Khối Rubik Bảy Ngày Mộng

CHƯƠNG 13: CỬA HÀNG QUÁI VẬT (6)


3 tháng

trướctiếp

EDITOR: NGUYỄN QUYÊN 

Đối với Diệp Gia Văn, mọi thứ không nên như thế này.

Cô rất xinh đẹp từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng không phải được di truyền từ mẹ mình. Cô đoán là cô lớn lên trông giống ba của mình hơn mặc dù cô chưa bao giờ gặp ba mình.

Khi Diệp Gia Văn lớn lên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ về ba mình, đó cũng chỉ là suy đoán. Sau khi một mỹ nam cùng với một nữ nhân khác sinh con, sau đó thì bỏ mẹ con họ mà đi, khúc mắc thì không cần nói, bởi vì từ xưa đến nay, nhan sắc hơn người đều mặc định là người bạc tình bạc nghĩa.  

Những người xinh đẹp gặt hái được những lợi ích của việc xinh đẹp, đồng thời cũng khiến cho người ta sẽ gặp rắc rối vì nó.

Mẹ cô là một người phụ nữ bảo thủ, sau một lần bị lừa dối mà vẫn chưa rút ra được bài học, thay vào đó, bà đã đưa một người đàn ông cao lớn về nhà khi cô học lớp 3 tiểu học.

Nụ cười của người đàn ông không giấu được sự hung ác trong đôi mắt, cô gái nhìn người ba mới trước mặt, tự hỏi tại sao mẹ cô không nhìn ra mình đã mang về bao nhiêu phiền phức.

Chỉ sau một năm, thói quen uống rượu của người đàn ông bắt đầu bộc lộ ra, ông ta trở nên lười biếng và và ngu xuẩn, hơi rượu nồng nặc khắp nhà suốt ngày.

Ví tiền của ông ta đều cạn sạch vì tiêu tiền vào việc uống rượu. Ông ta bắt đầu xin tiền mẹ cô. Sau lần đầu tiên mẹ từ chối cho ông ta tiền, người đàn ông đó đã đánh mẹ cô, sau đó lấy sạch hết tiền.

Diệp Gia Văn thì trốn sau cánh cửa, lắng nghe tiếng khóc nức nở của mẹ cô và tiếng chửi rủa mơ hồ của người đàn ông, cô bất lực và sợ hãi, cô muốn trốn thoát, nhưng cô có thể trốn đi đâu khi bản thân cô vẫn còn rất nhỏ?

Trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Gia Văn trở nên trầm mặc, cô nhẫn nhịn rất giỏi, cô muốn nhẫn nhịn cho đến ngày bản thân cô có đủ năng lực để có thể thoát khỏi đây.

Khi năm đầu tiên học cấp ba bắt đầu, Diệp Gia Văn vô cùng hạnh phúc, cô nghĩ rằng mình cuối cùng đã nhìn thấy được ánh sáng, ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô có thể đến các thành phố khác để học tập, làm việc và bắt đầu một cuộc sống mới.

Diệp Gia Văn đã làm việc vô cùng chăm chỉ để tạo ra một khởi đầu mới, cô vốn đã rất xinh đẹp, lại rất chăm chỉ nên thành tích học tập rất tốt. Mặt khác, cô còn tích cực tham gia các hoạt động khác nhau do trường tổ chức và trở thành “Nữ thần” nổi tiếng của lớp. Có câu nói làm người không nên quá ra vẻ, Diệp Gia Văn quá bắt mắt, nhưng không ảnh hưởng đại cục cho đến khi có một học trưởng học năm cuối theo đuổi cô, điều này đã khiến cho một một cô gái khác ghen tị.

Các chàng trai và cô gái ở độ tuổi thanh xuân cũng tràn đầy năng lượng cho những thứ khác ngoài việc học ra. Đối mặt với sự lấy lòng không ngừng của học trưởng, thỉnh thoảng còn bị các học tỷ bao vây sau giờ học, Diệp Gia Văn không còn cách nào khác ngoài việc thờ ơ. Nhưng trong mắt những bạn học khác đã không ưa cô từ lâu, thái độ của cô đã trở thành kiểu như “lạt mềm buộc chặt”.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Diệp Gia Văn luôn bị bọn côn đồ quấy rối khi cô đang đi bộ từ trường về nhà. Trong trường có tin đồn rằng Diệp Gia Văn có quan hệ bất chính với người ngoài trường, cô vốn cho rằng người vô tội sẽ vô tội, yên lặng là cách tốt nhất để chống trả, đáng tiếc cô đã sai.

Khi cô bừng tỉnh lại, quyền kiểm soát dư luận đã rơi vào tay những kẻ có ý đồ xấu. Chỉ trong nửa học kỳ, Diệp Gia Văn đã trở thành mục tiêu “lớp nào cũng có một người” và trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Bàn của cô bị vẽ bậy lên, ghế thường bị ném vào trong bồn cầu hoặc thùng rác trước khi cô đến trường… Nhiều nam sinh còn nói riêng rằng: “Tôi đã chạm vào cô ấy”.

Cô trải qua nửa học kỳ như vậy, đến một ngày cuối cùng không chịu nổi nữa, cô kể cho mẹ nghe về trải nghiệm của mình ở trường, nhưng mẹ cô đã nói với cô những lời mà cô sẽ không bao giờ quên:

“Tại sao bọn nó không bắt nạt người khác mà lại đi bắt nạt con.”

Vì vậy, kể từ giây phút đó, cô thực sự nhận ra rằng người duy nhất cô có thể dựa vào là chính mình.

Trái tim cô ngày càng chai cứng hơn, cô chỉ biết cố gắng làm cho mình bị điếc. Những người khác tựa hồ cũng cảm thấy nhàm chán, dần dần cũng không muốn giở trò đồi bại với cô nữa nên đành mặc kệ cô.

Vào năm thứ hai của cấp ba, một ngày nọ, Diệp Gia Văn vô ý bày tỏ với mẹ rằng cô muốn học ở một trường đại học nước ngoài, không ngờ mẹ cô sau khi nghe được điều này đã khóc và suýt nữa quỳ xuống trước mặt Diệp Gia Văn.

“Mẹ không thể sống thiếu con. Con đi rồi thì mẹ phải làm sao đây? Con định rời bỏ mẹ như người đàn ông đó sao? Mẹ là người đã sinh ra con a!” 

Nếu như lúc trước Diệp Gia Văn còn có chút không nỡ, nhưng hiện tại phản ứng của cô đối với mẹ mình đều tan thành mây khói. 

“Trước khi mẹ sinh con ra, mẹ có xin phép con không?” Diệp Gia Văn nghẹn ngào nói,  trong lòng vẫn ghi nhớ câu nói ấy. 

Cô nghĩ rằng bất cứ ai nhìn thấy mẹ mình quỳ xuống trước mặt cầu xin mình ở lại cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Cô trấn an mẹ rằng bất kể cô học đại học ở đâu, cô cũng sẽ quay lại thăm mẹ mình sau mỗi học kỳ.

Sự việc chưa kết thúc ở đây, ngày hôm sau, cha dượng của cô say khướt về nhà, cởi thắt lưng xuống rồi gọi Diệp Gia Văn, vừa đánh vừa mắng: “Con nhỏ vô liêm sỉ, lão tử cho mày ăn mày mặc, xong rồi thì mày lại chạy đi a. Lão tử cũng từng nuôi chó trong thời gian rất lâu, nó cũng biết liếm người, còn mày làm ra bộ mặt để tang ai hả?” 

Lúc đó đang là mùa hè, Diệp Gia Văn mặc một chiếc váy cộc tay, bị đánh nằm cuộn tròn trên giường, váy được xắn lên cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn mịn màng như ngọc.

Cha dượng dường như đã nhận ra điều gì đó, trong mắt hiện lên tia tà ác, vừa đi vừa khóa cửa lại. Hắn lẩm bẩm: “Đã đến lúc cho lão tử đây ăn đồ ngọt rồi... Nấc, dù sao trông mày cũng rất đẹp, sớm muộn gì mày cũng sẽ thuộc về người khác, chi bằng bây giờ để lão tử đây thử trước...” 

Diệp Gia Văn từ trên giường ngồi dậy, lăn qua bò lại cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của cha dượng, nhưng cô vẫn bị mắt cá chân tóm lấy và ngã xuống đệm.

Cô hét lên “Mẹ ơi! Cứu con với” Cô cố gắng đá mạnh, cố gắng giữ con thú đang lù lù trước mặt tránh xa ra khỏi người cô. 

Thấy mùi rượu trong miệng người đàn ông càng ngày càng gần, cô vươn tay lấy lọ đựng đồ bằng gốm sứ trên tủ đầu giường rồi đập mạnh vào đầu người đàn ông.

Người đàn ông lập tức ngã xuống, máu đỏ tươi chảy loang ra khắp ga giường.

Diệp Gia Văn rùng mình xuống giường, mở cánh cửa bị khóa ra, sau cánh cửa đó, cô nhìn thấy mẹ mình, người phụ nữ đang khom lưng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không ngừng đưa tay lau lên mái tóc rối bời trên trán.

“Văn Văn... đến giờ ăn rồi, ăn cơm thôi, gọi cả ba con nữa...” Đôi mắt bà ấy đảo đi, không dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Gia Văn.

Quần áo của Diệp Gia Văn xộc xệch, đùi và mắt cá chân lộ ra đầy vết bầm tím, cô nhìn người phụ nữ trước mặt rất lâu, lâu đến mức cô cho rằng thời gian dường như đã đóng băng. 

“Con đã đánh chết ông ta rồi.”

Giữa một loạt tiếng la hét và mắng mỏ, Diệp Gia Văn đột nhiên cười, cô chuyển ghế ngồi xuống, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

“Ông ta cố cưỡng hiếp con! Nhưng con vẫn chưa giết được ông ta! Con không có giết ông ta! Ông ta chỉ đang bất tỉnh thôi!”

Diệp Gia Văn hét vào TV: “Tôi đã nỗ lực làm việc cực khổ để kiếm được số tiền! Tôi không làm chuyện đó! Làm sao tôi có thể?”

Trên TV hiện lên một hàng chữ: “Thật sao?”

Màn hình nhấp nháy và tràn ngập hình ảnh của thông báo rút tiền.

“Vậy thì đây là cái gì?”

Diệp Gia Văn tủi nhục nhắm mắt lại, không biết có người đang từ từ tiến lại phía sau mình...

  ***

Ngay lập tức, con dao lóe lên, cái đầu nhựa vỡ tan dưới lưỡi rìu.

“Sao lại đưa cái vật quỷ này cho một mình tôi, sức lực lớn chết đi được, mỗi lần dùng khiến chỗ này như bị bóp lại vậy.” Miêu Phóng xoa xoa cổ của mình.

Từ Minh Lãng kéo Miêu Phóng đang nằm trên mặt đất lên và trêu chọc: “Vì vóc dáng nhỏ bé của cậu, cho nên bọn chúng sẽ không thể tìm được cậu.”

“Có giỏi thì anh thử quặp cái chân của mình lại thử xem.” Miêu Phóng phản bác.

Từ Minh Lãng biết mình chọc vào chỗ đau của người ta, có chút ngượng ngùng, nhìn về phía Chu Tuyết Vinh cười cười, nhưng Chu Tuyết Vinh lại quay đầu nhìn xung quanh. 

Từ Minh Lãng hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

“Tôi chợt nhận ra rằng có nhiều hơn một lối vào siêu thị.”

“Nhưng mấy cánh cửa khác đều bị khóa lại...” Từ Minh Lãng nói được nửa chừng đã cảm thấy đầu óc mình bị thiểu năng rồi, bọn giả nhân này lợi hại đến mức có thể mở cả rèm cuốn.

Chẳng lẽ siêu thị…

Ba người đồng thời: “Nguy rồi!”

“Diệp Gia Văn! Cậu ở đâu, Diệp Gia Văn?” Tào Tĩnh hét lên.

“Diệp Gia Văn! Nếu nghe thấy thì trả lời lại!” Triệu Đông Tường bưng hai thùng dầu đậu phộng trên tay thở hồng hộc: “Chỗ rộng lớn như vậy, cô nương này có thể trốn đi đâu được chứ?”

Tào Tĩnh vừa sợ hãi bọn giả nhân xung quanh, nhưng cô thực sự không thể bỏ mặc Diệp Gia Văn, cô vừa lo lắng vừa thấy phiền, trong thoáng chốc cô dường như ngửi thấy mùi hương.

Mùi hương trên người cô gái, không biết là mùi sữa tắm hay dầu gội nữa. Mùi hương tuy ngắn ngủi nhưng cũng không thể thoát khỏi mũi Tào Cảnh.

“Diệp Gia Văn ở gần đây.” Tào Tĩnh nói với Triệu Đông Tường.

“Ở đâu?” Triệu Đông Tường tìm kiếm xung quanh một số kệ, nhưng không tìm thấy gì.

“Haizz, cô ta nhất định ở quanh đây, có mùi cơ thể của cô ta ở đây. Có lẽ cô ta vừa mới rời đi, tìm lại thử xem.” Tào Tĩnh đẩy Triệu Đông Tường ra.

Triệu Đông Tường nhìn thấy xung quanh đều bán đồ điện gia dụng, sẽ không ngạc nhiên nếu nói có thể ngửi thấy mùi thơm trong khu vực hóa phẩm hàng ngày thì còn có thể, nhưng trước mặt ông ta đều toàn là TV, làm gì có bóng dáng của một cô gái.

Trước TV.

Vai của Diệp Gia Văn đột nặng trĩu, cô run rẩy cả người và quay đầu lại.

Đó không phải là giả nhân bằng nhựa mà là một người đàn ông trung niên với râu ria xồm xoàm trên mặt.

“Tiểu tử thối, mày ở chỗ này dụ dỗ tao đúng không! Mày làm chuyện xấu mà còn sợ là sẽ không có người biết a! Cùng tao đi lên trường! Nhận giấy báo đuổi học!”

Diệp Gia Văn bị túm tóc kéo ngã trên mặt đất, cho rằng tất cả những thứ này đều là ảo giác của cô, đúng vậy, cô không thể lại trải qua cơn ác mộng kia…

Trong ký ức của cô, cô đã đi bộ 50 mét dọc theo ngôi nhà bằng đá ẩm thấp, nhà cô ấy ở ngay góc đường. Hôm nay cô ấy mang theo một chiếc cặp đi học, trong đó là tiền lương mà cô ấy dành dụm được trong một năm, tổng cộng là hơn 6.000.

Một năm trôi qua kể từ khi cô làm cha dượng bị thương, cô tìm được một công việc bán thời gian là rửa bát ở một tiệm sủi cảo cách nhà không xa, mỗi ngày sau khi tan học cô sẽ đi làm hai tiếng, thậm chí là toàn thời gian vào cuối tuần.

Tuy số tiền không đủ để đóng học phí nhưng cô đã tính toán rồi, có thể làm hồ sơ vay vốn du học quốc gia, dùng tiền này ổn định bản thân, sau đó tìm việc làm thêm càng sớm càng tốt.

Trong khi Diệp Gia Văn đang suy nghĩ, cô đã bị đập vào tường, sau đó một bóng đen vụt qua bên cạnh cô và chiếc cặp sách của cô đã biến mất.

“Trả nó lại cho tôi! Đứng lại!” Cô không thể tin rằng những câu thoại kịch tính như vậy lại thốt ra từ miệng mình.

Cô đuổi theo mãi mà không thể đuổi kịp người trước mặt, chỉ có thể cố gắng nhớ lại bóng lưng của người đó, chiếc áo bông người đó mặc vừa cũ vừa bẩn, mái tóc hoa râm dường như bón từng cục. Ông ta đi chân trần, giống như một kẻ lang thang.

Diệp Gia Văn biết mình không thể đuổi kịp nên cuối cùng cô đành ngồi bệt bên vệ đường, càng nghĩ càng thấy oan ức, cô đã phải chịu đựng quá nhiều vì số tiền này, nhưng điều cô thực sự lo lắng là gì? Là cô sẽ bị giam cầm mãi mãi ở trong thành phố này vì đã làm mất  số tiền này, bị mắc kẹt suốt đời trong cái gia đình dị thường này. 

Vì vậy, cô đã đồng ý “hợp tác” với tên côn đồ, cô sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có được tiền. Cô nghĩ một cách mỉa mai rằng lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự hữu ích của sắc đẹp là khi cô sử dụng nó như một “Tiên nhân khiêu”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp