Ngắm Cá Voi Khi Biển Khơi Dậy Sóng

Chương 4


4 tháng

trướctiếp

 

Quý Ngư đi được một quãng thì có người đuổi theo, bỗng dưng có cái nón rộng vành úp lên đầu cô.

Ngay sau đó bàn tay dày rộng của gã đàn ông cũng đặt lên eo cô, ép cô nép vào cơ thể cao lớn săn chắc và rắn rỏi như tấm thiết ấy, cái giọng lạnh lùng như nước của anh vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Nếu không muốn chết thì đừng có la.”

Quý Ngư nhìn khắp nơi, phát hiện vẫn còn kẻ khả nghi. Nếu mà không tóm được cô thì bọn chúng tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Anh ôm cô một cách thân mật, cả hai còn mặc đồ đôi nên trông không khác gì mấy cặp tình nhân lui tới trên bãi biển, chắc tạm thời sẽ không khiến bọn kia để ý.

Nhưng lại có người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người nhỏ giọng xì xào, đôi lúc còn cười ra tiếng. Tuy cô không hiểu họ nói gì nhưng dựa vào giọng điệu và biểu cảm của họ thì chắc là đang cười cô sống phóng đãng, khi nãy ở trong lều với gã đàn ông này "kịch liệt quá".

Quý Ngư muốn giải thích nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành cố nén lại, ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Mặt trời đã lặn, chỉ còn sót vài dải ráng màu, như mấy mảnh vải vụn bị đính lên đường chân trời phía tây.

Anh cũng đội nón, che hết mọi tia sáng, chỉ để lộ phần từ dưới sống mũi trở xuống.

Mũi người đàn ông này rất thẳng, mà có lẽ điểm hút mắt nhất là trái cổ của anh, nó như một đầu nấm nhỏ, theo mỗi chuyển động lên xuống đều khiến mùi hoóc môn nam có vị nước nước biển ập thẳng vào mặt.

Cằm anh rất sạch, môi mím chặt thành một đường cong liền mạch, mang theo vẻ cuốn hút đầy mạnh mẽ.

Quý Ngư phải công nhận là gã đàn ông này rất đẹp trai, rất ưa nhìn, người anh toát lên vẻ khí phách tưởng chừng có thể làm ngưng đọng bầu không khí xung quanh.

"Nhìn đã chưa?” Hình như anh cũng nhận ra cô đang nhìn mình nên lấy câu cô mới nói trong lều ra đáp trả cô. Mỗi lần nói chuyện là trái cổ lại dịch chuyển, toát lên sự nguy hiểm và quyến rũ.

Quý Ngư vội thu tầm mắt lại, nuốt nước bọt vài cái rồi mới nói một câu không liên quan: “Cảm ơn anh.”

Cô nhớ tối nay mình còn phải dự tiệc nên giờ cô phải mau chóng đến đó, thế là cô bước nhanh hơn: "Tôi thay đồ rồi nên chắc họ không nhận ra đâu. Tôi tự về cũng được, tạm biệt.”

Cô xoay người bỏ đi nhưng bị anh túm cổ tay lại rồi kéo về phía mình: "Giờ cô không về được nữa đâu, chỉ có thể theo tôi thôi.” 

Anh không cho cô quyền từ chối, ôm eo cô rồi kề vai đi đến chỗ ca-nô.

“…” Quý Ngư nhìn ca-nô chằm chằm, phút chốc mặt đã tái nhợt, cô vùng khỏi tay anh rồi tức tốc lùi về sau.

“Lên thuyền.”

“Không lên.” Cô lắc đầu lia lịa, như thể không phải anh đang bắt cô lên thuyền mà là xuống địa ngục.

"Lên.”

“Không… Á!” Đột nhiên, hai chân Quý Ngư tách khỏi mặt đất, cô hét toáng lên rồi vội lấy tay che miệng, không ngờ anh lại vác cô lên vai rồi sải bước về phía ca-nô.

"Anh thả tôi xuống ngay! Tôi không lên thuyền, không lên thuyền, không lên thuyền… Tôi biết bơi, lặn xuống nước cũng được, anh thả tôi xuống đi…” Quý Ngư cố hạ thấp giọng hết mức có thể, cô quơ hai chân tỏ vẻ phản kháng nhưng lại bị anh tóm gọn mắt cá chân chỉ với một bàn tay.

Dù cô có kêu la vùng vẫy, phản kháng cỡ nào đi nữa thì cũng không ăn thua gì, cuối cùng cô bị anh vứt xuống ghế ca-nô.

Anh ngồi bên cạnh thắt dây an toàn giúp Quý Ngư, dùng một chân để đè đôi chân đang cựa quậy của cô, một tay thì túm hai cổ tay cô, một tay một chân còn lại thì khởi động ca-nô và điều khiển bánh lái.

Quý Ngư cực kỳ sợ hãi, cô có cảm giác là chiếc ca nô này có thể lật bất cứ lúc nào. Mặt cô tái mét, gần như là ngừng thở, người thì run bần bật, cô hệt như chiếc lá cuối cùng trên cành cây khô giữa cơn gió lạnh nhưng cô không la lên nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô tin chắc rằng trái tim gã đàn ông này là xi măng cốt thép, có dùng đòn bẩy cũng không đập nát được nên dù cô có la bể giọng đi chăng nữa thì anh cũng không nghe. Quý Ngư cắn môi dưới, cô không lên tiếng không giãy giụa, hai tay siết chặt thành ghế.

Chắc vì thấy cô không phản kháng nữa nên anh thả tay chân cô ra, lái ca-nô chậm lại rồi mở túi du lịch lấy một cái chăn lông ra đắp lên người cô.

Cơ thể đang run rẩy của cô cảm nhận được hơi ấm, nó dần ổn định hơn. Quý Ngư liếc nhìn sang, trong túi có cả bộ váy ướt của cô và còn có đồ ăn. Không lẽ anh cẩn thận tới nỗi lấy hết đồ đạc trong lều theo?

Cô bỗng nghe tiếng vải bị xé, sau đó tầm mắt cô chìm vào bóng tối, cô nhanh chóng nhận ra miếng vải anh xé khi nãy là để bịt mắt cô lại.

Không thấy ca-nô, không thấy biển, cô lại không hoảng sợ như lúc nãy nữa.

"Thấy không, bầu trời phía đông ít mây, có sao, gió cũng ngừng nên thời tiết trong 3-4 ngày tới sẽ không tệ. Đêm nay và ngày mai cũng vậy.” ( truyện trên app T𝕪T )

Quý Ngư nhìn bốn phía tối đen như mực, cô không thấy được gì.

"Anh bịt mắt tôi rồi thì nhìn kiểu gì?”

"Trái tim.” Người đàn ông ngồi cạnh cô lái ca nô vừa nhanh vừa vững: “Nếu sắp có bão thì những người ra biển sẽ quan sát được dấu hiệu từ vài hôm trước, người ở trên đất liền không thấy là vì không biết cách quan sát và cũng không có thời gian quan sát.”

“…” Quý Ngư nghe anh nói bằng cái giọng mạnh mẽ và gãy gọn, lúc trầm thì như gợn sóng dịu êm, lúc lên cao lại như cơn sóng dữ dội, giống như nghe biển rộng ngâm nga bài ca nào đó, nó khiến cô thấy say mê.

“Nếu con người có thể nhận ra giới hạn của bản thân, ngừng việc luôn luôn buông những lời ngạo mạn như nhân định thắng thiên* rồi coi thường những hiểm hoạ rành rành trước mắt thì hầu như trong mọi trường hợp, gió là người bạn của con người, biển cũng thế.”

(*) Có nghĩa là con người nhất định hơn ông trời.

Quý Ngư thấy anh nói rất có lý nên cũng gật đầu trong vô thức, cảm giác lo sợ bất an dần biến mất. Bỗng dưng tay cô có thêm thứ gì đó mềm mềm giống bánh mì, tay còn lại thì cầm chai nước khoáng.

"Phải một lúc nữa mới đến, ăn gì đó trước đi.”

Quý Ngư gần như nghe lời anh răm rắp hệt con rô bốt, cô ăn một miếng bánh mì rồi uống một ngụm nước bằng cách cực kỳ máy móc.

“Sao anh lại cứu tôi?” Từ lúc hai người trốn trong lều thì cô đã thắc mắc rồi.

Trước nay hai người không quen biết biết nhau, chỉ có một lần tiếp xúc duy nhất là khi cùng cứu đứa bé bị rơi xuống nước. Anh còn dạy đời cô nữa, có vẻ rất không vừa lòng với cô.

"Vì cô là người Trung Quốc.” Anh trả lời rất dứt khoát, giọng điệu chắc nịch.

Câu trả lời này nằm trong vòng dự đoán của cô và cũng khiến cô thấy ấm lòng, nếu không gặp nguy cơ này thì cô sẽ không nhận ra thân phận người Trung Quốc sẽ mang đến cho cô cảm giác an toàn và niềm tự hào như thế.

Bằng một cách muộn màng, bây giờ cô mới thấy sợ khi một mình dấn thân vào chốn nguy hiểm, lúc đó cô quá kinh hãi nên đã quên mất một sự thật rằng cô đang ở nước khác, nếu mà có chuyện gì thì cô chết cả nghìn lần cũng không đủ.

Cô không sợ chết, nhưng cô không muốn mình chết oan chết uổng như thế.

Quý Ngư vẫn còn điều thắc mắc: "Vậy anh là hải quân hay cảnh sát biển Trung Quốc gì đó à?”

Người đàn ông ngồi cạnh cô không trả lời, hình như anh đang lưỡng lự gì đó, anh im lặng một lúc rồi mới trả lời một câu rất mơ hồ: "Cũng coi là vậy.”

Đến tận về sau Quý Ngư mới hiểu ý nghĩa của những từ này. Nhưng hiện tại cô không tiện hỏi gì thêm và cô cũng không còn nghi ngờ chuyện anh có phải người xấu không.

Cô ăn miếng bánh mì, chợt nhận ra chắc anh cũng thấy đói, cô chìa tay về phía anh: “Anh đói không? Cho anh ăn đấy.”

Cô nhìn không thấy nên không biết mình đã ăn hết cái bánh mì, giờ chỉ còn một miếng cuối thôi.

Cô đưa miếng bánh mì cuối cùng đó xuống dưới cằm anh, cũng không thấy vẻ mặt hiện tại của anh, chẳng kẽ cô định cho anh ăn bằng cổ sao?

Anh nhìn tay cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới đẩy miếng bánh mì về miệng cô: "Tôi không ăn đồ thừa của người ta.”

Quý Ngư trề môi, chê dính nước bọt của cô chứ gì, không ăn thì thôi, giờ cô đang đói nên cô nhét hết miếng bánh mì vào miệng.

Ăn hết bánh mì rồi hớp một ngụm nước, cô bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi tên Quý Ngư. Quý trong Quý Ngư, Ngư trong Quý Ngư, không phải Tức trong cá diếc, Ngư trong cá diếc*.”

(*) Quý (季) và từ Tức (鲫) trong "cá diếc" (鲫鱼) đồng âm, đều đọc là 'jì'.

“… Khác chỗ nào vậy?”

Rõ ràng gã đàn ông này vẫn hiểu thành cá diếc, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Anh chuyển bánh lái ca-nô rồi từ từ tăng tốc, chốc chốc lại quay sang xem phản ứng của cô.

Quý Ngư nghĩ kỹ lại, nếu mà nghe lời giới thiệu của cô ở góc độ một người ngoài là anh thì đúng là không thấy có gì khác thật nên cô đành giải thích tiếp.

"Cá diếc ăn được, còn tôi thì không, khác ở chỗ đó. Nhưng ý nghĩa thì như nhau thôi, nghe Lão Giả kể thì đây là cái tên mẹ đặt cho tôi tại vì cá diếc là loài phổ biến nhất, ở đâu cũng có hết nên đặt là Quý Ngư cho giống cá diếc, vậy thì thần Chết mới không để ý tới.”

Giọng Quý Ngư càng lúc càng trầm: "Nhưng giờ họ mất cả rồi, còn mỗi mình tôi thôi. Anh nói xem, có phải cái tên này đem vận may đến với tôi không?”

Cô nửa như lầm bầm lầu bầu nửa như kể cho anh nghe, không nghe thấy tiếng anh trả lời nên cô tưởng anh không có hứng thú gì với mấy chuyện vớ vẩn của cô thế là cô không kể tiếp nữa.

Cô cũng không biết sao mà hôm nay mình muốn kể ra vậy nữa, sao lại đi kể những chuyện này với một người xa lạ.

Quý Ngư không biết lý do qua đời của cha mẹ mình, Lão Giả chỉ kể là hai người gặp tai nạn khi đi du lịch, cô đoán là cái chết của họ có liên quan đến thuyền tàu.

Sau khi cha mẹ qua đời, Lão Giả trở thành người giám hộ của cô, ông là giáo sư đại học ngành nghiên cứu sinh vật biển, rất thân thiết với cha mẹ cô.

Quý Ngư chợt nhận ra một vấn đề rằng tại sao cô lại sợ ngồi thuyền? Là vì cha mẹ cô từng gặp tai nạn hay là vì cô cũng từng gặp sự cố?

Nếu là vậy thì có thể giải thích lý do tại sao cô cứ mơ thấy cơn ác mộng bị lật tàu và không dám đi thuyền tàu.

Trí nhớ của cô rất kém cho nên cô đã quên rất nhiều chuyện lúc nhỏ, liệu có liên quan với những chuyện cô đã trải qua không? Tại sao Lão Giả không kể những chuyện này cho cô nghe?

"Tựa vào người tôi ngủ lát đi.” Anh chợt nói chuyện, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, anh vừa nói chuyện vừa đặt bàn tay to rộng của mình lên đầu cô rồi ấn nó xuống vai anh.

Lần này động tác của anh không mạnh lắm, thậm chí cô còn nghe ra hơi ấm trong giọng lạnh lùng của anh. Quý Ngư tựa vào người anh, cơn buồn ngủ ùa tới ồ ạt như cơn sóng triều, chưa bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất say, mà lạ ở chỗ tối đó cô không mơ thấy ác mộng, cô không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi thức dậy thì cô thấy cánh tay mình có chỗ phải chịu lực. Cô lấy tay sờ, là tay của người đàn ông đó.

Anh ôm siết cô vào lòng, cả người cô rất ấm, giống như ngủ trong phòng bật máy sưởi. Xung quanh rất yên ắng, cô không nghe thấy tiếng động cơ ca-nô.

Miếng vải bịt mắt cô vẫn còn nguyên nhưng cô có thể cảm nhận được chân trời đã hửng sáng rồi. Quý Ngư tháo miếng vải xuống, tạm thời mắt cô vẫn chưa thích ứng kịp, cô phải nhắm mắt một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là bàn tay đang ôm lấy cánh tay cô. Đó không phải một bàn tay mảnh dài, trắng nõn như tay nghệ sĩ dương cầm của những người đàn ông quanh năm suốt tháng chỉ làm việc trong văn phòng mà có màu gần giống rượu champagne, toát lên vẻ khỏe mạnh của ánh nắng và thiên nhiên, gang tay có vết chai dày, xương đốt ngón tay nhô lên rất rõ, có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Có lẽ vì nhận ra cô thức rồi nên anh buông lỏng tay ra, hơi chuyển người sang bên. Quý Ngư ngồi thẳng lên mới phát hiện một tay mình siết chặt cánh tay anh, lực mạnh đến nỗi gần như ghim cả móng tay vào thịt anh.

Cô buông tay anh ra ngay, năm dấu móng tay rõ rành rành, chỗ bị cô cấu đã tróc cả da. Buổi tối cô chỉ ngủ một mình nên có thói quen ôm gối ôm, gấu bông... Những khi mơ thấy ác mộng sẽ cào cấu lung tung, hôm sau dậy thì gối ôm thường bị cào rách, ruột bông tứ tung khắp giường.

Vậy là tối qua anh bị cô cấu hết cả đêm mà vẫn không phát ra tiếng nào? Quý Ngư thấy bất an, cô nhanh chóng di chuyển về phía mép ca-nô, cố gắng để hai người cách càng xa càng tốt.

Cô thấy hơi nóng nên xếp tấm chăn lại rồi lót sau lưng, hai chân vẫn đặt trên ghế. Cô gập chân lại, hai tay ôm cẳng chân, nghiêng đầu tựa lên đầu gối nhìn về phía anh.

Anh cũng quay ngoắt sang một bên, chừa mỗi cái gáy cho cô nhìn. Lưng anh thẳng tắp, tuy đang ngồi nhưng lại có cảm giác sừng sững bất khuất như kẻ khổng lồ.

Mặt biển bốc sương mờ, tựa như chèo thuyền vào chốn thần tiên. Gần đó có một hòn đảo, chính giữa trập trùng thích mắt, hệt như bầu ngực của một người phụ nữ đang nằm thẳng. Bầu trời xanh xám nối liền với rìa đảo, phô bày vẻ đẹp thê thiết và tĩnh lặng vào thời khắc mặt trời nhô lên.

Ở ngoài xa xa, tại nơi biển và trời giao nhau, dường như có hộp màu của vị hoạ sĩ nào đó bị đổ. Hồng nhạt, hồng đậm, tím và vàng trộn lẫn vào nhau thành dải sáng sặc sỡ lung linh, cả thế giới lặng yên như thể không còn ai cả.

“Thuyền trưởng." Bỗng dưng Quý Ngư khẽ gọi.

"Hửm?” Anh cũng đáp lời hết sức tự nhiên rồi quay sang nhìn cô.

Khuôn mặt khôi ngô kiên nghị của anh xuất hiện trong tầm mắt cô một cách rõ ràng toàn vẹn, một cặp mày kiếm đen và dày hệt như mực nước của họa sĩ đổ xuống. Đôi mắt anh đen láy, lạnh như làn nước, mênh mông như biển khơi.

Ngay lúc anh ngoảnh đầu lại, mặt trời cũng dâng lên từ đầu bên kia hòn đảo. Trong thoáng chốc, dải sáng vàng rực ấy trải khắp mặt biển, gắn kết cô với vầng dương.

Anh ở ngay giữa cô và mặt trời, cũng vừa khéo ở ngay dải sáng đó, mặt biển sặc sỡ lung linh, cả người anh cũng nhuộm sắc đỏ vàng.

Toàn thân anh như một ngọn lửa đang bốc cháy.

Bình minh, biển rộng, thuyền nhỏ, một người đàn ông và một người phụ nữ.

Trước nay Quý Ngư chưa từng được thấy một khung cảnh đẹp đến vậy, ngay khoảnh khắc đó, cô sững sờ, quên luôn cả việc hô hấp.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp