Cao Ngọt! Ảnh Đế Bệnh Kiều Quỳ Xuống Nói Yêu Tôi

Chương 1. Ác quỷ chỉ có thể nghe thấy tôi đánh rắm cầu vồng


4 tháng

trướctiếp

 

Trong Vực Sâu.

Một cô gái có làn da mịn màng, khuôn mặt trắng như tuyết đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng.

Mái tóc màu đen xoăn tùy ý đang xõa trước ngực càng tôn lên những đường cong tuyệt mỹ của cô gái.

“Tiểu Long Thần, Thần Tôn có chuyện muốn nhờ ngươi.”

Một cô gái xinh đẹp run rẩy quỳ xuống trước mặt một cô gái trẻ khác.

Thời Hoàn Hi chậm rãi mở mắt.

Đây là một đôi mắt rất sáng, bên trong là con ngươi màu kim đồng trong trẻo.

“Lão gia nói cái gì?”

Thời Hoàn Hi đột nhiên liên tưởng đến cảnh con dao làm bếp vô tình cắt vào móng tay mình.

Cô gái kia đáp: “Thần Tôn nói, thời hạn thi hành án của ngươi còn 2000 năm. Nếu muốn ra khỏi đây nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ.”

Thời Hoàn Hi thổi đống bụi rơi trên tay, nói: “Ta đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”

“Hôm nay vừa tròn 500 năm.”

Thời Hoàn Hi thở dài một hơi: “Thì ra ta đã bị giam ở đây lâu như vậy. Không phải ngươi nói lão nhân không phải là người nhỏ mọn sao? Ta chỉ không cẩn thận đốt cung điện của ngài ấy thôi mà?”

Cô gái run rẩy nói thêm: “Tiểu Long Thần, ngài còn đốt cả mái tóc dài mà Thần Tôn tự hào nhất khiến ngài ấy trọc suốt 50 năm đấy.”

Thời Hoàn Hi cười ha ha hỏi: “Tóc của lão nhân mọc lại rồi à?”

Cô gái kia đáp: “Mới dài được một nửa. Mấy năm nay, Thần Tôn vẫn luôn dùng dầu gội chống rụng tóc Bá Vương.”

Thời Hoàn Hi: “Lão nhân sai ta đi làm nhiệm vụ gì?”

Trong mắt cô gái hiện lên một tia sợ hãi, cô ấy lấy ra một chiếc gương và đưa cho Thời Hoàn Hi.

Đây chính là bảo vật trong truyền thuyết - gương tiên tri.

Tuy nhiên, trên gương có rất nhiều vết nứt.

Thời Hoàn Hi ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương. 

Không ngờ sau 500 năm, mỗi lần nhìn bản thân trong gương, cô đều suýt chết mê chết mệt trước vẻ đẹp của mình.

“Tiểu Long Nãi! Đã lâu không gặp. Chậc chậc chậc, ngực lớn hơn rồi đấy!”

Gương tiên tri đột nhiên phát ra tiếng, là giọng nói vô cùng âm u.

Thời Hoàn Hi cười đáp: “Hình như ngươi quên mất bản thân từng bị ta đập nát vào 1000 năm trước thì phải? Có cần ta giúp ngươi nhớ lại hay không?”

Gương tiên tri lập tức nhảy khỏi tay Thời Hoàn Hi, trốn đi rất xa.

Cô gái hít sâu một hơi nói: “Thần Tôn từ trong gương tiên tri nhìn thấy, 1000 năm sau sẽ có một yêu ma từ trên trời giáng xuống, hủy diệt Thần giới.”

Nói xong, trong gương tiên tri hiện ra cảnh tượng 1000 năm sau.

Trong gương xuất hiện một người đàn ông mặc trường bào màu đen, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, trên tay cầm một thanh trường kiếm cũng màu đen. Miệng anh ta treo một nụ cười nhàn nhạt.

Anh ta giơ tay lên rồi trực tiếp chém đứt đầu của một vị thần.

Máu của vị thần ấy văng ra, vô tình dính lên khóe môi của người đàn ông. Anh ta thấy thế thì ghê tởm lau nó đi.

“Mùi thật kinh tởm.”

Đối với yêu vật, máu của thần tiên không khác gì mỹ vị trần gian.

Vậy mà trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông chỉ chứa sự chán ghét và ghê tởm.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đột nhiên, anh ta như nhìn thấy gì đó, trong mắt xuất hiện hưng phấn điên cuồng.

Người đàn ông đi đến trước mặt một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Hắn dùng một tay nâng cằm của cô, nói:

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Ngay sau đó, người đàn ông dang rộng đôi cánh màu đen, quấn chặt người cô gái.

Hình ảnh trong gương tiên tri đã biến mất.

Thời Hoàn Hi xem xong thì không có cảm xúc gì, sau đó nở một nụ cười nguy hiểm.

“Được rồi! Tên khốn này để ý đến ta, phải không? Ta sẽ đi nhổ sạch lông của hắn!"

“Còn dám bóp cằm ta, hôm nay ngươi giẫm lên đầu ta thì ngày mai ta đạp lên mộ ngươi!”

“Tên nam nhân thối tha, ta mà không cho người biết tay thì ta không phải người!”

Cô gái nghe được thì run bần bật: “Tiểu Long Thần, đây là ma đầu sẽ hủy diệt Thần giới sau 1000 năm nữa. Hắn, hắn còn bắt ngươi đi.”

“Thần Tôn sai ngươi xuống nhân gian tìm tên ma đầu này.”

Thời Hoàn Hi cười lạnh: “Nhiệm vụ này ta nhận. Nói đi, phải ném ma đầu này vào chảo dầu hay là băm thành tám mảnh?”

Cô gái lắc đầu: “Thần Tôn sai ngươi dùng tình cảm thuần phục hắn.”

Thời Hoàn Hi: “?”

“Lão nhân đang nghĩ cái gì vậy?”

Cô gái bất đắc dĩ: “Mặc dù tên ma đầu này bây giờ chỉ là con người, nhưng chân thân của hắn lại là phượng hoàng bất tử. Nếu ngươi giết hắn, hắn cũng sẽ sống lại. Mà mỗi lần trọng sinh, sức mạnh của hắn càng cao.”

“Thần Tôn đã tìm cho ngươi một cơ thể không có linh hồn ở trần gian rồi. Cô gái ấy là một minh tinh, cả tên và diện mạo của cô ấy đều giống ngươi. Thân phận của cô ấy là vị hôn thê của ma đầu.”

Thời Hoàn Hi còn chưa kịp trả lời thì trên trời đột nhiên xuất hiện một trận thiên lôi...

Cô bị đánh ngất mất rồi!

Thời Hoàn Hi đột nhiên mở mắt ra.

Xung quanh chỉ có tuyết nên cô cảm thấy rất lạnh.

Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng tuấn lãng đang quỳ trên mặt đất, nửa thân trên để trần, vô cùng vạm vỡ và cân đối.

Trên làn da trắng của anh ta xuất hiện rất nhiều những vết thương nhìn vô cùng khủng khiếp.

Một số vết thương đã đóng vảy, tuy nhiên vẫn còn những vết thương đang chảy máu.

Ngoài ra còn rất nhiều vết thương với những hình thù đáng sợ nằm rải rác trên cơ thể hoàn hảo này.

Người thanh niên này có đôi mắt đen láy, sống mũi cao, dưới khóe mắt có một nốt ruồi đen làm tăng phần quyến rũ. Bên dưới một chút là xương quai hàm vô cùng sắc sảo.

Anh nhìn thẳng vào Thời Hoàn Hi, ánh mắt vô cùng hung ác.

“Cởi quần của tên tiện nhân này ra cho tao! Đại tiểu thư nói, muốn chụp ảnh khỏa thân của anh ta đăng lên mạng. Lúc đó để xem nó còn giữ được danh hiệu ảnh đế hay không!”

Vú Vương lớn tiếng ra lệnh.

Một vài người hầu thô bạo bước tới, chuẩn bị cởi quần của chàng trai trẻ.

"Không cần, tôi sẽ tự cởi."

Người thanh niên lạnh lùng nói.

Anh loạng choạng đứng dậy, khuất nhục đặt tay lên thắt lưng quần.

“Đợi đã!” Thời Hoàn Hi lên tiếng ngăn cản. 

Đôi mắt đen tuyệt đẹp của chàng trai nhìn chằm chằm vào Thời Hoàn Hi, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất chẳng khác gì ánh mắt của một con rắn độc. 

Đôi mắt xinh đẹp và ngây thơ của Thời Hoàn Hi từ từ mở to.

Wow!!!

Sáng quá!

Bản năng của Long tộc ngay lập tức chiếm lấy mọi suy nghĩ của cô.

Không ngờ đây là đôi mắt của ma đầu.

Aaa, thật đẹp. 

Cô thực sự muốn bắt cóc và giam anh trong hang rồng của mình.

Bạch Tri Hoài đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thời Hoàn Hi.

Anh vừa nghe được gì vậy? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thời Hoàn Hi vừa khen mắt anh? Thật xinh đẹp? 

Thời Hoàn Hi còn nói giống đá quý? 

Còn việc Thời Hoàn Hi nghĩ gì sau khi nói vậy, bên tai Bạch Tri Hoài toàn là những tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng điều quan trọng là, môi của Thời Hoàn Hi đang khép lại!

Tại sao anh nghe được tiếng của Thời Hoàn Hi?

Sắc mặt của Bạch Tri Hoài rất phức tạp nhìn cô.

Bởi vì anh nhớ rõ, trước kia Thời Hoàn Hi từng nói, thứ cô ghét nhất chính là đôi mắt anh.

Vú Vương nịnh nọt nói: “Đại tiểu thư, tên tiểu tử thối này không biết tốt xấu dám đẩy ngài! Tôi làm theo yêu cầu của cô, chụp ảnh khỏa thân của anh ta rồi đăng lên mạng! Để xem anh ta còn là ảnh đế quốc dân nữa hay không!”

Thời Hoàn Hi rất không vui.

“Đừng chụp!”

Đối với những thứ mà cô coi trọng thì tính chiếm hữu của Thời Hoàn Hi tương đối cao.

Làm sao cô có thể tùy tiện để người khác xem đồ vật của mình?

Thân thể xinh đẹp như vậy, chỉ cô mới được nhìn!

Bạch Tri Hoài lại ngạc nhiên.

Thời Hoàn Hi vừa khen thân thể của anh, còn thật xinh đẹp?

“Tôi không muốn thứ dơ bẩn như vậy làm ô uế mắt mình.” Thời Hoàn Hi thô bạo nói.

Tên ma đầu này lòng dạ thâm sâu, cô không thể nói quá nhiều lời trái với tính cách của nguyên chủ thân thể này.

Vẻ mặt vú Vương lập tức hiểu ra, phụ họa nói: “Đại tiểu thư nói đúng, làm sao tôi có thể để cô nhìn những thứ bẩn thỉu này!”

Đôi mắt đang rũ xuống của Bạch Tri Hoài lóe lên một tia sáng mờ.

Vậy mà anh lại có thêm một năng lực kỳ quái, có thể nghe được tiếng lòng của Thời Hoàn Hi.

Nhưng, anh chỉ có thể nghe được một phần.

Phần còn lại trong suy nghĩ của Thời Hoàn Hi sẽ thay thế bằng tiếng ồn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thời Hoàn Hi?

Sau khi hai người chung sống với nhau, Thời Hoàn Hi ngày càng kiêu ngạo, ngang ngược. Bình thường, mỗi lần cô không vui đều dùng roi quất vào người anh. 

Những vết thương trên người anh đều do cô gái này tạo ra.

Tiếc là anh không thể phản kháng.

Không phải anh không có sức chống cự. Chỉ một Thời Hoàn Hi, anh có thể bóp chết bằng một tay.

Chỉ là, thời cơ còn chưa đến.

Anh còn phải chờ một năm nữa, khi đó Thời Hoàn Hi mới thành niên.

Thời Hoàn Hi nhìn đôi mắt lạnh lùng của Bạch Tri Hoài thì biết chắc chắn tên ma đầu này đang biết cái này ma đầu đang nghĩ điều gì đó vô cùng đen tối và biến thái.

Dù sao cô cũng tận mắt nhìn thấy hình ảnh trong gương tiên tri, thân thể của nguyên chủ bị ma đầu bẻ gãy tay chân, chết vô cùng thống khổ.

Lúc đó, Thời Hoàn Hi vẫn chưa chết, chỉ biết hoảng sợ xin tha.

Ma đầu nở một nụ cười vô cùng biến thái, dùng dao cắt cổ nguyên chủ.

Lúc này đang là mùa đông, vô cùng rét.

Trong phòng không có hệ thống sưởi nên nhiệt độ dần giảm xuống dưới 0 độ.

Bạch Tri Hoài quỳ lâu quá nên đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Dù sao trước đó anh cũng bị dội rất nhiều thùng nước đá.

Cái lạnh đang bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

Cuối cùng Bạch Tri Hoài không thể chống đỡ được, ngã xuống đất.

Trước khi ngất đi, anh cũng kịp nghe được tiếng của Thời Hoàn Hi.

“Đem anh ta ra ngoài, đừng làm bẩn nơi này.”

Vú Vương: “Đại tiểu thư, tôi nhốt anh ta xuống tầng hầm nhé!”

Thời Hoàn Hi kinh ngạc nhìn vú Vương.

“Anh ta thường sống ở đâu?”

Vú Vương: “Tầng hầm ạ. Ngài nói, loại tiểu tiện nhân này chỉ nên sống ở tầng hầm âm u, như thế mới giống con chuột dơ bẩn.”

Thời Hoàn Hi: “……”

Nguyên chủ của cô ác độc vậy sao?!

Cô đột nhiên hiểu được lý do khiến Bạch Tri Hoài hắc hóa.

Nếu bị đối xử như vậy, cô chắc chắn đã đốt cả nhà người đó từ lâu rồi.

Thời Hoàn Hi nhìn Bạch Tri Hoài đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác thương hại.

Người đáng giận tất sẽ có chỗ đáng thương.

Đám người hầu thấy Thời Hoàn Hi không nói gì thì tưởng cô ngầm đồng ý.

Bọn họ thô lỗ nhấc Bạch Tri Hoài đang hôn mê lên, đi về phía tầng hầm.

“Để anh ta xuống.” Thời Hoàn Hi quát.

Đám người hầu và vú Vương đều ngạc nhiên.

Đại tiểu thư hình như đang rất tức giận.

“Sau này, nếu không được sự cho phép của tôi thì không ai được động đến anh ta, hiểu chưa?” Thời Hoàn Hi lạnh lùng nói.

Vú Vương run rẩy gật đầu.

Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy nhưng bà lại cảm thấy đại tiểu thư có chỗ nào đó không đúng.

Trước kia đại tiểu thư luôn nuông chiều nhưng bây giờ, khi ra lệnh cho người khác lại vô cùng đáng sợ.

“Đưa anh ta đến phòng của tôi.” Thời Hoàn Hi nói tiếp.

Vú Vương khiếp sợ nói: “Đại tiểu thư, ngài, ngài nói cái gì?”

“Tôi nói đưa anh ta đến phòng tôi. Sau này tôi không muốn lặp lại chuyện này nữa.” Thời Hoàn Hi nheo mắt nhìn vú Vương.

Vú Vương bắt gặp ánh mắt của Thời Hoàn Hi thì đầu gối chợt nhũn ra, cả người gần như quỳ xuống. 

“Vâng, thưa đại tiểu thư.”

Đám người hầu đỡ Bạch Tri Hoài đi về phòng của Thời Hoàn Hi nhưng gặp chút khó khăn.

Phòng của Thời Hoàn Hi rất lớn, nhưng chỉ có một cái giường.

Mặc dù hai người đã đính hôn nhưng Thời Hoàn Hi chưa từng cho phép Bạch Tri Hoài bước vào phòng cô nửa bước chứ đừng nói là ngủ chung.

“Đại tiểu thư, để anh ta ở đâu?”

Thời Hoàn Hi liếc mắt nhìn bọn họ.

“Để chỗ nào? Tất nhiên là tùy tiện ném xuống đất. Chẳng lẽ mấy người muốn đặt anh ta lên giường tôi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp