Tình Nhân Hèn Mọn

CHƯƠNG 1: KÉO VỀ NƠI ĐÁY CỐC


4 tháng

trướctiếp

Gió lạnh bất ngờ ập đến, những chiếc lá vàng vọt thất thểu lượn lờ trong không trung, vài giọt mưa rơi xuống, điểm xuyết trên khuôn mặt. Đan Mạt ôm chặt cuốn vở trong ngực, chỉ sợ cuốn vở sẽ bị nước mưa làm hỏng mất.

Chương trình dự báo thời tiết sáng nay đã đưa tin rằng trời sẽ có mưa, nhưng lúc ra ngoài cậu vẫn quên mang theo dù.

Cậu không muốn để A Châu lo lắng cho mình, do đó bèn chạy về trước, ai ngờ trên đường lại gặp phải một số chuyện không dễ chịu cho lắm. Một vị khách ở Gia Dạ trước kia nhận ra cậu, sau đó dây dưa quấy rầy mãi không buông, tuy rằng cậu thoát được một kiếp, nhưng cổ tay lại bị người ta siết cho một vòng đỏ ửng.

Mẹ của cậu từng là một trong những người đứng đầu Gia Dạ, da trắng dáng xinh nhưng bất tài vô dụng, chỉ biết dựa vào việc bán chác sắc đẹp của mình để đổi lấy tiền tài. Không người nào biết cha cậu là ai. Từ thuở mới lọt lòng, xung quanh cậu luôn chỉ nồng đượm một khung cảnh vàng son dâm mỹ, mẹ cậu rất ít quan tâm đến cậu, sống được đến bây giờ cũng là nhờ mệnh cậu còn dài, mạng cậu còn lớn.

*Bán chác: (Khẩu ngữ) bán hàng hoá (nói khái quát thì thường là hàm ý coi thường)

Người phụ nữ tuổi lớn sắc tàn, khách khứa qua lại vì thế mà dần thưa thớt. Cuối cùng bà ta đẩy tất cả cho cậu, muốn cậu bán thân kiếm tiền để trả nợ cờ bạc cho bản thân.

Là Giang Sùng Châu, là anh cứu cậu ra khỏi bầy lang sói đó.

Cảm giác như màn đêm đen đã trôi đến điểm cuối, tia nắng hừng đông rạng rỡ đầu tiên đã chiếu rọi thế giới của cậu.

A Châu từng nói, đợi một thời gian nữa sẽ đưa cậu tới trường.

Đan Mạt nhận biết được một ít mặt chữ, nhưng cậu chưa từng được học hành cẩn thận, hiển nhiên sẽ không giỏi giang bằng bạn bè đồng trang lứa. Cậu không muốn làm A Châu mất mặt, vì thế cậu đã nhờ những người bạn quen biết ở Gia Dạ kèm cặp mình học bổ túc.

Mỗi một dòng kiến thức được ghi chép cẩn thận dưới đầu bút đều giống như đang thắp lên một tia hy vọng trong lòng.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, nước mưa lạnh buốt hắt lên trên da. Đan Mạt đứng dưới mái hiên lánh cơn mưa bất chợt, cả cơ thể lạnh lẽo run rẩy. Có lẽ là do mùa đã sang Thu, bầu trời ngả sang sắc sậm nhanh hơn trước đây một chút, chẳng mấy chốc bóng tối sẽ ùn ùn kéo tới bao phủ khắp không trung.

Hôm nay A Châu phải tới công ty, có lẽ sẽ về nhà hơi muộn. Tuy anh đã dặn cậu không được chạy lung tung, thế nhưng cậu cũng không thể sống mãi dưới sự che chở của đối phương được.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Điện thoại đã hết pin từ khi nào, Đan Mạt lấy chìa khoá mở cửa phòng, trước mắt cậu là bóng tối dày đặc.

Cậu mở đèn phòng khách lên, thấy người đàn ông cao to tuấn tú ngồi trên sô pha cách đó không xa thì giật mình, mở miệng nói: “Anh… anh về rồi.”

Khoé miệng Giang Sùng Châu nhếch lên, cười châm chọc: “Bây giờ tôi không nên về nhà sao?”

“... Không phải.”

Anh được người báo rằng gặp Đan Mạt ở Gia Dạ, vẫn đinh ninh rằng người kia nhận lầm người rồi. Thế nhưng điện thoại của Đan Mạt gọi mãi không thấy ai nghe nên anh rất sốt ruột, vội vàng quay về nhà thì trong nhà cũng không có lấy một bóng người.

Quả nhiên, điếm vẫn là điếm, dù lớp mặt nạ có đáng thương đến đâu vẫn không thể giấu đi được mùi ô uế nhục dục từ trong xương.

Bóng hình của người đàn ông cao lớn bao phủ lấy cậu, che đi ánh sáng trước người cậu. Đây là lần đầu tiên Đan Mạt cảm thấy Giang Sùng Châu đáng sợ như thế, hãi hùng lùi về phía sau hai bước.

“A Châu…” Trong giọng nói của Đan Mạt có lẫn cả một ít nức nở. Trước kia Giang Sùng Châu đối xử với cậu rất tốt, vì biết cậu nhát gan nên khi nói chuyện đều không nỡ lớn tiếng với cậu.

“Cậu đi đâu?” Giang Sùng Châu trầm giọng hỏi.

Đan Mạt thấp thỏm sợ hãi, nghĩ đến lời dặn dò trước đó của đối phương, ngắc ngứ trả lời: “Tôi đi học lớp bổ túc… Để sau này không… không bị người khác bỏ lại quá xa.”

Giang Sùng Châu mỉm cười.

Nếu không phải vì bạn anh nhìn thấy Đan Mạt tới Gia Dạ, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp người khác, e là anh sẽ thật sự tin vào lý do khoái thác mà đối phương đưa ra.

Anh bắt lấy tay Đan Mạt, thấy trên cổ tay cậu còn sót lại một vệt đỏ ửng do bị một người nào đó nắm vẫn chưa mất đi, âm u mở miệng: “Cậu giỏi thật, đi học bổ túc mà bổ túc lên đến giường người khác. Sao tôi không biết thì ra cậu lại thiếu hơi đàn ông đến vậy cơ chứ?”

“...” Đan Mạt bị hành động đột ngột của Giang Sùng Châu doạ sợ, sửng sốt một giây: “Tôi không làm như thế.”

Giang Sùng Châu cười hắt ra một tiếng, khuôn mặt mang đến cho cậu cảm giác an yên vô vàn trước đây bỗng nhiên trở nên rất dữ tợn, lời nói thốt ra từ miệng cũng cực kỳ nhẫn tâm: “Xem ra cậu cũng cá mè một lũ với mẹ cậu. Ai biết được trước đây cậu đã từng bán hay chưa? Lúc nào cũng sống trong cái động dâm loạn đó thì sạch sẽ được đến đâu chứ?”

“...”

Lần đầu tiên Đan Mạt nghe những lời nói thế này thốt ra từ miệng đối phương. Trước đây cũng có người mắng cậu là đồ dơ bẩn, chửi cậu là gái điếm trai bao, thậm chí còn tệ hơn nữa, nhưng cậu không cảm thấy quá đau buồn. Chỉ là, cậu không lường trước được rằng mình sẽ phải nghe những lời đó thốt ra từ chính miệng của Giang Sùng Châu.

Nước mắt bất tri bất giác chảy dài. Hình như, sự có mặt của cậu trên cuộc đời này cũng là một loại tội ác, phải nhận bằng hết sự kỳ thị của những người xung quanh.

“Đừng khóc.” Giang Sùng Châu nói.

“...” Cậu vẫn rất chật vật, sụt sịt tìm cách dừng lại. Cậu không muốn làm A Châu không vui, vừa rồi… tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là giả. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mẹ kiếp, tôi muốn cậu nín đi cho tôi!” Giang Sùng Châu bực bội nói.

Chính bởi vì dáng vẻ đáng thương này của đối phương mà anh mới bị cậu mê hoặc. Lúc ấy, khi anh đưa Đan Mạt về, có rất nhiều người không hiểu nổi anh, còn chê cười anh, nói rằng ngoài kia có rất nhiều thằng nhóc sạch sẽ, thứ kia đoán chừng đã bị người ta chơi đến chán từ lâu rồi.

Đan Mạt sợ hãi không dám hó hé một lời, Giang Sùng Châu kéo cánh tay cậu, lôi cậu về phía chiếc sô pha. Cuốn vở trong tay rơi xuống, đầu đập vào góc ghế sô pha đau điếng khiến cậu choáng váng, không dám cử động cũng không dám nói chuyện.

Giang Sùng Châu ghì Đan Mạt nằm lên ghế sô pha, đưa tay cởi quần của cậu ra.

Đan Mạt rùng mình một cái, thoáng chốc, cậu có cảm giác như người đàn ông chiếc mặt mình thật xa lạ. Cậu níu lấy quần mình, khẽ gọi một tiếng: “... A Châu.”

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu, Giang Sùng Châu nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, lạnh lùng trả lời: “Đừng gọi tôi, nghe thấy chưa?”

“...”

Cậu không biết mình đã làm gì sai, quần đã bị cởi xuống đầu gối rồi.

Giang Sùng Châu trầm mặt kiểm tra cơ thể cậu, thấy hốc mắt cậu đỏ bừng, trông giống như một con thỏ đang sợ hãi quá độ giương đôi mắt ươn ướt rụt rè nhìn anh, không hiểu sao càng khiến người ta muốn chà đạp giày vò cậu.

Vốn dĩ anh đưa Đan Mạt về nhà cũng chỉ vì thương hại, nhưng nghĩ tới cơ thể này đã bị không biết bao nhiêu người nhấm nháp nếm thử, lòng anh lại dâng lên cảm giác ghen tị mãnh liệt, động tác cũng dần tàn nhẫn, thô bạo hơn.

Trước đây Đan Mạt chưa bao giờ được trải nghiệm điều này. Vất vả lắm mới được Giang Sùng Châu cứu thoát khỏi tay đám người kia, khi ấy cậu đã cho rằng cuộc đời của mình vẫn còn hy vọng.

A Châu đã từng nói… sẽ không đối xử với cậu như đám người kia, chỉ cần sau này cậu chăm chỉ học tập là có thể sống một cuộc sống như người bình thường, được người khác tôn trọng.

Sống ở đây hơn một tháng, thậm chí cậu đã sắp quên đi trước đây mình đã từng sống trong hoàn cảnh khó khăn ác liệt đến mức nào, bị người ta khinh bỉ nhục mạ, hằng ngày kiếm được miếng ăn lấp đầy bụng cũng là niềm hy vọng xa vời, chui rúc trong căn nhà nhỏ, nghe những lời thô bỉ của người đàn ông bên ngoài và giọng nói nịnh nọt lấy lòng không ngừng của mẹ mình. Cậu sợ mình người ta phát hiện nên đành cuộn tròn thân mình lại, chui xuống dưới gầm bàn, không dám nhúc nhích dù chỉ một li.

Cậu đã cho rằng mình là một người bình thường.

Nhưng cơn đau lại kéo cậu trở về với đáy cốc một lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Viết sách mới, mở đầu bằng một tình tiết được đẩy lên cao…

Cảm ơn các thiên thần nhỏ vẫn luôn bầu bạn, đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua. Nhiều người tôi đã quen mặt rồi. Bởi vì có các bạn nên tôi mới có đủ động lực để viết văn.

Xin nhận lấy cuốn sách mới của tôi nhée! Nhiều bình luận góp ý nhiều hơn, nhiều hoạt động sinh động hơn, Đan Cơ thật sự rất dễ khiến người ta trọc đầu (┯_┯)

Thiên thần nhỏ cất bước và đuổi theo nào, bước qua hành trình một trăm ngày!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp