Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

Chương 9: Tiền làm người gan dạ !


4 tháng

trướctiếp

 

“ Mua ở nhà sách cũ  .” Khương Tuyết Vi trở về trên đường vừa lúc trải qua một nhà sách cũ, vơ vét mấy quyển sách, chuẩn bị xem ở trên xe lửa, đốt thời gian.

Cô nghĩ ngợi, lấy ra một quyển Hồng Lâu Mộng đưa cho Khương Ái Hoa, “Chú xem không.”

Khương Ái Hoa do dự một chút, trong người vẫn còn thấy tức giận , nhưng cuối cùng khó tránh khỏi dụ hoặc , nhận lấy cuốn sách .

Đường đi dài đằng đẵng, ngồi không thì quá nhàm chán, vẫn là đọc sách đi.

Chuyến xe lửa này ngồi mấy ngày mấy đêm, Khương Tuyết Vi toàn thân cứng đờ, chân đều đã tê rần.

Ra khỏi cửa xe một cách khó khăn , thiệt tình khó, quá thảm rồi.

cô âm thầm thề, cố gắng kiếm ít tiền, để tương lai sau này khi đi ra ngoài thì ngồi máy bay .

Tới trạm dừng xe, Khương Tuyết Vi không xem xét lộ tuyến về nhà, mà là tìm người hỏi thăm ở thành thị này chỗ nào phồn hoa nhất .

Khương Ái Hoa đã mệt lả, sắc mặt vàng như nến, đầu tóc bù xù, “Tiểu Vi, nhanh chân làm chính sự.” Còn dạo cái gì nữa?

Khương Tuyết Vi chỉ cười cười, không màng đến sự từ chối của chú út, khăng khăng dẫn hắn đi nơi náo nhiệt nhất là trung tâm thành phố,trung tâm mua sắm Giang Ninh  .

Trung tâm mua sắm rất nhiều người, mỗi cái quầy đều có người xếp hàng, tuy nói mọi người ở đây đều kêu nghèo, kêu không có tiền, nhưng vật phẩm ở trung tâm mua sắm vĩnh viễn không lo bán không được.

Mặc kệ là ăn, hay là mặc, lượng tiêu thụ trong nước là rất lớn.

Cô ở trung tâm mua sắm đi dạo một vòng, thỉnh thoảng dừng lại hỏi thăm một chút, nội tâm Khương Ái Hoa như muốn điên lên, cô rốt cuộc muốn làm gì?.

Thật là một nha đầu phiền toái !.

Xoay trong chốc lát, Khương Tuyết Vi xoay người đi ra,  bày quán ở trước cửa,  mang toàn bộ 30 chiếc áo ra.

cô thoải mái hào phóng rao hàng , “ Áo Len lông cừu Thượng Hải, chỉ có 30 chiếc, cơ hội khó gặp, đi ngang qua dạo ngang qua không thể bỏ lỡ, chỉ có cơ hội duy nhất, bán hết liền đi.”

Tại thời điểm hiện tại, trang phục Thượng Hải đối với phụ nữ không thể từ chối sự cám dỗ này, nó đại biểu cho thời trang thời thượng nhất cả nước , mặc ở trên người, thực sự rất có mặt mũi .

Vừa nghe lời này, những người phụ nữ đang muốn tiến vào trung tâm mua sắm liền vây quanh lại đây, những đôi mắt đồng thời sáng rực lên . “Tiểu cô nương, áo lông cừu này bán thế nào?”

Hỏi chuyện là một cô gái trẻ tuổi quần áo tao nhã, khí chất cách nói của cô không tầm thường, mang chiếc vòng tay xanh biếc, đây chính là một người không thiếu tiền.

Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm nói, “Một trăm tệ một chiếc, tới trước lựa trước, hàng hoá có giới hạn.”

Cô gái kia yêu thích không buông tay vuốt chiếc áo lông cừu, cảm xúc mềm mại, hoạ tiết xinh đẹp, kiểu dáng thời thượng, trên túi đóng gói có ấn ký Thượng Hải, kinh đô thời trang nha.

Cô vừa thấy liền thích đến không được, này có thể so với cô lần trước mua ở trung tâm mua sắm Giang Ninh đẹp hơn nhiều, không hổ là đồ Thượng Hải .

“Có thể rẻ hơn một chút không ?”

Khương Tuyết Vi cười ngọt ngào, “Chị gái, chị nhìn xem áo lông cừu ở trong trung tâm mua sắm này nào có thể so được với đồ ở Thượng Hải đâu , giá cả này là rất hợp lý rồi đó ạ.”

Cô nương là người có mắt nhìn, “ Được, tôi muốn mua chiếc màu đỏ thẫm này, mặc lúc kết hôn cuối năm nay.” áo lông cừu có thể mặc mấy năm, như vậy tính ra cũng không đắt.

“Được rồi.” Khương Tuyết Vi đem áo lông cừu đóng gói cẩn thận, thuận tay đem một đồ vật khác trong túi ra, “Còn có kem dưỡng da Thượng Hải chính tông, thoa lên da vừa trắng vừa mịn, chị có cần không? Tôi cũng chỉ có vài bình như vậy, bán xong mới thôi.”

Cô nương mắt sáng lên, “ Tôi muốn một lọ.”

Trong nhà cô điều kiện tốt, lại thích trang điểm, đối với đồ vật Thượng Hải có niềm yêu thích sâu sắc, đáng tiếc nơi này cách Thượng Hải quá xa, đều nhờ người vận chuyển về.

Vấn đề là, nhờ người vận chuyển, liền không thể bắt bẻ, có hàng mua đã không tồi, không thể chọn được đồ vừa đẹp vừa thời thượng như vậy , chỉ có 30 chiếc, bán một chiếc liền ít đi một chiếc, xem này tiểu cô nương bộ dáng cũng không giống như là nhà buôn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Những người khác thấy thế, sôi nổi tranh mua, “ Tôi cũng muốn một lọ,áo lông cừu tôi cũng muốn mua nột chiếc .”

“ Tôi cũng muốn.”

Chỉ chốc lát sau, hàng hoá mà Khương Tuyết Vi mang đến lần lượt đều bán hết, những người đến sau càng ảo não , làm sao có thể chậm một bước chứ ?.

“Tiểu cô nương, lần sau lại mang nhiều hàng hoá một chút nha, bạn bè thân thích của tôi đều thích hàng như này .”

“ Ngại quá, tôi chỉ là đến đây thăm người thân, tiện thể mang theo chút đồ .”

Đối phương càng thêm ảo não, lại không thể làm gì được

Khương Tuyết Vi thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn lại, Khương Ái Hoa như một  pho tượng phật đứng ở bên cạnh, biểu tình ngốc ngốc.

“ Chú út, ngây ngốc làm gì? Đi thôi.”

Khương Ái Hoa ngây ngốc đi theo đi, đầu trống rỗng, cảm giác chính mình đang nằm mơ.

Những chuyện phát sinh vừa rồi  quá huyền huyễn, làm hắn khiếp sợ đến hoài nghi nhân sinh, mười phút liền bán hết đồ vật bày ra!

Khương Tuyết Vi ở phụ cận nhà khách thuê hai hai gian phòng, trong phòng có phòng vệ sinh, cô sung sướng tắm nước nóng , lúc này mới cảm giác thoải mái sạch sẽ.

Ngồi mấy ngày trên xe lửa, không thể tắm rửa, làm người khó chịu như muốn điên lên !

Cô thuận tay cầm quần áo cũng giặt sạch, phơi ở toilet, cô là sẽ không ủy khuất chính mình, có điều kiện đương nhiên muốn ăn ngon uống say ngủ khoẻ.

Sau đó, cô gọi Khương Ái Hoa vào phòng của chính mình , đem tiền đều ném đến trên bàn.

30 chiếc áo lông cừu lãi  2100 tệ , hơn nữa còn có kem dưỡng da da, tổng cộng 2400 tệ.

Khương Tuyết Vi thống khoái cho Khương Ái Hoa 2000, “ hơn 900 tệ là mượn chú, một ngàn là tiền lãi, làm tròn lên cho chú.”

cô nói được thì làm được, tuyệt không kéo dài, hành sự sấm rền gió cuốn.

Khương Ái Hoa mắt mở to không chớp, đôi tay run run, “Tiểu Vi, nói cho ta, đây Không phải thật sự.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chỉ là phất tay một cái, liền kiếm lời nhiều như vậy?

Này tiền quá dễ kiếm, nhưng ở trước kia, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Khương Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, “Không cần xem thường phụ nữ theo đuổi cái đẹp.”

Phụ nữ là nơi dễ kiếm tiền nhất,  đạo lý này Khương Tuyết Vi rất hiểu, nhưng người ở thời đại này chưa chắc đã hiểu .

Đương nhiên chuyên chở không phát đạt, mua sắm có giới hạn, tâm lý đua đòi đều là nguyên nhân kích thích khách hàng tiêu phí .

Khương Ái Hoa cảm giác mở ra một  thế giới mới, ngây ngốc nhìn Khương Tuyết Vi, “ cháu như thế nào sẽ hiểu những cái này?”

cô cùng bọn họ đều không giống nhau, thông minh, nhạy bén, có năng lực hành động.

Khương Tuyết Vi còn muốn lừa dối hắn giúp đỡ mình, đầu tiên muốn cho hắn đối cô tâm sinh kính sợ.

Nhất định phải làm hắn nghe lời chấp hành ý chỉ của cô!

“Đầu óc cháu đặc biệt biết tính toán, kiếm tiền cũng được, học hành cũng thế, đều không nói chơi.”

Khương Ái Hoa sửng sốt một chút, Khương gia không có một ai học hành tử tế, đều qua loa đại khái, đương nhiên, trong nhà cũng mặc kệ, có thể học liền học, không thể học liền nhanh chân đi ra ngoài làm việc , kiếm tiền nuôi gia đình.

“Vậy bằng cấp của cháu là?”

Khương Tuyết Vi khóe miệng nhếch nhếch lên, có chút tâm tắc, “ tốt nghiệp tiểu học, không có tiền nữa nên không cho cháu học lên nữa.”

Trong trí nhớ, không ai chú ý việc học của cô, chỉ nghĩ giảm bớt gánh nặng ,hơn nữa đi học phải đi hơn hai giờ đi trong trấn học, trung học thì ở trên huyện, điều kiện vô cùng gian khổ.

Nhưng, mặc kệ thời đại nào, học hành đều rất quan trọng, không chỉ có có thể học được rất nhiều tri thức, còn có thể trống trải tầm mắt.

Khương Ái Hoa ngẩn ngơ, tốt nghiệp tiểu học ? Thế mà cháu gái ở trên xe xem đều là sách giáo khoa trung học! Hơn nữa giống như  xem đều hiểu!.

Được rồi , người con gái thông minh như vậy  không đọc sách quá đáng tiếc.

Khương gia mấy thế hệ cuối cùng cũng có một người thông minh như vậy , học, nhất định phải học!

Hai người đi ra ngoài kiếm thức ăn, tùy tiện chọn một nhà sủi cảo cửa hàng, Khương Tuyết Vi muốn một phần rau cần nhân thịt heo, Khương Ái Hoa muốn một phần cải trắng nhân thịt heo.

Thời buổi này nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, nhân thịt no đủ thật sự, ăn Khương Tuyết Vi khen không dứt miệng.

Khương Ái Hoa càng càng thấy ngon miệng, không rảnh lo nói chuyện, ăn một bữa thoải mái.

Khương gia điều kiện liền như vậy, huynh đệ ba người giao một nửa tiền lương, xem như tiền cơm, từ bà nội Khương phụ trách nấu cơm, trong nhà nhân khẩu nhiều, một ngày ba bữa cơm đều tính toán tỉ mỉ, ngoại trừ cơm có thể ăn no, còn lại đều là thức ăn chay, mỗi người có thể có một quả trứng gà, thỉnh thoảng có món thịt kho tàu cải thiện thức ăn.

Muốn ăn sủi cảo, đều phải đợi ngày lễ ngày tết.

Khương Tuyết Vi thấy hắn còn không có ăn no, lại kêu một phần, “ chú nhỏ, chú một người cũng phải giao một nửa tiền lương, không công bằng.”

Phòng lớn, phòng thứ hai tổng cũng chục người, Khương Ái Hoa chỉ có một cái miệng, nói thế nào cũng công bằng, thật không hiểu, quy định của Khương gia là căn cứ như thế nào mà định mà ra?.

Khương Ái Hoa trong mắt vó mong chờ, “Cũng không có gì, tương lai bọn Hướng Đông kết hôn, trong nhà không quan tâm được nhiều, ba mẹ bọn chúng phụ trách, mà chuyện kết hôn sinh con của chú đều là do trong nhà quản, mặc kệ sinh mấy đứa con đều ăn trong nhà,cũng không có gì không bình đẳng.”

Giống như nhà anh cả lúc này -- có ba đứa con đều tới tuổi lập gia đình, rất đau đầu. Dù sao chuyện cưới gả nhất định phải tiêu tiền!

Khương Tuyết Vi có chút không nói nên lời, thôi, đây là quy củ của Khương gia, đương sự cũng chưa có ý kiến gì, nên cô cũng không có thái độ gì .

Khương Ái Hoa lại ăn một chén, ăn no , tính tiền khi không đau lòng, lần đầu tiên cảm thấy có tiền thật tốt.

Hắn mấy ngày liền kiếm lời một ngàn, tuy rằng không phải tự hắn kiếm! Hắn không ăn không uống cũng có thể sống mấy năm đâu.

Khương Tuyết Vi còn không nghĩ trở về, tùy ý đi dạo, tuy nói là trung tâm thành phố, nhưng cùng đô thị cấp 1 không thể so, vật tư tương đối khuyết thiếu.

Khương Ái Hoa thấy cô cúi đầu trầm tư, chỉ xem biểu hiện của cô là khiếp sợ, “Tiểu Vi không phải sợ, chú út  chống lưng cho cháu, tuyệt không sẽ làm những người đó khi dễ cháu, muốn mua chút đồ ăn cho mẹ cháu hay không?  Chú út có tiền, mua cho cháu!”

Có tiền, khẩu khí này liền không giống nhau, lộ ra một cổ hào khí.

Quả nhiên, tiền làm người to gan !

Khương Tuyết Vi khóe miệng cười cười, chú út được lắm.

Tròng mắt cô chuyển động, “ Chú út hiện tại bờ sông Thượng Hải  một căn nhà bao nhiêu tiền , biết không?”

“Bao nhiêu ?” Khương Ái Hoa là không quan tâm mấy cái này , vì nghĩ cũng không dám nghĩ.

Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm nói, “ ba vạn một căn, có phòng vệ sinh cùng phòng bếp, muốn đi WC không cần đi ra ngoài, muốn khi nào tắm rửa đều được. Phòng bếp có  bệ bếp, muốn nấu liền có thể , mặt bàn đá cẩm thạch sạch sẽ, còn có nhà ăn phòng khách, phòng Hướng Nam , từ sớm đến tối đều có thể phơi đồ , cửa sổ sáng ngời,  ban công rất lớn, có thể trồng ít  hoa cỏ, nam bắc thông gió, là phòng có thang máy nha, không cần đi đường liền lên rồi.”

Khương Ái Hoa nuốt nuốt nước miếng, bị mê hoặc, tình cảnh này nghe đi lên quá tốt đẹp, giống như đang nằm mơ .

Nếu có thể có được một căn phòng như vậy ở…… Đời này tính không sống uổng phí……

Không đúng, hắn mới hai ngàn khối! Ba vạn với hắn mà nói xa xôi không thể với tới!

Như một chậu nước lạnh tưới xuống dưới, hắn lửa nóng tâm lạnh thấu,  nghèo quá, nghèo muốn khóc.

Bên tai truyền đến Khương Tuyết Vi thanh âm chắc chắn, “ Cháu tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ , ở ta 18 tuổi sinh nhật khi mua một căn nhà ba gian có thang máy, làm quà sinh nhật cho chính mình .”

Tác giả có lời muốn nói: Khương Tuyết Vi:đặt cho mình một mục tiêu nhỏ ! Mua một căn nhà ba gian có thang máy! Chú út, chú thì sao?.

Khương Ái Hoa lập tức nhìn về phía bên ngoài, trời còn chưa sáng lên đâu.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp