Cao Ngọt! Ảnh Đế Bệnh Kiều Quỳ Xuống Nói Yêu Tôi

Chương 8. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhưng ẩn chứa ác ý


4 tháng

trướctiếp

 

Bạch Tri Hoài đen mặt nhận tờ giấy nợ.

Chẳng lẽ Thời Hoàn Hi còn lo anh sẽ quỵt nợ?

“Tôi sẽ không quỵt cô.”

Nói xong, anh nhanh chóng ký tên của mình xuống.

Bạch Tri Hoài bất ngờ phát hiện, chữ viết tay của Thời Hoàn Hi rất đẹp.

Trước đây anh chưa bao giờ thấy cô viết chữ. Thành tích ở trường của Thời Hoàn Hi cũng rất kém, hầu như môn nào cũng trượt.

Nhưng có vẻ cô đã tốn nhiều công sức vào luyện chữ.

Nó mềm mại, uyển chuyển như rồng bay phượng múa vậy.

Giám đốc ngạc nhiên nhìn hai người.

Phú bà thời buổi này cũng nhỏ mọn như vậy sao?

Lúc Thời Hoàn Hi và Bạch Tri Hoài chuẩn bị rời đi, một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông cao gầy đi đầu tiên thấy Thời Hoàn Hi thì chớp mắt một cái, ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói: “Thời tiểu thư!”

Mặc dù Thời Hoàn Hi đeo khẩu trang và kính râm nhưng người này vẫn nhận ra khí chất độc đáo của cô.

Thời Hoàn Hi dừng bước chân.

Người này là ai?

Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này trong gương tiên tri. 

Có lẽ anh ta chỉ là một nhân vật phụ tầm thường.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thời Hoàn Hi, anh ta hơi xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, đại tiểu thư nhà họ Thời là nhân vật cao cao tại thượng, không nhớ được anh ta cũng là chuyện bình thường.

Người đàn ông nói: “Thời tiểu thư, tôi là Hà Ân, lần trước chúng ta có gặp nhau ở quán bar, cô nhớ không.”

“Quán bar nào?” Thời Hoàn Hi tò mò hỏi.

Hà Ân hơi xấu hổ nhưng vẫn đáp: “Thời tiểu thư, cô không nhớ sao? Lúc ấy cô đặt 100 người phục vụ nam, còn nói phải đội cho chồng mình 100 cái nón xanh.”

Thời Hoàn Hi: “!!!”

Đúng là một ngọn núi nhỏ toàn cỏ!

Cô không nên tò mò mà.

Thời Hoàn Hi cảm giác được sau lưng chợt lạnh, chắc chắn Bạch Tri Hoài đang nhìn cô bằng ánh mắt u ám.

Quả nhiên, Thời Hoàn Hi nghe được âm thanh đáng yêu của hệ thống Ba Ba.

[Tiểu Long Thần, giá trị sát khí của ma đầu đối với ngươi đã lên đến 97%. Anh ta đang muốn xé thân hình hoàn mỹ của ngươi thành 8 mảnh.]

Hà Ân nhìn Bạch Tri Hoài đang đứng bên cạnh Thời Hoàn Hi bằng ánh mắt thăm dò.

Bạch Tri Hoài vẫn đứng ở đó, đằng sau cặp kính râm là ánh mắt thâm trầm, bình tĩnh không gợn sóng.

Lúc này, anh đang cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

Thời Hoàn Hi, cô thật to gan!

Hà Ân vẫn nhìn Bạch Tri Hoài bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.

Đây có lẽ là con rể bí mật của nhà họ Thời.

Không biết anh ta xấu đến mức nào mà phải đeo khẩu trang và kính râm.

Hà Ân khinh thường nhìn Bạch Tri Hoài.

Chỉ là hạng tầm thường, sao có thể xứng đôi với Thời tiểu thư?

“Thời tiểu thư, chúng ta có duyên gặp mặt như vậy, hôm nay tôi mời cô ăn tối nhé.”

Hà Ân cười nói.

Anh ta hoàn toàn không để Bạch Tri Hoài vào mắt.

Bạch Tri Hoài lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt dần xuất hiện thủy triều đen tối.

“Không cần.” - Phương team t.y.t

Thời Hoàn Hi từ chối ngay lập tức.

Hà Ân sững sờ ngay tại chỗ.

Anh ta nghi ngờ nhìn Thời Hoàn Hi, không ngờ cô sẽ thẳng thừng từ chối như thế.

Thấy cô chuẩn bị rời đi, Hà Ân vội đuổi theo nói: “Thời tiểu thư, nhìn mặt tôi đi.”

Hà Ân tự cảm thấy bản thân mình không tồi nên rất tự tin về khuôn mặt của mình.

Anh ta nghe nói Thời Hoàn Hi thích người đẹp trai, vì vậy anh ta cho rằng sau khi nhìn mình, cô chắc chắn sẽ không từ chối.

Thời Hoàn Hi dừng lại, xoay đầu nghiêm túc nhìn Hà Ân.

“Tôi thấy, xấu vãi.”

Nụ cười của Hà Ân đơ lại.

“Thời, Thời tiểu thư, cô nói cái gì?”

Thời Hoàn Hi ngẩng cao đầu, trịnh trượng nói: “Tôi nói, xấu vãi, cút đi.”

Hà Ân cảm thấy tim mình đã chịu 100 triệu điểm thương tổn.

Không biết anh ta nghĩ gì mà nhấc chân đạp Bạch Tri Hoài một cái.

Cú đạp này rơi trên eo của Bạch Tri Hoài, hơn nữa đây còn là sức người đàn ông trưởng thành, lực chắc chắn không nhỏ. Hà Ân nhìn Bạch Tri Hoài đầy ác ý.

Đồ tầm thường, tên nghèo tội nghiệp!

Đồ ăn cơm mềm!

Anh ta không dám làm gì Thời Hoàn Hi nhưng anh ta biết cô không để Bạch Tri Hoài trong lòng.

Đối với những gia đình tài phiệt, đôi khi tính mạng của một kẻ tầm thường chẳng khác nào một con chó. 

Bạch Tri Hoài bị đạp nhưng sắc mặt không thay đổi, thậm chí cũng không phát ra âm thanh gì khiến Hà Ân vô cùng thất vọng.

Anh ta muốn nhìn thấy Bạch Tri Hoài bị đánh phải la hét kêu đau, nhưng kết quả là, chẳng có âm thanh nào phát ra cả. 

Bạch Tri Hoài tháo kính râm xuống, lạnh lùng nhìn Hà Ân.

Một đôi mắt thật đẹp.

Hà Ân cảm thấy ánh mắt này rất quen.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại khiến Hà Ân sợ khiếp vía!

Chính là cảm giác bị một sinh vật đáng sợ nào đó rình rập trong bóng tối.

Sau lưng Hà Ân đổ mồ hôi lạnh.

Tại sao kẻ tầm thường này lại có ánh mắt như vậy?

Anh ta còn không kịp nghĩ nhiều thì đột nhiên một tiếng ‘bốp’ vang lên!

Một cái tát vang dội rơi xuống mặt Hà Ân.

Trên mặt anh ta dần xuất hiện dấu tay đỏ vô cùng bắt mắt.

Thời Hoàn Hi gằn từng chữ một nói: “Người của tôi, chỉ tôi mới được phép bắt nạt, hiểu không?”

Sắc mặt Hà Ân tái nhợt, nhưng vẫn khó nhọc gật đầu.

Anh ta không dám chống đối Thời Hoàn Hi.

Nhà họ Thời thật sự là quá mạnh.

Chỉ một cái búng tay của Thời Sâm cũng có thể khiến nhà họ Diệp bị dồn vào đường cùng.

Ánh mắt Hà Ân nhìn Thời Hoàn Hi, vừa yêu vừa hận.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta sẽ kéo đại tiểu thư từ trên cao đè xuống.

Bắt cô phải đầu hàng, quỳ và liến chân cho anh ta!

Thời Hoàn Hi liếc nhìn Hà Ân một cái cũng có thể hiểu anh ta đang nghĩ gì. 

Cô chán ghét nhìn Hà Ân rồi nói: “Đi rồi, Bạch Tri Hoài.”

“Cô lên xe trước đi.” Bạch Tri Hoài nhàn nhạt nói.

Thời Hoàn Hi nhìn Bạch Tri Hoài, sau đó lên xe chờ anh.

Sau khi Hà Ân mua giày xong thì đi ra. Anh ta còn chưa kịp lên xe đã bị một bàn tay đột nhiên kéo vào con ngõ nhỏ bên cạnh.

Hà Ân liều mạng giãy giụa nhưng sức của người phía sau lớn đến đáng sợ.

“Là mày!”

Hà Ân phẫn nộ nhìn Bạch Tri Hoài.

“Mày muốn làm cái gì!”

Ánh mắt của Bạch Tri Hoài dừng trên cái chân mà Hà Ân vừa đá, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Ngay sau đó, Hà Ân hét lên thảm thiết, nhưng lại bị một bàn tay mảnh khảnh che lại. 

Bạch Tri Hoài dùng sức dẫm lên đùi anh ta, tiếng xương gãy vang lên rợn người.

Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, như thể chuyện anh đang làm là chuyện bình thường.

Anh không lập tức dừng lại mà còn di một lúc một cách thích thú khiến hai chân của Hà Ân đau nhức.

Hà Ân đau đến mức không thể hét lên.

Anh ta chỉ biết trừng mắt thật lớn, sợ hãi nhìn người thanh niên trước mắt.

Thanh niên tháo kính râm xuống, đôi đồng tử đen nhánh tựa như trân châu đen vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất rợn người.

Không có chút cảm xúc nào trong đó.

“Nhà họ Hà sẽ không bỏ qua mày đâu! Mày có tin ngày mai Âu thị sẽ sa thải mày!”

Hà Ân vô cùng sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ồ?” Bạch Tri Hoài cười khẽ.

“Tôi sẽ rửa mắt mong chờ, nhưng mà, Hà đại thiếu gia, trước tiên thì anh phải sống qua hôm nay đã.”

“Mày có ý gì?”

Hà Ân sợ hãi hỏi.

Bạch Tri Hoài không trả lời mà lập tức rời đi.

Hà Ân cố nén cơn đau dữ dội, muốn gọi cho tài xế của mình đến đón.

Nhưng không ngờ, điện thoại của anh ta đúng lúc hết pin

Mẹ kiếp!

Hà Ân nổi giận trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.

Anh ta muốn hét lên nhờ giúp đỡ nhưng lại sợ mất mặt.

Nếu bị người ngoài phát hiện đại thiếu gia nhà họ Hà bị người ta dẫm đến gãy chân ở trong ngõ nhỏ thì ngày mai nó chắc chắn sẽ là chủ đề vô cùng hot.

Hơn nữa, một chi nhánh của Hà thị chuẩn bị đưa ra thị trường, lúc nàykhông thể xảy ra sai sót.

Hà Ân chỉ có thể ngồi ở tại chỗ, chịu đựng đau nhức, hy vọng tài xế thông minh có thể phát hiện anh ta mất tích.

Bạch Tri Hoài đi rồi, lấy ra di động gọi một chiếc điện thoại.

“Đại thiếu gia!”

Điện thoại kia đầu người rất là kinh hỉ.

“Diệp Húc, nói cho kẻ thù nhà họ Hà biết, đại thiếu gia nhà đó đang ở đây.” Bạch Tri Hoài bình tĩnh nói.

“Tôi biết rồi, đại thiếu gia. Tôi sẽ phát tin tức ngay.”

Rất nhanh, chuyện đại thiếu gia nhà họ Hà lẻ loi một mình ở một cái ngõ nhỏ đã bị truyền ra ngoài.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp