Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 15


4 tháng

trướctiếp

 

Ngu Thu đưa Mạnh Bình Giang thắng lợi về nhà đã năm giờ chiều.

Cậu còn mua một ít vật dụng thường ngày cùng với thực phẩm tươi sống. Nhờ Mạnh Bình Giang giúp đỡ, chúng được sắp xếp gọn gàng.

"Ngu Thu, tôi đi cắt cỏ. Hẳn là tối nay có thể xong."

"Trước mắt không cần." Ngu Thu hỏi cậu ấy: "Cậu có thể nấu ăn không?"

"Có thể."

"Vậy thì nấu ăn giúp tôi trước đã."

Mạnh Bình Giang nhìn thoáng qua sân vườn: "Nhưng mà…"

Ngu Thu ra vẻ đáng thương: "Chúng ta mua toàn thịt với cá, mấy thứ này cũng không dễ xử lý, tôi sợ tay bị thương."

Mạnh Bình Giang lập tức không còn tâm tư phản bác, thành thạo mang tạp dề vào: "Để tôi."

Cậu ấy đã biết Ngu Thu sẽ làm nghề thêu nên đương nhiên không muốn tay cậu bị thương.

Ngày hè rất dài, lúc sáu giờ mà mặt trời còn chưa xuống núi, vẫn gieo rắc hơi nóng khắp đất trời.

Tư Đình đứng trước cửa sân, hỏi Thẩm Minh Đăng: "Đây là đâu? Sao Tiểu Thu lại chọn chỗ này? Sẽ không phải là nhà của người bạn mới kia đấy chứ?"

"Xưa nay cậu quan tâm cậu ta mà không biết?"

"Biết cái gì?" Vẻ mặt Tư Đình mơ màng không hiểu thấu.

Thẩm Minh Đăng bấm chuông cửa, mây trôi nước chảy: "Anh trai như cậu cũng không xứng chức."

Tư Đình: Người da đen dấu chấm hỏi.jpg

Đây không phải là câu lúc trước anh ấy hay trêu chọc Thẩm Minh Đăng sao? Khá lắm, lại lấy cái này để trả thù!

Anh ấy hừ cười một tiếng: "Cậu không nói thì bỏ đi, chờ chút tôi hỏi Tiểu Thu."

Cửa sân được mở ra, một khuôn mặt tuấn tú chợt đập vào mắt họ. Vẻ mặt kiêu ngạo của Tư Đình cũng cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

"Cậu… Cậu…"

Mạnh Bình Giang cũng kinh ngạc như anh ấy. Cậu ấy từng gặp hai người này rồi, một người là ở quán bar Phù Bạch, một người là ở quảng trường thế kỷ, đều là người quen của Ngu Thu.

Thẩm Minh Đăng không nhận ra cậu ấy, mắt phượng nhướng nhẹ, hỏi: "Cậu là?"

Giọng điệu anh nhẹ nhàng mà chậm chạp, lộ ra vài phần dò xét.

Không hiểu sao Mạnh Bình Giang bị anh nhìn lại hơi chột dạ, quy củ trả lời: "Tôi là bạn của Ngu Thu, tôi họ Mạnh, Mạnh Bình Giang."

"Đứng ở cửa làm gì?" Tư Đình lấy lại tinh thần, lập tức nhiệt tình nói: "Chúng ta đi vào rồi nói tiếp!"

Anh ấy dắt Thẩm Minh Đăng vào sân lại quay đầu nói với Mạnh Bình Giang: "Chào cậu, tôi tên Tư Đình! Chúng ta đã gặp nhau ở quán bar rồi, không ngờ cậu lại trở thành bạn với Tiểu Thu. Sao hai người lại thành bạn vậy?"

Thẩm Minh Đăng: "..."

Chơi chung với nhau nhiều năm như vậy, nếu anh không nhìn ra tâm tư của Tư Đình thì nên bỏ làm đầu tư sớm thì hơn.

Mạnh Bình Giang ngượng ngùng cười nhẹ: "Ngu Thu giúp tôi tránh khỏi rắc rối nhiều lần."

"Thế à? Ngoại trừ lần ở quán bar còn có chuyện gì sao? Cậu nói cho tôi nghe chút thôi!"

"Thật ngại quá! Tôi còn muốn vào phòng bếp giúp đỡ." Mạnh Bình Giang từ chối nhã nhặn.

