Yêu Quá Làm Càn

Chương 4: Dây dưa


4 tháng

trướctiếp

Vẻ mặt của A Triệt ngay lập tức trở nên bối rối.

Tôi lặp lại những lời đó với cậu ta một lần nữa.

Cậu ta dần dần hiểu được ý nghĩa giữa những lời nói của tôi, đôi mắt đen láy của cậu ta bắt đầu thay đổi, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm của cơn thịnh nộ.

Ngón tay cầm ô của cậu ta nắm chặt cán ô, ngoài ra còn có thể nhìn thấy đường cong sắc bén trên khớp xương trắng bệch.

"Cô chủ." Giọng nói của A Triệt có chút mất khống chế.

"Cô đang muốn đuổi tôi đi à?"

Tôi rút tay lại, lùi lại một bước, đứng dưới màn mưa, cũng không trả lời câu hỏi của cậu ta.

Tôi ngước nhìn cơn mưa lớn trên bầu trời, nhìn những hạt mưa từ xa đang tiến đến gần mắt tôi, dần dần to ra và cuối cùng rơi xuống giữa hai con ngươi.

"A Triệt, cậu rất xuất sắc." Tôi né tránh chiếc ô của A Triệt, dầm mưa nói.

“Nhưng cuộc sống sau này của cậu không nên bị nhốt ở bên cạnh tôi cả đời.”

“Chồng tôi cũng đã chết.” Tôi nhắm mắt lại, từ từ hồi tưởng lại, giọng nói run rẩy theo từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống.

“Khi tôi hai mươi tuổi, người cha thân yêu nhất của tôi đã qua đời và mẹ tôi từ đó cũng trở nên điên dại. Chỉ trong một đêm, tôi đã mất đi hai người yêu thương tôi nhất trên đời. Khi đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện, cho rằng sau khi thống khổ qua đi thì cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."

“Nhưng cho tới năm năm sau, người chồng chăm sóc, yêu thương tôi cũng đã qua đời.”

“A Triệt.” Ánh mắt tôi lại nhìn vào khuôn mặt của A Triệt, mắt tôi dần mờ đi vì dính nước mưa.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ánh mắt ngày càng hung ác của A Triệt.

"Bọn họ đều nói mệnh số của tôi không tốt, người ở lại bên cạnh tôi sau này cũng sẽ xảy ra vấn đề. Giữa tôi và Lý Nghiệp mặc dù không có tình cảm nhưng dù sao vẫn làm vợ chồng năm năm, tôi còn nhớ rõ năm tôi vừa gả cho anh ấy cha mẹ tôi vừa qua đời không lâu, tôi giống như một tên điên tràn ngập địch ý đối với thế giới này, ngay cả cậu tôi cũng không muốn gặp."

"Đó là lúc Lý Nghiệp xuất hiện trong cuộc đời tôi. Anh ấy giống như một bức tường vững chắc, cho tôi lời hứa rằng tôi có thể sống nốt phần đời còn lại một cách an toàn. Tôi rất biết ơn anh ấy và từ đó lúc nào cũng cố gắng nỗ lực để sống tốt hơn mỗi ngày. Nhưng tiết thanh minh năm nay, người đàn ông đã hứa cho tôi quãng đời còn lại an ổn cũng đã đi rồi.”

"Những người quan trọng xung quanh tôi lần lượt rời bỏ tôi."

Nói không buồn thì đó là nói dối.

Tôi không biết người nào sẽ rời bỏ tôi tiếp theo. Tôi không thể tìm thấy ai khác quan trọng với tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cha mẹ và chồng tôi đều đã ra đi.

Chỉ còn lại A Triệt.

"A Triệt, hiện tại tôi là một góa phụ, thế lực của Lý gia lại rất nguy hiểm, bây giờ bọn họ đã liệt tôi vào danh sách đối thủ số một cần phải loại bỏ, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng cho cậu chỗ tốt gì, cậu hãy tránh xa tôi đi.”

“Tôi không đi đâu cả!” A Triệt đột ngột ngắt lời tôi một cách giận dữ.

Đây là lần đầu tiên cậu ta tỏ ra không vâng lời tôi như vậy, cậu ta ném chiếc ô trong tay đi, đẩy tôi tới gốc cây hoa anh đào, lưng tôi tựa vào thân cây, cậu ta nắm lấy bả vai tôi, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi.

Tôi cảm thấy khá kinh ngạc, bởi vì A Triệt đã rất nhiều năm không có chống đối tôi như vậy, cậu ta từ trước đến nay đều trầm ổn phục tùng tôi vô điều kiện, cho dù có kích động giống như lúc gặp Lý Sách ở tang lễ của Lý Nghiệp thì cậu ta cũng sẽ nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng.

Chứ không có tức giận như bây giờ, giống như một đứa trẻ tức giận vì bảo vệ đồ chơi của mình mà quyết liều mạng với đối phương.

"A Triệt!" Tôi hét lên đầy giận dữ: "Thả tôi ra! Buông ra ngay cho tôi! Cậu đang làm tôi đau đấy!"

Bị người ta đẩy lên trên thân cây ướt sũng, loại cảm giác này không hề thoải mái chút nào.

A Triệt nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ hung hăng nói:

"Chi Vi, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô."

“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Tôi tức giận mắng cậu ta: “Ai cho phép cậu gọi tôi bằng tên thật!”

"Cậu còn tỉnh táo nhớ mình là ai không? Cậu vẫn chưa rời khỏi tôi đâu đấy!"

"Lâm, Chi, Vi." A Triệt nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi và hoàn toàn không có một chút cung kính mà một người hầu nên có.

 "Tôi…"

Bốp!

Tôi vừa tát vào mặt cậu ta.

Mưa phùn rả rích tí tách rơi xuống mặt cậu ta.

“Sao cậu dám làm thế?” Tôi đẩy cậu ta ra, vội vàng sửa sang lại quần áo của chính mình rồi thoát khỏi vòng tay cậu ta.

Cái tát này giúp tâm trí A Triệt bình tĩnh trở lại.

Cậu ta đứng dưới mưa, mặt nghiêng sang một bên, toàn thân đều bị ướt sũng.

Cuối cùng cậu ta cũng trở lại là cậu bé trầm lặng và lạnh lùng như xưa.

Nhìn thấy bộ dáng cô đơn của cậu ta, trong lòng tôi lại sinh ra một tia đau lòng.

Tôi cũng thật tàn nhẫn, dù sao đứa trẻ này đã ở bên cạnh tôi ngần ấy năm, tôi lại đột nhiên yêu cầu cậu ta rời đi, cậu ta không phát điên mới là lạ!

Tôi nhớ rằng lần cuối cùng tôi thấy A Triệt mất kiểm soát cảm xúc là khi tôi muốn đuổi cậu ta đi lần đầu tiên cách đây năm năm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"A Triệt..." Tôi quay lại chỗ cậu ta, nhặt chiếc ô lên, kiễng chân và giơ nó che lên đầu cậu ta.

Tôi muốn từ từ bĩnh tĩnh nói chuyện với cậu ta.

Đột nhiên, A Triệt bất ngờ bướng bỉnh nắm lấy tay tôi đang cầm ô, cậu ta giữ chặt tay tôi, trong hai mắt thể hiện rõ sự cố chấp:

"Cô chủ, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô!"

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thằng nhóc này!

Tôi tức giận cực kỳ, nhất thời không biết phải nói gì, tôi thực sự bị sốc trước ánh mắt ngoan cường của cậu ta, cậu ta thực sự cứng đầu quá!

"Được rồi, không rời xa cậu nữa." Tôi không nói nên lời hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu như thế để đáp lại, nhìn thẳng vào đôi mắt không còn chút dịu dàng của cậu ta, tôi cười khẩy:

“Vậy cậu đi tìm bạn gái đi.”

Đôi mắt của A Triệt dường như muốn xé nát tôi.

Một lúc sau, cậu ta ném chiếc ô xuống, còn tôi thì đứng dưới gốc cây.

Rồi nghênh ngang rời đi.

“Thật là một đứa trẻ…” Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi mệt mỏi rồi quay người tiếp tục đi sâu hơn vào trong vườn.

“Cô cứ như thế là đã làm tan nát trái tim cậu ta đấy, thật vô tâm…” Một giọng nói kỳ lạ đột nhiên vang lên từ khu rừng phía sau tôi.

Tôi quay lại và thấy một người đàn ông mặc bộ vest trắng đang chậm rãi bước ra khỏi tán cây dưới mưa.

“Thì ra đây chính là cái gọi là Cậy sủng mà kiêu sao?”

Người đàn ông đẩy cành cây hoa anh đào sang một bên và từng bước một đến gần tôi.

Chuông báo động trong đầu tôi nhất thời vang lên ầm ĩ, tôi lập tức lùi lại, vung chiếc ô trong tay lên, chĩa thẳng đầu ô vào cổ họng người đàn ông.

 "Anh là ai?"

Tôi lạnh lùng nói,

"Sao anh có thể vào được đây?"

*

Người đàn ông mặc áo trắng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười này khiến tôi không khỏi nghĩ tới mỗi lần Lý Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười với tôi.

Tôi hơi lùi lại một chút.

"Đừng sợ." Anh ta nhướng mày nhìn tôi, sau đó dễ dàng né tránh chiếc ô của tôi, anh ta đưa tay ra đến gần bên tai tôi, dùng đầu ngón tay vân vê những bông hoa đào đang cài bên tai tôi.

Rồi nhẹ nhàng ném nó sang một bên.

“Tôi chỉ là một người tới đưa tài liệu.”

Người đàn ông mặc áo trắng giơ bàn tay sau lưng lên, bên trong là một chiếc túi da bò có in chữ “Tập đoàn Lý thị”.

Có lẽ vì nhìn thấy sự tức giận trong mắt tôi sau khi anh ta vứt hoa của tôi đi nên người đàn ông lại cố tình giẫm lên những bông hoa trên mặt đất và tiến lại gần tôi.

"Nhưng thật ra bà Lý, chồng cô vừa mới qua đời không lâu, vậy mà cô đã tỏ ra thân mật khăng khít với vệ sĩ của mình như thế, lại là còn ở ngay trong vườn hoa biệt thự mà người chồng đã chết để lại khi còn sống. Chậc chậc chậc, tôi nhớ trước kia hình như ông Lý cũng đâu thích hoa bỉ ngạn đâu nhỉ?"

Anh ta liếc nhìn những vết lớn màu đỏ tươi đầy mê hoặc trong ngôi nhà kính đối diện.

Ánh mắt tôi trở nên đầy lạnh lùng, thay vì trả lời câu hỏi của anh ta, tôi liền lớn tiếng hỏi ngược lại:

"Là ai kêu anh tới, là ai đã đưa tập tài liệu cho anh?"

"Là ai tôi cũng không biết." Người đàn ông nhún vai: "Tôi chỉ là một tên lính lâu năm dưới quyền ông chủ của tôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng được nhìn thấy mặt mũi của ông chủ. Cô có biết ông Triệt là ai không? Ông chủ yêu cầu tôi giao đồ cho anh ta và chỉ có mình anh ta mới được quyền nhận lấy."

*

Mãi đến ngày di chúc của Lý Nghiệp được công bố trong buổi họp mặt gia đình Lý gia, tôi mới biết được người đàn ông mặc áo trắng ngày hôm đó là ai.

Tôi không ngờ rằng anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi theo cách này.

Lý gia là một gia tộc lớn, sau khi đương kim gia chủ qua đời, nội dung di chúc để lại chắc chắn sẽ không quá đơn giản, phải tính đến toàn bộ gia tộc, phải đảm bảo những quyết định đưa ra có thể giúp cho tập đoàn Lý thị phát triển thêm một bước cao hơn. Vậy nên không thể đưa ra những quyết định lố bịch và quá ngu ngốc. Vì vậy, di chúc này nếu muốn có hiệu lực thì trình tự công bố cũng không giống như những gia đình bình thường.

Bọn họ cần toàn bộ đại gia tộc cùng tụ họp lại tại nhà cũ của Lý gia, mọi người đều ngồi xuống, cùng nghe luật sư thuật lại nội dung trong bản di chúc, sau đó các trưởng bối có quyền thế của gia tộc sẽ cùng thương nghị rồi mới đưa ra quyết định.

Với tư cách là góa phụ của Lý Nghiệp, chưa kể tôi còn là một trong những người đang chờ xác định có được kế thừa 30% cổ phần của tập đoàn Lý thị theo trên di chúc hay không, đương nhiên là tôi cũng phải tham dự cuộc họp triệu tập này.

Mấy ngày nay A Triệt như bốc hơi khỏi thế giới này, đã nhiều lần không thấy cậu ta xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hoài nghi có phải cậu ta đang lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi hay không.

Lần trước người đàn ông mặc đồ trắng đó nói với tôi rằng anh ta đang đưa tài liệu cho ai đó theo lời của ông chủ, mà người nhận lại là A Triệt, túi văn kiện kia rõ ràng có đánh dấu dấu mộc của tập đoàn Lý thị, nói cách khác đồ vật bên trong hẳn là có liên quan đến Lý gia.

A Triệt đang quản lý tất cả những thứ liên quan đến công việc trong tay tôi, bao gồm cả quỹ duy nhất mà cha tôi để lại cho tôi sau khi bị “bán” cho Lý Nghiệp năm đó. Tôi cũng luôn tin tưởng vào lòng trung thành của A Triệt, cậu ta tuyệt đối sẽ không phản bội tôi.

Nhưng chuyện đó không có nghĩa là tôi không có thắc mắc cậu ta đang làm gì, bộ có chuyện gì quan trọng lắm sao mà phải sai người mang tài liệu đến trực tiếp cho cậu ta, hơn nữa khi mở tài liệu còn không thể để cho bất luận kẻ nào khác nhìn thấy.

Người đàn ông mặc áo trắng đó nhìn rất uy nghiêm, ông chủ đằng sau anh ta chắc chắn cũng không phải người bình thường, không ngờ A Triệt lại có liên hệ với những người như vậy, hơn nữa còn liên quan đến việc kinh doanh của Lý gia. Tôi là đại phu nhân của nhà họ Lý, còn A Triệt là người chịu trách nhiệm quản lý mọi hoạt động kinh doanh của tôi và đồng thời cũng là vệ sĩ của tôi, vậy mà mấy ngày nay lại không thấy mặt mũi cậu ta ở đâu…

Đương nhiên cũng có thể là cái tát ngày hôm đó đã giúp cho cậu ta thanh tỉnh.

Tôi ngồi ở trước bàn hội nghị, với tư cách là góa phụ của Lý Nghiệp, tôi phải có “trách nhiệm” ngồi nghe các trưởng bối của Lý gia nhất trí công kích tôi.

Buộc tôi phải từ bỏ quyền sở hữu 30% cổ phần của tập đoàn Lý thị.

Tôi hào hứng lắng nghe bọn họ liệt kê những “căn bệnh” khác nhau của tôi từ khi kết hôn đến nay, nào là việc tôi không có năng lực kinh doanh, gia đình tôi đã phá sản và tôi còn phải chăm sóc một người mẹ đang mắc bệnh tâm thần… Nếu quyền lực của tập đoàn Lý thị giao cho một người phụ nữ có thể làm di truyền bệnh tâm thần, không phải là sẽ làm loạn nháo nhào hết lên sao!

Điều quan trọng nhất là bọn họ đã chỉ ra Lý Nghiệp thực sự không yêu tôi chút nào!

Năm đó tin tức Lý Nghiệp cưới tôi đã bị Lý Nghiệp tìm mọi cách đè xuống.

Không ngờ, để khiến tôi thỏa hiệp, những vị trưởng lão này lại dẫn những người thân của nhà họ Lâm lúc trước đã nhận được một số tiền lớn để bịt miệng đến để đối chất chuyện tôi không phải đường đường chính chính gả cho Lý Nghiệp.

Mà là bị bán cho Lý Nghiệp, Lý Nghiệp sở dĩ có thể tiếp nhận tôi chỉ là bởi vì dáng vẻ của tôi trông giống như vị bạch nguyệt quang của anh ấy.

Bọn họ còn thiếu chút nữa là lấy ra mấy cái camera giám sát để chứng thực tôi và Lý Nghiệp căn bản chỉ là cặp vợ chồng giả bằng mặt không bằng lòng.

Tôi bị bọn họ ép đến mức không còn đường lui, nhưng đến bước đường này đã không thể lùi bước. Tôi cắn chặt răng nhìn sang vị trí của đứa con hoang của Lý Nghiệp vẫn chưa có ai ngồi lên, đây đã là phòng tuyến cuối cùng của tôi.

Chỉ cần đứa con ngoài giá thú kia không kịp xuất hiện trong thời gian cho phép, luật sư sẽ mặc nhiên phán định đứa con riêng đó đã từ bỏ quyền sở hữu 30% cổ phần, như vậy trong trận chiến tranh vô hình này tôi đã có được một quân bài có thể lật ngược cả ván cờ!

Tôi phải giữ lại phần tài sản thừa kế này, không phải là vì tôi là góa phụ của Lý Nghiệp mà là vì tôi thèm muốn thân phận góa phụ của gia chủ Lý gia đến mức nào.

Nhưng mà…

Trong sản nghiệp trong tay Lý Nghiệp còn có một quỹ tài trợ cho trẻ em nghèo khó mà cha tôi để lại năm đó!

Quỹ này là do một tay cha tôi sáng lập và ông ấy đã dùng nó để làm quà tặng sinh nhật năm mười tám tuổi của tôi. Đây cũng là công việc kinh doanh duy nhất mà tôi từng nhúng tay vào. Tuy tôi không am hiểu về kinh doanh nhưng tôi biết tài trợ cho những đứa trẻ khó khăn đi học là một dự án rất cảm động lòng người.

Nếu tôi không còn quyền lên tiếng ở Lý gia, như vậy quỹ này nhất định sẽ bị bán đi, mấy năm trước các chi, nhánh khác của Lý gia cũng đã khuyên Lý Nghiệp đem quỹ này bán đi, dù sao Lý gia cũng đã rất nổi danh, cũng không cần loại quỹ này để duy trì hình tượng thiện nguyện vì cộng đồng của bọn họ, so với ba cái hình ảnh rẻ tiền đó bọn họ càng hy vọng đem quỹ này để đổi lấy một khoản tiền mê người.

Nhưng tôi đã nhiều lần cầu xin Lý Nghiệp đừng đem bàn quỹ này, cho dù Lý Nghiệp không yêu tôi nhưng anh ấy vẫn đối xử rất tốt với tôi và tôn trọng tôi.

Cho nên hoạt động của quỹ này mới có thể tiếp tục kéo dài đến tận bây giờ, hơn nữa quyền lực điều hành quỹ vẫn luôn nằm ở trong tay tôi.

Nhưng bây giờ Lý Nghiệp đã chết.

Người đi thì trà cũng lạnh.

Thư thỏa thuận buộc tôi từ bỏ di sản đã bày sẵn ra trước mặt tôi, phía sau là hai vệ sĩ cao lớn, cường tráng của nhà họ Lý.

Tôi tin chắc rằng nếu hôm nay tôi không kí thì bọn họ sẽ không để tôi rời khỏi đây với tâm trí bình thường đâu.

“Đại phu nhân.” Lý Sách đại diện cho tất cả trưởng lão trong nhà đứng ở bên trái tôi, anh ta chống tay lên bàn, nghiêng người nhìn tôi:

"Mời ký tên, không có gì phải đấu tranh nữa."

Tôi không nhúc nhích, giơ ngón tay chỉ vào chiếc ghế trống đối diện và nói:

“Con trai của Lý Nghiệp vẫn chưa tới.”

“Đại phu nhân định đặt hy vọng cuối cùng vào việc con trai của Lý Nghiệp từ bỏ quyền thừa kế sao?” Lý Sách khó hiểu nhìn tôi, đột nhiên có chút tiếc nuối cười nói:

"Tốt nhất cô đừng có ảo tưởng phi thực tế như vậy, cậu ấy đã về nước từ năm ngày trước, hôm nay nhất định cậu ấy sẽ đến tham dự!"

Bàn tay tôi đặt ở dưới gầm bàn khẽ nắm chặt chiếc váy tối màu.

“Ngay cả khi đứa con ngoài giá thú của Lý Nghiệp không đến…” Một trưởng lão ngồi rất gần chiếc ghế trống ở đầu kia của chiếc bàn dài ngước lên nhìn tôi và nói với giọng trầm và cứng nhắc:

“Một ả đàn bà ngoại tộc như cô cũng đừng hòng lấy đi cho dù chỉ là 1% cổ phần của Lý thị!”

Con ngươi của tôi dần trở nên sắc bén, tôi đẩy bản thỏa thuận trước mặt về phía trước, đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh lên tiếng trước mặt tất cả trưởng lão và con cháu của Lý gia:

"Đáng tiếc, chỉ cần hôm nay tôi không ký thì phần tài sản thừa kế này vẫn thuộc về Lâm Chi Vi tôi. Sao nào, chẳng lẽ các chú, các bác ở đây định giết tôi ở đây luôn nếu hôm nay tôi không ký sao?"

"Lâm Chi Vi!" Lý Sách mắng tôi: "Đừng ở đó nói hươu nói vượn, chúng tôi làm việc này đều vì lợi ích của Lý gia! Cũng là đang suy nghĩ cho lợi ích của cô!"

"Vì lợi ích của tôi?" Tôi chế nhạo, ngẩng mặt lên đối diện với anh ta.

"Tôi thấy các người đang cố gắng phân chia tài sản thừa kế của Lý Nghiệp thì đúng hơn!"

Tôi đưa tay chỉ vào chiếc ghế trống dành cho đứa con ngoài giá thú, gằn từng chữ nói với bọn họ:

"Sao vị thiếu gia này vẫn còn chưa xuất hiện? Đừng tưởng rằng tôi không biết ngoài cửa sổ đang xảy ra chuyện gì! Kỳ thật các người cũng không có ý định giúp đỡ đứa con ngoài giá thú của Lý Nghiệp quay về nhận tổ quy tông. Mấy người chỉ coi cậu ta như một con rối mà thôi, một con rối trá hình để giúp mấy người lấy đi số cổ phần trong tay tôi! Mấy người liên tục thôi miên tôi rằng cậu ta sẽ đến, một khi cậu ta đến thì cậu ta sẽ ra tay để chống lại tôi, các người mượn lời nói dối này để bức bách tôi ký tên, thực ra có khi chờ đến năm sau thì e là cậu ta cũng không đến, các người ở ngoài mặt tuy nói là sẽ giúp tôi đem số cổ phần này chuyển giao cho con riêng của Lý Nghiệp, nhưng kỳ thực đã âm thầm tịch thu khoản cổ phần này, âm thầm thâu tóm mọi nguồn lực của Lý thị!"

Bị tôi nói trúng, sắc mặt vị trưởng bối kia lập tức trở nên xanh mét.

Đột nhiên ông ta xấu hổ tức giận, đập bàn đứng dậy, quát to với Lý Sách:

"A Sách! Đừng nhiều lời với ả đàn bà này nữa! Bắt ả ta ký tên luôn đi"

Sắc mặt Lý Sách cũng trở nên vô cùng khó coi, anh ta có chút do dự nhìn vị trưởng bối kia, nhất thời không nói gì, sau đó anh ta lại quay đầu nhìn tôi, trong mắt anh ta hiện lên vô vàn oán hận.

"Chi Vi, là cô ép tôi ra tay!"

"Anh có thể giết tôi hoặc đánh tôi tùy ý anh!" Tôi khoanh tay, không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía bọn họ: "Nhưng toàn bộ lời nói của tôi hôm nay đều được lưu lại chỗ này, trừ phi các người giết người diệt khẩu, cho dù các người có dùng vũ lực thì cũng đừng hòng ép tôi ký tên!"

“Không tin thì các người cứ thử xem!”

Tôi biết bọn họ đã có ý định giết tôi.

Không sao cả, hết thảy đều là giúp giữ lại quỹ của cha tôi, nếu như tôi chết thì quỹ này sẽ trực tiếp chuyển nhượng cho chính phủ, càng không có khả năng chảy vào trong túi người Lý gia!

Bọn họ đang án binh bất động.

Tôi ném cho bọn họ một cái nhìn lạnh lùng.

Không khí lúc này hoàn toàn ngột ngạt bởi mùi khói thuốc súng.

“Người đâu, tôi không tin hôm nay không có cách nào để ép ả đàn bà này kí tên!” Các trưởng lão Lý gia trực tiếp kéo Lý Sách đi, tự mình ra trận ép buộc tôi.

Bàn tay “khô héo” của ông ta liền vung lên, chẳng  mấy chốc đã thấy mười mấy tên vệ sĩ áo đen cao lớn đi tới.

Đám người nọ đi đến trước mặt tôi.

Vai tôi bị bọn họ đè lại, cổ tay cũng bị siết chặt, bọn họ kéo tôi về phía bản thỏa thuận vừa được mở ra.

“Buông tôi ra!” Tôi liều mạng giãy dụa và cố ép lưỡi dao giấu dưới cổ tay áo vào động mạch chủ dưới cổ tay.

Tuyệt đối không thể để cho bọn họ thực hiện thành công âm mưu san đoạt!

Phanh!

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa lớn từ đường nãy giờ bị đóng chặt đột nhiên bị ai đó dùng sức đá văng ra.

Cánh cửa va vào tường phát ra âm thanh va chạm nặng nề, sau đó lập tức bật ngược trở lại muốn khép lại lần nữa.

Bỗng xuất hiện một bàn tay cường tráng đang đứng chống lại cánh cửa gỗ đang đung đưa.

“Buông cô ấy ra!”

A Triệt mặc một bộ đồ đen, cà vạt trước ngực tung bay trong gió, cậu ta lạnh lùng nhìn mọi người có mặt bằng ánh mắt vô cùng hung ác, giống như muốn đem bọn họ ra cắt thành từng mảnh.

Vèo!

Cậu ta ném cánh cửa sang một bên, A Triệt nhấc chân bước vào ngưỡng cửa từ đường, rồi cậu ta chậm lại và đi về phía tôi.

Phía sau cậu ta như đang phát ra một đạo hào quang rộng lớn, từng đường nét trên thân thể cậu ta như bị ánh sáng xuyên qua, vạch ra một đường chói mắt.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn A Triệt.

Cứ như thể tôi vừa nhìn thấy một vị tiên vừa giáng trần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp