Yêu Quá Làm Càn

Chương 1: Tang lễ


4 tháng

trướctiếp

Sau năm năm ba tháng, chồng tôi cuối cùng cũng đã qua đời.

Không phải tôi muốn anh ấy chết mà là anh ấy vốn đã bị ung thư, khi tôi cưới anh ấy thì anh ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, theo logic mà nói, có thể kéo dài mạng sống đến tận năm năm nay là một điều không hề dễ dàng.

Quả là sức mạnh của đồng tiền.

Lý gia là gia tộc lâu đời nhất ở thành phố A. Gia tộc của bọn họ rất giàu có và quyền lực. Là người đứng đầu trẻ tuổi nhất của Lý gia, Lý Nghiệp dường như có tất cả quyền lực trên thế giới này và có thể đạt được bất cứ điều gì mình muốn.

Tuy nhiên, cho dù có quyền lực mạnh mẽ đến đâu thì có một thứ mà anh ấy vẫn không thể có được.

Đó là một người đã chết.

Lý Nghiệp qua đời ở tuổi ba mươi sáu, anh ấy đã gặp được mối tình đầu đẹp đẽ của mình vào năm mười tám tuổi, nhưng mối tình đầu này chẳng may đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Lý Nghiệp đau buồn đến mức từ đó về sau không bao giờ có ý định kết hôn nữa và quyết định cống hiến hết bản thân và cuộc đời còn lại chuyên tâm vào sự nghiệp.

Năm năm trước, trong một cuộc cải tổ thương mại lớn ở thành phố A, tập đoàn Lâm thị, công ty do cha tôi thành lập đã bất ngờ gặp trục trặc và đã phá sản chỉ sau một đêm. Không chịu nổi đả kích đột ngột ập tới, cha tôi đã treo cổ tự tử, và từ đó mẹ tôi cũng hóa điên.

Để duy trì sự nghiệp độc lập của riêng mình không bị ảnh hưởng bởi sự việc của cha tôi, những người có vai vế lớn trong gia đình đã cùng lên kế hoạch “bán” tôi cho CEO của tập đoàn Lý thị, cũng chính là Lý Nghiệp.

Nghe có vẻ rất giống những chuyện ép gả thời cổ xưa và rất giống với các tiểu thuyết Mary Sue phải không?

Đúng vậy, và còn có một chuyện buồn cười hơn nữa, đó là sau khi Lý Nghiệp gặp tôi, anh ấy lại thật sự cưới tôi làm vợ. Nhưng tại sao Lý Nghiệp, một người hết lòng yêu thương mối tình đầu, lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình để cưới con gái của một doanh nhân đã sa cơ thất thế?

Chuyện đấy phải kể đến công sức của các chú, bác nhà tôi, có thể thấy bọn họ vì để có thể thuận lợi đút tiền vào túi mình mà đã hao tâm tổn trí không ít, gần như làm mọi cách để moi lên hết tất cả thông tin về Lý gia, nhưng Lý gia căn bản quá hùng mạnh nên cuối cùng bọn họ vẫn không thể moi ra được thông tin gì quý giá.

Điều duy nhất bọn họ phát hiện được là tôi trông rất giống mối tình đầu đã chết của Lý Nghiệp.

Chắc lúc đó Lý Nghiệp cũng đã được chẩn đoán mình mắc bệnh ung thư, anh ấy biết mình cũng không thể sống được bao lâu, ở tuổi ba mươi đã có tất cả, nhưng lại không có được tình yêu, thế là anh ấy bắt đầu buông thả bản thân sống vì mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh ấy liền quyết định chiều chuộng bản thân mình một lần và lập tức cưới tôi về nhà.

Và cứ như vậy, tôi đã trở thành phu nhân của Lý Nghiệp.

Nhưng dường như Lý Nghiệp cuối cùng cũng biết tôi không phải là mối tình đầu đã chết của anh ấy, nên trong suốt năm năm ba tháng chung sống, mỗi ngày anh ấy chỉ nhìn mặt tôi như đang nhìn một vật trưng bày quý giá.

Và anh ấy cũng chưa bao giờ chạm vào tôi.

Thậm chí là còn chưa bao giờ hôn môi.

Chênh lệch tuổi tác giữa tôi và anh ấy rất lớn, anh ấy hơn tôi tận mười tuổi tuổi, gần như có thể trở thành bậc cha chú của tôi.

Mối quan hệ giữa tôi và Lý Nghiệp có thể nói là giống quan hệ giữa cha và con hơn, giữa hai người chúng tôi không hề có tình yêu, bầu không khí giữa hai người chúng tôi càng giống như tình thân hơn.

Sau đó, Lý Nghiệp qua đời.

Tôi đã từng chứng kiến cái chết của cha tôi, sự điên rồ của mẹ tôi, sự suy tàn của gia đình tôi và sự tan vỡ của tình thân, nhờ có Lý Nghiệp mà tôi mới đổi lại được năm năm cuộc sống yên bình, nhưng người đàn ông này lại đột nhiên qua đời, tuy tôi không yêu anh ấy, nhưng việc anh ấy đột nhiên qua đời đã làm tôi phát hiện mình lại biến thành một kẻ lẻ loi.

Là một người phụ nữ yếu đuối, từ ngày anh ấy mất tôi luôn cảm thấy có chút khổ sở.

Ngày đưa tang Lý Nghiệp diễn ra vào một ngày cuối tháng 4, hôm đó trời mưa to, tôi mặc bộ vest đen đứng trước mộ Lý Nghiệp.

Phần mộ của Lý Nghiệp nằm trong khu nghĩa trang đắt giá nhất ở Nam Sơn, ngoại ô thành phố A. Lý gia sở hữu nhà máy sản xuất thuốc Tây đầu tiên kể từ cuối thời nhà Thanh nên bọn họ mới có thể trở nên giàu có sớm như vậy, và những người có tiền như bọn họ chắc chắn sẽ không nằm chung nghĩa trang với những người bình thường khác.

Đến lúc chết cũng phải có một khu nghĩa trang riêng.

Trời đang mưa rất to, phía sau tôi là một số chủ nhân ở các nhánh khác thuộc Lý gia. Lý gia đã là đại gia tộc, tất nhiên là sẽ có rất nhiều chi, nhánh. Những chủ nhân của những gia tộc giàu có ở thời Trung Hoa Dân Quốc thường sẽ lấy rất nhiều vợ, mỗi bà vợ lại sinh thêm nhiều đứa con trai, mỗi đứa con trai lại sinh ra thêm nhiều đứa cháu chắt khác.

Cứ thế cộng lại, tất cả những họ hàng xa của Lý gia có thể lấp đầy cả một nghĩa trang có diện tích bằng một sân bóng đá tiêu chuẩn.

Lý Nghiệp là trưởng lão của thế hệ hiện tại, anh ấy là cháu trai đích tôn của lão trưởng tử, cho nên với tư cách là vợ của anh ấy, khi tôi đứng trước bia mộ mới xây thì không có ai dám tiến lên đứng sát bên cạnh tôi, mà những trưởng lão có quyền uy nhất cũng cố tình lui về phiến đá xanh phía sau đứng cách xa tôi chừng hai mét.

Bộ âu phục bó sát người làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của tôi, và tôi cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt “thèm khát” của những gã đàn ông phía sau ngay cả khi tôi đang đứng quay lưng lại với bọn họ. Bọn họ là họ hàng ruột thịt của Lý Nghiệp.

Và cũng là những gã đàn ông có những cái miệng không sạch sẽ.

Trong một gia tộc lớn, vì có nhiều người nên quan hệ cũng loạn đến rối nùi. Có cái gì sạch sẽ, có cái gì dơ bẩn, tôi đều biết rất rõ bọn họ đang nghĩ gì, bởi vì ngay từ khi Lý Nghiệp còn sống đã có một số gã đàn ông thuộc hàng chú bác đã lặng lẽ tán tỉnh tôi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý với bọn người ghê tởm đó, có lần bọn họ còn ác độc nói với tôi: “Lý Nghiệp cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nếu anh ta chết, chẳng phải sớm muộn cô cũng sẽ trở thành đồ chơi của chúng tôi sao?”

Nào ngờ bây giờ Lý Nghiệp đã chết thật rồi,

Và đúng như dự đoán, ánh mắt của bọn họ đã hành động trước, thể hiện rõ sự khao khát ở bên trong bọn họ đối với tôi.

Những hạt mưa trút xuống vai tôi khiến tôi chợt rùng mình vì lạnh, những ánh mắt, những cảnh tượng kinh hoàng vây quanh nhất thời khiến tôi phát ốm.

Người đứng đằng sau cầm ô cho tôi đột nhiên cử động.

Người nọ đứng ra chặn tất cả những ánh mắt như hổ đói đang hướng về người tôi.

*

Người che mưa che gió cho tôi chính là A Triệt.

*

A Triệt là vệ sĩ của tôi, có thể nói chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.

Là tôi đưa cậu ta về nhà họ Lâm, hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã như vậy, lúc tôi gặp cậu ta thì tôi chỉ mới học cấp 3, đang trong thời kì thanh xuân nổi loạn. Có một lần sau khi tan học tôi đã lén trốn tài xế lái xe của gia đình để tự mình đi bộ về nhà.

Kết quả là tôi đã bị một tên xã hội đen có ý đồ cướp bóc.

Người nọ kề dao găm vào thắt lưng tôi và gằn giọng yêu cầu tôi giao hết số tiền tôi đang có trong người cho cậu ta.

Có lẽ tên xã hội đen này không biết tôi là con gái độc nhất của cha tôi, vì để tránh cho tôi gặp phải những chuyện ngoài ý muốn nên cha tôi đã cho tôi đi học võ Taekwondo từ khi còn nhỏ để tự vệ.

Tên xã hội đen nhỏ nhoi chỉ trong phút chốc đã bị hạ gục bởi cú đá chân của tôi.

Tôi đưa tên khốn này về nhà, mặc cho cha mẹ tôi mắng mỏ, tôi vẫn muốn bắt cậu ta ở lại.

Tại sao tôi lại quật cường như thế nhỉ?

Bởi vì khi tên côn đồ đó bắt cóc tôi, cậu ta đã kề con dao rẻ tiền vào thắt lưng tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi giữa màn mưa xối xả: “Đừng cử động!”

Âm thanh đó thực sự quá dễ nghe.

Bá đạo và cũng rất cá tính.

Nó thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của tôi về những chàng trai hư thời niên thiếu khi còn là công chúa của một gia đình giàu có.

Sau đó sự thật chứng minh quyết định ban đầu của tôi là hoàn toàn đúng đắn. Tôi kêu người giúp việc trong nhà rửa mặt sạch sẽ cho cậu ta, rồi đưa cho cậu ta một bộ quần áo chỉnh tề của người hầu trong nhà bảo cậu ta mặc vào, đợi xong xuôi lại kêu cậu ta ra đứng trước mặt tôi.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng tên nhóc xã hội đen này thực sự rất đẹp trai.

Hốc mắt sâu có chút lạnh lùng như người Âu Mỹ, khuôn mặt sắc sảo đầy góc cạnh, làn da trắng ngần, dưới mái tóc hơi nâu là một đôi mắt đầy quật cường.

Vẻ bề ngoài đầy hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm.

Lúc đó tôi như bị ma ám, cho dù bị cha tôi đánh cho một trận tơi bời nhưng tôi vẫn kiên quyết bắt cậu ta ở lại làm vệ sĩ cho tôi.

Tôi còn đặt cho cậu ta một cái tên là A Triệt.

Cậu ta có một đôi mắt tàn nhẫn nhưng lại trong suốt.

Lúc đó cha tôi còn nói đầu óc tôi nhất thời hồ đồ, anh chàng này thoạt nhìn chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, làm sao có thể trở thành vệ sĩ riêng của tôi? Cậu ta thậm chí còn không tài giỏi bằng tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

Thực ra tôi không cần vệ sĩ riêng, tôi chỉ muốn một món đồ chơi của riêng mình.

Sinh ra trong một gia đình giàu có như nhà họ Lâm thì khó có được thứ gọi là tình yêu đích thực, những người tôi từng tiếp xúc đều có những suy nghĩ khác nhau, khi ở bên họ, tôi không thể cảm nhận được sự chân thành.

Và A Triệt là con búp bê đầu tiên thuộc về tôi, nó chỉ có thể nghe lời tôi và vâng lời tôi mà thôi. Cậu ta sẽ không thể phản bội tôi vì cậu ta là của tôi và tôi có thể dễ dàng tiêu diệt cậu ta với tư cách là một chủ nhân.

A Triệt đã ở bên tôi suốt khoảng thời gian niên thiếu. Tôi đã chứng kiến cậu ta từ một đứa trẻ non nớt trở thành một chàng trai thâm trầm và còn cao hơn tôi. Để rồi khi sự nghiệp của gia đình suy tàn, tôi buộc phải kết hôn với Lý Nghiệp và trở thành phu nhân của Lý gia, A Triệt từ vệ sĩ của một cô tiểu thư hăng hái trở thành cái bóng ăn nhờ ở đậu của một quý phu nhân cô độc.

Khi nhà họ Lâm sụp đổ, tôi cũng đã từng đuổi cậu ta đi, tôi đã đưa cho A Triệt một khoản tiền và bảo cậu ta rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bởi vì tôi sắp trở thành “cống phẩm” cho một gia tộc giàu có khác.

Nhưng A Triệt vẫn không chịu rời đi, ở độ tuổi 15, cậu ta đã không còn trẻ con như trước nữa, đôi mắt vẫn dữ tợn nhưng ẩn chứa bên trong là sự dịu dàng như nước.

Cậu ta nắm lấy vai tôi và nói với tôi một cách kiên quyết:

"Mạng sống của tôi là do cô chủ ban cho, cô chủ đi đâu thì tôi theo đó!"

Từ trong khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên tôi đã nhìn thấy một sự chấp nhất không ai có thể làm lay chuyển,

Và còn có một thứ gọi là tình yêu.

Nhưng một đứa trẻ ở độ tuổi này thì làm gì hiểu được tình yêu là gì?

Và sau đó tôi cũng quyết định không đuổi A Triệt đi nữa.

Sau đám tang của Lý Nghiệp, A Triệt hộ tống tôi trở lại con đường cạnh nghĩa trang. Xe của A Triệt đang đậu dưới gốc một cây thông gần đó, trên nóc xe đã dính đầy nước mưa, tôi cúi đầu chậm rãi đi về phía xe dưới sự che chắn của cậu ta, khi tới nơi, A Triệt liền tiến tới chủ động mở cửa xe giúp tôi.

“Đại phu nhân.” Có người gọi tôi từ phía sau.

Tôi chợt dừng lại và quay người lại.

Người nọ là con của người chú thứ ba.

Lý Sách.

Thực ra nếu xét về tuổi tác thì cũng không nên gọi Lý Sách là “thằng nhóc”, bởi vì anh ta chỉ kém Lý Nghiệp hai tuổi mà thôi.

Trước đây anh ta cũng đã từng theo đuổi tôi một cách nồng nhiệt.

Sau khi chú ba rút lui khỏi vị trí quản lý, toàn bộ sản nghiệp của chú ba đều được giao cho Lý Sách quản lý.

Sản nghiệp riêng của chú ba cũng rất lớn nên tôi lịch sự gọi anh ta một tiếng "Lý tổng." Tôi nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu nhìn Lý Sách.

Lý Sách mím môi, anh ta cầm điếu thuốc trong tay, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.

Anh ta không nói gì mà chợt giơ tay về phía sau.

Một người đàn ông mặc vest, đi giày da lập tức đi về phía trước, người nọ có dáng người mập mạp, cúc áo cài chặt làm ép chặt từng lớp mỡ thừa ở phần bụng, vẻ mặt lãnh đạm có vẻ như không màng sống chết.

Người đàn ông này chợt bước đến gần tôi, càng lúc càng gần hơn.

A Triệt lập tức vượt qua người tôi và đưa tay ra ngăn ông ta lại.

“Phu nhân.” Lý Sách từ lâu đã không ưa A Triệt, anh ta nhướng mày, châm một điếu thuốc, tỏ vẻ chán ghét nói: “Chúng tôi có chuyện nghiêm túc cần bàn riêng với cô.”

"Nhờ cô kêu tên người hầu này tránh qua một bên được không?"

A Triệt vẫn thờ ơ, đôi mắt cậu ta vẫn tối sầm như cũ.

Những năm tháng vừa qua đã làm cho một chàng thiếu niên đã từng tràn đầy tàn nhẫn đã trở nên thành thục ổn trọng, đôi khi tôi cũng thấy thật lạ, tuy A Triệt chỉ mới hai mươi tuổi nhưng mà trông cậu ta như một người đã từng trải qua vô số thăng trầm của cuộc đời.

Tôi không quen nghe người ta gọi A Triệt là “người hầu”, người của tôi chỉ có tôi mới có thể mắng, chưa đến lượt những người khác lên tiếng.

“A Triệt!” Tôi khẽ đẩy cánh tay của chàng trai trước mặt và hạ giọng nói.

"Cậu đi xuống trước đi!"

A Triệt liền quay phắt lại nhìn tôi, trong ánh mắt còn toát ra đầy khí thế nham hiểm.

Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau tôi.

Lý Sách mơ hồ nhìn tôi và vẫn còn đang mắng A Triệt, bởi vì Lý Sách đã nhiều lần gửi hoa hồng cho tôi nhưng lần nào A Triệt cũng chặn lại, ném chúng đi và bảo anh ta biến đi.

Tôi bước về phía trước, đối mặt với người đàn ông trung niên mập mạp, đối diện với Lý Sách. A Triệt im lặng một lúc rồi cũng giơ ô đi theo tôi.

Lý Sách chỉ vào người đàn ông trung niên:

"Luật sư Trương."

"Ông ấy là luật sư ủy thác di chúc của anh cả tôi."

Với tư cách là góa phụ của Lý Nghiệp, tôi liền mỉm cười và đưa tay ra bắt tay với luật sư của chồng một cách hòa bình sau khi vừa nghe người khác giới thiệu thân phận của ông ta.

"Xin chào phu nhân."

"Xin chào luật sư Trương."

Luật sư Trương kẹp chiếc cặp tài liệu dưới cánh tay, ông ta từ từ cởi găng tay ra, lau nước mưa dính trên ngón tay và trên chiếc cặp tài liệu.

Từ bên trong cặp tài liệu ông ta rút ra một xấp giấy dày cộm.

"Đây là di chúc do Lý Nghiệp tiên sinh lập khi còn sống, trong đó nêu rõ chi tiết việc phân chia tài sản sau khi ngài ấy qua đời."

Tôi đưa tay nhận lấy phần hồ sơ di chúc, càng đọc từng dòng chữ đen trên giấy trắng càng khiến tôi đau đầu.

“Xin lỗi.” Tôi đóng di chúc lại và cau mày: “Tôi không thể hiểu được những điều này.”

Lý Sách dường như cũng đã đoán trước được tôi sẽ nói ra những lời này, anh ta bỗng vỗ tay, luật sư Trương liền cầm lấy di chúc trong tay tôi, giải thích từng chữ một:

“Vậy tôi sẽ thay mặt Lý tiên sinh giải thích với phu nhân.”

Những ngón tay bị khói hun đen của ông ta từ từ lật qua từng trang, cẩn thận giải thích từng chữ một:

"Đầu tiên, sau khi Lý Nghiệp tiên sinh qua đời, 30% cổ phần của tập đoàn Lý thị sẽ do cô Lâm Chi Vi thừa kế."

"30% cổ phần... là có ý gì?" Tôi nhìn thấy sắc mặt của Lý Sách đang đứng đối diện bỗng thay đổi, những giọt mưa rơi xuống từ chiếc ô phía sau cũng hơi lay động.

Con số này chắc hẳn rất bất thường.

Luật sư Trương ho khan một tiếng, ông ta quay đầu nhìn Lý Sách, tựa như đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ anh ta.

Lý Sách lát sau cũng khẽ gật đầu.

Luật sư Trương hắng giọng và nói tiếp:

"Nói cách khác, chỉ cần di chúc này có hiệu lực, từ nay trở đi phu nhân sẽ có quyền biểu quyết hoặc ra quyết định đối với các vấn đề có liên quan đến tập đoàn Thẩm thị."

“Ồ.” Tôi liền hiểu ra: “Hay nói cách khác, từ giờ trở đi, tôi chính là một cổ đông của tập đoàn Lý thị?”

“Phu nhân cũng có thể hiểu như vậy.” Luật sư Trương cũng đồng tình với cách nói của tôi.

Không phải tôi không hiểu những vấn đề kinh doanh này chút nào, khi còn nhỏ tôi cũng đã từng theo cha tôi đến công ty, nhìn thấy ông ấy tổ chức đại hội cổ đông, tôi biết những ông chú bụng bia trong những bộ vest đó đều là cổ đông của công ty của cha tôi. Càng nắm giữ nhiều cổ phiếu, họ sẽ càng có nhiều quyền lực trong việc điều hành công ty.

Lý Sách ở phía sau chợt ho nhẹ một tiếng,

"Phu nhân, có một chuyện chúng tôi đã thương lượng với các trưởng bối của Lý gia, nhân tiện cũng muốn chính thức thông báo cho cô."

"Có chuyện gì vậy?" Tôi nâng cằm lên hỏi anh ta.

Lý Sách liền bước tới, anh ta cầm lấy bản di chúc trong tay luật sư Trương, sau đó liền xé làm đôi rồi ném vào màn mưa mù mịt phía sau.

“Chưa từng có một người khác họ ngồi vào vị trí cổ đông của tập đoàn Lý thị.”

“Lâm tiểu thư, hôm nay tôi thay mặt cho tất cả người trong Lý gia, hy vọng cô tự nguyện giao ra 30% cổ phần.”

Tự nguyện…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp