rất tự nhiên: “Trộn bột, cắt nhỏ những thứ này ra, con ngỗng này thì chặt thành từng miếng. Hỗn hợp hành, gừng, tỏi băm nhỏ.”

Nhóm phụ bếp hơi sửng sốt một chút, vô thức đi làm việc theo mệnh lệnh của An Lâm Lang.

Chờ đến khi bọn họ đã bận rộn được một lúc thì mới tỉnh táo trở lại, tại sao mình lại phải nghe một tiểu nha đầu sai khiến chứ?

Bọn họ cảm thấy rất mất mặt, nhưng vì ý thức được quản gia vẫn đang đứng một bên chăm chú nhìn không chớp mắt nên cho dù bọn họ cảm thấy uất nghẹn cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc.

Dưới bếp có mấy cái bếp lò đang bật, An Lâm Lang chuẩn bị làm một món Đông Bắc nổi tiếng – món hầm nồi gang. Mặc dù cách ăn có phần hơi thô tục, nhưng hương vị lại vô cùng ngon miệng. Đặc biệt thích hợp vào mùa đông, vừa vặn với khẩu vị của những bậc sành ăn.

 

Mười món ăn An Lâm Lang chuẩn bị tượng trưng cho "mười phân vẹn mười". Bốn món xào phụ, hai món mặn chính, hai món trộn nguội. Ngoài ra còn thêm một món canh, một món cá. Lúc nàng vừa mới đến đã nhìn thấy ở đằng sau có một con cá khá to, còn đang tươi sống giãy đành đạch. An Lâm Lang muốn làm một bát đầu cá hầm đậu phụ.

Trước tiên phải ướp đầu cá, mấy cái nồi xung quanh nàng hoạt động cùng một lúc, rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi một bàn tiệc.

Cuối cùng là món đầu cá hầm đậu phụ, An Lâm Lang đặc biệt dặn dò: “Đầu cá thì phải ăn khi còn nóng, để nguội một chút thôi cũng sẽ tanh. Chốc nữa tốt nhất nên chuẩn bị một cái bếp nhỏ dùng để nấu trà đặt sẵn trên bàn, múc đầu cá hầm đậu phụ vào nồi cát bật lửa liu riu vừa ăn vừa ninh.”

Vừa tròn một canh giờ, bên kia nhà chính vừa mới tới hỏi, bên này tất cả đồ ăn ra khỏi nồi rất đúng lúc. Cả người quản gia toát đầy mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta vội vàng ra lệnh cho đám người hầu gấp rút dọn thức ăn lên: “Những món ăn này vừa mới làm xong cả đấy, còn đang nóng hổi. Các ngươi mau chóng dọn lên bàn, đừng để thức ăn nguội mất, làm hỏng hương vị.”

 

 

Mười món ăn được bưng lên, An Lâm Lang lau ngón tay, đến lúc này mới xem như được nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, bên phía Vương gia, từng món ăn bày biện tinh xảo được bưng lên. Gần như đều là những món ăn chưa từng thấy qua ở vùng Tây Bắc. Không chỉ một mình chủ bạ Lâm bất ngờ vì nhận ra vùng hoang vu hẻo lánh này còn có phong cách mới lạ như vậy, ngay đến chính bản thân Vương Viên Ngoại cũng có phần kinh ngạc.

An Lâm Lang làm món ăn Đông Bắc, thật ra nàng chế biến theo cách cải tiến của đời sau. Hương vị được hòa trộn từ ưu điểm của các món ngon khắp trời Nam biển Bắc, cả mùi vị lẫn hương thơm đều vô cùng phong phú, màu sắc món ăn cũng tươi tắn hơn hẳn. Chưa nói đến màu sắc thoạt nhìn vui mắt, đồ ăn vừa đặt lên bàn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nhất là món đầu cá hầm đậu phụ dọn lên cuối cùng, không hề tanh một chút nào, chẳng có mùi gì lạ ngoài hương thơm nức mũi.

 

Trước lúc nếm thử mùi vị, khi đầu cá mới được bưng lên, sắc mặt Vương Viên Ngoại lập tức thay đổi: “Có chuyện gì vậy? Hết thịt rồi à? Sao lại có đầu cá?”

Người phương Bắc thời này rất ít khi ăn cá chứ đừng nói đến việc ăn đầu cá. Mà dù có nấu cá thì cũng sẽ được nấu chín hẳn. Làm gì có tiệc mời khách nhà ai lại đi mổ một đĩa đầu cá dọn lên bàn?

Vừa nói, ông ta vừa nhìn trộm sắc mặt chủ bạ Lâm. Chỉ sợ ông ấy thấy phủ tiếp đón thất lễ, phất tay áo rời đi mất.

Chủ bạ Lâm vốn là người sành ăn, ông ấy ăn rất nhiều nên tất nhiên cũng biết ăn cá không ngon. Những năm nay trên vùng trung du phía Bắc ông ấy cũng ít khi ăn cá, vì hầu như không ai biết làm cá cả nên ông ấy cứ cảm thấy ăn cá sông có mùi tanh rất khó chịu.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play