Tư Đình tranh thủ thời gian nháy mắt với Thẩm Minh Đăng. Thẩm Minh Đăng thầm than một tiếng rồi nói: "Để tôi đi, cậu là bạn của Tiểu Thu."

"Vậy anh là…" Mạnh Bình Giang ngập ngừng mở miệng.

Thẩm Minh Đăng: "Anh của cậu ta."

Trong phòng bếp, Ngu Thu đang múc món canh cuối cùng.

Cậu đưa lưng về phía cửa, trên người mặc áo phông đơn giản cùng với quần đen thường. Trên người còn mang tạp dề màu xanh biển, dây sau lưng thắt thành nơ bướm phác họa ra vòng eo thon thả.

Cũng không biết là do khung xương nhỏ hay là vóc người chưa trưởng thành.

Thẩm Minh Đăng đứng ngay cửa xem xét tường tận một lát rồi bất thình lình hỏi: "Kết bạn lúc nào?"

Đột nhiên sau lưng có tiếng động khiến Ngu Thu giật mình kêu lên. Tay cậu run một cái, thìa sứ rơi đụng trúng bếp, sau đó lại rơi xuống nền đá cẩm thạch. "Choảng" một tiếng, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên lanh lảnh.

Cả người cậu cứng đờ tại chỗ, hồn cũng bay mất.

Thẩm Minh Đăng cũng bị kinh ngạc. Anh bước nhanh đến, đưa tay ra nhưng lại luống cuống thu về, trong mắt hiện lên vẻ chán nản: "Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý dọa cậu! Cậu có bị bỏng không?"

Hai người trong phòng khách nghe tiếng vang thì vội chạy vào. Thấy trên mặt đất bừa bộn, Mạnh Bình Giang không nói hai lời đã lấy chổi và ki ra quét dọn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tư Đình lo lắng hỏi: "Tiểu Thu, em sao rồi?"

Cơ thể căng cứng dần bình tĩnh lại, Ngu Thu thở nhẹ một hơi, tâm trạng sợ hãi khiến lồng ngực vẫn cảm nhận được tim đập thình thịch. Cậu mơ màng lắc đầu: "Em không sao."

Thẩm Minh Đăng nhìn cậu chằm chằm, mày nhíu chặt lại: "Thành thật xin lỗi, là lỗi của tôi!"

Ngu Thu hơi chớp mắt: "Tay tôi hơi run, không thể múc canh được."

Ba người đồng thanh: "Để tôi."

Thẩm Minh Đăng nhìn Tư Đình.

Tư Đình vội đổi giọng: "Đúng rồi, để Lão Thẩm làm đi, ai bảo cậu ta hù dọa em. Phạt cậu ta múc canh đi, anh xong lại phạt cậu ta rửa chén!"

"Được." Ngu Thu cười mỉm, cởi tạp dề ra: "Em đi rửa mặt. Bình Giang, đi chung đi!"

Mạnh Bình Giang cảm thấy bầu không khí kỳ lạ khó hiểu nên cũng gật đầu đi theo cậu.

Thẩm Minh Đăng múc canh mà không yên lòng, trong đầu toàn hiện ra nụ cười gượng gạo vừa rồi của Ngu Thu.

Nếu là trước kia anh sẽ cảm thấy giả tạo. Nhưng bây giờ không biết vì sao mà trong lòng lại hơi khó chịu.

Tư Đình đứng cạnh nói thầm: "Tiểu Thu kết bạn với người ta cũng không nói với tôi."

"Tại sao phải nói cho cậu biết?" Thẩm Minh Đăng liếc xéo anh ấy một cái.

Tư Đình đạo: "Cậu ấy biết tôi cũng muốn kết bạn với người này."

"Hôm nay không cho cậu cơ hội à?" Thẩm Minh Đăng lấy thìa mới, cẩn thận từng li từng tí múc canh, không quên phản bác anh ấy.

Bỗng nhiên Tư Đình nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ mặt anh, nghi ngờ hỏi: "Sao bây giờ cậu lại giữ Tiểu Thu kỹ vậy? Trước kia hễ nói chuyện liên quan đến Tiểu Thu là cậu ba cây gậy gõ không ra tiếng. Ở chung mấy ngày mà bắt đầu có tình cảm rồi à?"

"Mọi người đều tự quét tuyết trước cửa." Thẩm Minh Đăng để lại một câu rồi bưng canh ra phòng ăn.

Tư Đình: "Ha ha."

Lúc ăn cơm, Tư Đình vô cùng nhiệt tình, cả người giống như công xòe đuôi, hé miệng không ngậm lại được.

Ngu Thu cười nhẹ nhàng, nói: "Anh Đình, hôm nay Bình Giang tới đây dọn nhà giúp em, ăn xong chúng em còn phải làm tiếp. Nếu chậm trễ quá giờ thì cậu ấy không thể về bằng tàu điện ngầm được."

"Không sao, tôi có thể đón xe." Mạnh Bình Giang vội thể hiện mình không sao.

Tư Đình đảo mắt quanh nhà, hỏi: "Sạch thật! Còn có chỗ nào chưa quét dọn không?"

"Trong sân còn cỏ cần cắt."

"Ngày mai không được à?"

"Ngày mai Bình Giang phải đi làm." Ngu Thu chậm rãi nói: "Nhưng nếu muộn quá thì cũng không cần dọn nữa, ngày mai em tự làm."

"Không sao, anh mướn người cắt cỏ cho em." Tư Đình khí phách nói.

"Không cần, không cần." Mạnh Bình Giang nuốt miếng cơm cuối cùng rồi đứng lên nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn, tôi đi cắt cỏ."

Tư Đình cũng lập tức buông chén đũa xuống, hỏi: "Còn dụng cụ thừa không? Anh cũng đi!"

Cùng nhau lao động có thể thúc đẩy giao lưu và tình cảm.

Ngu Thu mặt mày cong cong, chỉ một ngón tay: "Trên kệ trong kho có."

Đèn trong sân sáng trưng, hòa lẫn cùng với ánh đèn từ trong phòng ăn chiếu ra từ cửa sổ. Đột nhiên cảm giác ấm áp khác thường tràn ngập trong không gian.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng.

Ngu Thu ăn rất chậm.

Chờ cậu ăn xong hạt cơm cuối cùng, Thẩm Minh Đăng mới hỏi: "Tối ở đây à?"

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, mặt mày người đàn ông sắc bén, ngay cả sống mũi thẳng tắp cũng sắc bén như đao kiếm, môi nhạt màu cũng hơi mím lại, quai hàm cũng căng cứng.

Giống như là đang thẩm vấn phạm nhân.

Ngu Thu ngẩng đầu, con ngươi màu trà lạnh lẽo mà dễ bắt nạt, một giây sau đột nhiên bắt đầu gợn sóng, tầng băng bị vỡ để lộ dòng nước chảy róc rách phía dưới.

Cậu ưu buồn thở dài: "Vốn dĩ anh không muốn ở chung với tôi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?"

"Tôi không có…"

"Hôm đó dì Hướng đề nghị, anh quả quyết từ chối." Ngu Thu cụp mắt, hàng mi dài tạo ra một cái bóng dưới mắt: "Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không muốn chen đến trước mặt chọc tức anh. Đồng ý với dì Hướng cùng lắm chỉ là vì lấp liếm thôi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Minh Đăng phát hiện giải thích vô dụng, dứt khoát hỏi thẳng: "Vậy bây giờ cậu không có ý định lấp liếm nữa à?"

"Dù sao dì Hướng cũng biết anh không thích tôi." Ngu Thu tự có logic của riêng mình: "Tôi dọn ra ngoài ở cũng hợp tình hợp lý."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Cho nên sau khi bà Hướng thấy vòng bạn bè của cậu thì lập tức chất vấn có phải anh bắt nạt cậu hay không.

Ngu Thu không hổ là Ngu Thu, vẫn là trà xanh nhỏ trong sạch như cũ.

Nhưng bây giờ Thẩm Minh Đăng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không hề có cảm giác ghét bỏ.

"Cậu phải phụ trách hậu mãi*."

*Đề cập đến các hoạt động dịch vụ khác nhau được cung cấp sau khi giao dịch.

Ngu Thu lặng lẽ ngẩng đầu: "Kia là giá khác."

"..."

Thẩm Minh Đăng tháo kính xuống, xoa nhẹ ấn đường hơi nhăn lại: "Nói thẳng đi!"

Một tay Ngu Thu chống cằm. Đột nhiên cậu bật cười, đôi mắt sáng như sao: "Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn làm gì ở phố Tuyền Nguyên?"

Phố Tuyền Nguyên chính là khu phố cũ mà phòng làm việc Phùng Thu tọa lạc.

"Bí mật thương mại." Thẩm Minh Đăng không hé miệng.

"Ồ." Ngu Thu đứng dậy, không hỏi nữa mà chỉ nói: "Cắt cỏ hay là rửa chén?"

Thẩm Minh Đăng: "Tôi là khách."

"Vừa rồi anh dọa tôi một trận, tay tôi còn đang rung." Ngu Thu giơ hai tay lên lắc nhẹ.

Đôi tay kia được cậu chăm sóc rất tốt nên trắng đến phát sáng, có thể thấy rõ mạch máu dưới da. Móng tay được cắt sát da, đầu ngón tay tròn nhỏ, còn có màu hồng nhạt.

Thẩm Minh Đăng nhìn cậu.

Đây là một trà xanh nhỏ gian xảo, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Anh nhận mệnh đứng dậy dọn dẹp: "Ngày mai tặng cậu một cái máy rửa chén."

"Cơ giới hoá được sản xuất hàng loạt, làm việc chân tay vô cùng đáng quý." Ngu Thu nói: "Huống hồ nhà anh cũng không có."

"Có, nhưng mà chưa mở hộp."

Ngu Thu: "..."

Hóa ra ngày đó Tư Đình rửa chén lại cảm thấy cô đơn.

Tư Đình ở ngoài sân không hề hay biết, anh ấy chỉ lo vừa vung lưỡi liềm vừa tới gần Mạnh Bình Giang.

Lần đầu anh ấy lao động bằng phương thức nguyên thủy như thế mà lại không hề cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy khá thú vị.

"Tiểu Mạnh, tôi thấy cậu cắt cỏ rất thành thạo. Trước kia đã từng làm rồi à?"

Mạnh Bình Giang thuần thục cắt cỏ, cúi đầu nói: "Tôi ở nông thôn, lúc trước làm quen rồi."

Tư Đình tán thưởng tính tình thẳng thắn và cởi mở của cậu ấy, nụ cười trên môi anh ấy chưa từng biến mất.

"Trong nhà cậu còn ai nữa không?"

Mạnh Bình Giang đưa tay lau mấy giọt mồ hôi, trán cũng ướt sũng, tóc mái lộn xộn dính lên trán. Thế mà Tư Đình lại không hề ghét bỏ.

Người trước mắt này, toàn thân đều tỏa ra sự quyến rũ khác thường.

"Mẹ và em gái." Mạnh Bình Giang không giỏi ăn nói. Người khác hỏi một câu, cậu ấy đáp một cậu.

Tư Đình tiếp tục điều tra hộ khẩu: "Quê cậu ở đâu?"

Mạnh Bình Giang đang định trả lời thì điện thoại trong túi kêu lên.

Cậu ấy tháo găng tay, móc ra nghe.

Tư Đình nhìn thấy hai chữ "em gái", đợi Mạnh Bình Giang đi ra một góc vắng vẻ, anh ấy đành phải tiếp tục cắt cỏ một cách vô vị.

"Cái gì?" 

Bỗng nhiên giọng nói hoảng hốt và kìm nén của thanh niên truyền vào tai Tư Đình.

Lòng anh ấy thắt lại. Xảy ra chuyện gì vậy?

Trong nhà, Ngu Thu giao việc rửa chén cho Thẩm Minh Đăng xong thì định ra sân xem tiến độ cắt cỏ.

Ai ngờ cậu chưa bước ra khỏi cửa thì Mạnh Bình Giang đã chạy đến trước mặt cậu. Cậu ấy thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt và luống cuống. Một tay cậu ấy vẫn còn đeo găng tay, một tay khác run nhẹ đang nắm chặt điện thoại.

"Ngu Thu, tôi..." Lời đến khóe miệng nhưng lại nói không được nữa.

Đôi mắt trong veo của Ngu Thu bình tĩnh. Cậu đặt tay lên vai cậu ấy, giọng điệu không nhanh không chậm, trấn an cảm xúc thấp thỏm lo âu của cậu ấy.

"Đừng sợ, từ từ nói!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp