Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

Chương 10 : Về quê chuyển hộ khẩu


4 tháng

trướctiếp

 

Khương Ái Hoa giật mình, cái này xem như mục tiêu nhỏ? Chuyện vô số người cả đời đều không thể thực hiện, ở trong mắt cô là mục tiêu nhỏ?.

Chuyện này cũng quá lớn mật đi!

“Tiểu Vi, chúng ta sống nên thành thật kiên định thực tế chút, ít khoác lác.”

Mộng tưởng là tốt đẹp, nhưng làm người phải hiểu rõ thực tế!.

Đứa nhỏ thông minh là chuyện tốt, nhưng nóng vội quá dễ dàng đi sai đường.

Khương Tuyết Vi liếc mắt nhìn chú nhỏ, “Chú út, chú cho cháu mượn 2000 tệ, đến lúc đó cháu trả đủ còn tặng kèm thêm cho chú 1000 tiền lãi.”

“Con nhóc này…” Khương Ái Hoa kinh ngạc, “Cháu vẫn còn muốn bán len lông dê? Mang về Thượng Hải bán? Đừng làm thế, len lông dê ở nơi này so với Thượng Hải không đẹp bằng, còn đắt nữa!”

Khương Tuyết Vi vỗ trán thở dài, “Chú út, đầu óc là thứ tốt, chú nên kiếm một cái đi.” cô lười giải thích, trực tiếp sảng khoái hỏi, “Nói đi, rốt cuộc chú có cho mượn không?”.

“Cho.” Lúc này đây, Khương Ái Hoa không chút do dự.

Không cho mượn là đồ ngốc!

Khương Tuyết Vi ở nhà khách ngủ một giấc ngon lành, hôm sau tỉnh lại, mặc quần áo cũ, búi hai cái sừng lắc lư đi ra.

Khương Ái Hoa nhìn cô sửng sốt, có chút không quen.

“Đi thôi.” Khương Tuyết Vi nhấc chân đi trước.

Đổi vài lần xe, đến trên trấn không có xe buýt, hai người thuê một chiếc xe đạp, lung lay đạp vào thôn Lý gia.

Nơi này đúng là thâm sơn cùng cốc, hoang vắng lại rách nát, Khương Ái Hoa trước nay chưa thấy qua địa phương nào hẻo lánh lạc hậu như vậy.

Đây là nơi cháu gái mình lớn lên? Quá khó khăn.

Khương Tuyết Vi trực tiếp đi tìm trưởng thôn, trưởng thôn là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, nhìn thấy chú cháu Khương Tuyết Vi, đôi mắt sáng ngời.

“Tiểu Nha, cháu trở lại rồi, về qua nhà chưa? Mẹ cháu nhất định rất vui đây.”

Trong trí nhớ của Khương Tuyết Vi, con người của thôn trưởng cũng được, nhân phẩm không kém, chỉ là tư duy lạc hậu.

Cũng không trách được, sinh tại thôn trang gần như xa cách thế nhân này, có thể tiếp thu đến ý tưởng tiên tiến gì?

“Bác trưởng thôn, cháu có mang theo một vài món đồ tặng cho Đại Oa Tử nhà bác, sữa bột cho vào nước khuấy đều là uống được.”

Hai hộp sữa bột, kẹo sữa Thỏ Trắng, sữa lúa mạch, đều là những thứ cô tỉ mỉ chọn lựa.

Đại Oa Tử như cây kim vướng trong lòng trưởng thôn, ba đời nhà trường thôn đều chỉ sinh được 1 đứa nối dõi, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, là tâm bệnh của trưởng thôn.

Đôi mắt trưởng thôn phát sáng, mấy thứ này đều là đồ tốt, ở vùng hẻo lánh này bọn họ có tiền cũng chưa chắc đã mua được, “Đứa nhỏ này thật tốt, còn nghĩ đến cả chuyện này.”

Khương Tuyết Vi thẹn thùng cười, Khương Ái Hoa lấy thân phận người lớn trong nhà đứng ra nói chuyện, “Chuyện nên làm nên làm, cháu gái tôi lớn được đến như bây giờ, đều nhờ có trưởng thôn giúp đỡ, cả nhà chúng ta thực cảm kích.”

Đều là lời khách khí, thôn trưởng trong lòng nhẹ nhàng thở dài, “Tiểu Nha số khổ, từ nhỏ chịu khổ chịu nhọc, làm rất nhiều công việc tay chân, ai da, cũng không dễ dàng gì.”

Khương Ái Hoa nhăn mày, định dò hỏi thêm, lại thấy Khương Tuyết Vi đảo mắt tới, ông lập tức sửa lại chủ ý.

“Chuyện quá khứ không đề cập tới, trưởng thôn, giờ nói vào chuyện chính đi, ngày kua chúng ta bắt xe lửa.”

Trưởng thôn ngẩn ngơ, “Đi gấp như vậy? Sao không ở lại thêm vài ngày nữa?”

Khương Ái Hoa bất đắc dĩ, “Trở về còn đi làm, xin nghỉ phép nhiều quá công ty không cho.”

Trưởng thôn nghe vậy cũng không khuyên nữa, dẫn bọn họ đến cơ quan công an để là thủ tục chuyển hộ khẩu, có người quen dẫn mọi việc cũng thông thuận, làm xong luôn trong ngày.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Chờ chút, cháu muốn đổi tên thành Khương Tuyết Vi.”

Khương Tiểu Nha nghe quá tầm thường, Khương Tuyết Vi cảm thấy không quen.

Đây là việc nhỏ, nhân viên công tác đáp ứng, trực tiếp sửa lại luôn.

Khương Tuyết Vi vui vẻ cười không thấy mắt, không ngừng cảm ơn.

Đi đường hết tận 3 tiếng, làm xong thủ tực lại mất có 10 phút, ở vùng quê hẻo lánh này chính là như vậy.

Đương nhiên, mọi việc có thể làm nhanh chóng như vậy, cũng bởi mọi người muốn kết một phần thiện duyên, đi thành phố lớn, đó chính là kim phượng hoàng bay ra từ trong núi nghèo, nói không chừng ngày nào đó bọn họ cần tìm đến cô hỗ trợ.

Khương Tuyết Vi thẹn thùng cười, đi theo Khương Ái Hoa phía sau, tất cả đều là Khương Ái Hoa ra mặt xã giao.

Hắn tuy là người thành thật, nhưng dù sao lớn lên Thượng Hải, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, năng lực giao tế tốt.

Khương Ái Hoa đưa cho mọi người ít kẹo sữa, lời cảm ơn nói mãi không dứt.

Thôn trưởng nhìn Khương Tuyết Vi, muốn nói lại thôi, mấy chuyện tồi tệ nhà cô ông cũng không quen nhìn, nhưng dù sao ông chỉ là người ngoài, không tiện nhiều lời.

“Tiểu Nha, về sau là người Thượng Hải rồi, có tiền đồ, tương lai chớ quên hương thân ở nơi này đấy.”

“Không quên đâu ạ.” Khương Tuyết Vi nhấp miệng cười, nhìn về phía Khương Ái Hoa, “Chú út của cháu có chuyện muốn nói với bác.”

Bọn họ trước đó đều câu thông qua, Khương Tuyết Vi lặp lại giao đãi một phen, Khương Ái Hoa tự nhiên việc nhân đức không nhường ai đứng ra, “Trưởng thôn, tôi muốn mang một ít thổ sản vùng núi về Thượng Hải, biếu thân thích bằng hữu, phiền ngài giúp tôi liên hệ gom lại.”

Gà rừng, nấm gan bò, nấm tùng nhung, khô cứng khuẩn, thanh đầu khuẩn, tùng lộ, thiên ma, v.v đều là thứ tốt, Thượng Hải tài nguyên phong phú, nhưng mẫy thứ này cũng ít có.

Ông là người trưởng thành, hơn nữa tới từ Thượng Hải, mọi người bản năng đều kinh sợ người đàn ông này, chuyện nhờ vả cũng dễ dàng hơn hẳn.

“Lấy nhiều không?” Trưởng thôn chấn động, hứng thú hỏi, người trong thôn rất nghèo.

“Càng nhiều càng tốt, chỉ cầm đảm bảo chất lượng là được.” Khương Ái Hoa ra tay hào phóng, “Hơn nữa, nếu ăn ngon dùng tốt, có thể lần sau lại nhờ mọi người.”

Đây là muốn làm ăn lâu dài.

“Được được.” Trưởng thôn vui mừng, mấy thứ kia trong núi không thiếu, nhưng đem bán cũng không đáng bao nhiêu.

Trưởng thôn nhìn Khương Tuyết Vi càng thêm trìu mến, đều là nhờ phúc của cô, là một đứa nhỏ tốt bụng hiếu thảo.

Đêm đến, chú cháu Khương gia ngủ lại nhà nghỉ ở trong huyện, toàn bộ mọi chuyện đều nhờ trưởng thôn xử lý, nhờ ông thu mấy món đặc sản vùng núi mang xuống, cũng hứa hẹn nhất định sẽ gửi tiền trà nước.

Thôn trưởng thật cao hứng trở về, thông tri mọi người trong thôn, làm cho bọn họ nhanh nhanh bị. Trước đêm mai đem đến nhà ông.

Người dân trong thôn sôi nổi, kích động hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đồng thời thông báo cho họ hàng thân thích.

Một người phụ nữ trung niên nước da vàng vọt không rời đi, lắp bắp hỏi, “Trưởng thôn, Tiểu Nha trở về rồi à? Người đâu? Nó ở nơi nào?”

Bà là Lý Tú Mai, mẹ ruột của Khương Tiểu Nha, lao động nặng nhọc khiến bà già hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, hoàn toàn không còn chút vẻ đẹp kiều diễm khi còn trẻ.

Thôn trưởng có chút thương hại cô, biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn làm thế?

“Ở trong huyện, chú nó theo nó về, thoạt nhìn rất quan tâm nó, nếu cô không yên tâm thì đi nhìn nó một cái.”

Lý Tú Mai nghĩ con gái về quê cũng không chịu tạt qua nhà, trong lòng rất khó chịu.

“Thôi, cứ kệ đi, coi như hai mẹ con không còn duyên phận.”

Sao lại nói thế? Trưởng thôn lắc đầu cảm thấy người phụ nữ này quá hồ đồ, “Tú Mai à, Tiểu Nha dù sao cũng là con của cô, hiện giờ nó trở thành người Thượng Hải, quan hệ với nó tốt một chút, hai đứa nhỏ kia của cô tương lai cũng không thiệt được.”

Lý Tú Mai sắc mặt biến đổi, “Không được, nó họ Khương, không có quan hệ gì với nhà họ Trương.”

Một giọng nữ chói tai vang lên, “Em dâu, cô có bị ngốc không vậy? nó là do cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn khôn, nó phải báo hiếu cô chứ, vậy đi, ngày mai chị bồi cô đi gặp người, chị cũng không tin nó dám không nhận chúng ta.”

Trần Mỹ Lệ là chị dâu của Lý Tú Mai, là người đàn bà đanh đá, năm đó không chịu cưu mang hai mẹ con Lý Tú Mai, còn đem người đuổi ra ngoài.

Lúc này nhìn đến chỗ có lợi, lại đòi dính lên.

Lý Tú Mai không tỏ biểu tình, “Chị dâu, tôi không có mặt mũi làm chuyện đó.”

Trần Mỹ Lệ hận sắt không thành thép, “Em dâu, cô đừng cứng đầu cứng cổ như vậy, cơ hội tốt không thể bỏ lỡ, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đời sau, bọn nhỏ tương lai cũng có thể đi Thượng Hải sinh hoạt……”

Thời buổi này kiếm một người thân ở Thượng Hải dễ dàng sao?

Hơn nữa, Khương Tiểu Nha tính tình mềm yếu dễ bắt nạt, ép một chút là có thể dính lên quang.

Không thể trở thành người Thượng Hải, có thể sinh sống ở Thượng Hải cũng là tốt rồi.

“Đừng nói nữa.” Lý Tú Mai thất hồn lạc phách rời đi.

Trần Mỹ Lệ ôm một bụng tức, trở về nhà đổ hết bực bội lên người chồng.

“Tôi nói không có sai, em ông đúng là người vụng về, từ nhỏ đến lớn đều không thức thời, năm đó khuyên nó không nên gả cho thanh niên trí thức, nó không chịu nghe, đâm vỡ đầu chảy máu, sau đó bảo nó tiễn đứa nhỏ đi mà tái giá, hiện tại nghĩ thông suốt đưa con gái về Thượng Hải, giờ được thơm lây, nó lại sống chết không chịu thấu đi lên.”

Lý Đại Hổ hút thuốc, thực không kiên nhẫn quát, “Được rồi, ít nói mấy chuyện linh tinh đi.”

Hắn chưa từng nuôi Khương Tiểu Nha ngày nào, làm gì có tư cách thò tay ra lấy chỗ tốt?

Trần Mỹ Lệ trừng mắt, “Linh tinh cái gì? Tiểu Cường, Tiểu Quân, Kiều Kiều còn trông cậy vào Tiểu Nha đâu, đều là anh chị em cùng nhà, nó không giúp, ai giúp?”

Lý Đại Hổ sao lại không muốn con cháu mình trải qua cuộc sống thỏa mái? “Bà có bản lĩnh bà đi gặp.”

Dù sao tôi cũng không ra mặt!

Trần Mỹ Lệ tức trợn trắng mắt, “Hừ, tôi sao lại lấy phải cái đồ vô dụng như ông vậy chứ?”

Trong thôn bận khai thác, Khương Tuyết Vi cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị một chút, liền chạy tới trường tiểu học cô từng học trên thị trấn, đang trong kỳ nghỉ hè, trường học không có ai, bác bảo vệ gác cổng nghe nói cô ngàn dặm xa xôi từ Thượng Hải chạy về chỉ để gặp thầy hiệu trưởng, cực kỳ nhiệt tình nói cho cô biết địa chỉ nhà hiệu trường.

Cô dẫn theo Khương Ái Hoa vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được nhà thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng trường tiểu học ra mở cửa, nhìn thấy là Khương Tuyết Vi đến, sửng sốt một hồi, “Em học sinh, em tìm ai?”

Khương Tuyết Vi trang điểm như cũ giản dị, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều, tự tin tươi đẹp, một đôi mắt đen sáng như sao trời, “Chào thầy, em tên là Khương Tuyết Vi, từng là học sinh của thấy, em về đây chuyển hộ khẩu lên Thượng Hải, tiện đến hỏi thăm thầy.”

Cách nói chuyện của cô không phù hợp với độ tuổi, nói chuyện với hiệu trưởng cũng có thể thong dong bình tĩnh.

Hiệu trưởng kỳ thật không nhớ ra cô học sinh này, không phải là học sinh đặc biệt xuất sắc gì, nhưng lúc này cô tự nhiên hào phóng, khiến người gặp yêu thích.

Ông nhìn vị phụ huynh đứng sau Khương Tuyết Vi, Khương Ái Hoa cố ý trang điểm, áo sơmi trắng, quần tây, giày da bóng lưỡng, nhìn là biết người ở thành phố lớn.

“Vào nhà ngồi đi.”

Khương Ái Hoa tự giới thiệu, lấy ra đồ văn phòng phẩm đã chuẩn bị từ trước, “Hiệu trưởng, đây là chút tâm ý của Tiểu Vi, làm phần thưởng đưa cho học sinh có thành tích tốt.”

Nếu là lễ vật đưa riêng cho ông, ông tuyệt đối sẽ không thu, nhưng cái này làm cho hiệu trưởng vô pháp cự tuyệt, cũng đối chú cháu Khương gia càng thêm yêu thích.

“Có lòng là được, em Khương Tuyết Vi, trở về thành phố tiếp tục học tập cho tốt, thứ mình học được mới là của mình.”

Khương Tuyết Vi lộ vẻ khó xử, “Thầy hiệu trưởng, em rất muốn học tiếp, nhưng em… chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học.”

Kỳ thật 10 tuổi cô mới bắt đầu đọc tiểu học, thật sự không dễ dàng, trì hoãn quá nhiều thời gian.

Hiệu trưởng sửng sốt một chút, việc này có vẻ phiền toái.

Khương Tuyết Vi nhỏ nhẹ đưa ra thỉnh cầu, “Thầy hiệu trưởng, em có thể đến trường trung học ở huyện xin cấp bằng được không ạ?”

Nếu có bằng tốt nghiệp trung học, sau này làm việc cũng dễ dàng.

Hiệu trưởng nhăn mày, không vui, “Chuyện này thầy không giúp được, học tập không thể gian lận.”

“Thầy hiệu trưởng…”

“Tôi/Em có ý này.” Hai âm thanh vang lên cùng một lúc.

Tác giả có lời muốn nói: Chú út nhà họ Khương: Tiểu Vi à, chú vẫn cảm thấy việc này không ổn lắm.”

Khương Tuyết Vi: Không có chuyện gì cháu không làm được, chú tin cháu không?

Chú út: Tin tin tin! Cảm ơn tiểu thiên sứ giúp ta đầu ra bá vương phiếu, tưới dịch dinh dưỡng ~

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp