Tình Nhân Hèn Mọn

CHƯƠNG 15: MÓN ĐỒ KHÔNG BẮT MẮT


4 tháng

trướctiếp

Giang Sùng Châu vừa tắt máy, Thư Ninh ngồi phía đối diện đã hỏi: “Cái gì chơi chán rồi sẽ đưa cho anh ta vậy?”

Giang Sùng Châu cười nói: “Không có gì hết, chỉ là một món đồ không bắt mắt thôi.”

Đối với Giang Sùng Châu, Đan Mạt đúng là không bắt mắt thật, mấy đứa trai bao như thế chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.

Trước đây anh đã dẫn Đan Mạt đi bệnh viện kiểm tra, biết được Đan Mạt không có bệnh nên anh mới giữ lại, nhằm thuận tiện cho việc có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của anh bất cứ lúc nào.

Giang Sùng Châu ân cần gắp đồ ăn vào trong chén của Thư Ninh, Thư Ninh tỏ ra không vui, một chốc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu chàng đó đã ở nhà cậu được hơn một tháng rồi có đúng không?”

Giang Sùng Châu nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu ta tới trường.”

Nói là để đọc sách nhưng thực tế là lại muốn tìm cho Đan Mạt một chỗ ở mới, Đan Mạt ở trong đó rồi thì thay vì đi học, bây giờ Đan Mạt đã có một ‘công dụng’ khác.

Thấy Thư Ninh không trả lời, Giang Sùng Châu hỏi: “...Cậu ghen à?”

Khuôn mặt của Thư Ninh đỏ ửng lên: “Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ nghĩ là cậu ấy chưa từng đọc sách, vậy có gặp khó khăn gì khi thích nghi với trường học hay không thôi.”

Nghe thấy Thư Ninh nói lo lắng cho Đan Mạt, Giang Sùng Châu cười nói: “Kệ cậu ta đi, có thể cho cậu ta đi học đã là đã tận tâm tận nghĩa lắm rồi, tôi không thể đối xử với bất kỳ ai cũng tốt như khi đối xử với cậu được, chuyện sau này cứ phụ thuộc vào vận mệnh của chính cậu ta đi.”

Sau khi thưởng thức một bữa tối lãng mạn, Giang Sùng Châu vẫn muốn nán lại thêm một chút, nhưng ngày mai Thư Ninh phải đi làm nên anh chỉ có thể chở Thư Ninh về nhà trước. - Lucky team t.y.t

Khi hai người đi đến trước cổng chung cư đơn, Thư Ninh mới nói: “Cậu đợi một chút.”

Sau đó cậu ta lấy từ trong nhà ra hai cuốn sách, nói là cho Đan Mạt.

Giang Sùng Châu nhận mấy cuốn sách và nói: “Thư Ninh, cậu thật tốt bụng.”

Giang Sùng Châu càng ngày càng cảm thấy ánh mắt của mình rất chính xác, vì nếu đó là người khác thì họ sẽ không  có lòng dạ nào để quan tâm đến một người chưa từng gặp mặt như thế.

Bên trong cuốn sách có lẫn một xấp bài kiểm tra, đây là những câu hỏi cực kỳ đơn giản đối với Giang Sùng Châu, anh cảm thấy mình không thể phụ lòng tốt của Thư Ninh được.

Sau khi về đến nhà, Đan Mạt thay chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cậu đã mặc lúc trước ra. Cậu nằm cuộn tròn trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu mình như thể đang có hai giọng nói đang xung đột với nhau trong đầu cậu

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như không còn giọt máu, ngay cả vẻ mặt buồn bã cũng trở nên đờ đẫn.

Trên đường trở về nhà Trương Vân Thích đã nói với cậu rằng, lý do mà Giang Sùng Châu nuôi dưỡng cậu là vì anh muốn giữ cậu lại làm đồ chơi, suy cho cùng thì vẻ ngoài của cậu cũng đã đẹp nhất trong đám trai bao

Những câu này hoàn toàn khác với những gì Giang Sùng Châu đã nói lúc cứu cậu.

Cậu vẫn có giữ lại một ít sự ảo tưởng nhỏ nhen của mình, A Châu chỉ đang tức giận mà thôi... bởi vì ngày hôm đó cậu tắt điện thoại nên mới không nhận được cuộc gọi...

Nhưng đã qua lâu như thế, các hành vi xấu xa của Giang Sùng Châu với cậu chỉ càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, mặc dù cơ thể cậu đã đầy những vết sẹo nhưng người đàn ông đó vẫn không để lại chút dấu vết dịu dàng nào nữa.

Một lúc sau sau, cánh cửa bị người ta mở ra, sau đó ngọn đèn dây tóc được bật lên chiếu sáng căn phòng tối tăm, ánh sáng đột ngột này có hơi chói mắt. Khi Đan Mạt nhìn thấy người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang đứng ở trước mặt, cậu đã lùi cả người lại trong vô thức.

Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cậu, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thư Ninh cho cậu hai cuốn sách này, nếu ngày mai cậu không có chuyện gì để làm thì cậu lấy sách ra đọc, sau đó là làm bài kiểm tra, đừng phụ lòng tốt của cậu ấy.”

“...”

Vì đây là cuốn sách do Thư Ninh tặng nên rất ít khi Giang Sùng Châu không ném thứ gì đó tới trước mặt cậu, thay vào đó là để chúng lên bàn.

Đan Mạt chưa bao giờ được đi học, cậu phải ghép vần lại mới có thể nhận ra các chữ Hán phức tạp, còn mấy cuốn sách như thơ cổ đồ đó thì cậu hoàn toàn không thể đọc hiểu nội dung của chúng.

Thư Ninh và Giang Sùng Châu đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên là cậu ta cũng đã biết rọ tính tình của đối phương, cậu ta đã từng nhìn thấy hình chụp của Đan Mạt trên vòng bạn bè của người khác, nên có thể hiểu rõ tại sao Giang Sùng Châu lại giữ Đan Mạt lại.

Chàng trai đó từ lúc sinh ra đã có ngoại hình rất xuất sắc, gương mặt lộ ra vẻ nhút nhát ấy cực kỳ dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông, nhưng nếu chỉ có mỗi ngoại hình đẹp thì sao chứ, Giang Sùng Châu không thích mấy cái bình hoa, thậm chí cái bình hoa đó còn không biết mấy kiến thức thường thức cơ bản, hơn nữa trước đây Đan Mạt đã từng ở trong Gia Dạ, lý lịch cũng không sạch sẽ gì cho cam. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thư Ninh muốn cho Giang Sùng Châu biết, ngoại trừ cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ đó ra thì mọi phương diện khác của Đan Mạt đều cực kỳ tệ.

Giang Sùng Châu nói rõ là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra, Đan Mạt đọc một trong hai cuốn sách, cậu phát hiện trong có rất nhiều từ cậu không thể nhận ra, mặc dù cậu đã đem cuốn từ điển Lâm Lộ cho về nhà, nhưng để nhận ra từng chữ một cũng rất tốn thời gian.

Ngày hôm sau, khi Giang Sùng Châu trở lại, bài kiểm tra của cậu cũng chỉ làm được vài câu trắc nghiệm cơ bản và vài câu hỏi điền vào chỗ trống, phần đọc hiểu văn bản và viết văn ở mặt sau, tất cả đều bị bỏ trống.

Giang Sùng Châu cầm bài kiểm tra lên nhìn, khuôn mặt đẹp trai ấy đột nhiên chùng xuống.

“Ngay cả mấy câu hỏi trắc nghiệm đơn giản thế này mà cậu cũng làm sai cho được, rốt cuộc là cậu biết cái gì vậy hả?” Giang Sùng Châu hỏi.

“... Xin... Tôi xin lỗi.” Cậu cúi đầu nhận lỗi như một thói quen, nhưng điều đó càng khiến cho người đàn ông này càng không vừa lòng với điệu bộ hèn nhát của cậu hơn.

“Như vậy mà cậu còn đòi đi học hả, đúng là nói mấy chuyện mơ mộng viển vông mà, cậu chỉ xứng làm đồ chơi cho mấy thằng đàn ông mà thôi.”

Giang Sùng Châu làm biếng đọc tiếp, trên tờ giấy kiểm tra đó là mấy chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, còn xấu hơn cả học sinh tiểu học viết nữa, ngoài ra còn có rất nhiều chỗ gạch chân sai vị trí.

Anh lập tức vò tờ giấy thành một cụ rồi quăng vào trong thùng rác.

Đây là lần đầu tiên Đan Mạt làm bài kiểm tra, không có ai chỉ cậu làm, có rất nhiều chỗ cậu phải tự mò mẫm rồi điền vào, còn sợ điền sai chỗ nữa.

Cậu hoảng hốt đứng yên tại chỗ, cực kỳ giống với một tội phạm đang chờ ngày xét xử, những ngón tay trắng bệch nắm chặt góc áo, hơi cúi gằm mặt xuống, thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, bởi vì nỗi sợ ấy khiến cho cả người cậu căng khẳng đến mức muốn đổ sụp.

Giang Sùng Châu nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, cười khẩy nói: “Còn không bằng cậu lo làm tốt công việc của mình trước đi đã.”

Vừa dứt lời, Giang Sùng Châu đã kéo cậu đến trước mặt anh, Đan Mạt đứng không vững, hai đầu gối khụy xuống và suýt chút nữa đã quỳ luôn xuống sàn nhà, lúc cậu sắp sửa đứng dậy khỏi mặt đất, Giang Sùng Châu đã nhỏ giọng thì thầm: “Cứ quỳ như vậy đi.”

Đan Mạt hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy có chút nghi ngờ.

Vài chiếc nút trên áo sơ mi bung ra, chạm vào sàn phát ra âm thanh lanh lảnh

Chỉ cần Giang Sùng Châu cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cậu qua khe hở của áo sơ mi, vậy mà đối phương còn nhìn anh bằng ánh mắt không biết chuyện gì đang diễn ra.

“... A, A Châu.” Đan Mạt nhẹ nhàng gọi anh.

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ như thể đang cầu xin của Đan Mạt, anh cảm thấy chột dạ rồi nhíu chặt cặp lông mày anh tuấn lại, mặt mày lạnh lùng nói: "Cậu mà cũng xứng để gọi tôi như vậy sao?”

“...” Đan Mạt đờ người ra, sau khi có nhận thức trở lại, trên gương mặt cậu lộ ra vẻ buồn bã.

Giang Sùng Châu không muốn nhìn thấy Đan Mạt lộ ra vẻ mặt này, vì nó giống như anh đã làm sai chuyện gì đó rồi vậy.

Những ngón tay mang theo một lớp chai mỏng nắm chặt chiếc cằm gầy gò của chàng trai, Đan Mạt vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn vừa rồi và vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nhưng rồi lại nghe thấy người đàn ông này nói ra những lời tàn nhẫn: “Dùng cách khác để phục vụ tôi đi, dù sao thì cậu cũng phải làm điều này mà.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Hãy lưu lại nàooooo! ! Bộ sưu tập tăng lên ít quá đi... hu hu...

Cảm ơn các bạn nhỏ dễ thương đã ghé qua nha, A Qua sẽ cố gắng gõ nhiều chữ hơn! Cảm ơn các bé cưng đã luôn ủng hộ tôi và cho tôi nhiều động lực để viết nhiều chữ hơn, nếu như không có mọi người... thật không thể tưởng tượng được nỗi đau đớn khi máy tính không có kết nối mạng sẽ như thế nào rồi...

Hôm nay cũng muốn chúc buổi sáng tốt lành nè!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp