Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

CHƯƠNG 20: RA TAY HÀO PHÓNG


2 tháng

trướctiếp

“Vâng, rất thân.” Khương Tuyết Vi dụi mắt, ánh nắng mặt trời nay chiếu đến chói mắt, thời buổi này còn chưa có kem chống nắng, thật đau khổ! “Ai da, chú ấy còn thảm hơn, hai anh trai trong nhà đều sinh nhiều con cái, công việc ba mẹ thu xếp đều để cho các anh hết, chú ấy chỉ có thể đi tìm mấy công việc lặt vặt, trong nhà cũng không có phòng riêng, tuổi này mà chưa lấy được vợ, rất đáng thương, hai chú cháu xem như đồng bệnh tương liên đi.”

Haiz, thân thế bi thảm như thế, ai còn so đo?.

Nếu mà so đo, lại thành ra mình không có tâm đồng cảm, sẽ bị người ta mắng.

Khương Ái Hoa đưa cơm tới, cảm giác mấy người bán hàng rong xung quanh đang nhìn mình với Áռɦ ɷắŧ là lạ, là hắn bị ảo giác à?.

Hắn nhỏ giọng hỏi Khương Tuyết Vi tình huống là sao vậy, vẻ mặt  Khương Tuyết Vi vô tội, “Người ta cảm thấy đồng tình với chú vì tuổi này còn chưa cưới được vợ, cho nên không đuổi chúng ta đi.”

Khóe miệng Khương Ái Hoa giật giật, chắc chắn là chuyện tốt  cô ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ này làm rồi!.

Kệ đi, mấy người muốn nghĩ gì cũng được, để cho bọn họ yên ổn kiếm tiền là được!.

Đồng hành cùng Khương Tuyết Vi một thời gian dài, hắn càng ngày càng bị cô ảnh hưởng.

Đương nhiên, viên đạn bọc đường là viên đạn có uy lực nhất, đối với lợi nhuận từ từ tăng trưởng, hắn không rảnh lo đến thể diện.

Tiểu Vi nói rất đúng, kiếm đủ tiền xong thì dọn đi, ai còn có thể theo chân hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào được chứ?.

Sau một tháng, tiền trong sổ tiết kiệm tăng càng ngày càng nhiều, cả ngày hắn đều cảm thấy vui sướng hài lòng, làm việc cũng càng ngày càng nhiệt tình.

Khương Tuyết Vi sờ mặt mình, đen như than mà cảm thấy đau lòng.

Cứ tiếp tục như vậy là không được.

“Chú út, còn mười ngày nữa là khai giảng, cháu muốn xử lý chuyện trường học, việc buôn bán cũng dần đi vào quỹ đạo, cháu muốn thuê người.”

Khương Ái Hoa có chút lo lắng, “Thuê người? Đáng tin cậy không? Lỡ như sau khi làm một thời gian dài, người ta tự mở sạp đoạt khách của chúng ta thì sao?”.#𝖙y𝖙novel.com

Khương Tuyết Vi cười hỏi lại, “Thời buổi này cái gì là quan trọng nhất?”.

“A, cái gì?” Khương Ái Hoa có chút mơ hồ.

Khương Tuyết Vi thực bình tĩnh, chỉ dựa vào hai chú cháu bọn họ sẽ không làm lớn được, nếu muốn phát triển càng to càng lớn thì càng cần nhân lực.

“Kỹ thuật chính là bí mật sản xuất, chỉ cần chú không dạy kỹ thuật nấu này cho ai, đồ ăn nhà chúng ta vẫn sẽ có hương vị khác đồ ăn đối thủ, không sợ bị cạnh tranh, với lại, làm buôn bán không thể sợ cạnh tranh, đường còn dài.”

Khương Ái Hoa ngẫm thấy có đạo lý, “Được, nghe lời cháu.”

Ngày hôm sau, hắn thuê người rồi đưa người tới quầy bán hàng.

“Tiểu Vi, đây là con gái của thầy giáo chú với chồng cô ấy, cháu gọi anh Vu chị Vu là được.”

“Đây là ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ em, Khương Tuyết Vi.”

Hắn đã cùng Khương Tuyết Vi đánh tiếng, thầy hắn đối xử với hắn không tệ, hiện giờ đã qua đời, nhà chỉ có một cô con gái, hoàn cảnh cũng khó khăn.

Thầy cũng không dạy con gái theo nghề, mà là để lại cho cô một căn phòng lớn, cho thuê lấy tiền tiêu hàng tháng, chị Vu đi làm ở công xưởng trên phố, không nhiều việc để làm, làm nửa tháng chơi nửa tháng.

Chồng cô là quân nhân xuất ngũ, chân bị thương, đi đường chân thấp chân cao, không làm được việc nặng, vốn dĩ đang làm bảo vệ, không may mấy ngày trước đắc tội người ta, bị sa thải.

Nhà bọn họ có ba đứa nhỏ, đều đang đi học, gánh nặng trong nhà quá lớn, lúc này đang lúc cần thuê người nên Khương Ái Hoa lập tức nhớ đến đôi vợ chồng này.

Nhân phẩm không tồi, đàn chị cũng hay chiếu cố hắn, có thể giúp đỡ một tay cũng là chuyện tốt.

Khương Tuyết Vi mồ hôi chảy đầy mặt, khuôn mặt nhỏ bị phơi nắng đến đỏ lên, “Công việc này vất vả, dãi nắng dầm mưa, đi sớm về trễ, mỗi ngày đều phải đến khuya mới có thể kết thúc công việc.”

Hai vợ chồng chị Vu nhìn đứa trẻ trước mặt mà trong lòng ngũ vị tạp trần, thời buổi này ai cũng không dễ dàng.

Chuyện một đứa nhỏ làm được, một người đàn ông trưởng thành như anh cũng có thể làm được. “Em gái Tiểu Vi, chúng tôi không sợ vất vả, không sợ mệt, khổ thế nào cũng chịu được.”

Trong mắt anh Vu chứa đựng khát vọng đối với cuộc sống sau này, khát vọng đối với công việc.

Chị Vu cũng gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Khương Tuyết Vi, trong mắt chứa đựng sự khẩn trương cùng bất an.

Đàn em nói, đừng nhìn đứa nhỏ này tuổi nhỏ, đứa nhỏ này rất biết nghĩ việc lớn, cả cái sạp này là một tay cô gái nhỏ dựng lên.

Khương Tuyết Vi hơi trầm ngâm, “Vậy thử trước một tháng, một tháng 100 tệ, sau khi trở thành chính thức lương 130, hai người cảm thấy không vấn đề gì chứ?”.

Anh Vu rất vui, lúc trước anh làm gác cổng cũng chỉ có 90 tệ. “Được, không thành vấn đề.”

Chị Vu nắm tay chặt bàn tay nhỏ của cô, mặt đầy tươi cười, “Cảm ơn em, Tiểu Vi, em là ân nhân của anh chị.”

Anh Vu đứng ở bên cạnh quan sát một lúc, rồi mau chóng bắt đầu làm việc, lúc đầu còn luống cuống tay chân, nhưng một lát sau liền thích ứng được.

Tay chân anh rất nhanh nhẹn, múc cơm nhanh, mắt tinh, thu tiền cũng không thừa không thiếu.

Chị Vu ở bên cạnh hỗ trợ, bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ, Khương Tuyết Vi cuối cùng có thể nghỉ giải lao.

Nói thật, làm công việc này rất mệt, cường độ nhanh, tiền kiếm được chính là tiền từ mồ hôi nước mắt.

Cách kiếm tiền rồi tích lũy cơ bản này là vất vả nhất.

Thời tiết quá nóng, cô không chịu được liền mua cây kem ăn, nồng đậm mùi sữa, ngon ngọt, mát đến ruột.

Cô không chịu ngồi yên, liền cùng mấy người bán hàng xung quanh tán phét, tiện thể thu thập tin tức.

Đừng xem thường những người này, hiểu biết bốn phương,biết rất nhiều tin tức.

ლọ¡ ղɕườ¡ thấy cô tuổi nhỏ, hoàn cảnh lại đáng thương, nên đều đối xử với cô khá tốt, một người phụ hơn 40 tuổi vừa bán hàng vừa kéo cô nói chuyện cùng, thở dài, “Tiểu Vi, cháu biết chuyện gì không?”.

“Chuyện gì ạ? cô Ngô.” Quan hệ của Khương Tuyết Vi cùng bà không tệ.

Cô Ngô nhíu mày, “Nghe nói quan lớn muốn thay đổi bộ mặt cho Եհàղհ Թհố, đặc biệt là khu vực xung quanh ga tàu, quầy hàng của chúng ta sắp bị đuổi đi rồi.”

Ga tàu là chỗ nhiều loại người n hỗn tạp, vấn đề trị an gặp nhiều khó khăn, đây cũng là lý do Khương Tuyết Vi cực lực làm tốt quan hệ với ლọ¡ ղɕườ¡ xung quanh. ( truyện trên app T Y T )

Có bè phái mới có thể chống lại người xấu!.

Khương Tuyết Vi giật mình, “A? Không phải chứ? Không cho buôn bán? Vậy mấy vị khách kia ăn gì?”.

Cô Ngô lắc đầu, “Nghe nói sẽ quy hoạch một mảnh đất, xây thành tòa nhà. Nghe nói gọi là phố ăn uống gì đó, nhưng mà chỗ đó cách xa như vậy, khách hàng muốn đi qua sao? Là cô, cô không thích đi xa như vậy, thời buổi này muốn kiếm chút tiền cũng thực không dễ dàng.”

Mắt Khương Tuyết Vi sáng lên, nhà mặt tiền được đấy, cần phải mua.

Cô lôi Khương Ái Hoa chạy khắp nơi tìm hiểu tin tức, còn chạy cả lên quản lý đô thị hỏi tình huống, một người nhân viên đeo kính gọng vàng với thái độ rất tốt, xác thật là có chuyện này, quảng trường phía nam ga tàu sẽ được quy hoạch lại lần nữa.

Đã phân xong lô, muốn mua có thể đặt cọc trước.

Khương Tuyết Vi nhìn bản vẽ quy hoạch, nói xa không xa, nói gần cũng không gần, tầm khoảng 500m, không gần như sạp bây giờ, cũng không tiện đi lại, nhưng nếu sau này hình thành quy mô sẽ là câu chuyện khác.

Đều là nhà hai tầng, rộng khoảng 100m2, một gian giá ba vạn, giá này dọa lui rất nhiều người.

Thời đại ლọ¡ ղɕườ¡ mỗi tháng nhiều lắm là kiếm được hơn 100, chẳng ai nguyện ý bỏ ba vạn mua một cái cửa hàng? ლọ¡ ղɕườ¡ hiện giờ cũng chưa có ý thức thứ gọi là đầu tư!.

Nhân viên công tác giải thích nói, “Đều có quyền sở hữu, thực chính quy, một con phố đều kinh doanh bán đồ ăn, dễ dàng hình thành quy mô, hơn nữa đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ dẫn những đoàn khách đi qua để tranh thủ quảng bá về phố ẩm thực.”

Hắn giới thiệu nhiệt tình, nhưng trong lòng không nghĩ sẽ người mua, ai biết chuyện sau thế nào? 500m, thật sự rất xa.

Nhưng đối Khương Tuyết Vi mà nói, đây không phải vấn đề, một cửa hàng giá ba vạn là quá hợp lý.

Trải qua thời kỳ một cửa hàng giá mấy trăm triệu, cô cảm thấy giờ không mua mới là ngốc.

“Mất bao lâu mới có thể xây dựng xong?”.

Nhân viên công tác nhìn Khương Ái Hoa đứng phía sau cô, tổ hợp này thật kỳ quái, người lớn không mở miệng, toàn là trẻ con hỏi.

“ლọ¡ ղɕườ¡ đang gấp rút tăng ca, dựa theo kế hoạch, trong vòng nửa năm là có thể xây xong.”

Khương Tuyết Vi cân nhắc tiền bạc, lập tức ra tay, “Được, cháu muốn mua hai căn, liền nhau luôn.”

Trong vòng nửa năm xoay được 6 vạn, không thành vấn đề.

Nhân viên công tác kinh ngạc, “Cô bé, không cần thương lượng với người nhà à? Cháu tự mình làm chủ được à?”.

Khương Tuyết Vi kéo Khương Ái Hoa đang ngơ ngẩn đến, tuổi nhỏ thật phiền toái, ლọ¡ ղɕườ¡ đều cảm thấy lời cô nói không có trọng lượng.

Khương Ái Hoa cũng bị chấn động vì lời ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nói không nhẹ, vừa ra tay chính là 6 vạn, quá hào sảng, nhưng hắn không dám can thiệp quyết định của Khương Tuyết Vi.

“Không sao, cháu nó là “ông lớn” trong nhà, việc lớn việc nhỏ đều do cháu nó quyết.”

Nhân viên công tác cứng người, đôi chú cháu này cũng quá quái dị, không giống với những người ßìทɦ Շɦườทջ khác.

Thôi, có thể bán được phòng, quan tâm ai là người mua làm gì.

Lúc này Khương Tuyết Vi đã lấy được căn cước công dân, làm việc gì cũng tương đối tiện, làm thủ tục, giao trước 1000 tệ làm tiền đặt cọc.

Cô liếc nhìn Khương Ái Hoa, “Chú út, chú cũng có thể mua hai căn.”

Khương Ái Hoa lắc đầu như trống bỏi, “Không cần, chú muốn mua căn nhà to.”

Hắn cực khát vọng với việc được ở trong căn nhà to, ở trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm nhiều năm như vậy rồi, cảm thấy cũng rất bức bối, nằm mơ hắn cũng mơ muốn ở trong một căn nhà rộng rãi sáng sủa.

Hơn nữa, vị trí cửa hàng quá xa, đến lúc đó cho thuê cũng không được.

Khương Tuyết Vi khuyên vài lần, hắn đều kiên trì với ý của mình, cô cũng không  miễn cưỡng nữa.

Cái chuyện đầu tư này, quan trọng là phải cam tâm tình nguyện.

Trong phòng ɧıệų ɬཞưởŋɠ trường Trung học Hướng Dương,, Lâm Thiệu Quân đang vội vàng chuẩn bị công việc cho lễ khai giảng.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.” Lâm Thiệu Quân ngẩng đầu, chỉ thấy là một cô gái để tóc đuôi ngựa, làn da ngăm đen, quần áo quê mùa, nhưng một đôi mắt ɕựɕ ƙỳ sáng đang đẩy cửa vào.

Khương Tuyết Vi hơi cúi người, “Chào ngài, ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm, em tên Khương Tuyết Vi, thầy Hứa giới thiệu em tới đây ạ.”.

Cử chỉ của cô nhẹ nhàng tự nhiên, gương mặt tươi cười trẻ trung, nhưng Lâm Thiệu Quân lại nhíu mày, “Thời gian dài như vậy mới đến, xem ra cũng không để bụng việc học hành lắm…”.

Từ lúc bạn học cũ đánh tiếng đến này đã hơn tháng, cô gái nhỏ này mới chậm rãi đến báo danh, không thể không hoài nghi thành ý của cô.

“ɧıệų ɬཞưởŋɠ, không phải em không muốn tới, mà là…” Khương Tuyết Vi chỉ khuôn mặt đen sì của mình, “Hơn một tháng này em phải kiếm tiền để tích lũy tiền học phí với đóng tiền ăn, thầy xem mặt em cũng bị cháy bỏng luôn rồi này, là do em phải đứng dưới nắng lâu ngày tạo thành, nhưng em ban ngày vội vàng kiếm tiền, cũng không quên tối phải đọc sách, ngài xem, đây là toán học lớp 10, em đều đã xem đi xem lại mấy lần rồi”.

Điều cô nói đều là thật, khi cô ở chỗ bán đồng nát vơ vét mấy cuốn sách giáo khoa cấp 2 cấp 3, cô đều đã lật qua lại xem mấy lần rồi.

Có cái còn nhớ, có cái đã quên, cô ở trong đầu nhẩm lại, tận đến lúc nắm chắc hết rồi mới dám đến.

Cô có chuẩn bị mới đến!.

Lâm Thiệu Quân sửng sốt, thảm như vậy? “Kiếm học phí cùng tiền ăn? Đúng rồi, nghe nói em là con của thanh niên trí thức ở Thượng Hải, quan hệ với người trong nhà không tốt?”.

Theo ông biết, rất nhiều con cái của thanh niên trí thức không thể hòa nhập vào gia đình mới, đây là vấn đề xã hội.

“Em…” Khương Tuyết Vi mím môi, sắc mặt có chút khó xử “ɧıệų ɬཞưởŋɠ, em không dám giấu thầy, cũng biết là không giấu được.”

Cô yên lặng đem tờ báo dâng lên, khuôn mặt ngăm đen hiện lên vẻ khẩn trương cùng bất an.

Là bài báo viết về hiệp nghị giải trừ quan hệ cha con, Lâm Thiệu Quân nhìn, có chút ngây người, thần sắc trên mặt cũng phức tạp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp