Khối Rubik Bảy Ngày Mộng

CHƯƠNG 1: LỜI BỘC BẠCH CỦA ANH


4 tháng

trướctiếp

Editor: Kim Ngọc

Phòng thẩm vấn có hai cái bàn nhựa được ghép vào với nhau trước bàn có một thanh niên thân hình gầy gò mái tóc rối mù, gương mặt nhem nhuốc không nhìn rõ diện mạo cũng chính vì như thế mà anh mới dám gục đầu xuống mà không sợ ngọn đèn sợi đốt phía trên đỉnh đầu.

Tất cả những việc trong phòng thẩm vấn đều được camera toàn cảnh full HD cao cấp quay lại toàn bộ thanh niên xuyên qua khe hở giữa các sợi tóc nhìn ống kính, ống kính tối đen phản xạ ra những đốm sáng rực rỡ giống như một loài chim ưng nào đó khiến cho người ta phải hoảng hốt. Nhưng người thanh niên này giống như nhìn thấy chuyện gì đó buồn cười cậu cười khẽ hai tiếng làm còng kim loại trên tay phát ra tiếng vang thanh thuý phá vỡ sự im lặng đang giằng co nãy giờ.

Giáo sư Khang ngồi trước mặt nhìn thanh niên này ánh mắt sắc bén xuyên qua cặp kính gọng vàng rốt cục anh ta cũng dừng lại việc lật xem tài liệu.

“Anh có biết tại sao anh ở đây không?”

Người thanh niên không nói gì.

“Lần giám định này là cơ hội cuối cùng của anh đấy Từ Minh Lãng.”

Thanh niên tên “Từ Minh Lãng” cuối cùng cũng có phản ứng anh vuốt tóc mái đang che đôi mắt ra sau khi thấy rõ người đối diện bèn cười hai tiếng.

Giáo sư Khang nhìn thấy đôi mắt kia thì sửng sốt, anh ta luôn rất tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình cũng tin tưởng tuyệt đối vận khí và bản tính của một con người là ngoại vật không thể che giấu, đôi mắt là thứ sẽ bộc lộ tất cả.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận đừng nói là giữa những kẻ tình nghi cho dù là ở trong một đám người bình thường thì đôi mắt trước mặt này đều lộ ra sự bình tĩnh, thiện lương khó có được.

Giáo sư Khang hỏi: “Tại sao anh lại cười?”

“Có lẽ bởi vì anh còn trẻ hơn những gì tôi nghĩ, tôi còn cho rằng người tới sẽ là một người đàn ông lớn tuổi.” Nửa dưới gương mặt của thanh niên tên Từ Minh Lãng này rất đẹp, anh có một cái cằm hẹp dài mảnh khảnh kết cấu không lộn xộn chút nào, hình dáng môi cũng rất đẹp môi dưới so với môi trên dày hơn một chút khi nói chuyện có thể nhìn thấy hai cái răng hổ.

Thái độ khinh suất như vậy khiến cho giáo sư Khang phải hoài nghi rằng người thanh niên trước mặt này không hề biết kết quả giám định lần này sẽ ảnh hưởng đến anh.

Khinh suất: Bộp chộp, nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ thận trọng. 

Mười hai mạng người không phải chỉ là vào ngồi xổm trong tù hai năm là có thể xong việc.

Đó là tử hình. Bình thường những tù nhân biết mình bị tử hình sẽ trân trọng cơ hội được giám định tâm thần hận không thể sử dụng kỹ năng diễn xuất cả đời của mình, cho dù nửa đời sau đều ở trong bệnh viện tâm thần cũng tốt hơn là hai mắt nhắm lại.

Giáo sư Khang quan sát xem hành động bình tĩnh này của Từ Minh Lãng có phải là diễn xuất hay không.

Ngoài cửa sổ có hai cảnh sát mặc đồng phục đứng bên ngoài thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn đồng hồ trên tay hoặc là nói chuyện với nhau hai câu, áp lực giữa hai lông mày cùng bầu không khí trong phòng phỏng vấn có sự tương phản rõ rệt.

Một cảnh sát trẻ tuổi thấp hơn thì thầm hỏi: “Đã bao lâu rồi sao còn chưa bắt đầu?”

Một sĩ quan cảnh sát gầy gò khác trông có vẻ bình tĩnh hơn: “Gấp gáp cái gì chứ có biết hai người ngồi bên trong là ai không?”

“Tên điên kia đương nhiên là tôi biết nhưng còn vị giáo sư Khang kia là ai? Ngày hôm qua nghe cục trưởng chúng ta nói điện thoại với anh ta đều tỏ vẻ khách khí cực kỳ lai lịch có vẻ không nhỏ?”

“Giáo sư Khang là do trung ương ở trên phái xuống cậu nói xem như thế nào?”

Người cảnh sát có vóc dáng thấp kia có chút khiếp sợ “A” một tiếng: “Chỉ vì cái tên điên này làm sao có thể điều động nhiều người như vậy?”

“Cậu nghĩ sao? Một năm trước cậu ta giết chết mười hai người vô gia cư dùng búa phá huỷ dung mạo của nạn nhân sau khi gây án còn lưu lại một biểu tượng rubik tại hiện trường đối với trong và ngoài nước đây là một tin tức lớn cậu có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không?”

Cảnh sát thấp bé có chút đăm chiêu “Ồ” một tiếng.

Đăm chiêu: có vẻ đang phải băn khoăn, bận tâm suy nghĩ.

“Ồ cái gì? Đi vào ghi chép đi.” Cảnh sát cao gầy làm bộ muốn đá vào mông đối phương, cảnh sát trẻ tuổi “Ôi” một tiếng cầm lấy quyển sổ ghi chép đã chuẩn bị trên bàn đi vào phòng thẩm vấn.

***

Trong phòng thẩm vấn.

“Từ Minh Lãng năm nay 26 tuổi, quê quán ở Bắc Kinh, năm 2012 học tại Học viện Âm nhạc Tân Hải sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại Tân Hải, trong thời gian đó từng đi ca hát ở quán bar và làm các loại công việc bán thời gian theo miêu tả của người xung quanh thì anh có tính cách vui vẻ, tinh thần ổn định không có sở thích xấu hay tiền án tiền sự nào. Nhưng mà trong lúc anh làm việc ở quán bar trước sau giết chết tổng cộng mười hai người vô gia cư hơn nữa sau mỗi lần gây án đều lưu lại một hình vẽ là khối rubik ở hiện trường có lúc là vẽ trên giấy, còn có lúc lại dứt khoát lấy máu của nhạn nhân vẽ trên mặt đất. Các phương tiện truyền thông gọi anh là “Kẻ sát nhân khối rubik”.”

Giáo sư Khang khép tư liệu lại lấy ra một tấm ảnh đẩy tới trước mắt Từ Minh Lãng: “Anh nhìn có quen không?”

Trong ảnh là một cái búa rỉ sét loang lổ phía dưới cán gỗ hơi trơn nhẵn hiển nhiên là do chủ nhân nhiều lần cầm nắm tạo thành.

Thấy Từ Minh Lãng không phản ứng giáo sư Khang thu lại ảnh nói: “Không cần khẩn trương hôm nay chỉ là làm giám định tâm thần tôi không phải cảnh sát, điều tra vụ án không phải là trách nhiệm của tôi. Chúng ta chỉ là nói chuyện đơn giản được chứ?”

“Như vậy chúng ta trước tiên tự giới thiệu về nhau đi…”

“Không cần.” Từ Minh Lãng ngắt lời “Anh tên gì cũng không quan trọng.”

Giáo sư Khang không cảm thấy bị xúc phạm mà rất vui vì thanh niên lên tiếng: “Tại sao?” 

“Thế giới này đều là giả sớm muộn gì anh cũng phải biến mất nói cũng không có ý nghĩa.”

Giáo sư Khang dường như đồng ý gật đầu dụ dỗ đối phương nói tiếp: “Anh cảm thấy tất cả đều là giả, là ảo giác? Bao gồm cả tôi?”

Từ Minh Lãng nhún nhún vai.

Giáo sư Khang gật đầu: “Tôi có một câu hỏi.”

“Anh cứ hỏi đi.”

“Cho tới nay mục tiêu của anh đều là những người vô gia cư không có chỗ ở nhưng người cuối cùng giết lại là một nhân viên bán hàng rồi chôn xác rất cẩu thả trong vườn hoa gần căn hộ nhưng bởi vì mùi quá nồng ngày hôm sau đã bị hàng xóm phát hiện báo cảnh sát. Điều này có liên quan gì đến “ảo giác” mà anh nói không?” Giọng điệu của giáo sư Khang bình thản giống như anh ta không phải đối mặt với kẻ giết người hàng loạt mà là nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân.

“Nếu anh muốn biết đáp án thì đây chính là một câu chuyện rất dài.”

Thân thể Từ Minh Lãng nghiêng về phía trước đem cơ thể mình kề sát vào mặt bàn lạnh như băng, một đôi mắt lại lướt qua ống kính phía sau giáo sư Khang cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười khinh miệt.

Giáo sư Khang thực hiện cử chỉ “Cậu cứ tiếp tục nói”.

“Anh có tin rằng con người sẽ biến mất không?”

“Biến mất?” Giáo sư Khang còn đang suy nghĩ đến độ chính xác của từ ngữ này Từ Minh Lãng lại tranh thủ giải thích với anh ta:

“Chuẩn xác mà nói là sự tồn tại của cô ấy bị xóa sổ khỏi thế giới này…”

.........

......

“Hô ——” Tàu điện ngầm ầm ầm chạy qua.

Lúc Từ Minh Lãng chạy tới ga tàu điện ngầm xe buýt vừa mới rời đi cậu nhìn màn hình điện tử cách chuyến tàu tiếp theo còn mười phút.

Sau một ngày làm việc cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cậu điều chỉnh dây đeo vai hộp guitar thay đổi tư thế đứng thoải mái nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên cửa tàu điện ngầm để cho đầu óc được nghỉ ngơi.

Thanh niên trong ảnh phản chiếu tóc xù xì, áo khoác đi mô tô cùng với khăn quàng cổ màu xám trong tiết trời cuối thu ở phương Bắc vẫn kiên trì ăn mặc ít ỏi như vậy so sánh với người qua đường mặc áo bông và áo lông vũ bên cạnh rốt cuộc trước khi ra khỏi cửa anh đã hiểu vì sao bị bạn gái mình nhéo lỗ tai lên chửi…

Trong túi truyền đến hai tiếng “ong ong” mở điện thoại di động ra nhìn người nhắn tin chính là bạn gái của anh Tiết Oánh Oánh.

“Bao lâu nữa anh về nhà? Em chuẩn bị làm cá rồi.”

“Phỏng chừng còn hơn bốn mươi nữa em không cần gấp đâu.” Anh trả lời

Bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Vâng vậy anh đi đường cẩn thận.”

Dòng chữ “Đi đường cẩn thận” trên màn hình dường như có một loại ma lực nào đó kéo Từ Minh Lãng từ đám mây cô đơn trở lại nhân gian trong lòng tràn ngập sự ấm áp trong lúc nhất thời cảm thấy công việc tầm thường, cuộc sống nhạt nhẽo tựa hồ đều trở nên quý giá. ( truyện trên app T𝕪T )

Kỳ thật Từ Minh Lãng đã có một khoảng thời gian rất rối rắm. Anh thích viết nhạc, cũng đã ném bài hát gốc của mình lên các trang web âm nhạc khác nhau thậm chí một số bài hát có độ truyền tải nhất định nhưng công chúng chỉ biết bài hát của nó tuy nhiên lại không biết “người sáng tác” hơn nữa lúc đó do anh còn trẻ chính mình không thể tự kinh doanh bản thân dẫn đến vài lần cơ hội thành danh đều lãng phí vô ích.

Bốn năm trước, anh tốt nghiệp Đại học Tân Âm có học trưởng coi trọng tài năng của anh lôi kéo anh gia nhập phòng làm việc âm nhạc của mình, hứa hẹn sẽ bắt đầu lại từ đầu một ngày nào đó nhóm người này của bọn họ sẽ trở thành trụ cột của âm nhạc của Trung Quốc.

Sau đó không bao lâu, trong nhà học trưởng kia tìm cho anh ta một công việc trong tòa án phòng làm việc cứ thế tan rã. Thất nghiệp cộng thêm cần tiền thuê nhà gấp khoảng thời gian đó anh ngay cả tiền ăn cơm cũng không có liên tiếp mấy tháng đều dựa vào Oánh Oánh để trả tiền thuê nhà giúp. Mà anh cả ngày mang tác phẩm của mình đến các phòng thu âm, làm việc để tìm việc nhưng cuối cùng đều không có tin tức gì.

Khi đó anh đã tốt nghiệp được một năm trong số các bạn đồng trang lứa điều kiện gia đình tốt ba mẹ lại không vội vàng cho con cái kiếm tiền đều đi du học rất nhiều người từ bỏ nghề này giống như vị học trưởng kia tìm một công việc an ổn. Cũng có người giống như anh khổ sở kiên trì nhưng vẫn không thấy được con đường tương lai sẽ đi đến đâu.

Ngay khi đó lý tưởng của thiếu niên bị chủ nghĩa hiện thực tàn nhẫn đánh cho một phát, bây giờ anh chỉ có hai còn đường để đi một là cắn răng kiên trì một ngày nào đó có thể vượt qua được. Hoặc là từ bỏ âm nhạc và tìm một công việc vững chắc để làm.

Anh chậm chạp không hạ quyết tâm thẳng đến ngày Tiết Oánh Oánh 24 tuổi, anh mới đột nhiên ý thức được cô gái thanh mai trúc mã đi cùng mình đã không đợi nổi nữa rồi.

Tiết Oánh Oánh so với anh lớn hơn nửa tuổi, hai người lớn lên trong cùng một khu, hai nhà ở đối diện nhau từ lúc cùng nhau cởi truồng lấm lem bùn đất ở trường mẫu giáo đến khi học trung học cả hai yêu sớm bị ba mẹ phát hiện đuổi theo khắp ngõ cùng nhau khóc cùng nhau cười bọn họ đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của nhau.

Có lẽ đã đến lúc từ bỏ việc theo đuổi một cái gì đó hư vô mờ ảo. Bây giờ đối với anh trách nhiệm của mình là tạo ra một hạnh phúc vững chắc cho cô gái của mình.

Trùng hợp khi đó có một cửa hàng về đàn đang tuyển người ngoại trừ hơi xa nhà một chút, các phương diện khác đều không tệ hơn nữa làm giáo viên guitar coi như là một công việc liên quan đến âm nhạc anh thông qua phỏng vấn rồi làm việc đến ngày hôm nay. Anh tự nhủ rằng đây là một điều tốt khi có thể cân bằng giữa lý tưởng và thực tế. Cho dù là vì Tiết Oánh Oánh hay vì anh.

Ở cửa ra vào nhà ga có nhiều người đứng, Từ Minh Lãng cảm giác được phía sau không ngừng có người chen về phía trước theo bản năng sờ về phía túi tiền ngón tay sờ được một cái hộp nhỏ bằng vải nhung, anh móc ra nhìn thoáng qua bên trong khảm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Đây là một chiếc nhẫn đính hôn.

Chiếc nhẫn vốn đã được mua một tuần trước nhưng bởi vì đặt hàng khắc chữ hôm nay mới lấy được. Từ Minh Lãng còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để đưa nhẫn cho Oánh Oánh vào đêm nay cái gì cũng không kịp chuẩn bị mọi thứ quá vội vàng nên phải qua vài ngày nữa. Đợi vài ngày nữa, anh sẽ tổ chức một ngày kỷ niệm đến nhà hàng phương Tây mới mở trên đường Khánh An Đông ăn cơm sau đó giấu nhẫn trong bánh ngọt.

Thật là sến và cổ điển làm sao.

Từ Minh Lãng cất chiếc nhẫn kim cương đi, trong đường hầm lóe ra ánh đèn dòng người chậm rãi di chuyển nhưng anh lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, anh đột nhiên quay đầu lại.

Hai cô gái phía sau đang lướt điện thoại di động bị dọa đến giật mình thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Từ Minh Lãng một cái sau đó cười nói chuyện gì đó.

Những cái đầu người đen di chuyển xung quanh, Từ Minh Lãng liếc mắt một cái chú ý tới bóng người cao lớn kia. Đối phương mặc một cái hoodie tối màu, dưới mũ áo còn đội một cái mũ lưỡi trai, mặt bị khẩu trang che khuất căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.

“Này —— có việc gì không?” Từ Minh Lãng hướng người nọ hô.

Người nọ cũng không lên tiếng ngược lại đem mũ đè xuống rồi bỏ đi.

Từ Minh Lãng vừa định đuổi theo nhưng tàu điện ngầm đã đến đám người phía sau vây quanh anh tiến về phía trước anh không thể đẩy được đám người này ra đành phải lên tàu theo.

Mẹ kiếp cái tên bám đuôi chết tiệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp