Khối Rubik Bảy Ngày Mộng

Chương 6: Thoát khỏi căn cứ


3 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Từ Minh Lãng chủ động cùng Vu Hạo Hoài xuống lầu tìm xe, vì thế hỏi Tào Tĩnh: “Xe chị ban đầu để chỗ nào thế? Ở cửa sau à?”

Trong đầu Tào Tĩnh rối loạn, không nhớ rõ là cửa trước hay sau, ồm ồm nói: “Tôi đỗ trước khu đất trống, chỗ đất trống có bức tượng khối Rubik đó.”

Từ Minh Lãng cũng có ấn tượng về bức tượng khối Rubik đó, nhưng anh chắc chắn khi mình đến đây, trước khu đất trống đó không hề đỗ chiếc xe nào, anh lại hỏi: “Chị lái loại xe gì? Cụ thể là dừng ở đâu?”

“BMW, một chiếc BMW màu trắng, tôi đỗ ngay bên cạnh cửa lớn đó, liếc mắt là thấy ngay mà!”

Từ Minh Lãng nhìn về phía Vu Hạo Hoài, mắt hai người đối diện nhau, trao đổi một ánh nhìn ngầm hiểu.

“Chị Tào à, tôi xin phép nói thẳng, tôi đến sau chị, lúc đến không hề nhìn thấy có chiếc xe nào dưới lầu hết.” Từ Minh Lãng nói.

Vu Hạo Hoài cũng gật đầu.

“Sao có thể chứ?! Tôi đến sớm hơn cảnh sát Vu tận mấy phút lận... Sao có thể chứ?” Sắc mặt của Tào Tĩnh chợt thay đổi: “Không lẽ do hai người các cậu trộm mất, sau đó hợp sức lừa tôi đúng không?!”

Từ Minh Lãng quay đầu thở dài, Vu Hạo Hoài vẻ mặt cũng không biết phải làm sao nói:”Tôi là cảnh sát, không có khả năng sẽ trộm xe...”

“Anh nói anh là cảnh sát, thì tôi phải tin à? Buồn cười thật đấy, anh có giấy chứng nhận không?” Tào Tĩnh là phu nhân nhà giàu, nói chuyện kiêu căng ngạo mạn: “Người đến được đây có thể là người sạch sẽ à? Nếu anh không làm ra chuyện trái với lương tâm, có dám lấy thư của mình ra đọc toàn bộ nội dung trên đó cho mọi người nghe một chút được không?”

Sắc mặt mấy người đứng phía sau Từ Minh Lãng cũng không tốt lắm, vô duyên vô cớ bị nói thành người “Không sạch sẽ”, cho dù là ai cũng sẽ không vui nổi.

Miêu Phóng đến trước mặt Tào Tĩnh, cậu ta mặc áo len trắng, áo khoác kẻ sọc không biết đã đi đâu rồi, khinh miệt nhìn cô ta: “Đừng cho rằng chị là trưởng bối mà tôi để yên cho chị chà đạp, tôi có sạch sẽ hay không tự tôi biết, nhưng chị thì khó nói đó.”

Tất cả những thứ Miêu Phóng nói và thông qua những thứ cậu ta nhìn được thì không cần nói cũng rõ, chỉ cần nhìn vào lớp trang điểm được bảo dưỡng cẩn thận thời thượng đó của Tào Tĩnh, có thể nhìn ra tuổi tác thật của cô ta không lớn lắm. Hơn nữa cô ta giơ tay nhấc chân chỉ để lại cho người khác ấn tượng nông cạn, nhìn thế nào cũng không giống với người vợ cùng chồng mình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngược lại càng giống như nửa đường trộm được*.

(*半路截胡: Bán lộ tiệt hồ: Là một thuật ngữ trong mạt chược, mình không hiểu rõ mạt chược lắm nên sẽ khó giải thích. Câu này hiện nay được hiểu theo nghĩa giữa đường cướp mất thành quả của người khác khi người ta sắp thành công. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙)

Tào Tĩnh định mắng ngược lại, Triệu Đông Tường đúng lúc đứng ra ba phải nói: “Quên đi quên đi, lời Tào Tĩnh nói chắc chắn là lời nói ra lúc tức giận, chúng ta không nên so đo với cô ấy. Tào Tĩnh à, ở đây tôi lớn tuổi nhất, cũng có quyền nói lời này, cô không nên vì tức giận mà tìm người cắn lung tung, không thể vì không tìm được xe mà đổ cho chúng tôi được. Nếu đắc tội với chúng tôi, đối với cô cũng không có chỗ nào tốt hết.”

“Chúng ta xuống lầu tìm thử một vòng, nếu không tìm được thì cậu lập tức gọi điện thoại báo nguy.” Vu Hạo Hoài ý bảo Từ Minh Lãng xuống lầu, Tào Tĩnh cũng cuống quýt đi theo, hành lang chỉ còn lại ba người xấu hổ đứng trước cửa sổ.

“Cảm ơn anh.” Diệp Gia Văn khoác áo khoác có ô vuông, nói lời cảm ơn với Miêu Phóng.

Miêu Phóng không động đậy, chỉ nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, da cậu ta cũng trắng như các nam sinh khác, mặt nghiêng còn lộ rõ vẻ thiếu niên, nhưng lại đẹp trai hơn Từ Minh Lãng, lại không có chút sức sống nào, càng nhiều thêm mấy phần hờ hững.

“Tuyết rơi này thật kỳ quặc.” Miêu Phóng nói.

“Đúng vậy.” Diệp Gia Văn nhìn về phía cửa sổ.

“Hơn bốn vạn đó của cô làm sao mà có? Vì sao không báo cảnh sát?” Miêu Phóng nhìn về phía Diệp Gia Văn hỏi.

Sắc mặt của Diệp Gia Văn thay đổi: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.”

Miêu Phóng không thể gật đầu đồng ý với lời đó, nói: “Nhưng cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, khó tránh sẽ khiến người khác liên tưởng đến chuyện khác.”

Diệp Gia Văn cứng lại hơi ngừng một chút, yên lặng cởi áo khoác trên người ra đưa cho Miêu Phóng, xoay người đi vào trong phòng.

Miêu Phóng tay cầm lấy áo khoác, trên đó còn sót lại hơi ấm của cô gái ấy, cậu ta nhìn áo khoác lộ ra một nụ cười tự giễu.

Sắc trời bắt đầu âm u, Từ Minh Lãng đã xoay quanh hai vòng bên ngoài căn cứ thí nghiệm, trời lạnh khiến anh rùng mình một cái, cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh luôn cảm thấy trời giống như càng ngày càng lạnh, hai chân chỉ mặc một lớp quần mỏng thậm chí bắt đầu có hơi tê cứng. Nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn xe của Tào Tĩnh đã bị trộm, lại tìm tiếp cũng chỉ tốn thêm thời gian, vì thế anh kêu Tào Tĩnh gọi điện thoại báo nguy.

Tào Tĩnh đứng bên cạnh cửa vừa dậm chân vừa gọi điện thoại, kỳ lạ hơn chính là đợi mất nửa ngày mà điện thoại lại không kết nối được. Cô ta nhìn tín hiệu trên điện thoại, rất bình thường mà.

Từ Minh Lãng đang đi về phía cửa, bị Tào Tĩnh ngăn lại mượn điện thoại trên tay anh, nhưng điện thoại của Từ Minh Lãng cũng không gọi được. Từ Minh Lãng nói một câu “Sao có thể vậy chứ”, sau đó nhận lấy điện thoại nhìn thử thì thấy tín hiệu đầy vạch.

“Kỳ quái, lên lầu trước đi.” Từ Minh Lãng đề nghị nói.

“Mọi người trở lại rồi, có tìm được xe không? Ơ, vị cảnh sát kia đâu rồi?” Triệu Đông Tường lên trước hỏi.

“Không thấy, anh ta nhất quyết muốn đi đến nơi xa hơn nhìn thử, lát nữa sẽ về ngay... Điện thoại của chú đâu cho tôi mượn gọi một cuộc, báo cảnh sát.” Từ Minh Lãng nói.

Triệu Đông Tường lấy điện thoại ra, Từ Minh Lãng nhận lấy trước tiên nhìn thử vạch tín hiệu, xác nhận vẫn đầy vạch sau đó mới gọi điện thoại. Đợi một lúc lâu, mới nghe được “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không bắt máy”.

“Vãi, chẳng nhẽ toàn bộ đồn cảnh sát chỉ có một mình Vu Hạo Hoài hay sao? Người nhận điện thoại cũng không có.” Từ Minh Lãng tức giận nói.

Lúc này, Vu Hạo Hoài đúng lúc trở lại, anh ta vỗ hết tuyết đọng trên người rồi nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn, rất lạnh, gọi xe đến trạm xe khách thôi.”

“Cục cảnh sát không có nhận điện thoại hết.” Tào Tĩnh nói.

“Sao có thể chứ?” Vu Hạo Hoài cười nói.

“Là sự thật, ban đầu tôi cũng nghĩ là do tín hiệu có vấn đề, sau lại phát hiện không ai bắt máy.” Từ Minh Lãng trong lòng chỉ nhớ mong Tiết Oánh Oánh, vừa nghe thấy phải về nội thành lập tức đã nóng nảy: “Mọi người bây giờ thật sự muốn rời đi sao? Đợi chút nữa đi.”

“Bên ngoài lạnh như thế nào cậu không phải không biết rõ, cứ chờ đợi như vậy có khi sẽ lạnh chết người, tôi trước tiên gọi một chiếc xe đến, về nội thành mới quan trọng. Nhìn kiểu này xem ra chúng ta đến đây vô ích rồi, lại đợi thông báo khác đi.” Vu Hạo Hoài móc điện thoại ra nói.

Từ Minh Lãng không hé răng cầm điện thoại đặt xe, Tào Tĩnh ở bên cạnh khóc không ra nước mắt, nhưng cũng chỉ đành làm như vậy trước.

Ánh sáng mặt trời ở cuối hành lang cũng dần bị cắn nuốt hết, sắc trời tăm tối như khối ngọc màu xám, từng bông tuyết to lớn thong thả rơi xuống, lại có chút lãng mạn, nhưng mọi người trên hành lang lại không cảm thấy như vậy, bọn họ lần lượt quay lại phòng sinh hoạt đóng cửa lại.

Trong căn phòng sinh hoạt nhỏ hẹp, thời gian dường như trôi qua rất chậm, ngoại trừ Chu Tuyết Vinh vẫn luôn ngồi tại chỗ, những người còn lại đều nhìn chằm chằm điện thoại, nôn nóng đợi một tài xế xe nào đó nhận đơn.

Từ Minh Lãng rùng mình một cái, bây giờ anh không những lạnh lại còn đói bụng nữa, nhưng nghĩ đến bây giờ phải quay về, trong lòng lập tức cảm thấy đau khổ.

Bỗng nhiên lúc này trên người Từ Minh Lãng cảm thấy ấm áp, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Tuyết Vinh phủ thêm cái áo khoác lên người mình. Từng cử chỉ hành động này đều bị những người còn lại nhìn thấy, Từ Minh Lãng không kịp để ý, trên mặt nóng như lửa đốt, anh vội vàng cởi áo khoác ra đưa lại cho Chu Tuyết Vinh, trong lòng nghĩ người này có thói xấu gì vậy, ngoài miệng vẫn giả vờ khách sao: “Đừng đừng, khách sáo quá.”

Từ Minh Lãng tự cảm thấy gương mặt tươi cười cùng lời nói này đã đủ giữ lại mặt mũi cho Chu Tuyết Vinh, nhưng cố tình đối phương lại là người không hiểu ánh mắt người khác, vẫn nắm chặt áo khoác trên tay nói: “Anh không cần để ý đến ánh mắt của người khác, mặc vào đi, sẽ ấm áp hơn một chút.”

Từ Minh Lãng thở dài trong lòng, nhận lấy áo khoác.

Lúc nhận lấy áo khoác, anh cố ý nhìn thẳng mắt của Chu Tuyết Vinh, vừa nhìn đã hiểu rõ. Từ Minh Lãng từng nhìn qua ánh mắt của rất nhiều người, nhưng loại ánh mắt này lại không nhiều lắm, đặc biệt là đối phương chỉ mới hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp đại học được hai năm, ánh mắt những thanh niên ở độ tuổi này không biết giấu diếm chuyện gì, Từ Minh Lãng vốn muốn nhìn thử Chu Tuyết Vinh có phải có ý với mình ở phương diện khác hay không, nhưng đôi mắt ấy lại rất bình tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn nào, giống như không hề cảm thấy việc bản thân đưa áo khoác cho một người cùng giới mặc là có chuyện gì đặc biệt.

Từ Minh Lãng mới vừa mặc áo khoác vào, Miêu Phóng chơi điện thoại phát ra một tiếng cười lạnh, những người còn lại cũng ném những ánh mắt tò mò đánh giá về phía hai người họ, Từ Minh Lãng chỉ cảm thấy đỉnh đầu của bản thân sắp bốc khói.

Triệu Đông Tường đánh vỡ yên lặng nói: “Tôi bị tụt huyết áp, gần đây có quán ăn nào có thể gọi cơm hộp được không?”

Diệp Gia Văn đáp: “Lúc tôi đến cũng không chú ý, chắc là có, nhưng chú xác định là bây giờ sẽ đi à? Có thể xe sắp đến rồi đó.”

Triệu Đông Tường: “Nhưng cũng sắp được bốn mươi phút rồi, vẫn chưa có ai nhận đơn hết...”

“Tôi cũng thế.”

“Tôi cũng thế.”

Mọi người lần lượt lên tiếng.

“Là do ngoài trời đổ tuyết hay là do đây là khu ngoại thành cơ chứ...” Từ Minh Lãng nghĩ thầm.

“Nếu mãi không có xe đến thì phải làm sao đây? Sáng mai tôi còn phải đi học nữa.” Diệp Gia Văn nói.

“Không đâu, đợi chút nữa đi.” Miêu Phóng trả lời.

Chu Tuyết Vinh nhắm hai mắt lại, hắn không gọi xe cũng không gọi cơm hộp, chỉ khoanh tay lại, một tay còn đặt lên chiếc túi đen.

Nửa giờ nữa trôi qua, ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng bị cắn nuốt hết, Tào Tĩnh chạy đi bật đèn lên, lại phát hiện ra đèn không mở được. Vu Hạo Hoài không tin, lên phía trước ấn hai cái, phòng sinh hoạt vẫn tối tăm, vì thế họ đi đến phòng máy tính ở bênh cạnh thử mở.  Lúc này mới nhận ra toàn bộ khu căn cứ đều không có điện.

“Không lẽ nào, vậy là... Toàn bộ khu căn cứ đều không có điện, hay là do tất cả đều bị cúp điện?” Từ Minh Lãng vội vàng hỏi.

“Tôi mới từ cửa sổ tận mắt nhìn thấy, có đèn đường mà, chắc là chỉ có căn cứ bị cúp điện thôi. Mọi người đừng lo lắng, có thể dùng đèn điện thoại để cầu cứu, đợi xe đến rồi lại nói sau.” Vu Hạo Hoài gặp nguy hiểm cũng không rối loạn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

“Tôi coi như đã hiểu rõ, đầu tiên là lừa chúng ta đến đây, sau đó trộm xe của bà đây, mắt thấy tuyết rơi lớn thì lại đóng kín cửa chơi cúp điện, hay lắm, hay lắm...” Giọng Tào Tĩnh vốn đã đanh, giờ còn cao giọng kêu lên, trong không gian tăm tối này đặc biệt chói tai. Cô ta ở trong bóng tối chửi ầm lên: “Tao biết mày đang ở đâu! Mày cố ý trốn đi là vì không muốn gặp bọn tao! Rốt cuộc mày đang nghĩ gì?! Mày mau nói đi!!”

Vu Hạo Hoài vội vàng chạy lên ngăn cản Tào Tĩnh lại. Nhưng mọi người ở đây cũng đều nghe rõ, những lời mà Tào Tĩnh nói, cũng không phải là không có lý, người nấp sau màn mất công kéo bảy người bọn họ tụ tập đông đủ tại đây, không nói đến việc họ không biết hắn muốn thứ gì, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không lộ diện, muốn nói chuyện này không có âm mưu sợ rằng không có ai tin.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng lớn, trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết rất dày, lại bởi vì không có chiếc xe nào chạy qua mà trắng tinh một vùng, trường hợp này đối với mấy người luôn sống trong thành phố như bọn họ có thể nói là một cảnh đẹp khó có được, nhưng lúc này bọn họ lại không có tâm trí nhàn rỗi đi ngắm tuyết rơi.

Tào Tĩnh gần như hỏng mất dần hết sạch sự kiên nhẫn còn sót lại, Miêu Phóng ném điện thoại đi mắng: “Vãi, điện thoại hết pin.”

“Không sao hết, mọi người đều gọi xe rồi, đợi thêm lát nữa cậu có thể ngồi tạm một trong số mấy chiếc xe chúng tôi gọi.” Từ Minh Lãng nói.

Miêu Phóng không lên tiếng, ngược lại Triệu Đông Diện đối diện cauaj ta bắt đầu oán trách: “Ôi trời, còn đợi như vậy, có khi còn phải ở lại đây qua đêm cũng nên, nhà tôi còn có vợ và con nhỏ đang chờ nữa.” Nói xong, ông ta gọi điện thoại về cho người trong nhà, nhưng qua một lúc, vẫn không có ai bắt máy.

Từ Minh Lãng ở bên cạnh nhìn, trong lòng có một dự cảm không tốt, một buổi chiều này tất cả các cuộc gọi mà bọn họ gọi đều không có ai nghe máy, không phải do tín hiệu có vấn đề, mà là do không có ai bắt máy. Từ Minh Lãng nghĩ đến cơn ác mộng tối hôm ấy, anh cũng không thể liên lạc được với Tiết Oánh Oánh như thế này, sau đó thì Tiết Oánh Oánh cũng biến mất.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng... Có phải thành phố này đã không còn người khác nữa hay không, chỉ còn một trời đầy tuyết, và bảy người bọn họ.

Từ Minh Lãng bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, anh vội vàng đi ra ngoài phòng sinh hoạt nhìn về phía căn nhà đối diện, ánh đèn trải dài trong bóng đêm tạo thành sự an ủi lớn lao đối với anh.

Cũng may, là do anh nghĩ nhiều rồi.

Từ Minh Lãng vừa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức nghe thấy đầu hành lang khác bắt đầu truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, anh nắm chặt chiếc áo khoác trên người mình, đi qua theo tiếng động đó.

Theo tốc độ đẩy nhanh của bước chân, tiếng động đó cũng ngày càng rõ ràng hơn, Từ Minh Lãng có thể nghe thấy đó là tiếng động của túi nilon, trong lòng kết luận là do chuột, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến anh chỉ phán đoán thôi không đủ, dù thế nào cũng muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.

Trong bóng tối âm thanh rất nhỏ ấy như trời sinh đã có ma lực hấp dẫn, dẫn dắt Từ Minh Lãng đi đến cuối hành lang trước cửa một căn phòng máy tính, anh vừa định lấy điện thoại ra, lại phát hiện ra điện thoại mình để quên trong phòng sinh hoạt, đành sờ soạng đẩy cửa ra.

Cửa gỗ trong bóng tối phát ra tiếng cọ xát khô khốc, Từ Minh Lãng cũng không thấy con chuột nào, ánh mắt lại bị thứ gì đó xa xa nằm trên bàn ở phòng máy tính hấp dẫn.

Đó là một bóng người cực kỳ gầy yếu, đỉnh đầu toàn tóc rối, quay lưng về phía cửa lớn, đang cúi người nhai thứ gì đó trong túi nilon trên tay.

Từ Minh Lãng bị dọa hai mắt tối sầm lại, nhấc chân muốn chạy đi, không ngờ “Người đó” giống như đang chậm chạp làm động tác quay đầu lại, Từ Minh Lãng nhìn động tác của bóng đen đó, sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, anh lùi người về phía sau, bóng đen đó cũng giống như con vượn di chuyển về phía cánh cửa. Ngay sau đó, Từ Minh Lãng xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: “Tôi fuck!! Có quỷ!!”

Người trong phòng sinh hoạt nghe thấy đều nhảu dựng lên, vẫn chưa kịp phản ứng lại, Chu Tuyết Vinh đã như cơn gió chạy nhanh ra ngoài.

“Thứ chết tiệt này là cái chết tiệt gì chứ?!! Cứu mạng!” Từ Minh Lãng vội vàng bỏ chạy, đâm đầu vào trước ngực của Chu Tuyết Vinh.

“Anh Lãng anh không sao chứ?” Chu Tuyết Vinh quan tâm hỏi.

Từ Minh Lãng theo bản năng trốn ra phía sau của Chu Tuyết Vinh, được Chu Tuyết Vinh ôm chặt, vỗ vỗ sau lưng anh nói: “Yên tâm đi, cái gì cũng không có, không tin anh nhìn thử xem.”

Từ Minh Lãng vẫn chưa hết hoảng hồn, từ khe nách của Chu Tuyết Vinh liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, phát hiện đúng là không có cái gì hết.

“Làm tôi sợ muốn chết... Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi nguy hiểm quá, tôi không có lừa cậu đâu, thật sự có một thứ rất quỷ dị chết tiệt gì đó ngồi xổm trên bàn gặm đồ ăn, tôi không thấy rõ mặt, nhưng bóng lưng đó không giống như người, ngược lại giống như một con khỉ lớn, tôi cảm thấy khu căn cứ này không chỉ có mỗi chúng ta, còn có những người khác nữa...”

“Tôi biết, tôi biết.” Chu Tuyết Vinh một lần nữa vỗ vỗ lưng của Từ Minh Lãng, giọng điệu rất kiên nhẫn.

Từ Minh Lãng cho rằng Chu Tuyết Vinh không tin mình, vội vàng dựng thẳng ba ngón tay lên thề: “Tôi thật sự không lừa cậu, tôi thề tôi không nhìn lầm đâu, vừa rồi thật sự có...”

“Ừ, tôi biết, tôi tin anh.” Chu Tuyết Vinh khom lưng nghiêm túc nhìn vào mắt của Từ Minh Lãng nói.

-----------

-----------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp