Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 16


4 tháng

trướctiếp

 

Giờ phút này, giống như cá khô được nước, chim mệt mỏi trở về rừng. Nội tâm thê lương lo sợ của Mạnh Bình Giang như được ấm áp bàng bạc vây lấy. Suýt nữa cậu ấy đã rơi nước mắt.

Cậu ấy cắn chặt môi, hốc mắt đỏ bừng, lấy dũng khí mới cất giọng khẽ run: "Tôi, tôi… Ngu Thu, tôi có chuyện muốn xin cậu giúp đỡ."

Cậu ấy không dám nhìn Ngu Thu, hai tay chắp trước ngực. Điện thoại trong lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, lưng cậu ấy hơi cong, giống như cành cây nhỏ bị tuyết nặng nề đọng ép cong.

Ngu Thu nắm cổ tay cậu ấy, dẫn cậu ấy vào nhà ngồi xuống. Ánh mắt cậu dịu dàng như gió xuân thổi liễu, giọng cậu êm ái điềm tĩnh.

"Cậu nói đi, tôi nghe đây!"

Tư Đình cũng ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Đúng vậy, cậu đừng hốt hoảng, chúng tôi có thể giúp gì thì chắc chắn sẽ giúp!"

Thẩm Minh Đăng chuyên tâm rửa chén. Tiếng nước chảy cùng với tiếng chén dĩa chạm vào nhau lấn át tiếng động trong phòng khách.

Mạnh Bình Giang ổn định tinh thần, khàn giọng nói: "Cậu có thể cho tôi mượn một trăm nghìn được không? Chúng ta viết giấy vay nợ, tôi có thể trả tiền lời. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu!"

Tư Đình thở dài một hơi.

Một trăm nghìn tệ là chuyện nhỏ. Không cần mượn, anh ấy cho luôn cũng được.

Ngu Thu dùng ánh mắt ngăn anh ấy kích động lại hỏi Mạnh Bình Giang: "Có thể nói lý do cậu vay tiền được không?"

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, không hề có biểu cảm xem thường hay thậm chí là ghét bỏ, chỉ có quan tâm và cổ vũ.

Trong lòng Mạnh Bình Giang ấm áp.

Bởi vì tình huống gia đình, cậu ấy vẫn không có bạn bè gì. Mỗi ngày ngoại trừ việc học thì chính là nghĩ phải làm sao để kiếm tiền nuôi gia đình. Thứ vây quanh cậu ấy mãi mãi là mưu sinh. Cậu ấy không có tư cách cũng không có sức lực để gắn bó với loại tình nghĩa này.

Chỉ là không ngờ, lẻ loi một mình đến Hoa Kinh, vừa gặp mặt mấy lần đã gặp được một người như vậy.

Cậu ấy cũng không muốn giấu diếm: "Mẹ tôi bị bệnh, cần phẫu thuật."

"Bệnh gì?"

"Khối u."

"Vẫn còn giai đoạn đầu à?"

Mạnh Bình Giang hơi mơ màng: "Vừa rồi hoảng quá nên tôi không có hỏi rõ."

Rốt cuộc Ngu Thu cũng hiểu rõ vì sao trong mơ Mạnh Bình Giang chỉ vì bị bạo lực mạng mà lại ký hợp đồng ngang ngược với công ty quản lý kia. Thì ra là vì chuyện này.

Cậu không hề do dự: "Tôi cho cậu vay."

"Cảm ơn cậu!"

Suy cho cùng Mạnh Bình Giang cũng chỉ vừa trưởng thành. Dù có kiên cường đến mấy thì cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cậu ấy ngượng ngùng vội lau đi.

"Chờ một chút!" Tư Đình nhíu mày cắt ngang hai người: "Hai người còn nhỏ. Có một số việc không hiểu. Sau khi phẫu thuật cắt bỏ khối u còn cần một khoảng thời gian nằm việc làm hóa trị. Hai người đã tính đến khoảng tiền này chưa? Còn nữa, quê cậu ở đâu?"

Mặc dù bảo hiểm y tế có thể thanh toán một phần nhưng trước mắt vẫn phải có tiền xoay xở mới được.

Mạnh Bình Giang lại căng thẳng: "Tỉnh Cán."

"Cụ thể một chút."

Cậu ấy lại nói thêm huyện và trấn.

"Nguồn lực y tế ở địa phương thế nào?" Vẻ mặt Tư Đình nghiêm túc: "Làm phẫu thuật không phải chuyện nhỏ. Hẳn là triệu chứng của dì được phát hiện ở bệnh viện huyện đúng không? Làm phẫu thuật thì nên đến bệnh viện tỉnh sẽ ổn hơn. Nếu không được nữa thì đến thành phố Hoa Kinh, tôi tìm cho dì một bác sĩ giỏi."

Mạnh Bình Giang: "..."

Ngu Thu nhướng đuôi lông mày, không nói gì.

Bình thường trông Tư Đình hơi cà lơ phất phơ nhưng khi có việc vẫn khá đáng tin.

Anh ấy có quan hệ nên giao chuyện này cho anh ấy sẽ đáng tin hơn.

Mắt Mạnh Bình Giang lộ ra vẻ chần chừ.

Tư Đình còn nói: "Cậu mượn tiền Tiểu Thu thì chi bằng tìm tôi đi. Tiểu Thu cậu ấy… Dù sao sau khi làm phẫu thuật còn phải hóa trị, không dừng lại ở một trăm nghìn đâu. Tiểu Thu bỏ ra không nổi đến đó nhưng tôi thì có thể."

Mạnh Bình Giang thân với Ngu Thu hơn, trên mặt tình cảm thì cậu ấy thiên về phía Ngu Thu nhưng những lời Tư Đình nói là thật. Vừa rồi cậu ấy váng đầu, quên mất Ngu Thu cùng lắm chỉ vừa tốt nghiệp trung học.

Cậu ấy nhìn về phía Ngu Thu, thấy ánh mắt khẳng định của cậu thì cũng quyết định ngay: "Cảm ơn, tôi nhất định sẽ trả!"

"Đừng nói những lời khách sáo này nữa! Chúng ta đều là bạn bè mà." Tư Đình lại quay sang Thu: "Tiểu Thu, số tiền kia em cứ giữ lại mà dùng biết không?"

Anh ấy thông cảm cho Ngu Thu, cha mẹ cậu đều mất, rất nhiều chỗ cần dùng tiền.

Ngu Thu tiếp nhận thiện ý của anh ấy, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ, thoải mái nói: "Vậy thì xin nhờ anh Đình. Bình Giang, cỏ trong sân không cần cắt nữa đâu, cậu về sớm nghỉ ngơi đi! Đủ sức mới chăm bệnh dì được."

Mạnh Bình Giang lại lắc đầu: "Tôi cắt hết đã."

Bây giờ cậu ấy về cũng ngủ không được.

"Tôi cũng đi." Tư Đình hấp tấp muốn đi theo.

Ra đến sân, anh ấy xích lại gần Mạnh Bình Giang, an ủi: "Cậu đừng lo quá! Đã nói có thể phẫu thuật thì chắc chắn có thể trị khỏi."

"Cảm ơn anh!" Mạnh Bình Giang xoay người nhanh chóng cắt cỏ.

Một giọt nước óng ánh lặng lẽ rơi vào bụi cỏ.

"Không phải tôi không cho cậu mượn tiền Tiểu Thu." Tư Đình hạ giọng giải thích: "Bây giờ cậu ấy chỉ có một mình, sau này đi học hay sinh hoạt đều cần dùng tiền."

Mạnh Bình Giang chợt ngơ ngẩn, cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích. Nửa ngày cậu ấy mới do dự hỏi: "Cha mẹ cậu ấy…"

"Đã qua đời lâu rồi." Tư Đình than nhẹ một tiếng.

Mạnh Bình Giang lập tức xoay lại, cúi người thật thấp về phía anh ấy, vô cùng chân thành nói: "Cảm ơn anh!"

"Đừng! Tôi nói cho cậu biết, tôi nói vậy là vì không muốn cậu suy nghĩ nhiều. Có thể cậu không biết, Tiểu Thu mềm lòng, nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì."

Lần đầu tiên Mạnh Bình Giang nghiêm túc đánh giá anh ấy. Trông người này không nghiêm túc nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Cậu ấy cười một cái rồi xoay người cắt cỏ.

Đối với cậu ấy mà nói một trăm nghìn tệ là một khoản tiền lớn, huống chi có thể không dừng lại ở con số một trăm nghìn.

Cậu phải làm thế nào để kiếm được số tiền này đây?

Bỗng nhiên trong đầu có một tia sáng lóe lên.

Ước chừng là có tâm linh tương thông, Tư Đình vừa lúc mở miệng: "Có muốn kiếm tiền không?"

Mạnh Bình Giang: ?

"Tôi cho cậu mượn tiền, cậu làm công cho tôi thì sao? Tiền nợ sẽ trừ vào tiền lương, trừ chừng nào hết mới thôi."

Tư Đình nghĩ mình mở một phòng làm việc, dưới tay không có đại tướng sao được?

Mắt anh ấy rất chuẩn. Nếu Mạnh Bình Giang tiến vào cái giới kia thì chắc chắn có thể nổi tiếng.

Ký hợp đồng với Mạnh Bình Giang là cho đối phương một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.

Mạnh Bình Giang hỏi: "Công việc gì?"

"Chờ sắp xếp cho mẹ cậu xong, chúng ta lại nói chuyện?"

"Được."

Mạnh Bình Giang không có lý do từ chối. Nếu không có Ngu Thu và Tư Đình thì bây giờ cậu ấy đã cùng đường bí lối.

Phòng khách.

Ngu Thu ngồi xếp bằng trước bàn trà, một tay chống cằm, lông mi rũ xuống tạo thành một cái bóng mảnh mai mà rậm rạp dưới mắt. Cánh tay cậu trắng nõn như quỳnh chi ngọc diệp, tỏa ra ánh sáng trắng bạc như tuyết.

Thanh lịch tao nhã, Thủy Nguyệt Quan Âm.

Thẩm Minh Đăng vừa rời khỏi phòng bếp, thấy vậy thì giật mình.

Cảm giác bất lực khi vừa bị "trà xanh" đánh bại cũng lập tức biến mất sạch sẽ.

Tim như nhũn ra.

Anh chậm rãi đến gần, thấp giọng hỏi: "Xác định sẽ ở đây?"

Ngu Thu quay đầu, cái cằm tinh xảo đặt trong lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp mở to.

"Cái gì?"

"Cậu nói đó."

Ngu Thu nháy mắt mấy cái, hơi uất ức: "Tôi không có nói như vậy. Anh Thẩm, anh không muốn ở chung với tôi thì có thể nói thẳng, đừng cứ hỏi tôi mãi!"

Thẩm Minh Đăng: "..."

Không ngờ vẫn là anh sai?

Quả nhiên, vừa rồi mềm lòng là hành động điên rồ của anh.

Anh rũ mắt phượng, không cho cậu từ chối: "Về nhà ở! Cậu viết kịch bản thì không thể bỏ dở nửa chừng."

Ngu Thu biết rõ bản tính ngang ngược của anh nên không hề sợ: "Tôi không có bỏ dở nửa chừng mà là đi theo hướng phát triển của kịch bản."

"Già mồm át lẽ phải."

"Anh có người trong lòng nhưng lại không thể đến được, sao có thể dễ dàng để người khác ở chung với anh? Vốn dĩ anh cũng không thích tôi, tôi chịu tổn thương rồi dọn ra ngoài. Chẳng lẽ không hợp tình hợp lý à?"

Thẩm Minh Đăng: "..."

"Dì Hướng phát hiện ra chuyện này nên gọi anh hỏi thăm nguyên do. Anh vì hiếu thuận lại bị ép đi xem mắt nên không thể không tự mình đến khuyên tôi về. Chẳng lẽ không hợp tình hợp lý?"

Thẩm Minh Đăng tức giận đến mức bật cười: "Cậu không làm biên kịch thực sự đáng tiếc."

Ngu Thu ngượng ngùng cúi đầu: "Quá khen."

"..."

Thẩm Minh Đăng liếc nhìn cậu, miệng cười nhưng lòng không vui: "Biên kịch Ngu, có đi hay không?"

Ngu Thu không có ý định ngủ ở đây, nói mấy lời kia cùng lắm chỉ để vui thôi.

"Anh chờ một chút!"

Cậu lên lầu hai rồi nhanh chóng đi xuống, sau đó đi ra sân nói với hai người đang cần cù chăm chỉ: "Anh Đình, Bình Giang, hôm nay kết thúc ở đây được rồi, về đi!"

Cậu lại nói với Mạnh Bình Giang: "Có cần gì thì cứ lên tiếng."

Vừa rồi lúc cậu lên lầu đã chuyển tiền lương rồi.

Hốc mắt Mạnh Bình Giang ửng đỏ.

Cậu ấy vẫn luôn là trụ cột gia đình, lặng lẽ gánh chịu hết thảy, đã quen tự lập. Nay đột nhiên lại nhận được sự quan tâm thế này thì hơi không biết phải làm sao.

Chóp mũi đau rát, cuống họng chua chát nhưng trong lòng lại ấm áp.

Sao cậu ấy lại may mắn như thế.

"Được, tôi đi đây!"

Ngu Thu cố ý đề nghị: "Muộn như vậy rồi, cậu đón xe về đi!"

"Đón xe gì chứ?" Quả nhiên Tư Đình phản đối: "Anh đưa cậu ấy về."

Ngu Thu mỉm cười.

Đưa mắt nhìn hai người họ rời đi, Ngu Thu tắt đèn khóa cửa rồi ngồi lên xe của Thẩm Minh Đăng.

Chiếc xe màu đen lái ra khỏi biệt thự. Trong xe yên ắng tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt với sự huyên náo bên ngoài cửa sổ.

Đèn xi nhan kêu tích tắc, mùi nước hoa trên xe sang trọng, thanh nhã.

Thẩm Minh Đăng mở miệng trước: "Mấy ngày nữa đi thi, tôi đưa cậu tới trường dạy lái xe."

Giọng người đàn ông trầm thấp, vang vọng trong khoang xe như tiếng đàn cello trầm lắng mà hoa lệ.

Ngu Thu lặng lẽ xoa vành tai. Sau khi cảm giác ngứa ngáy tê dại biến mất, cậu mới nghiêng đầu hỏi: "Anh đây là đang thông báo hay là thương lượng?"

Thẩm Minh Đăng: ?

Đột nhiên nhận được sự quan tâm, đối với Ngu Thu mà nói chính là một loại gánh nặng.

Cậu nhìn điện thoại: "Anh không phải là cá*, anh không hỏi thì sao biết được tôi có chịu hay không?"

*Khuyên mọi người đừng sử dụng cảm xúc chủ quan của mình để suy đoán suy nghĩ hoặc cảm xúc của người khác. 

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh chỉ muốn làm một người anh trai tốt nhưng sao ở đâu cũng gặp trắc trở vậy?

Trong xe lần nữa rơi vào yên lặng.

"Ngu Thu." Tông giọng trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên: "Thông minh như cậu hẳn là hiểu rõ ý tôi."

"Cậu nói tôi không thích cậu nhưng cậu cũng đang chống đối tôi như vậy."

Ngu Thu nhắm mắt than thầm.

Người này quen như thế rồi. Mặc kệ là trong mơ hay hiện thực thì vẫn mạnh mẽ ép bức người khác, vẫn là cái thái độ ngay thẳng, ương ngạnh này.

Bất kể như thế nào thì cậu vẫn nhận tình cảm của Thẩm Minh Đăng.

Ngu Thu chậm rãi mở mắt, lấy một con rối nhỏ từ trong túi ra. Cậu đặt nó trước kính chắn gió, nhẹ nhàng lại trịnh trọng.

"Xin lỗi!"

Thẩm Minh Đăng thầm giật mình, quả quyết dừng xe bên đường. Khuôn mặt tuấn tú nhìn sang Ngu Thu, mặt mày đẹp đẽ pha chút lạnh lùng hơi kinh ngạc.

"Trước kia có chút hiểu lầm." Ngu Thu cười thản nhiên một tiếng, lúm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện: "Anh tuổi con dê. Đây là tự tay tôi làm, xem như nhận lỗi."

Hôm nay sau khi dọn dẹp, đột nhiên tâm huyết cậu dâng trào nên đã móc nó.

Con dê con đang trong tư thế quỳ thấp người, toàn thân nó màu hồng, khóe miệng giương lên hai bên, hai hạt châu màu đen khảm ngay phần mắt, to tròn rất đáng yêu.

Thần thái rất chân thật, cực kì sinh động. Nhìn kỹ thuật đan len này mà xem, chắc chắn được xưng tụng là tác phẩm chân thành.

Chỉ là…

"Tại sao lại là màu hồng?"

"Không phải anh thích màu hồng sao?"

Ngu Thu quay đầu nhìn anh. Ánh đèn neon phản chiếu trong mắt cậu như có mấy đốm huỳnh quang, dải ngân hà vô tận.

Thẩm Minh Đăng: "..."

Cảm ơn cũng không phải, trách móc cũng không phải.

Sếp Thẩm luôn thuận lợi trong giới thương nghiệp, vừa va phải Ngu Thu đã không tự chủ được mà rơi vào hố sâu.

Anh nhìn đôi mắt gian xảo của Ngu Thu chằm chằm, đầu ngón tay gõ nhẹ vô lăng. Đột nhiên mắt phượng khẽ nhếch lên, khóe môi cũng mỉm cười vui vẻ.

"Trước khi cậu đưa tôi cũng không hỏi tôi có thích hay không. Đại sư 'anh không phải là cá' à, hôm thi tôi sẽ đưa cậu đi."

Ngu Thu: "..."

Người đàn ông đáng chết lại muốn phân thắng bại.

Chấm dứt!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp