Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

CHƯƠNG 19: KHÔNG THƯƠNG LƯỢNG


2 tháng

trướctiếp

Trên đường trở về, hai người vòng qua chợ mua hai sọt rau.

Lần này, Khương Ái Hoa đã có tự tin, vui vẻ xắn tay lên làm việc.

Bà nội Khương canh ở cửa, thấy bọn họ đã trở lại, vội vàng ra đón, “Thế nào?”.

“Đều bán hết rồi.” Khương Ái Hoa vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Bà nội Khương nhẹ nhõm thở ra một hơi, thật tốt quá, không mệt là được, “Sao lại mua thêm rau?”.

“Tí nữa đi tiếp.” Khương Ái Hoa vội vã công việc buôn bán, vo gạo rửa rau, vội đến xoay quanh.

Mất thời gian nhất là rửa rau, nhưng Khương Tuyết Vi yêu cầu cần rửa thật sạch sẽ, đồ ăn cho vào miệng phải đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.

Đây là sự uy tính khắc sâu vào trong xương cốt của cô!.

Bận rộn chạy ra chạy về, kết thúc một ngày mệt mỏi, đến lúc thu sạp, sao trời đã đầy trời.

Nhưng Khương Tuyết Vi vẫn thật vui vẻ, khởi đầu như vậy đã rất thuận lợi rồi.

Khương Ái Hoa lại càng hưng phấn hơn, mà quơ chân múa tay, không phải hắn đã nói rồi sao, ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ của hắn quá lợi hại.

Đây chính là kỳ tài vừa xuất thủ đã kiếm được một vạn đó!.

Còn nỗi bất an thấp thỏm ban đầu, hắn không nhớ là mình có.

Khương Tuyết Vi sờ sờ khuôn mặt, cả ngày phơi nắng xem như hết cứu, còn may cô trẻ tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển, một ngày nào đó sẽ trở nên xinh đẹp, cô phải làm bạch, phú, mỹ! Cả ba thứ đều không thể thiếu!.

Dù sao vẫn phải nhanh chân kiếm chút vốn đã.

Thời điểm trở về, hàng xóm láng giềng đều đang ở bên ngoài hóng gió, nhìn thấy Khương Tuyết Vi, liền nhiệt tình cổ vũ cô, bảo có cái gì khó khăn cứ việc tìm bọn họ, bọn họ nguyện ý hỗ trợ.#𝖙y𝖙novel.com

Xem ra, dì Tôn đã đem tin tức truyền khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ rồi, người người đều biết.

Hèn gì người nhà họ Khương cũng không có ai ra bên ngoài hóng gió cả, làm gì có mặt mũi mà ra!.

Đẩy cổng ra, trong viện đen thui, Khương Tuyết Vi còn chưa thích ứng việc nhìn trong tối, một bóng người liền nhào qua, cô phản ứng cực nhanh, lôi kéo Khương Ái Hoa lùi về phía sau, rời khỏi sân, đứng ở dưới đèn đường.

“A.” Bóng người kia liền ngã trên mặt đất, phát ra tiếng rõ to.

Hàng xóm bị hoảng sợ, nương theo ánh sáng ít ỏi, “Không phải Tằng Lệ sao? Cô còn dám bắt nạt người ta?”.

“Trởi tối om tự dưng xông ra, đây là muốn giết người sao? Mẹ kế thật độc ác, nhà họ Khương đúng là chướng khí mù mịt.”

“Trên sao dưới vậy, Khương Tuyết Vi thật thảm.”

Tằng Lệ mặt toàn là bụi, ngã gãy răng cửa, chảy máu đầy miệng, “Khương Tuyết Vi, đều là do mày!”.

Khương Tuyết Vi đứng xa, “ლọ¡ ղɕườ¡ làm chứng, cháu còn chưa đụng tới bà ấy, là bà ta tự mình ngã.”

Hàng xóm lớn tiếng khiển trách, “Tằng Lệ, không ngờ cô càng ngày càng quá đáng, không biết điểm dừng.”

ლọ¡ ղɕườ¡ chán ghét Tằng Lệ, cũng không lưu một chút tình cảm nào, “Bắt nạt trẻ con bắt nạt đến nghiện rồi, cô không biết xấu hổ sao? Tôi muốn báo cáo lên lãnh đạo của cô…”.

Tằng Lệ hốc mắt đỏ lên, “Lãnh đạo cái gì, tôi bị sa thải rồi! Tất cả đều do mày!”.

Mấy năm gần đây, có công ăn việc làm ổn định không dễ dàng. Bà ở đơn vị làm mười mấy năm, tưởng rằng có thể làm cả đời, kết quả bị một tờ giấy thanh minh của Khương Tuyết Vị chặt đứt tiền đồ.

Khương Ái Hoa nghe Tằng Lệ nói như vậy liền cảm thấy kinh tởm muốn chết, “Buồn cười thật đấy, ཞõ ཞàŋɠ là chính chị muốn hại người không thành còn bị phản tác dụng, tất nhiên chẳng có lãnh đạo nào nguyện ý thu lưu người có tâm tư  bất chính như chị rồi. Chị thù dai như vậy, vạn nhất thấy ai không vừa mắt, ở cơ quan phóng hỏa, thì ai gánh vác hậu quả?”.

Tằng Lệ tức điên, “Em chồng, tôi dù gì cũng là chị dâu của cậu, sao cậu dám ăn nói như thế với tôi?”.

Khương Ái Hoa cảm thấy phiền muốn chết, làm sai chuyện không biết hối cải còn tự nhận mình là người bị hại, “Người đức hạnh bại hoại, không xứng được tôi tôn trọng, chị làm ầm tiếp đi, làm đến khi chồng chị cũng bị sa thải, ლọ¡ ղɕườ¡ ở nhà họ Khương đều mất việc, chị mới thấy vui đúng không?”.

Tằng Lệ biến sắc, theo bản năng nhìn về phía sân nhà mình, “Tôi không có nghĩ thế cậu đừng đổ oan cho tôi.”

Khương Ái Hoa cảm thấy người chị dâu này quá chướng mắt, Áռɦ ɷắŧ thì thiển cận, tâm địa còn xấu xa, “Thôi bỏ đi, chị thấy người khác sống tốt liền cảm thấy không vui, tâm lý âm u, tâm ghen ghét nặng, nếu không cũng chẳng làm mấy chuyện thiếu đạo đức để người ta gièm pha như vậy.”

 Âm thanh phẫn nộ vang lên, “Được rồi, đừng cãi lộn nữa, vào nhà hết đi.”

Cánh cửa ngăn tầm nhìn, ông nội Khương đen mặt, lạnh lùng nhìn ba người Khương Tuyết Vi, Khương Tuyết Vi không chút sợ hãi nhìn thẳng, khóe miệng cong nhẹ.

Ông nội Khương tức đến đau cả ngực, “Mày nhất định muốn quậy đến trời long đất lở mới vừa lòng phải không?”.

Ông mới vừa về nhà liền phát hiện, chuyện đòi Khương Tuyết Vi tiền phí thuê nhà đều bị truyền đi khắp nơi rồi, bị mấy người hàng xóm châm chọc mỉa mai, mặt già của ông không biết giấu vào đâu.

Tất cả, đều do Khương Tuyết Vi giở trò!.

Khương Ái Hoa vừa tức tức giận vừa cảm thấy bất bình, đây là do Tuyết Vi tạo thành sao? Làm gì đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu con bé vậy? Chỉ bởi vì con bé chạy vào hộ khẩu nhà này ngồi?.

Khương Tuyết Vi lại ɕựɕ ƙỳ bình tĩnh, “Thứ nhất, người gây sự trước không phải là cháu, có gan làm phải có gan nhận, thứ hai, muốn hại người khác phải chuẩn bị tâm lý bị người ta trả thù, đúng không, nếu cháu ở đây xảy ra bất trắc gì, tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ ở nhà họ Khương sẽ phải chịu điều tra cùng nghi ngờ từ xã hội, ai cũng đừng mong phủi sạch quan hệ.”

ლọ¡ ղɕườ¡ run sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.

Ông nội Khương vô lực, ông sống bằng này tuổi đầu trị không được một con nhãi ranh, mặc kệ mềm cứng, đều không thể áp chế cô, “Chúng ta là người một nhà.”

Ông có rất nhiều cháu, nên cũng không cần gì đứa ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ này, khi chuyện xảy ra, trước tiên dĩ nhiên là ưu tiên lựa chọn giữ gìn lợi ích của số đông.

Lại không nghĩ tới, như vậy có công bằng với Khương Tuyết Vi hay không?.

Khương Tuyết Vi không nhịn được cười, đối với cô hết sức hà khắc, còn yêu cầu cô vì lợi ích của họ Khương mà suy nghĩ, xem cô là đứa ngốc chắc?.

“Không phải, mấy người mới là người một nhà, mà cháu thì không phải, cháu chỉ là khách thuê mỗi tháng giao 50 tệ tiền nhà, hậu quả như bây giờ là do mấy người tạo thành, cháu không làm gì thẹn với lương tâm. Ông nội Khương, nếu không muốn lại tuôn ra gièm pha, liền quản lý tốt người nhà mình đi, phải biết rằng, ở trong cái này nhà này, cháu mới là người có thanh danh trong sạch nhất, quần chúng nhân dân đều đứng về phía cháu.”

Người nhà họ Khương: …

Ông nội Khương ngẩn người nhìn cô, đây là đã ђ๏àภ Շ๏àภ lạnh tâm?.

Người nhà họ Khương đều ngồi ở trong viện phát ngốc, Khương Tuyết Vi kéo Khương Ái Hoa vào nhà, đóng cửa, đem tiền đều lấy ra, tính toán sổ sách.

Một ngày bán hết bốn thùng cơm, đếm đếm, có 409 tệ, trừ chi phí bỏ ra mua dầu, gạo, rau, còn có mỡ heo, lợi nhuận đại khái được 300.

Nội tâm của Khương Ái Hoa lại chịu đả kích, phải biết rằng, sinh viên ra trường lương tháng mới chỉ có 170-180, lương của công nhân một tháng cũng mới được hơn trăm.

Cô thì hay rồi, một ngày kiếm được nhiều như vậy, quá kích thích rồi, vậy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu? Một vạn?.

A a a, hắn kích động đến đỏ cả mặt, cả người đều muốn nhảy cẩn lên.

Khương Tuyết Vi nhắm chuẩn thời cơ, nhướng mày cười nói, “Chú út, thấy thế nào? Hợp tác không?”.

Lúc trước, Khương Ái Hoa vẫn do dự với việc kinh doanh buôn bán, nhưng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng động, tuy nói buôn bán nhỏ lẻ tiếng tăm không tốt, nhưng lợi ích thực tế là kiếm được tiền.

“Chú làm trợ thủ được rồi, chú không có tay nghề, lại không có vốn bỏ vào, toàn là cháu bỏ ra hết.”

Hắn cũng không muốn lợi dụng ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ.

Nguyên nhân chính là vì hắn có thái độ này, Khương Tuyết Vi mới càng yên tâm, “Vậy cưa đôi đi, về sau cháu còn phải đi học, đa phần đều là chú phải làm hết, nếu nhiều việc làm không hết có thể thuê thêm người.”

Khương Ái Hoa nghĩ nghĩ,  thấy cũng được, “Được thôi.”

Khương Tuyết Vi thực sảng khoái mà cho Khương Ái Hoa 150 đồng tiền, xem như chia hoa hồng.

Khương Ái Hoa cầm tiền vui vẻ, hạnh phúc tới quá đột nhiên, cảm ơn ông trời, cảm ơn quốc gia, cảm ơn đảng, cảm ơn ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ!.

Đi theo ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ sẽ có thịt ăn!.

Hắn quyết tâm, sau này trái tim này chỉ hướng về đảng… không đúng, phải là hướng về ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, đi theo ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ.

ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nói một, hắn tuyệt không nói hai!.

Trong phòng một mảnh vui mừng, ngoài phòng không khí lại lạnh như băng, ђ๏àภ Շ๏àภ như là hai thế giới khác biệt.

Màn đêm buông xuống, nhà họ Khương loạn tùng xèo cả lên, Tằng Lệ sốt cao, suốt đêm được đưa đến viện.

Khương Tuyết Vi nghe là nghe thấy, nhưng cũng không thức dậy, xoay người ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, bà nội Khương đem sữa đậu nành cùng bánh quẩy đưa cho Khương Tuyết Vi, bữa sáng của người Thượng Hải thường là sữa đậu nành thơm lừng, cùng bánh quẩy được chiên vàng giòn.

Khương Tuyết Vi ăn ngon miệng, nghe bà nội Khương kể lại, tối hôm qua Tằng Lệ sốt cao, phải đến bệnh viện truyền nước, Khương Hướng Bắc đang ở bệnh viện chăm sóc.

Khương Tuyết Vi nghe tai này ra tai kia, từng miếng từng miếng ăn xong bữa sáng, mở miệng nói, “Bà nội, bà giúp cháu, cháu mỗi ngày gửi bà ba đồng, bà giúp cháu rửa rau vo gạo, được không?”.

Kỳ thật, cô rất lười, có thể động não sẽ không động tay chân.

Bà nội Khương hàng ngày ở nhà chuẩn bị cơm nước, làm việc này cũng khá rảnh, “Mấy việc nhỏ này cứ giao cho bà, tiền không cần đưa…”.

Bà tích lũy cũng không được nhiều, không giúp được gì cho đứa nhỏ này.

Nhìn đứa nhỏ nỗ lực làm việc, vì chính mình kiếm tiền sinh hoạt, trong lòng  bà vừa cảm thấy hụt hẫng lại bất lực.

Khương Tuyết Vi xua xua tay, “Phải đưa, bà tích chút tiền tiêu vặt, ở trong nhà nói chuyện cũng có phân lượng hơn.”

Giá trị kinh tế quyết định địa vị trong gia đình, không có tiền thì không quyền lên tiếng, ngay cả con dâu cũng tôn trọng bà.

Khóe mắt bà nội Khương cay cay, đứa bé thật tri kỷ, giống hệt lúc Ái Hoa lúc còn bé, “Đứa trẻ ngoan.”

Ba người làm đến khí thế ngất trời, có người giúp đỡ, Khương Tuyết Vi ít phải dùng sức, cô dạy Khương Ái Hoa việc nấu nướng, chờ hắn học thành tài, liền ở nhà phụ trách xào nấu, nấu xong liền chở thùng cơm ra nhà ga. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà nội Khương giúp rửa rau vo gạo, mỗi ngày bận bận rộn rộn, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.

Khương Tuyết Vi cả ngày coi sạp, cô tuổi còn nhỏ, miệng ngọt biết ăn nói, hương vị đồ ăn lại thơm ngon, người mua đông đúc, thường xuyên đứng xếp hàng chờ mua.

Những chủ sạp xung quanh ghen tị đỏ mắt, “Chú hỏi này, tuổi này của cháu phải đến trường đi học, sao lại chạy ra đây buôn bán?” cạnh tranh với bọn họ.

Khương Tuyết Vi thở dài, “Cháu có người mẹ kế, không đồng ý đóng tiền học cho cháu, còn bắt cháu mỗi tháng nộp 50 tệ tiền ăn, một cô gái còn đang tuổi đi học có thể làm gì được? Đành phải ra ngoài bươn chải, kiếm chút tiền ăn cùng học phí.”

Người ở niên đại này dù sao vẫn thật thà chất phác, nghe xong lời này, liền cảm thấy đồng tình, không so đo với cô nữa.

“Đúng là, mẹ kế không có mấy người tốt, vậy mẹ ruột cháu đâu? Sao không ở với mẹ ruột?”.

Khương Tuyết Vi cười khổ, “Ba cháu là thành phần trí thức, mẹ cháu không phải.”

À, ლọ¡ ղɕườ¡ đều hiểu, thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con cũng nhiều, trường hợp này cũng đặc biệt, gần như mỗi nhà đều biết đến tình huống này.

Kể cả không có, xem phim  cũng thường có kịch bản kiểu này, vừa nghe là hiểu.

Nhưng mà, vẫn có người tò mò, “Cháu với chú ruột rất thân à? Ba cháu mặc kệ cháu, nhưng chú của cháu đối xử với cháu rất tốt.”

Thật sự thê thảm như vậy?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp